Trong sân, có một chiếc xe ngựa không có dấu hiệu cực kỳ bình thường đỗ ở đó. Vương Hoằng bế Trần Dung, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Xe ngựa khởi động.

Vốn, ngoài phủ đệ của Vương Hoằng luôn có rất nhiều người đi qua đi lại, nhưng lúc này khi xe ngựa chạy ra khỏi cửa hông, mặc dù có người liếc nhìn xe ngựa kia nhưng cũng không có mấy ai để ý. Quang Lộc đại phu trọng thương, tính mạng bị đe dọa nên bất tỉnh, hiện giờ, chắc hẳn nàng không thể bị chuyển qua chuyển lại. Huống chi, chiếc xe ngựa này bình thường như thế, ngay cả một hộ vệ cũng không có. Không ai có thể nghĩ rằng người ngồi trong xe ngựa lại là Vương Hoằng và Trần Dung.

Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có ai để ý tới, dần dần, có mấy người đuổi theo chiếc xe ngựa này.

Khi xe ngựa rẽ vào một ngõ nhỏ, Vương Hoằng bế Trần Dung bước xuống, ngồi trên một chiếc xe ngựa khác…… Cứ mỗi lần rẽ vào một con ngõ lại đổi một lần nữa, sau khi đổi năm chiếc xe ngựa, phía sau bọn họ không còn người nào khác.

Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.

Trăng sáng dần dần nhô cao, hôm nay bầu trời không một gợn mây, chỉ có một vòng trăng sáng. Trên trời cao trong vô biên vô hạn, trăng sáng lại rọi chiếu lạnh lùng.

Trong xe ngựa, Vương Hoằng cúi đầu, lẳng lặng nhìn Trần Dung nằm trong lòng.

Trong lúc xe ngựa xóc nảy, Trần Dung nhắm mắt bất tỉnh sẽ thỉnh thoảng nhíu mày, lộ ra thần sắc thống khổ. Nhìn đôi mày của nàng, Vương Hoằng cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cắn, sau khi để lại mấy dấu răng, Vương Hoằng áp môi lên, khàn giọng hỏi: “Khanh khanh, ta đã trở về, tại sao nàng còn không tỉnh lại?” Chàng khẽ cười, môi chạm vào da thịt nàng, tiếng cười kia mang theo đau buồn: “Ta đang cắn nàng, nàng không mở to mắt trừng ta sao?”

Giọng nói rất nhỏ rất nhẹ, như có như không lẫn vào trong gió đêm, đảo mắt không thấy đâu nữa, ngay cả phụ nhân trong lòng, cũng là mắt điếc tai ngơ.

Vương Hoằng càng cười tươi.

Xe ngựa đi rất chậm, mỗi lần hơi xóc nảy, xa phu đều khẩn trương lén liếc nhìn vào trong xe ngựa một cái.

Với tốc độ này, chưa đến một canh giờ, giọng của xa phu vang lên bên ngoài: “Lang quân, đến rồi.”

“Uh.” Vương Hoằng lên tiếng, tùy ý lấy ngọc bội đeo bên hông vung ra ngoài xe ngựa. Sau đó, tiếng đại môn nặng nề bị đẩy ra.

Xe ngựa tiếp tục chạy vào.

Một khắc sau, Vương Hoằng nhảy xuống xe ngựa. Chàng ngẩng đầu, nhìn sân viện yên tĩnh mà giản dị, sáu đôi nam nữ khom người đứng chờ cùng với hai mươi hộ vệ dưới ánh trăng, nhẹ giọng hỏi: “Mời Nguyên chân nhân đến.”

Một hộ vệ đáp: “Vâng.” Sau đó, hắn có hơi do dự: “Bẩm lang quân, tính tình của Nguyên chân nhân dữ dằn, trong hai canh giờ này ngài ấy luôn luôn mắng chửi người khác. Nếu để cho ngài ấy nhìn thấy đại phu, có thể sẽ kêu to hét lớn mà để lộ ra thông tin gì hay không?”

Vương Hoằng biết ý tứ của hắn, chàng lắc đầu, nói: “Nơi này vắng vẻ, mặc ngài la mắng đi.”

“Vâng.”

Sau khi hộ vệ kia rời đi, Vương Hoằng bế Trần Dung bước nhanh vào tẩm phòng.

Tuy cây cối trang trí trong sân viện bình thường, nhưng trong phòng lại tinh xảo mà thoải mái. Bên trong mùi hương thơm ngát, sa màn phấn hồng tung bay, chỗ rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, cảnh sắc xanh tươi ngoài cửa sổ như bao phủ toàn bộ trời đất.

Vương Hoằng bế Trần Dung, nhẹ nhàng đặt nàng lên tháp.

Chàng nghiêng người ngồi ở trên tháp, cầm tay nàng.

Nhìn nàng, chàng khẽ thở dài một tiếng, thì thào gọi: “A Dung, là ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi.”

Môi của chàng mím rất chặt.

Lúc này, một tiếng la mắng vang dội truyền đến: “Chữa trị hay không chữa trị là do ý ta, các ngươi là đám vô sỉ, chẳng lẽ chưa từng nghe qua không thể bắp ép đại phu hay sao?”

Tiếp theo, hắn lại quát: “Các ngươi là người của Tư Mã thất đúng không? Lại làm nhục lão phu như thế, đúng là không thể nhịn nổi.” Nguyên chân nhân này vốn là nho sinh, đọc đủ thứ thi thư cử quá hiếu liêm, lại làm quan chưa được một tháng đã quải ấn rời đi, từ đó khổ đọc sách thuốc, đóng cửa ba năm không ra ngoài, lần đầu tiên ra tay đã chữa được bệnh nan y mà không ai có thể chữa trị ở Trung Nguyên. Năm nay lão đã hơn 70 tuổi, y thuật giỏi giang, mười năm trước lại say mê tu đạo luyện đan thuật.

Cũng bởi vậy, cho dù là mắng chửi người, lão cũng vẫn có vẻ nho nhã, chỉ có giọng nói to rõ, tính tình nóng nảy.

Người đi theo bên cạnh Nguyên chân nhân vẫn đều khúm núm, không hề phản bác nửa câu. Bọn họ dẫn Nguyên chân nhân tới ngoài cửa phòng, thi lễ rồi nói: “Chân nhân, mời.”

Nguyên chân nhân cười lạnh một tiếng, đá văng cửa phòng ra, kêu lên: “Lão phu thật muốn nhìn xem, là tiểu tặc nào không biết trời cao đất dày.”

Lời của lão vừa dứt, ánh mắt đã dính chặt vào bóng dáng màu trắng ngồi bên cạnh tháp kia.

Vương Hoằng từ từ quay đầu, chàng thi lễ với Nguyên chân nhân mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin, rồi nói: “Lang Gia Vương Thất gặp qua Nguyên chân nhân.”

“Lang Gia Vương Thất?”

“Đúng vậy.”

Nguyên chân nhân bước tới trước người Vương Hoằng, lão cúi đầu, mở to mắt nhìn Vương Hoằng, quát: “Bắt cóc lão phu là Vương Thất ngươi sao?”

Vương Hoằng thi lễ, tao nhã nói: “Tình thế cấp bách, có chỗ nào mạo phạm xin Nguyên lão chớ trách.”

Nguyên chân nhân cười lạnh. Lão trừng mắt nhìn Vương Hoằng, quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Thấy Trần Dung, Nguyên chân nhân cười lạnh nói: “Đây chính là đạo cô phong lưu khiến cho ngươi liều lĩnh làm đủ mọi chuyện sao?”

Vương Hoằng tươi cười, nói: “Đúng vậy.”

Nguyên chân nhân vẫn đang trừng mắt nhìn chàng.

Vương Hoằng vái chào thật sâu, mỉm cười rồi nói: “Hoằng nghe thấy lời Nguyên lão từng nói, cuộc đời này nếu gặp được trượng phu thực thụ thì sẽ liều chết cũng nguyện cứu chữa cho hắn. Vương Hoằng bất tài, tuy có âm mưu quỷ kế, tuy nhiên, bày mưu nghĩ kế, trêu đùa Hồ nô, cũng đáng với mấy chữ trượng phu thực thụ. Lúc này, chỉ cầu Nguyên lão nể tình mà cứu phụ nhân này.”

Nguyên chân nhân mở to mắt nhìn Vương Hoằng vái chào thật sâu, một hồi lâu mới nhíu mày nói: “Những người đó không phải nói láo, nói Vương Hoằng ngươi không thích cầu người sao? Hôm nay tại sao lại cung cung kính kính đến mức này?”

Vương Hoằng cúi đầu nói: “Nếu người bị thương là Hoằng, mặc dù chết cũng đành thôi. Nhưng mà người bị thương là phụ nhân này, nàng đối với ta tình thâm nghĩa trọng, Hoằng thật không đành lòng.”

Nguyên chân nhân hừ mạnh một tiếng, lão lại cất giọng mắng mỏ: “Tiểu tặc không biết trước sau.”

Mắng thì mắng, nhưng lão vẫn ngồi xuống bên tháp, Nguyên chân nhân thở phì phì mắng: “Trượng phụ thực thụ ư? Phi, thế gian có trượng phu thực thụ si mê nữ sắc như vậy sao?”

Vương Hoằng cười khổ.

Nguyên chân nhân thấy chàng không đáp, lại trừng mắt nhìn chàng một cái, tay đặt lên mạch của Trần Dung.

Tay lão vừa đặt lên mạch Trần Dung, Vương Hoằng vẫn không nhúc nhích, không hề chớp mắt nhìn Nguyên chân nhân.

Lúc này, Nguyên chân nhân lại bắt mạch tay kia cho Trần Dung.

Sau khi bắt mạch ở hai tay, Nguyên chân nhân đứng lên, lão lại vén chăn đang đắp trên người nàng, bắt mạch ở cổ chân của nàng.

Quá trình cũng không dài, trước sau chỉ mất một khắc, nhưng Vương Hoằng vẫn mỉm cười, tư thái ung dung tao nhã, nhưng xiêm y trước ngực chàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Một hồi lâu, Nguyên chân nhân đắp chăn lại cho Trần Dung.

Lão quay đầu nhìn Vương Hoằng, nhíu mày nói: “Không phải Cửu công chúa đã dùng tới ‘Kéo dài vô hưu’ sao? Tại sao không thấy có chất độc trong cơ thể?”

Vương Hoằng cung kính đáp: “Chưa từng bị hạ độc, đoản đao mà Cửu công chúa dùng để ám sát nàng, trên đường đi Hoằng đã phái người trộm đổi rồi.”

Lời này vừa thốt ra, Nguyên chân nhân mở to mắt, lão nhíu chặt mày: “Ngươi đã biết Cửu công chúa muốn ám sát nữ nhân của ngươi, tại sao lại không ngăn cản?”

Vương Hoằng mỉm cười không nói.

Nguyên chân nhân hừ mạnh một tiếng, chán ghét cao giọng: “Nhất định là tên tiểu tặc nhà ngươi lại đang có âm mưu gì đây. Trách không được chính ngươi cũng nói bản thân là người âm mưu quỷ kế. Tiểu tặc không phải là người tốt.”

Vương Hoằng ngẩng đầu mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chân nhân sai rồi. Người tốt chưa bao giờ được chọn làm người thừa kế của gia tộc Vương thị.”

Nguyên chân nhân nhíu mày ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu, thở dài: “Ngươi đúng là kẻ có tâm kiêu hùng. Ngay cả phụ nhân hoài thai hài tử của ngươi cũng nỡ xuống tay.”

Lão vừa nói ra lời này, thân hình thẳng tắp của Vương Hoằng khẽ lung lay, chàng chậm rãi cúi đầu, nhìn Trần Dung chăm chú, giọng nói của Vương Hoằng nghèn nghẹn: “Là Hoằng dự liệu sai rồi…… Cho đến giờ phút này, mới biết tim lại đau đớn đến vậy.” Nếu hòn đá dùng thêm sức bắn đi một chút, không, căn bản chàng đã sai rồi, chàng phải tìm cách khác.

Vương Hoằng cong khóe miệng, khẽ cười thì thào nói: “Gia gia ta từng nói qua, ta là người âm ngoan bạc tình…… Người sai lầm rồi, giờ phút này, lòng ta đau như bị ai giày xéo.”

Khi chàng nói ra ‘Lòng đau như bị ai giày xéo’, ngữ khí thản nhiên bình thản, trên gương mặt tuấn mỹ mang ý cười ung dung, ánh mắt trong suốt cao xa, nào có nửa phần đau lòng như thế. Cũng không biết vì sao, Nguyên lão nhìn y phục màu trắng phơ phất trong gió đêm, không tự chủ được lại tin lời chàng nói.

Tuy là tin, Nguyên lão đi đến bàn kê đơn, cầm kim khâu đi về phía Trần Dung, cười lạnh: “Về sau tái phạm như vậy, hối hận cũng vô dụng.”

Vừa nghe thấy câu này, hai mắt Vương Hoằng sáng ngời, chàng lui ra phía sau một bước, hướng tới Nguyên lão vái chào thật thấp, run giọng nói: “Làm phiền Nguyên lão chữa trị.”

Nguyên lão cầm kim khâu trong tay hơ qua ngọn nến, cắm thật mạnh xuống cổ tay Trần Dung, vừa xoay nhẹ vừa nói: “Cũng nhờ phụ nhân của ngươi, đến lúc này, mọi tinh thần sức lực của nàng đều tập trung về phía đan điền…… Nàng rất muốn bảo vệ thai nhi ở trong bụng.”

Vương Hoằng nghe vậy, khóe miệng cong lên, trong mắt hiện lên một tia sáng, chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung, khẽ nói: “Nàng cho tới bây giờ đều như thế.” Trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo, một chút thỏa mãn, một chút vui mừng cùng yêu thương không thể nói rõ.

Nguyên lão lại châm cứu trên bụng Trần Dung, ngón tay nhanh chóng chuyển động, lão liếc nhìn Vương Hoằng một cái, nói: “Đã để ý phụ nhân này vậy mà còn có thể tàn nhẫn quyết tâm đến thế. Nếu tiểu tặc nhà ngươi giành được địa vị cao quý, cũng không biết là họa hay phúc.”

Tất nhiên Vương Hoằng không đáp lời.

Thời gian trôi qua, động tác của Nguyên lão càng lúc càng nhanh, kim cắm ở trên người Trần Dung cũng càng ngày càng nhiều. Khi 9 cây kim rạng rỡ lóe sáng dưới ánh nến, trán lão đổ mồ hôi, môi mím chặt, làm sao còn có thể nói chuyện với Vương Hoằng được nữa? Cũng không biết qua bao lâu, Nguyên lão nói: “Được rồi.” Vừa nói, lão vừa rút kim ra.

Khi lão rút đến cái thứ năm, một tiếng “Uhm” nhẹ nhàng truyền đến, chậm rãi, mí mắt Trần Dung mấp máy, dần dần, nàng hé mở một đôi mắt mờ mịt.

Ngay khi nàng mở hai mắt, chỉ nghe “Phịch” một tiếng. Nguyên lão kinh hãi nhảy dựng, nhìn lại, đã thấy đến Vương Hoằng đang quỳ xuống đất. Dường như chàng muốn đứng lên nhưng trên bàn tay bởi vì nắm quá chặt mà nổi hết gân xanh. Trên mặt chàng vẫn tươi cười, dù là quỳ rạp xuống đất nhưng lưng chàng vẫn thẳng, phong độ vẫn ung dung, nhưng chàng chống tay xuống đất mấy lần cũng không thể nào khiến bản thân đứng lên.

Đầu tiên Nguyên lão mở to mắt, chỉ chốc lát lại cất tiếng cười to.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện