Nhiễm Mẫn cười dài nhìn Trần Dung, bàn tay to duỗi ra, cũng không cố kỵ nàng đang trốn tránh, khẽ xoa gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng.

Ngón tay thô ráp của y có loại cố ý thả lỏng, khi mơn trớn gương mặt của Trần Dung, trong sự thô ráp mang theo cảm giác ôn nhu, như gió nhẹ vào đông, khẽ khàng phất qua.

Nhiễm Mẫn trả lời: “Không được.”

Ngữ khí quyết đoán vô cùng.

Trần Dung tức giận đến nghẹn thở, nàng trừng mắt, thấp giọng rít gào: “Họ Nhiễm, ngài cách xa ta một chút!” Tuy là rít gào cũng vẫn mang theo ý cầu xin! Nàng không muốn, cũng không biết vì sao, khi lời thốt ra miệng, nuốt xuống lại có chút tắc nghẹn.

Nhiễm Mẫn không để ý tới, bàn tay to của y còn phủ trên gương mặt Trần Dung, thấy nàng nghiêng đầu đi vội vàng trốn tránh, năm ngón tay y thu lại, nắm cằm của nàng, cười nói: “Không được!”

Người này lại đùa giỡn với nàng đến mức vô lại thế này.

Trần Dung thật sự tức giận đến cực điểm.

Mặt nàng đỏ lên, hung tợn trừng mắt y, nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Nhiễm Mẫn đã bị nàng vạn tiễn xuyên tim.

Đáng tiếc, ánh mắt không thể giết người, bởi vì tiên thiên có hạn, Trần Dung được ông trời ban cho mị nhãn, cho dù giận dữ đến cực điểm, sóng mắt kia vẫn ẩn hàm mị ý.

Khi Trần Dung tức giận đến mức không thở nổi, Nhiễm Mẫn đang nắm cằm nàng bình tĩnh nhìn nàng, mặt nhăn mày rậm, nói thầm: “Thật sự là chán ghét ta.”

Sau khi lầm bầm, tay y kéo mạnh về phía trước.

Vừa kéo, một lực đạo mạnh mẽ ập tới, tức thì, Trần Dung muốn kháng cự, nhưng lại không tự chủ được hướng về phía trước, rơi vào trong lòng y.

Cảm giác hơi thở ấm áp, nam tính đặc trưng của y truyền đến, Trần Dung không để ý đến đau đớn trên cằm, hai tay đưa ra, đặt lên vòm ngực cứng rắn của y.

Vừa vùng ra, dùng sức thật lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ gay, có thể thấy rõ động mạch trên cổ giật giật, Trần Dung dùng mọi khí lực để kháng cự y, tránh cho bản thân rơi vào ôm ấp của y.

Nếu là người thường thấy tình cảnh như thế có lẽ sẽ buông tay, không hề miễn cưỡng nữa. Đáng tiếc, Nhiễm Mẫn không phải người thường.

Y nhướn mày rậm, trong mắt tinh quang chợt lóe, tay phải buông lỏng cằm nàng ra.

Trần Dung được tự do, vừa định tránh ra, tay phải y như tia chớp ôm chặt thắt lưng nàng, sau đó, đẩy nàng vào trong ôm ấp của mình!

Nhiễm Mẫn dùng lực đạo thế nào? Đó là lực bạt ngàn cân, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi! Y chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, Trần Dung đã không thể không nghiêng về phía trước, ngã vào trong lòng y, chóp mũi vừa vặn huých vào trong ngực y!

Tức thì, một hơi thở ấm áp, từng mười mấy năm, đêm khuya nằm mộng, xuân khuê si vọng, nhớ thương, ập vào chóp mũi nàng!

Trần Dung ngây dại.

Nàng mở to hai mắt, vẫn không nhúc nhích.

Cảm giác thấy nàng cứng ngắc, tiếng cười trầm thấp của Nhiễm Mẫn từ bên tai nàng truyền đến, nhè nhẹ xâm nhập.

Nhẹ nhàng, hai tay ấm áp hữu lực của y đặt lên vòng eo hoàn mỹ của nàng.

Trong lúc nàng vẫn còn là thân xử nữ không thể tự ức chế mà run run, Nhiễm Mẫn cúi đầu, bạc môi tiến đến bên tai nàng, khẽ nói: “Xuân khuê si vọng, há có thể vô hận? A Dung, mỗi lần nàng nhìn thấy ta đều thất thố như vậy. Nàng có biết nguyên nhân là ở đâu hay không?”

Trần Dung ngây ra như phỗng, ngơ ngác lắc đầu, nàng vẫn mở to hai mắt, kháng cự ướt át trào ra từ chỗ sâu trong linh hồn.

Tay phải của Nhiễm Mẫn từ eo nhỏ của nàng lướt đến trên lưng nàng, năm ngón tay y chải vuốt mái tóc đen dài của nàng, bất tri bất giác, khiến châu sai của nàng phân tán, búi tóc rối tung, y khẽ nói: “Đó là bởi vì, nàng yêu ta.”

Trong lúc Trần Dung cứng ngắc, y khẽ cười nói: “Trần thị A Dung, nàng yêu ta đã lâu.”

Ngay trong nháy mắt lời của y vừa thốt ra, Trần Dung trở nên điên cuồng.

Nàng đột nhiên xông lên, gắt gao ôm gáy y, cúi đầu, hung tợn cắn động mạch bên gáy y!

Đây là chỗ có thể đưa người vào chỗ chết.

Nhiễm Mẫn đã quen nơi sa trường ha hả cười, nhanh như tia chớp né qua, sau đó, y đem bả vai hướng tới miệng Trần Dung, khàn khàn cười nói: “Cắn chỗ này đi.”

Đang nói dở, Trần Dung đã cúi xuống.

Thật sự là cắn mạnh một cái.

Trong nháy mắt, một ít máu tươi thấm ra, trong nháy mắt, miệng nhỏ nhắn của nàng đã đầm đìa máu tươi.

Trên bờ vai của y, máu tươi phun ra, Trần Dung hé miệng, hung hăng nuốt một ngụm máu tươi kia. Khi tiếng nuốt lọt vào tai, Nhiễm Mẫn đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt lại cất tiếng cười to.

Đúng lúc này, ngay khi y cười lớn, Trần Dung dùng lực đạo cực kỳ đột ngột, cực kỳ điên cuồng đẩy y ra thật mạnh.

Nhiễm Mẫn thật sự không ngờ, nàng chỉ là một nữ lang lại đột nhiên có lực đạo mạnh mẽ như thế, nhất thời thét lớn một tiếng, thân hình hùng tráng va vào phía sau, khiến vách xe phát ra một tiếng trầm vang.

Ngay khi cánh tay y không tự chủ được buông lỏng, Trần Dung giống như con thỏ nhanh nhẹn lùi ra, xốc lên rèm xe, cứ thế nhảy xuống xe ngựa.

Xa phu cả kinh, kêu ra tiếng, đảo mắt, hắn lại a một tiếng, tán thưởng kêu lên: “Thân thủ tốt!”

Trần Dung thả người nhảy xuống xe ngựa, duyên dáng, vững vàng đạp ở trên tuyết.

Tiếng kêu của xa phu mới dứt, Trần Dung giống như bị kinh hãi, nhấc làn váy, như tia chớp chạy vào trung tâm của thành — bất tri bất giác, xe ngựa của Nhiễm Mẫn đã đưa nàng ra ngoại ô tới gần cửa thành.

Nhìn bóng dáng Trần Dung chạy đi xa, xa phu kia lại tán thưởng một tiếng, rồi quay đầu.

Vừa quay đầu, hắn nhất thời mở to mắt trâu, kêu lên: “Oa oa oa, nữ lang này thật giỏi, lại có thể cắn Nhiễm tướng quân dũng mãnh phi thường vô song của chúng ta đến mức chảy máu đây!”

Nhiễm Mẫn trừng mắt nhìn xa phu kia một cái, cũng không để ý tới vai trái còn đang chảy máu, nhìn phương hướng Trần Dung đã đi xa, thầm nói: “Cũng không biết đắc tội với nàng ở chỗ nào lại tàn nhẫn như thế.”

Xa phu vui vẻ, hắn ha ha cười nói: “Tốt tốt, hiếm khi gặp gỡ một nữ lang dám đối với tướng quân như vậy!”

Nghe tiếng cười của hắn vui sướng khi người gặp họa, Nhiễm Mẫn lại trừng hắn một cái, đảo mắt y cũng bật cười ra tiếng, vươn tay cầm một khối vải trắng, không chút để ý đặt lên bả vai bị Trần Dung cắn, y nhìn xa phu kia, quát: “Còn không lại đây giúp đỡ?”

Xa phu kia không thích ý, hắn chậm chạp nhảy xuống xe ngựa, đến gần, một bên băng lại, một bên nói thầm: “Băng bó lại rất đáng tiếc mà? Để lại, cũng khiến cho đại gia hỏa biết tướng quân ngài khinh bạc nữ lang nhà người ta.”

Nhiễm Mẫn không để ý hắn nói liên miên cằn nhằn, vẫn nhìn theo phương hướng Trần Dung, than thở: “Đúng là hận chết ta?” Trong giọng nói có ý cười.

Trần Dung điên cuồng chạy về phía trước.

Bất tri bất giác, tóc tai nàng trở nên bù xù, chật vật không chịu nổi.

Cũng không biết chạy bao lâu, một giọng nói truyền vào lỗ tai nàng: “Y, nữ lang đang chạy như điên này hình như có chút quen mắt.”

Câu nói theo gió lạnh thổi nhập vào lửa giận đang cháy trong ngực nàng, làm nàng rùng mình.

Trần Dung lập tức dừng chân lại.

Lúc này, nàng đã chạy đến phố bắc, qua phố này thì chính thức tiến vào chỗ trung tâm phồn hoa náo nhiệt của Nam Dương.

Trần Dung nhìn phía trước càng ngày càng nhiều người đi đường, nhìn thấy có không ít người kinh ngạc liếc về phía mình, còn có hài tử kêu lên: “A, nàng ta chảy máu, thật đáng sợ.”

Đối diện ánh mắt của những người đó, nghe thấy tiếng nói của hài tử kia, đầu óc choáng váng của Trần Dung thanh tỉnh hơn một chút, bằng tốc độ nhanh nhất nàng cúi đầu xuống, lặng lẽ vươn tay áo lau miệng, sau đó cởi búi tóc, dùng năm ngón tay chải vuốt lung tung, men theo lề đường đi về phía trước.

Vội vàng đi mấy chục bước, sau khi nhìn thấy không còn ai chú ý tới mình nữa, Trần Dung mới buông lỏng tâm đang buộc chặt.

Vừa thả lỏng, nàng nhớ lại tình cảnh vừa rồi. Vừa nghĩ tới nó, nàng liền nâng tay áo lau khóe miệng một cái thật mạnh, nói với vẻ oán hận: “Cắn chết ngươi!”

Ba chữ vừa thốt ra, nàng lại ngẩn ngơ.

Chậm rãi, nàng trừng mắt nhìn, cố gắng nuốt lệ trong mắt, bước đi nhan hơn.

Từ phố bắc đến Trần phủ, Trần Dung đi trên tuyết ước chừng một canh giờ.

Nghe tiếng đạp tuyết đơn điệu, gió thổi đến lạnh thấu xương, Trần Dung chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

Khi nàng tới bên ngoài Trần phủ, liếc mắt một cái thì hìn thấy xe ngựa của Thượng tẩu đỗ trong một ngõ nhỏ, lão đang đứng bên cạnh nhìn ra xung quanh.

Vừa thấy Trần Dung, Thượng tẩu liền mừng rỡ.

Trần Dung cũng vọt lên, nàng vén rèm xe trèo lên, vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên tháp.

Lúc này, giọng nói bất an của Thượng tẩu từ bên ngoài truyền đến: “Nữ lang, người khóc sao?”

Trần Dung không hề lời.

Xe ngựa khởi động.

Một hồi lâu, Thượng tẩu lại hỏi: “Nữ lang, còn muốn đi Vương phủ không?”

Trần Dung hữu khí vô lực trả lời: “Còn đi làm gì nữa? Về nhà đi.”

“Vâng.”

Trong tiếng lạo xạo của bánh xe, giọng nói cẩn thận của Thượng tẩu lại truyền đến: “Vừa rồi, Nhiễm tướng quân khinh bạc người sao?”

Trần Dung vẫn không trả lời.

Sau khi Thượng tẩu thét to hai tiếng, tiếp tục nói thầm: “Lão nô đã nghe nói, Nhiễm tướng quân hướng Trần Công Nhương cầu hôn, nói không muốn cưới A Vi mà muốn kết hôn với nữ lang người. Nữ lang, không phải vì người bận tâm Vương Thất lang nên không muốn gả cho Nhiễm tướng quân đấy chứ?”

Nói tới đây, lão thở dài một tiếng, nói với giọng sầu mi khổ kiểm: “Nữ lang, lão nô thật sự là không rõ, vì sao người lại không đáp ứng? Cho dù làm quý thiếp cho Vương Thất lang hay là gả cho Nhiễm tướng quân đều rất tốt, nên sớm đáp ứng, chẳng phải sao? Cứ để như vậy, lão nô thật lo lắng……” Lão lo lắng, tất nhiên vẫn là danh tiết của Trần Dung.

Trong xe ngựa, Trần Dung vẫn không trả lời.

Lúc này tay chân nàng mềm nhũn, ngã vào trên tháp, cả người vẫn không nhúc nhích, chỉ thất thần mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn đỉnh xe.

Xe ngựa chậm rãi hướng tới cửa hông.

Một người gác cổng ló đầu ra, kêu lên với Thượng tẩu: “Tẩu, bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, lại lạnh như thế, A Dung là muốn đi đâu?”

Hắn nhìn về phía xe ngựa của Trần Dung, trong ánh mắt lấp lánh hứng thú.

Thượng tẩu ha ha cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, nữ lang nhà ta buồn bực, đi dạo trên đường thôi. Giá — giá –”

Trong tiếng thét to, xe ngựa chạy qua cửa.

Chậm rãi, xe ngựa về đến sân viện của Trần Dung.

Khi cửa viện mở ra, đột nhiên, giọng nói của Thượng tẩu từ bên ngoài nhẹ nhàng mà truyền vào trong tai A Dung: “Nữ lang, A Vi đến đây.”

Trong xe ngựa vẫn không có động tĩnh.

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung mới hỏi lại: “A Vi?”

“Đúng vậy.”

Thượng tẩu vừa đỗ xe ngựa dừng lại, vừa tới gần toa xe, mặt mang cười, nhỏ giọng nói: “Nàng ta mang đến rất nhiều người đang ngồi ở bậc thang, nhìn chúng ta.”

Trần Dung ngay lập tức ngồi thẳng lưng, Thượng tẩu mới nói xong, nàng liền vén một góc rèm xe lên, quay đầu nhìn qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện