Thành Kiến Khang đã nằm trong tầm nhìn.

Ngồi ở trong xe ngựa, gương mặt của Nhiễm Mẫn lạnh lùng, còn có vẻ không kiên nhẫn.

Môi y mím rất chặt, mày lại nhăn tít. Ở một góc, Trần Vi nao núng nhìn y, vẻ mặt cẩn thận mà lấy lòng.

Nhiễm Mẫn không chút để ý liếc nhìn nàng ta một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Y ngàn dặm xa xôi đi đến thành Kiến Khang chính là muốn hỏi Trần thị A Dung một câu, rõ ràng y đã đồng ý cưới nàng làm thê, vì sao nàng lại bội bạc, ngủ cùng với Vương Thất lang kia? Ngày ấy nhìn thấy nàng mặc y phục trắng nhuốm máu, nghe thấy câu nói vô tình lại không biết cảm thấy thẹn kia, Nhiễm Mẫn vốn nghĩ rằng một nữ nhân ti tiện như vậy, đâu đáng để y để ý tới? Quên nàng đi.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cũng không biết vì sao, khoảng thời gian này Nhiễm Mẫn luôn có một giấc mộng kỳ quái.

Trong giấc mộng, y nhìn thấy Trần thị A Dung đứng giữa ngọn lửa, hỏa diễm thiêu đốt nàng, khói đặc cuồn cuộn bốc lên. Y đứng từ xa nhìn thấy mà quá sợ hãi, y nắm tay một nữ tử không nhìn thấy rõ khuôn mặt chạy nhanh về phía Trần Dung.

Lao tới bên đống lửa, y vừa bảo mọi người dập lửa vừa kêu lên: “Trần thị A Dung, tội gì nàng phải làm như vậy?”

Rõ ràng y phải cảm thấy đau lòng, một nữ nhân làm cho y động tâm như thế, rõ ràng y phải rất để ý. Nhưng y lại nhớ rõ ràng, trong giấc mộng khi bản thân nói ra những lời này có chút thương hại nhưng đa phần lại là phiền chán.

Chẳng những y không xông lên cứu nàng ra, còn có vẻ không kiên nhẫn. Đây thật sự là chuyện khó có thể tưởng tượng.

Sau khi Trần Dung ở trong mộng nghe thấy câu nói của y thì ngửa đầu cuồng tiếu, tiếng cười kia khàn khàn, điên cuồng, nàng mở rộng hai tay, tiếng cười giống như xen lẫn tiếng khóc.

Trong mộng, y nhìn thấy Trần Dung như thế thì lập tức cười lạnh, y nhíu mày, vung tay lên, lạnh giọng quát: “Nếu nàng muốn chết thì thành toàn cho nàng đi.” Dứt lời, y vung ống tay áo, nắm tay nữ nhân không thấy rõ khuôn mặt nhưng hơi thở rất quen thuộc kia rời đi, tùy ý để Trần thị A Dung bị ngọn lửa cắn nuốt.

Trong mộng, y đi rất nhanh, bước chân quyết tuyệt lạnh lùng, đúng là ý chí sắt đá.

Nhưng một bản thân y khác lại không muốn rời đi.

Y nhìn chằm chằm bóng dáng chìm trong biển lửa, gào thét trong lòng: “Trở về, trở về! Nhanh trở về đi!” Nếu không trở về sẽ không kịp, nàng sẽ bị chết cháy.

Tiếng kêu không thể phát ra, dù y gọi khàn cả giọng, dù y dùng hết mọi sức lực cũng không thể kéo y đã đi xa kia về, càng không thể dập tắt ngọn lửa điên cuồng đang thiêu đốt.

Giấc mộng kia rất chân thật, sau khi y bừng tỉnh lại thật lâu cũng chưa phục hồi tinh thần. Y thở hổn hển không ngừng, luyện kiếm một lúc lâu, cưỡi ngựa phóng nhanh, cũng không thể khiến y bình tĩnh trở lại.

Làm sao có thể có giấc mộng chân thật đến vậy?

Sau đêm đó, y lại mơ thấy giấc mộng đó thêm hai lần, ở trong mộng, y một lần lại một lần chứng kiến, một lần lại một lần kêu gọi, một lần lại một lần nhìn bản thân mình vô tình rời đi.

Nhiễm Mẫn thật không rõ bản thân bình sinh giết người vô số, vì sao luôn bị Trần thị A Dung này cuốn hút, không thể bỏ xuống được, mà nàng còn đi vào giấc mộng của mình.

Y nghĩ, không thể như vậy, vẫn phải đến thành Kiến Khang một chuyến. Đến Kiến Khang tìm được phụ nhân kia, hỏi nàng mọi điều trong lòng để hiểu cho thật rõ. Y tin tưởng, một khi y có được đáp án, con rắn độc nấp kín ở trong lòng sẽ biến mất, giấc mộng đau lòng kia sẽ không xuất hiện lần nữa.

Cũng thật kỳ quái, sau khi y đưa ra quyết định này thì cả người nhẹ nhõm, ngay cả trên mặt cũng mang theo tươi cười, lòng cảm thấy kiên định, khi đã an bài mọi chuyện xong xuôi, y buông bỏ hết thảy, mang theo thân vệ và Trần Vi tới thành Kiến Khang.

……

Trần vi ngồi ở một góc, nàng ta thấy Nhiễm Mẫn mím môi, cơ bắp hai má thỉnh thoảng co giật thì khẽ cắn môi, rốt cục cẩn thận hỏi: “Phu chủ, chàng làm sao vậy?”

Giọng nói mềm mại vô cùng thân thiết.

Nhiễm Mẫn đang trầm tư phục hồi tinh thần lại, y liếc mắt nhìn Trần Vi.

Nhìn nàng ta chăm chú, ánh mắt y nặng nề, tựa hồ có một ý niệm chợt lóe qua, nhưng khi muốn bắt giữ thì không còn thấy đâu nữa.

Trần Vi thấy Nhiễm Mẫn nhìn mình chăm chú thì cảm thấy có chút bất an, nàng ta thẹn thùng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Tại sao phu chủ lại nhìn thiếp như thế?”

Nhiễm Mẫn thu hồi ánh mắt, y không phải là một người thích miên man suy nghĩ, giấc mộng kia cũng bị quẳng sang một bên.

Đoàn xe chạy vào thành Kiến Khang.

Nhiễm Mẫn là nghĩa tử của Thạch Hổ xưng đế trong người Hồ, ngay cả dòng họ cũng đổi thành họ Thạch. Người như vậy, ở thành Kiến Khang sẽ không được hoan nghênh. Huống chi, y còn có uy vọng rất cao trong nhóm thứ dân.

Bởi vậy, vừa vào thành, Nhiễm Mẫn đã đội đấu lạp, mang theo hộ vệ cùng Trần Vi vào ở sân viện mà Tôn Diễn đã chuẩn bị.

Lần này y đến thành Kiến Khang có mấy mục đích, nhưng mục đích quan trọng nhất là y nhất định phải tìm được Trần thị A Dung, hỏi vì sao nàng lại làm như vậy.

Muốn làm thì làm ngay, y hỏi Tôn Diễn chỗ ở của Trần thị A Dung.

Vừa hỏi mới biết được, nữ nhân này đã xuất gia.

Nàng đã trở thành một đạo cô.

Sao nàng lại có thể trở thành một đạo cô chứ?

Đột nhiên, trước mắt Nhiễm Mẫn hiện lên cảnh tượng ngày ấy khi gặp nhau, nàng mặc y phục màu trắng nhuốm máu, tươi cười xinh đẹp, trong đôi mắt luôn yêu mị kia mang theo một loại đau xót cùng mờ mịt khắc cốt ghi tâm.

Dường như trong thiên hạ to lớn này không có chỗ cho nàng dung thân.

Nhiễm Mẫn nhíu mày.

Y nhìn Tôn Diễn chăm chú, trầm giọng hỏi: “Vậy Vương Thất lang đâu? Không phải hắn ta đã đoạt sự trong sạch của nàng rồi sao? Hắn đang làm cái gì?”

Tôn Diễn cười khổ lắc đầu, nói: “Vương Hoằng kia vốn đã đồng ý cho muội ấy địa vị quý thiếp nhưng muội ấy lại không chịu.” Cho tới bây giờ, người hiểu Trần Dung nhất chính là Tôn Diễn, cậu thở dài một tiếng rồi tiếp lời: “Lúc trước đệ đã cảnh cáo Vương Thất lang, hắn không thể cho muội ấy thứ muội ấy muốn thì đừng trêu chọc muội ấy. Đệ hiểu A Dung, muội ấy cũng giống đệ, tính tình cương liệt, một khi để bụng thì sẽ toàn lực ứng phó. Nếu nam nhân bội tình bạc nghĩa, nàng sẽ tự sát!”

Nếu nam nhân bội tình bạc nghĩa, nàng sẽ tự sát!

Nàng sẽ tự sát.

Những lời này vừa thốt ra, Nhiễm Mẫn đã lùi về phía sau một bước.

Không đợi y hiểu cho rõ vì sao bản thân lại đau lòng như thế, một bên Tôn Diễn đã kỳ quái nhìn y, còn nói thêm: “Hiện tại nàng ở Tây Sơn đạo quan.”

Cậu muốn nói lại thôi, một hồi lâu Tôn Diễn đột nhiên tiếp lời: “Đừng thương tổn nàng.” Mới nói đến nơi đây, Tôn Diễn thầm nghĩ: A Dung đã hối hôn với tướng quân, hiện tại muội ấy cũng đã xuất gia, tướng quân cũng không cần tổn thương muội ấy làm gì.

Suy nghĩ một hồi, cậu cảm thấy an tâm hơn một chút.

Tôn Diễn thấy Nhiễm Mẫn vẫn không đáp lời thì nghiêm túc nhìn Nhiễm Mẫn, khi đối diện với vẻ mặt mê man của y thì cậu nhíu mày, tò mò hỏi: “Tướng quân, huynh làm sao vậy?”

Nhiễm Mẫn lắc đầu, y khoác thêm ngoại bào rồi nói: “Ta đi đây.” Dứt lời, y bước nhanh rời đi.

Tây Sơn đạo quan rất nổi tiếng, Nhiễm Mẫn chỉ mất một thời gian ngắn đã tìm được ngay. Từ xa y nhìn thấy người dáng hình xinh đẹp đứng trong rừng cây, còn có áo bào màu vàng của đạo cô, đột nhiên Nhiễm Mẫn cảm thấy bước chân trở nên nặng nề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện