Trần Dung bước nhanh vào trong điện.

Lúc đó mặc dù vẫn còn ráng chiều, trong điện đèn đuốc đã huy hoàng, y hương tông ảnh, hương khí lưu động.

Trần Dung bước vào theo sau chúng quý tộc, giống như bên ngoài, khi nàng tiến vào, trong điện im lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía nàng.

Trần Dung đã có chuẩn bị mà đến, trong lòng có chút lo lắng nhưng miệng nàng bất giác mỉm cười, ngẩng đầu, lộ ra độ cong duyên dáng của phần cổ.

Trong sự chú ý của mọi người, tiếng nghị luận dần dần vang lên, đột nhiên, ở ngay chính giữa điện truyền đến tiếng vỗ tay trong trẻo, một người cười to nói: “Giỏi cho một Quang Lộc đại phu. Thế nhân đều yêu mây trắng, chỉ có khanh thích ánh tịch dương, mặc y phục màu đỏ, hết sức xinh đẹp, hết sức xinh đẹp mà.”

Người nọ cười lớn, đẩy tháp ra, đi nhanh về phía Trần Dung.

Làn da của hắn trắng trẻo, dung mạo tú nhã, không phải hoàng đế thì là ai? Nhìn thấy hoàng đế, Trần Dung mỉm cười thi lễ: “Thần tham kiến bệ hạ.”

“Miễn lễ.”

Hoàng đế đi đến trước mặt Trần Dung, đánh giá nàng từ trên xuống dưới mấy lần, đột nhiên cười hỏi: “A Dung thật sự can đảm. Hì hì, lần đầu tiên trẫm nhìn thấy có nữ nhân dám mặc y phục màu đỏ đến mức này. Giỏi, giỏi, giỏi.” Khen liên tục ba tiếng, hoàng đế cất tiếng cười to.

Trong tiếng cười to của hắn, ở một góc truyền đến một giọng nói âm dương quái khí: “Bệ hạ có điều không biết, y phục màu đỏ này là do Mộ Dung Khác chuẩn bị cho Quang Lộc đại phu…… Nhớ ngày đó, Quang Lộc đại phu mặc y phục màu đỏ, ngồi bên đống lửa, khiến vạn quân lui tránh, chúng Hồ cúi đầu.”

Người nọ châm biếm đến đây lại vui vẻ cười tươi.

Không đợi hoàng đế mở miệng, Trần Dung đã quay đầu lại.

Dưới ánh đèn, nàng cười khanh khách nhìn quý tộc gầy yếu, trên mặt thoa phấn kia, Trần Dung cong môi, chậm rãi nói: “Các hạ thật có nhãn lực mà, đang ở thành Kiến Khang, chuyện trong quân người Hồ, chuyện bên cạnh Mộ Dung Khác cũng rõ ràng như vậy…… Ngay cả xiêm y này của ta là Mộ Dung Khác chuẩn bị cũng biết.”

Nàng cười rất tao nhã, ánh mắt trong suốt ôn nhuận, ngữ khí cũng có sự nhẹ nhàng thong dong giống như Vương Hoằng. Nhưng với ngữ khí này, lời nói ra lại mang theo khí thế bức người, ý tứ ẩn chứa trong đó lại đâm thẳng vào nhược điểm.

Quý tộc kia há miệng, nhất thời ngơ ngác ngồi ở đó. Đúng lúc này, phía sau hắn, một người cười to nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Trì Ngôn, bản sự ăn nói lung tung của ngươi càng ngày càng cao siêu đó. Ha ha ha.”

Tiếng cười vang lên, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng cười phụ họa khác.

Mọi người nhìn Trần Dung chăm chú, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng. Lúc này nàng nghe thấy ở một góc bên cạnh truyền đến vài tiếng nói nhỏ: “Nội bộ của Lang Gia Vương thị cũng có vấn đề.”

“Đúng vậy. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của vương trì giảng hòa và phụ nhân này thì cũng đủ biết rồi.”

Trần Dung chỉ nghe thấy hai câu này, liền quay đầu nhìn hoàng đế. Bốn mắt nhìn nhau, hoàng đế cũng liếc mắt với nàng. Hắn cười tươi cũng không để ý mọi ánh mắt bắn tới, hoàng đế giống như một hài tử hư hỏng dựa sát vào Trần Dung, hỏi: “Đã gặp các mỹ thiếu niên chưa, có vừa ý không?”

Trần Dung sao có thể dự đoán trong trường hợp này, hắn vừa mở miệng đã nói về điều đó? Sửng sốt một chút, nàng cười khổ. Cười khổ, Trần Dung lại mượn động tác cúi đầu, cũng dựa sát vào hoàng đế một chút, vô lực trả lời: “Có vương Thất ở đó, thần thật sự không dám vui mừng.”

Giọng nói buồn bực hờn dỗi của hoàng đế khẽ vang lên: “Nàng kém cỏi quá, trẫm hảo tâm giúp nàng, vậy mà ngay cả gặp nàng cũng không dám gặp?”

Trần Dung hừ nhẹ một tiếng, nói với giọng bất mãn: “Bệ hạ nghĩ rằng, với khả năng của Vương Thất, chàng sẽ cho phép thần gặp sao?”

Hoàng đế ngẫm nghĩ, nghiêm túc gật đầu, nói: “Cũng không thể trách được nàng.” Hắn có chút buồn bực, suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Vậy hắn có phản ứng gì không?”

Trần Dung cười nhẹ nói: “Ảo não, tức giận nghẹn ở trong lòng.”

Mấy chữ vừa thốt ra, hoàng đế cất tiếng cười to. Không để ý ánh mắt càng ngày càng mở to của chúng quý tộc bốn phía, hoàng đế đắc ý, thỏa mãn cười to xong, phất ống tay áo một cái, đi về phía chủ tháp.

Hắn vừa đi, vừa không quay đầu lại ra lệnh: “Quang Lộc đại phu ngồi bên cạnh trẫm đi.”

Trần Dung lên tiếng, cất bước đi theo.

Đảo mắt, nhóm cung tỳ đã đặt tháp ở phía sau hoàng đế để Trần Dung ngồi xuống.

Một khắc khi ngồi xuống kia, Trần Dung tinh tường nhận ra, ánh mắt bắn tới từ bốn phía, có người thậm chí còn thể hiện sự thất vọng.

Hoàng đế cầm chén rượu uống hai hớp, có một thái giám đi đến phía sau, thấp giọng nói: “Bệ hạ, cần phải đi rồi.”

Hoàng đế nghe vậy, đặt chén xuống, nói thầm: “Thật sự là mất hứng.” Hắn đứng lên, vung ống tay áo đi ra ngoài.

Hoàng đế vừa động, mọi người đồng thời hành lễ, cung kính kêu lên: “Cung tiễn bệ hạ.” Trong tiếng kêu, hoàng đế càng đi càng xa.

Trần Dung biết, yến hội như thế, hoàng đế chỉ cần tới có mặt một chút…… Mặc dù hoàng đế rất tùy tiện nhưng hắn ở đây vẫn thể hiện quyền uy, khiến nhóm thần tử không thoải mái. Bởi vậy, hoàng đế ngồi trong yến hội bao lâu sẽ có ước định mà thành thói quen.

Nhưng mà, chỉ trong một thời gian ngắn, bệ hạ lại tán gẫu với nàng vài câu, trò chuyện với nhau thật vui vẻ, cuối cùng còn để nàng ngồi ở bên cạnh chủ tháp…… Thái độ hắn biểu hiện ra là bảo hộ cùng khẳng định mạnh mẽ nhất đối với nàng.

Trong lòng Trần Dung âm thầm cảm kích, tiếp tục ung dung ngồi ở trên chủ tháp.

Lúc này, đám người Tạ Hạc Đình đi đến, lại khiến cho khung cảnh trở nên ồn ào.

Trong lúc đó, Tư Mã Thất vương mà Trần Dung đã từng gặp qua giơ lên chén rượu, hướng về Trần Dung kêu lên: “Quang Lộc đại phu, trường hợp thế này, Tạ lang phong lưu cũng đến đây, sao không thấy Vương Thất người bầu bạn của nàng?”

Lời vừa dứt, tiếng cười nổi lên bốn phía.

Người bầu bạn là cách xưng hô ở trong cung, dùng trong trường hợp này lại hết sức khinh bạc.

Trần Dung ngẩng đầu.

Trong lúc mọi người cười to chê bai, hoặc thương hại bất an, Trần Dung dễ tính nhìn người nọ, nói với giọng mềm mại nghiêm túc: “Các hạ sai rồi, đây là cách mà tiện nhân trong cung thường dùng để xưng hô.” Nàng mở to mắt, thần thái có chút ngây thơ, cũng có chút quyến rũ: “Ta thấy bệ hạ rất tốt tính, nếu không, ta sẽ cầu bệ hạ, để cho chàng ở trong cung với vương gia một lúc, nhìn xem cuộc sống trong cung của vương gia thế nào?”

Nàng nói ôn nhu cũng hết sức châm chọc, cứ như muốn người này đi làm thái giám vậy.

Bởi vậy, tiếng cười vang lại nổi lên bốn phía.

Trần Dung nói xong câu đó, đặt chén rượu trong tay xuống, thì thào tự nói: “Được rồi, có lẽ giờ nên về thôi.” Nàng cũng không am hiểu tranh đấu võ mồm, nếu cứ tiếp tục ngồi đây chỉ có bị xấu mặt thôi, vẫn nên tìm cách thoát ra đúng lúc. Dù sao mục đích lần này nàng đến đã đạt được.

Nhìn thấy Trần Dung đặt chén xuống, ống tay áo rung lên, chuẩn bị rời khỏi. Một nữ lang che miệng cười nói: “Quang Lộc đại phu thật sự là người phong lưu. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngay cả ngủ cùng người Hồ mấy ngày, nét mặt càng toả sáng, diễm sắc càng hơn xưa.”

Giọng nói này vừa vang lên, một nam tử khác cười to rồi nói: “Rất đúng. Đáng thương cho Vương Thất lang kia, hắn có thể giết Kiến Khang vương, nhưng với hơn vạn người Hồ, chẳng lẽ hắn cũng có thể giết hết được sao?”

Lời này lại càng ác độc, nói thẳng Vương Hoằng vì danh tiết của Trần Dung mà giết Kiến Khang vương, rồi việc Trần Dung đã ngủ cùng mấy vạn người Hồ, sự vũ nhục này thật sự hết sức ác độc.

Thân hình Trần Dung run lên.

Vừa mới đi ra một bước, nàng từ từ dừng bước chân.

Trần Dung quay đầu lại.

Quay đầu, nàng mặc y phục màu đỏ như lửa, diễm quang bức người, trong ánh đèn đuốc sáng trưng, gương mặt trắng thuần nghiêm túc, hai mắt đen láy sáng ngời nhìn chằm chằm người nọ.

Vóc người nàng yểu điệu tuyệt đẹp vô cùng, chỉ lẳng lặng nhìn người nọ, tư thái kia cũng hết sức thanh quý.

Trong ánh mắt của nàng, không ít người thương tiếc thầm nghĩ: Tiểu mỹ nhân như thế, cần gì ở trước công chúng khiến cho nàng khổ sở?

Trần Dung lẳng lặng nhìn người nọ chăm chú, một hồi lâu, nàng nói với giọng khẽ khàng: “Các hạ hẳn cũng biết, Vương Thất lang vốn tôn quý cao ngạo, sao có thể chấp nhận nữ tử ngủ cùng ngàn người, bị vạn người cưỡi lên?”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua mọi người, nhìn về phía bầu trời ngoài điện, thản nhiên nói: “Mặc dù rơi vào tay người Hồ, tuy nhiên, bị lời nói của ta khích tướng, Mộ Dung Khác đã cho phép ta giữ lại sự tôn nghiêm.”

Người nọ há miệng, đang định cười lạnh, Trần Dung đã ngắt lời hắn, cười cười, giọng nói như gió tự tại mà kiêu ngạo: “Về điểm này, thế nhân có tin hay không, ta cũng không để ý. Chỉ cần chàng tin ta là đủ rồi.”

Lời vừa dứt, nàng phất ống tay áo, cất bước đi ra ngoài. Y phục màu đỏ diễm lệ như ánh lửa kia tựa như ráng chiều sáng ngời trên bầu trời, khiến mọi người bỏng mắt.

Một hồi lâu, tiếng cười lạnh của Hoàn Cửu lang vang lên: “Đừng uổng làm tiểu nhân. Nếu không rõ ràng, nàng là một phụ nhân sao dám tự tin như thế? Chắc hẳn đã sớm lấy lệ rửa mặt, dung nhan giống như quỷ. Nếu không rõ ràng, Vương Thất lang sẽ dễ dàng tha thứ cho nàng sao? Chỉ sợ đã sớm buông nàng ra, để nàng trở về đạo quan của mình rồi.”

Tiếng cười lạnh của hắn khiến cho vài cá nhân muốn phản bác. Có điều những người này muốn phản bác cũng không biết nói gì: Tất cả mọi người đều thấy, phụ nhân kia đường hoàng mặc y phục màu đỏ yêu diễm, khiến các nữ lang có nhan sắc ngồi khắp trong điện cũng trở nên lu mờ…… Nếu thật sự đã ngủ cùng người Hồ, sao nàng ta còn có thể tự tin như thế?

Trong thời đại chú ý dung mạo cử chỉ, y phục màu đỏ kia của Trần Dung, tươi cười thản nhiên tươi tắn kia, làm cho tất cả mọi người không tự giác tin tưởng, nàng thật sự trong sạch.

Vốn Trần Dung là một đạo cô phong lưu, danh tiết của nàng cũng không phải là điều gì quá quan trọng…… Quan trọng chính là nàng đã rơi vào tay người Hồ. Nữ nhân đã ở chung trong nhóm người Hồ một thời gian, dù có xinh đẹp thế nào, thân phận cao quý ra sao, cũng đều đáng khinh như bùn đất. Mà nếu nàng thật sự ngủ với người Hồ, Vương Hoằng yêu thương một phụ nhân đáng khinh như bùn đất cũng trở nên buồn cười. Chỉ cần một chuyện này đã có thể làm cho chàng trở thành trò cười của xã hội thượng lưu.

Trần Dung bước ra đại điện.

Vừa ra cửa điện, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lộ ra một nụ cười, nàng được tỳ nữ nâng đỡ đi về phía xe ngựa của mình

Vừa mới đi ra vài bước, một tiếng gọi vang lên: “Trần thị A Dung.”

Trần Dung quay đầu.

Nàng đối diện với mỹ thiếu niên gọi là A Cánh kia. Đang muốn hỏi, mĩ thiếu niên đã ngẩng đầu, cười thần bí: “Ta gọi là Tô Cánh, nàng có nhớ không?”

Trần Dung nhíu mày, nàng nói: “Ta mỏi mệt, quân có việc thì để nói sau.” Dứt lời, nàng quay đầu. Khi bước lên xe ngựa, nàng cũng không liếc mắt coi trọng A Cánh kia một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện