Khác với nữ chính đáng thương trong truyện, Triệu Y Nguyệt được nuông chiều từ bé, nàng chưa từng đánh ai, cũng chẳng hề bị ai đánh bao giờ.
Tuy nàng khá rộng lượng với người có ngoại hình đẹp, nhưng tiền đề là người này không đánh nàng.
Quốc sư chẳng hỏi gì, chỉ yên lặng dẫn đường. Lúc tới cổng điện Kim Long, ông ta dừng lại bảo Triệu Y Nguyệt: “Tối nay lễ cầu phúc ở điện Kim Long ngoài Thái tử phi thì không ai được phép bước vào đại điện nữa.”
Một cung nữ đi tới, cung kính đưa món đồ trong tay cho Triệu Y Nguyệt. Quốc sư nói: “Đây là thuốc giảm sưng.”
Triệu Y Nguyệt cũng không biết ông ta sai người đi lấy lúc nào, nàng nhận cái hộp nhỏ xong thì vừa lau nước mắt vừa hỏi: “Cầu phúc phải làm gì ạ?”
Bấy giờ, Quốc sư nhìn nàng như đang nghiền ngẫm gì đó, “Có lòng thành là đủ.”
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Triệu Y Nguyệt: “..”
Nàng không kìm lòng mà khẽ hỏi: “Quốc sư đại nhân, là rồng vàng ban chỉ dụ bảo ta tới đây thật sao?”
“Đương nhiên.” Quốc sư gật đầu cười đáp.
Triệu Y Nguyệt hoảng hốt. Quốc sư nhìn theo bóng Triệu Y Nguyệt đi vào, cùng đám người ở lại khom lưng cậy nhờ: “Xin Thái tử phi hãy cầu khấn Rồng vàng bảo hộ Đại Càn trường tồn muôn đời, quốc thái dân an.”
Triệu Y Nguyệt cảm đèn đi vào trong, nhủ thầm trong bụng rằng sau này Đại Càn có một hoàng đế như Tiêu Vũ thì sớm muộn gì cũng diệt vong.
Tuyết đọng dày đặc trong điện Kim Long, tuy là ban đêm nhưng đâu đâu cũng lung linh ánh đèn lồng, với Triệu Y Nguyệt mà nói thì không quá tối, nàng đi sâu vào trong, chợt nhận ra Quốc sư nói thật, trong điện không có bất cứ ai khác.
Bão tuyết lớn dần, lay động cây cỏ bốn bể xào xạc kêu. Triệu Y Nguyệt đi tới bậc thang đài trong chính điện, gió luồn vào tà váy nhưng nàng lại không thấy lạnh thấu xương.
Triệu Y Nguyệt cầm váy đi lên, lúc còn hai ba bậc thang thì bỗng chốc dừng bước vì thẳng thốt bởi cảnh tượng trước mắt.
Cảnh trong tranh biển thành sự thật, trên chính điện phủ kín mây phủ, rồng vàng đang say ngủ. Đầu móng bám vào một góc mái hiên, cặp sừng rồng nhọn hoắt phủ đầy tuyết như ẩn như hiện trong màn sương chờn vờn, lớp vảy lấp lánh, kỳ diệu đến mức nàng không dám nhìn thẳng. Triệu Y Nguyệt bất giác nín thở, sợ quấy rầy Rồng vàng đang ngủ say trước mắt.
Lúc trước nàng chỉ thấy chân và râu rồng, thỉnh thoảng còn thấy cái đuôi rồng rũ xuống, đung đưa nơi mái hiên, nhưng chỉ là một bộ phận của nó, đây là lần đầu nàng thấy cả người rồng vàng.
Lúc này đây, trong mắt Triệu Y Nguyệt, hình ảnh Rồng vàng say giấc trên đại điện trong bão tuyết chính
là cảnh đẹp thế gian không gì sánh kịp, thần thánh mà uy nghiêm, so với nó thì đám Thái tử Quận chúa đều quá đỗi phàm phu tục tằn chẳng hề đáng kể.
Triệu Y Nguyệt khép nép đi lên bậc thang, Rồng vàng đang say giấc từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu hít vào thở ra khiến đám mây mù trên không trung dần tan biến.
Đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm người con gái đang bước đi trong gió tuyết, chẳng lộ vui buồn.
Khi Triệu Y Nguyệt đến trước chính điện, Rồng vàng ló đầu ra khỏi mái hiên, râu rồng cũng theo đó mà buông xuống vai nàng. Triệu Y Nguyệt được quan tâm mà hoảng hốt, từ lúc nàng bước vào khu vực
chính điện thì không còn cảm nhận được sự rét mướt của gió tuyết nữa.
“Đêm nay ngài gọi ta tới cầu phúc ạ? Triệu Y Nguyệt se sẽ hỏi, không dám lớn tiếng trước mặt Rồng vàng.
Dù đã quen nhau một thời gian, nhưng trước kia nàng chỉ nhìn thấy hai cái chân và một cọng râu rồng, bây giờ là toàn bộ quái vật khổng lồ. Cảm giác oai hùng và áp lực ập tới khiến Triệu Y Nguyệt
quên sạch những chuyện buồn bực lúc trước.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Mới đầu Rồng vàng chỉ hơi ngẩng lên nhìn nàng, sau đó nó thò đẩu ra trước, cúi xuống sát mặt đất chỗ Triệu Y Nguyệt đứng, chỉ cách nàng một lóng tay. Triệu Y Nguyệt cứng đờ người, đứng im không dám nhúc nhích.
Ôi, đẹp quá đi mất!
Càng nhìn gần càng thấy đẹp!
Bộ vảy này, cặp sừng này, đôi mắt này, nơi nào cũng hoàn hảo không thể bắt bẻ. Triệu Y Nguyệt thầm trầm trồ trước vẻ đẹp của Rồng vàng, đó là cái đẹp vượt trên vạn vật thể gian, chỉ nhìn một cái thôi thì đã mất đi hứng thú chiêm ngưỡng và đánh giá những thứ đẹp đẽ tục tằn của loài người.
Nàng muốn sờ đầu nó, chạm vào cặp sừng phủ tuyết kia, và cả đôi mắt xinh đẹp nữa...
Đột nhiên, Triệu Y Nguyệt nghe thấy tiếng chát chúa khiến nàng đau đầu không
thôi vang lên. Đó là tiếng Rồng vàng mài móng, tựa như tiếng móng tay cạ vào bảng đen, vừa nghe đã thấy rát cả tai.
Với sự hiểu biết sau một thời gian quen biết nhau, Rồng vàng mài móng chứng tỏ nó không vui.
Triệu Y Nguyệt khổ ải nhăn mặt, chưa kịp mở miệng hỏi sao nó không vui đã nghe
Rồng vàng nói: “Ngươi bị thương.”
Giọng nói trầm thấp uy nghiêm lộ rõ sự bất mãn. Triệu Y Nguyệt gật đầu bảo: “Đúng đúng, ta đang bị
thương, lần sau ta nhất định sẽ bảo vệ bản thân, không để bị thương nữa, liệu ngài có thể đừng...”
Đừng mài móng nữa! Xin ngài đấy!
Rồng vàng hừ lạnh một tiếng: “Kẻ phàm yếu đuối.”
Triệu Y Nguyệt hùa theo nó: “Vâng vâng, ta là kẻ phàm yếu đuối.” Cái thân này của ta mà so với quái vật khổng lồ như ngài thì chắc chắn yếu đuối hơn rồi!
Động tác mài móng của Rồng vàng dừng lại, tiếng chát chúa rốt cuộc cũng biến mất. Triệu Y Nguyệt bấy giờ mới dám thở phào.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Nàng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, khóe mắt liếc thấy cái chân rồng đang sà xuống chỗ mình.
Giống như lần trước, sau khi móng rồng nhéo nàng một cái thì mọi sưng đau trên
mặt liền tan biến gần hết. Triệu Y Nguyệt giơ tay sờ mặt, không kìm được mà cười nói: “Cảm ơn ngài.”
Rồng vàng trầm giọng hỏi: “Ai đánh ngươi?”
Triệu Y Nguyệt đáp ngay: “Thái tử.”
Rồng vàng lại hỏi: “Vì sao đánh?"
Triệu Y Nguyệt thành thật kể: “Vì ta đánh người thương của y trước.”
Có mỗi thế? Rồng vàng lại bắt đầu mài móng.
Triệu Y Nguyệt: “…”
Nàng không rõ vì sao Rồng vàng lại mất hứng khi nghe chuyện nàng đánh quận
chúa Triều Dương? Chẳng lẽ giả thiết mọi người đều yêu mến quận chúa Triều Dương còn bao gồm cả Rồng vàng? Triệu Y Nguyệt nghĩ đến khả năng này, đột nhiên thấy ngạt thở. Nàng gục đầu xuống trông đầy rầu rĩ, quả thật thấy hơi buồn bã.
Rồng vàng thấy Triệu Y Nguyệt đau lòng phát khóc thì lại càng khó chịu, càng
mài móng mạnh hơn, ầm ĩđến độ Triệu Y Nguyệt không thể không bịt tai lại.
Triệu Y Nguyệt không biết nên nói gì, chẳng lẽ phải nói nhận lỗi vì đã đánh ả kia ư?
Nhưng nếu cứ tiếp tục nghe tiếng mài móng... Triệu Y Nguyệt nước mắt lưng tròng, ngẩng lên toan xin lỗi.
Lại thấy Rồng vàng đưa mắt nhìn về hướng Đông cung phàn nàn: “Thái tử thuộc dòng dõi hoàng thất, ta bị khế ước hạn chế, không thể ra tay với huyết mạch hoàng thất Đại Càn được.”
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Triệu Y Nguyệt sững người. Rồng vàng lại nói: “Nhưng y đánh ngươi tất phải chịu phạt.”
Gió tuyết thổi bay giọt lệ đọng trên mi Triệu Y Nguyệt, nàng giơ tay dụi mắt, ướm hỏi: “Không phải vì ta đánh quận chúa Triều Dương nên ngài mới mài móng... mới mất hứng ạ?”
Rồng vàng nghe vậy thì ngoảnh đầu lại, khó hiểu hỏi lại: “Liên quan gì tới ả ta?”
Cảm ơn trời đất, phạm vi những người yêu mến của
quận chúa Triểu Dương không bao gồm Rồng vàng! Triệu Y Nguyệt vui sướng òa
khóc.
Sao lại khóc nữa rồi?
Rồng vàng không kìm được lại giơ móng lên, nhưng cuối cùng vẫn kiểm chế không mài nữa, mà mở lòng bàn chân ra trước mặt Triệu Y Nguyệt, trong ấy có vô số vàng bạc đá quý, chất đống thành ngọn núi nhỏ, lấp lánh chói lóa mắt chó của Triệu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt: “.. Đây là núi vàng núi núi bạc trong truyền thuyết tư?
Triệu Y Nguyệt chấn kinh, nàng dụi mắt, ngơ ngác hỏi: “Đây là ảo giác sao?”
Rồng vàng: “Không phải.”
Rồi lại dứ chân ra trước, trầm giọng nói: “Cho ngươi đấy."
Cho ta? Triệu Y Nguyệt giơ tay che miệng, run rẩy hỏi,
“Ta, ta có thể chạm vào không?”
Cả đời nàng chưa thấy ngọn núi nào như thế cả!
Rồng vàng hào phóng kê móng xuống đất, để mặc Triệu Y Nguyệt bám móng nó bò lên lòng bàn chân, đi tới chỗ đống vàng bạc đá quý, cúi xuống nhặt một viên ngọc, nắm chặt trong tay.
Triệu Y Nguyệt ngẩng lên nhìn ngọn núi chất ngất cao hơn cả người nàng, tuôn lệ lần nữa.
Mẹ ơi, con phát tài rồi!!! Rồng vàng thấy Triệu Y
Nguyệt khóc thì bổi rối vô kể, sao lại khóc nữa?
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Nó thấy sốt ruột, bèn hỏi thẳng: “Sao lại khóc?”
Triệu Y Nguyệt lau nước mắt, thành kính nói: “Vì cảm động quá, lần đầu tiên trong đời có người.. À không, có rồng tặng ta một núi vàng.
Mẹ kiếp! Dù là rồng hay núi vàng thì đều như chiêm bao cả.
Triệu Y Nguyệt lau khô nước mắt, vô cùng nhiệt tình hứa hẹn: “Đêm nay ta sẽ nặn thỏ cho ngài, cả người tuyết nữa, loại siêu to khổng lổ ấy"
Thấy nàng nín khóc, Rồng vàng hài lòng thả lỏng người, trở về điệu bộ say ngủ lúc trước, song đôi mắt lại mở to, bám theo từng hành động của Triệu Y Nguyệt, cái đuôi rũ sau đại điện thỉnh thoảng lại vung vẩy một chút. Ngoài chính điện, bão tuyết mỗi lúc một mạnh hơn, mọi người ở trong nhà nghe
tiếng gió rít gào như quỷ khóc sói tru thì quấn chặt chăn vào người, than thở tối nay chẳng hiểu sao tiết trời lại trở xấu.
Trong điện Kim Long cũng đầy gió tuyết nhưng lại êm ả hơn bên ngoài nhiều.
Dưới nền đất phủ đầy tuyết rơi, hễ Triệu Y Nguyệt muốn. dụng cụ gì là Rồng vàng lại mở lòng bàn chân ra, đưa cho nàng, còn đầy đủ hơn cả hộp đồ nghề chuyên dụng. Nàng đắp vài người tuyết trước cửa chính điện, tạo hình hấp dẫn độc đáo thu hút sự chú ý của Rồng vàng, nó chỉ đầu móng vào cái mặt tươi cười phúng phính cắm củ cà rốt của người tuyết mà hỏi: “Đây là gì thế?”
“Người tuyết” Triệu Y Nguyệt đội mũ cho người tuyết. Vì hoạt động đến toát mồ hôi, nên nàng cởi áo
lông chồn ra khoác cho nó luôn. Gió thổi khiến tà áo bay phấp phới, nàng cười khúc khích nói đùa, “Nó biến thành siêu nhân rồi kìa”
Rồng vàng lắng lặng nhìn.
Triệu Y Nguyệt ngẩng đầu, thấy mặt nó chẳng có biểu cảm gì, bấy giờ mới gãi gãi đầu, ngại quá, chốn đây
không hiểu câu đùa này. Rồng vàng cầm người tuyết có cái mũi cà rốt lên, ăn sạch bách.
Triệu Y Nguyệt: “…”
Rồng vàng khoác áo lông chồn lên người Triệu Y Nguyệt, ý bảo nàng mặc vào, đừng cho người tuyết.
Triệu Y Nguyệt lại cởi áo choàng ra, vì đắp người tuyết mệt rũ người nên
giọng nàng cũng xìu như bông: “Ta nóng.”
Rồng vàng bèn rũ râu xuống vai nàng, nàng bảo nóng, lần này râu rồng khiến nàng cảm thấy như có gió mát phớt ngang mặt, còn không cần lo nóng lạnh luân phiên sẽ bị cảm nữa.
Triệu Y Nguyệt nghỉ ngơi một lúc lại bắt đầu nặn thỏ tuyết, ngoài đám thỏ còn có cả mấy con cua nhỏ vây quanh người tuyết. Thấy Rồng vàng có vẻ chăm chú hơn trước, nàng thầm thấy tự hào, lại càng nhiệt tình hơn, nặn một mạch không ít sóc con và chuột Chinchilla khổ lớn.
Cuối cùng mệt đến độ dựa luôn vào người con chuột Chincbilla mà thiếp đi.
Rồng vàng nhìn chằm chằm bên dưới một lúc lâu, không biết đang ngắm chuột Chinchilla hay người, cuối cùng nó vươn chân, túm lấy
Triệu Y Nguyệt đang dựa vào chuột Chinchilla, xách vào trong chính điện.
Trong điện Kim Long, ở cái bục dưới bức tranh, có một con chó trắng đang co người nằm ngủ, mớ lông bù xù của nó trông rất ấm áp.
Rồng vàng thả Triệu Y Nguyệt xuống cạnh chó trắng.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Chó trắng động đậy lỗ tai, mở hé một mắt nhìn rồi nhắm lại, yên tâm ngủ tiếp.
Rạng sáng hôm sau, thời tiết lại xấu hơn, bão tuyết nổi lên, thổi gãy không ít cây mai trong cung.
Triệu Y Nguyệt bị chó trắng đánh thức. Nàng mở mắt ra, thấy một con chó to đùng đang vẫy đuôi mừng nàng, bên cạnh nó là đám người Quốc sư và Thúy Liễu. Thúy Liễu trông có vẻ sốt ruột, bước tới thầm thì với nàng: “Nương nương, Thái tử điện hạ trở bệnh nặng, chúng ta phải nhanh chóng quay về.”
HẾT CHƯƠNG 6
Tuy nàng khá rộng lượng với người có ngoại hình đẹp, nhưng tiền đề là người này không đánh nàng.
Quốc sư chẳng hỏi gì, chỉ yên lặng dẫn đường. Lúc tới cổng điện Kim Long, ông ta dừng lại bảo Triệu Y Nguyệt: “Tối nay lễ cầu phúc ở điện Kim Long ngoài Thái tử phi thì không ai được phép bước vào đại điện nữa.”
Một cung nữ đi tới, cung kính đưa món đồ trong tay cho Triệu Y Nguyệt. Quốc sư nói: “Đây là thuốc giảm sưng.”
Triệu Y Nguyệt cũng không biết ông ta sai người đi lấy lúc nào, nàng nhận cái hộp nhỏ xong thì vừa lau nước mắt vừa hỏi: “Cầu phúc phải làm gì ạ?”
Bấy giờ, Quốc sư nhìn nàng như đang nghiền ngẫm gì đó, “Có lòng thành là đủ.”
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Triệu Y Nguyệt: “..”
Nàng không kìm lòng mà khẽ hỏi: “Quốc sư đại nhân, là rồng vàng ban chỉ dụ bảo ta tới đây thật sao?”
“Đương nhiên.” Quốc sư gật đầu cười đáp.
Triệu Y Nguyệt hoảng hốt. Quốc sư nhìn theo bóng Triệu Y Nguyệt đi vào, cùng đám người ở lại khom lưng cậy nhờ: “Xin Thái tử phi hãy cầu khấn Rồng vàng bảo hộ Đại Càn trường tồn muôn đời, quốc thái dân an.”
Triệu Y Nguyệt cảm đèn đi vào trong, nhủ thầm trong bụng rằng sau này Đại Càn có một hoàng đế như Tiêu Vũ thì sớm muộn gì cũng diệt vong.
Tuyết đọng dày đặc trong điện Kim Long, tuy là ban đêm nhưng đâu đâu cũng lung linh ánh đèn lồng, với Triệu Y Nguyệt mà nói thì không quá tối, nàng đi sâu vào trong, chợt nhận ra Quốc sư nói thật, trong điện không có bất cứ ai khác.
Bão tuyết lớn dần, lay động cây cỏ bốn bể xào xạc kêu. Triệu Y Nguyệt đi tới bậc thang đài trong chính điện, gió luồn vào tà váy nhưng nàng lại không thấy lạnh thấu xương.
Triệu Y Nguyệt cầm váy đi lên, lúc còn hai ba bậc thang thì bỗng chốc dừng bước vì thẳng thốt bởi cảnh tượng trước mắt.
Cảnh trong tranh biển thành sự thật, trên chính điện phủ kín mây phủ, rồng vàng đang say ngủ. Đầu móng bám vào một góc mái hiên, cặp sừng rồng nhọn hoắt phủ đầy tuyết như ẩn như hiện trong màn sương chờn vờn, lớp vảy lấp lánh, kỳ diệu đến mức nàng không dám nhìn thẳng. Triệu Y Nguyệt bất giác nín thở, sợ quấy rầy Rồng vàng đang ngủ say trước mắt.
Lúc trước nàng chỉ thấy chân và râu rồng, thỉnh thoảng còn thấy cái đuôi rồng rũ xuống, đung đưa nơi mái hiên, nhưng chỉ là một bộ phận của nó, đây là lần đầu nàng thấy cả người rồng vàng.
Lúc này đây, trong mắt Triệu Y Nguyệt, hình ảnh Rồng vàng say giấc trên đại điện trong bão tuyết chính
là cảnh đẹp thế gian không gì sánh kịp, thần thánh mà uy nghiêm, so với nó thì đám Thái tử Quận chúa đều quá đỗi phàm phu tục tằn chẳng hề đáng kể.
Triệu Y Nguyệt khép nép đi lên bậc thang, Rồng vàng đang say giấc từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu hít vào thở ra khiến đám mây mù trên không trung dần tan biến.
Đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm người con gái đang bước đi trong gió tuyết, chẳng lộ vui buồn.
Khi Triệu Y Nguyệt đến trước chính điện, Rồng vàng ló đầu ra khỏi mái hiên, râu rồng cũng theo đó mà buông xuống vai nàng. Triệu Y Nguyệt được quan tâm mà hoảng hốt, từ lúc nàng bước vào khu vực
chính điện thì không còn cảm nhận được sự rét mướt của gió tuyết nữa.
“Đêm nay ngài gọi ta tới cầu phúc ạ? Triệu Y Nguyệt se sẽ hỏi, không dám lớn tiếng trước mặt Rồng vàng.
Dù đã quen nhau một thời gian, nhưng trước kia nàng chỉ nhìn thấy hai cái chân và một cọng râu rồng, bây giờ là toàn bộ quái vật khổng lồ. Cảm giác oai hùng và áp lực ập tới khiến Triệu Y Nguyệt
quên sạch những chuyện buồn bực lúc trước.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Mới đầu Rồng vàng chỉ hơi ngẩng lên nhìn nàng, sau đó nó thò đẩu ra trước, cúi xuống sát mặt đất chỗ Triệu Y Nguyệt đứng, chỉ cách nàng một lóng tay. Triệu Y Nguyệt cứng đờ người, đứng im không dám nhúc nhích.
Ôi, đẹp quá đi mất!
Càng nhìn gần càng thấy đẹp!
Bộ vảy này, cặp sừng này, đôi mắt này, nơi nào cũng hoàn hảo không thể bắt bẻ. Triệu Y Nguyệt thầm trầm trồ trước vẻ đẹp của Rồng vàng, đó là cái đẹp vượt trên vạn vật thể gian, chỉ nhìn một cái thôi thì đã mất đi hứng thú chiêm ngưỡng và đánh giá những thứ đẹp đẽ tục tằn của loài người.
Nàng muốn sờ đầu nó, chạm vào cặp sừng phủ tuyết kia, và cả đôi mắt xinh đẹp nữa...
Đột nhiên, Triệu Y Nguyệt nghe thấy tiếng chát chúa khiến nàng đau đầu không
thôi vang lên. Đó là tiếng Rồng vàng mài móng, tựa như tiếng móng tay cạ vào bảng đen, vừa nghe đã thấy rát cả tai.
Với sự hiểu biết sau một thời gian quen biết nhau, Rồng vàng mài móng chứng tỏ nó không vui.
Triệu Y Nguyệt khổ ải nhăn mặt, chưa kịp mở miệng hỏi sao nó không vui đã nghe
Rồng vàng nói: “Ngươi bị thương.”
Giọng nói trầm thấp uy nghiêm lộ rõ sự bất mãn. Triệu Y Nguyệt gật đầu bảo: “Đúng đúng, ta đang bị
thương, lần sau ta nhất định sẽ bảo vệ bản thân, không để bị thương nữa, liệu ngài có thể đừng...”
Đừng mài móng nữa! Xin ngài đấy!
Rồng vàng hừ lạnh một tiếng: “Kẻ phàm yếu đuối.”
Triệu Y Nguyệt hùa theo nó: “Vâng vâng, ta là kẻ phàm yếu đuối.” Cái thân này của ta mà so với quái vật khổng lồ như ngài thì chắc chắn yếu đuối hơn rồi!
Động tác mài móng của Rồng vàng dừng lại, tiếng chát chúa rốt cuộc cũng biến mất. Triệu Y Nguyệt bấy giờ mới dám thở phào.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Nàng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, khóe mắt liếc thấy cái chân rồng đang sà xuống chỗ mình.
Giống như lần trước, sau khi móng rồng nhéo nàng một cái thì mọi sưng đau trên
mặt liền tan biến gần hết. Triệu Y Nguyệt giơ tay sờ mặt, không kìm được mà cười nói: “Cảm ơn ngài.”
Rồng vàng trầm giọng hỏi: “Ai đánh ngươi?”
Triệu Y Nguyệt đáp ngay: “Thái tử.”
Rồng vàng lại hỏi: “Vì sao đánh?"
Triệu Y Nguyệt thành thật kể: “Vì ta đánh người thương của y trước.”
Có mỗi thế? Rồng vàng lại bắt đầu mài móng.
Triệu Y Nguyệt: “…”
Nàng không rõ vì sao Rồng vàng lại mất hứng khi nghe chuyện nàng đánh quận
chúa Triều Dương? Chẳng lẽ giả thiết mọi người đều yêu mến quận chúa Triều Dương còn bao gồm cả Rồng vàng? Triệu Y Nguyệt nghĩ đến khả năng này, đột nhiên thấy ngạt thở. Nàng gục đầu xuống trông đầy rầu rĩ, quả thật thấy hơi buồn bã.
Rồng vàng thấy Triệu Y Nguyệt đau lòng phát khóc thì lại càng khó chịu, càng
mài móng mạnh hơn, ầm ĩđến độ Triệu Y Nguyệt không thể không bịt tai lại.
Triệu Y Nguyệt không biết nên nói gì, chẳng lẽ phải nói nhận lỗi vì đã đánh ả kia ư?
Nhưng nếu cứ tiếp tục nghe tiếng mài móng... Triệu Y Nguyệt nước mắt lưng tròng, ngẩng lên toan xin lỗi.
Lại thấy Rồng vàng đưa mắt nhìn về hướng Đông cung phàn nàn: “Thái tử thuộc dòng dõi hoàng thất, ta bị khế ước hạn chế, không thể ra tay với huyết mạch hoàng thất Đại Càn được.”
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Triệu Y Nguyệt sững người. Rồng vàng lại nói: “Nhưng y đánh ngươi tất phải chịu phạt.”
Gió tuyết thổi bay giọt lệ đọng trên mi Triệu Y Nguyệt, nàng giơ tay dụi mắt, ướm hỏi: “Không phải vì ta đánh quận chúa Triều Dương nên ngài mới mài móng... mới mất hứng ạ?”
Rồng vàng nghe vậy thì ngoảnh đầu lại, khó hiểu hỏi lại: “Liên quan gì tới ả ta?”
Cảm ơn trời đất, phạm vi những người yêu mến của
quận chúa Triểu Dương không bao gồm Rồng vàng! Triệu Y Nguyệt vui sướng òa
khóc.
Sao lại khóc nữa rồi?
Rồng vàng không kìm được lại giơ móng lên, nhưng cuối cùng vẫn kiểm chế không mài nữa, mà mở lòng bàn chân ra trước mặt Triệu Y Nguyệt, trong ấy có vô số vàng bạc đá quý, chất đống thành ngọn núi nhỏ, lấp lánh chói lóa mắt chó của Triệu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt: “.. Đây là núi vàng núi núi bạc trong truyền thuyết tư?
Triệu Y Nguyệt chấn kinh, nàng dụi mắt, ngơ ngác hỏi: “Đây là ảo giác sao?”
Rồng vàng: “Không phải.”
Rồi lại dứ chân ra trước, trầm giọng nói: “Cho ngươi đấy."
Cho ta? Triệu Y Nguyệt giơ tay che miệng, run rẩy hỏi,
“Ta, ta có thể chạm vào không?”
Cả đời nàng chưa thấy ngọn núi nào như thế cả!
Rồng vàng hào phóng kê móng xuống đất, để mặc Triệu Y Nguyệt bám móng nó bò lên lòng bàn chân, đi tới chỗ đống vàng bạc đá quý, cúi xuống nhặt một viên ngọc, nắm chặt trong tay.
Triệu Y Nguyệt ngẩng lên nhìn ngọn núi chất ngất cao hơn cả người nàng, tuôn lệ lần nữa.
Mẹ ơi, con phát tài rồi!!! Rồng vàng thấy Triệu Y
Nguyệt khóc thì bổi rối vô kể, sao lại khóc nữa?
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Nó thấy sốt ruột, bèn hỏi thẳng: “Sao lại khóc?”
Triệu Y Nguyệt lau nước mắt, thành kính nói: “Vì cảm động quá, lần đầu tiên trong đời có người.. À không, có rồng tặng ta một núi vàng.
Mẹ kiếp! Dù là rồng hay núi vàng thì đều như chiêm bao cả.
Triệu Y Nguyệt lau khô nước mắt, vô cùng nhiệt tình hứa hẹn: “Đêm nay ta sẽ nặn thỏ cho ngài, cả người tuyết nữa, loại siêu to khổng lổ ấy"
Thấy nàng nín khóc, Rồng vàng hài lòng thả lỏng người, trở về điệu bộ say ngủ lúc trước, song đôi mắt lại mở to, bám theo từng hành động của Triệu Y Nguyệt, cái đuôi rũ sau đại điện thỉnh thoảng lại vung vẩy một chút. Ngoài chính điện, bão tuyết mỗi lúc một mạnh hơn, mọi người ở trong nhà nghe
tiếng gió rít gào như quỷ khóc sói tru thì quấn chặt chăn vào người, than thở tối nay chẳng hiểu sao tiết trời lại trở xấu.
Trong điện Kim Long cũng đầy gió tuyết nhưng lại êm ả hơn bên ngoài nhiều.
Dưới nền đất phủ đầy tuyết rơi, hễ Triệu Y Nguyệt muốn. dụng cụ gì là Rồng vàng lại mở lòng bàn chân ra, đưa cho nàng, còn đầy đủ hơn cả hộp đồ nghề chuyên dụng. Nàng đắp vài người tuyết trước cửa chính điện, tạo hình hấp dẫn độc đáo thu hút sự chú ý của Rồng vàng, nó chỉ đầu móng vào cái mặt tươi cười phúng phính cắm củ cà rốt của người tuyết mà hỏi: “Đây là gì thế?”
“Người tuyết” Triệu Y Nguyệt đội mũ cho người tuyết. Vì hoạt động đến toát mồ hôi, nên nàng cởi áo
lông chồn ra khoác cho nó luôn. Gió thổi khiến tà áo bay phấp phới, nàng cười khúc khích nói đùa, “Nó biến thành siêu nhân rồi kìa”
Rồng vàng lắng lặng nhìn.
Triệu Y Nguyệt ngẩng đầu, thấy mặt nó chẳng có biểu cảm gì, bấy giờ mới gãi gãi đầu, ngại quá, chốn đây
không hiểu câu đùa này. Rồng vàng cầm người tuyết có cái mũi cà rốt lên, ăn sạch bách.
Triệu Y Nguyệt: “…”
Rồng vàng khoác áo lông chồn lên người Triệu Y Nguyệt, ý bảo nàng mặc vào, đừng cho người tuyết.
Triệu Y Nguyệt lại cởi áo choàng ra, vì đắp người tuyết mệt rũ người nên
giọng nàng cũng xìu như bông: “Ta nóng.”
Rồng vàng bèn rũ râu xuống vai nàng, nàng bảo nóng, lần này râu rồng khiến nàng cảm thấy như có gió mát phớt ngang mặt, còn không cần lo nóng lạnh luân phiên sẽ bị cảm nữa.
Triệu Y Nguyệt nghỉ ngơi một lúc lại bắt đầu nặn thỏ tuyết, ngoài đám thỏ còn có cả mấy con cua nhỏ vây quanh người tuyết. Thấy Rồng vàng có vẻ chăm chú hơn trước, nàng thầm thấy tự hào, lại càng nhiệt tình hơn, nặn một mạch không ít sóc con và chuột Chinchilla khổ lớn.
Cuối cùng mệt đến độ dựa luôn vào người con chuột Chincbilla mà thiếp đi.
Rồng vàng nhìn chằm chằm bên dưới một lúc lâu, không biết đang ngắm chuột Chinchilla hay người, cuối cùng nó vươn chân, túm lấy
Triệu Y Nguyệt đang dựa vào chuột Chinchilla, xách vào trong chính điện.
Trong điện Kim Long, ở cái bục dưới bức tranh, có một con chó trắng đang co người nằm ngủ, mớ lông bù xù của nó trông rất ấm áp.
Rồng vàng thả Triệu Y Nguyệt xuống cạnh chó trắng.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Chó trắng động đậy lỗ tai, mở hé một mắt nhìn rồi nhắm lại, yên tâm ngủ tiếp.
Rạng sáng hôm sau, thời tiết lại xấu hơn, bão tuyết nổi lên, thổi gãy không ít cây mai trong cung.
Triệu Y Nguyệt bị chó trắng đánh thức. Nàng mở mắt ra, thấy một con chó to đùng đang vẫy đuôi mừng nàng, bên cạnh nó là đám người Quốc sư và Thúy Liễu. Thúy Liễu trông có vẻ sốt ruột, bước tới thầm thì với nàng: “Nương nương, Thái tử điện hạ trở bệnh nặng, chúng ta phải nhanh chóng quay về.”
HẾT CHƯƠNG 6
Danh sách chương