Không có trưởng bối đi cùng, Lâm Mị chỉ có thể một mình đối phó với Tô lão
phu nhân, đối phó xong, đương nhiên là ra về trong tâm trạng không lấy
gì làm vui vẻ.
Về đến phòng rồi, mí mắt Lâm Mị nháy liên hồi, có linh cảm không lành, cảm thấy Tô lão phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Bà vú già nghe Lâm Mị kể lại mọi chuyện xong, như có điều suy nghĩ, chỉ hỏi kỹ lời nói hành động vủa Quý Mai, đối với lời của Tô lão phu nhân, quả thật có chút khinh thường, “Hai vị thái gia định ra hôn ước, kết quả lại ép tiểu thư làm thiếp, nếu truyền ra ngoài, thanh danh Tô gia tất là sứt mẻ. Chỉ cần tiểu thư thận trọng từ lời nói đến việc làm, không phạm sai lầm, Tô gia sẽ chẳng có cớ nào để bắt tiểu thư làm thiếp.”
Chung quy là lòng Lâm Mị bất an, chỉ lẩm bẩm nói: “Cháu chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trở tay không kịp, ứng phó không xong, để người mượn cớ.”
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, lại có đại a đầu của Tô phu nhân tới truyền lời, nói là cháu gái gọi Tô lão phu nhân là cô ruột dẫn theo thiếu gia tiểu thư đi lên kinh thành, vừa mới tới nơi, Tô gia giữ mấy mẹ con lại, trước tiên là mở tiệc đón khách phương xa, nữ quyến đang dự tiệc ở nhà trong. Tô phu nhân muốn Lâm Mị đi ra tiếp khách, nhân tiện chào làm quen luôn.
Hôm qua khi Lâm Mị đi thỉnh an Tô phu nhân, có nghe Tô phu nhân đề cập, nói nhà mẹ đẻ Tô lão phu nhân ở Liễu châu, nơi đó non xanh nước biếc, sản sinh toàn anh tài tuấn tú, trạng nguyên khoa trước là Liễu Vĩnh, cũng là người Liễu Châu, tính ra mà nói, thậm chí còn có họ hàng với nhà mẹ Tô lão phu nhân.
Con trai của cháu gái Tô lão phu nhân là Mạc Song Bách, ở quê nhà cũng nổi tiếng hay chữ, đã trúng cử nhân, nhất trí là lên kinh trước, để sang năm còn tham gia khoa cử. Lúc này đến chơi, Tô gia đương nhiên là quét dọn một khu yên tĩnh, để mấy mẹ con ở lại, chuyên tâm đèn sách.
Bà vú già vừa nghe thấy Tô phu nhân bảo Lâm Mị đi ra tiếp khách, vui mừng ra mặt, cho rằng Tô phu nhân muốn trước mặt họ hàng gần xa thừa nhận thân phận địa vị của Lâm Mị, nhất thời vội vàng tìm xiêm y để Lâm Mị thay đồ.
Lâm Mị vốn cũng chẳng có áo váy lộng lẫy gì, sau khi đến Tô phủ, Tô phu nhân tặng nàng mấy bộ quần áo bà chưa từng mặc, lại dặn dò kẻ dưới nhanh chóng làm mấy bộ quần áo tươm tất đưa cho Lâm Mị. Bà vú già tìm tới tìm lui, thấy quần áo Tô phu nhân đưa tặng vô luận là chất vải hay mũi thêu, đều là thượng phẩm, so với quần áo của Lâm Mị thì cao cấp hơn rất nhiều, cũng có thể mặc ra gặp khách. Liền chọn lấy một bộ, thay cho Lâm Mị, lại nói: “Mặc bộ này tuy hơi già trước tuổi, nhưng rất chững chạc.”
Lâm Mị đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu nói: “Vẫn chưa chính thức thành thân, cơm ăn áo mặc đều do Tô phủ cung cấp, bảo cháu đi gặp bọn họ, cháu còn mặt mũi nào mà ngẩng mặt nhìn người?”
Bà vú già thấy Lâm Mị vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, bộ dạng không còn mặt mũi gặp người khác. Bà vú liền đi ra cửa nhìn trái nhìn phải, chốt cửa cài then kỹ càng, kéo Lâm Mị đi đến bên giường, thành khẩn nói: “Tiểu thư, trước kia ông nội cô là quan lớn ở Dịch Châu trù phú đông dân, với Tô thái gia là chỗ thâm giao, sau đó mới kết làm quan hệ thông gia. Nếu Tô thái gia còn sống, người trong Tô phủ này đời nào dám lạnh nhạt với tiểu thư. Nhưng tiểu thư có từng nghĩ qua, nếu Tô gia thừa nhận hôn sự này, chúng ta lấy gì ra làm hồi môn?”
Lâm Mị thở dài, hồi môn cũng là một vấn đề lớn. Chẳng lẽ đến lúc đó lại tay không gả vào Tô gia? Coi như Tô phu nhân nghĩ đến tình bạn năm xưa với mẹ nàng, chịu lấy tiền riêng đưa nàng làm hồi môn, cũng chẳng thể mặt dày nhận nhiều. Tô phủ nhà cửa gia thế như này, nếu hồi môn của cô dâu mới chẳng ra gì, thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Thấy Lâm Mị gục đầu xuống, dáng vẻ hết sức điềm đạm đáng yêu, bà vú già nhịn không được vòng tay ôm nàng, xoa xoa đầu nói: “Tiểu thư ơi, phụ thân cô tuy là kẻ bại gia, nhưng ông nội ông ngoại cô, khi xưa đều là nhân vật lớn ở Dịch Châu. Mẹ cô cũng nổi danh tài nữ. Mọi người trên trời nếu có thiêng, sao đành lòng nhìn cô lưu lạc chẳng bằng một a hoàn?”
Bà vú dứt lời, buông Lâm Mị ra, lấy từ dưới gầm giường bọc hành lý cũ mang từ quê lên, mở bọc hành lý, giũ ra một áo ngắn màu xám, lấy kéo rạch một đường ngắn, thò tay vào giữa hai lớp vải lần mò.
Lâm Mị đang tự thương hại bản thân, đang lúc u sầu thì bị hành động này của bà vú làm giật cả mình. Cái áo cũ này là cái áo mà bà vú thích nhất, trên đường lên kinh, vô luận thời tiết lạnh nóng thế nào, bà vú đều mặc nó trên người. Có một lần gặp lúc trời nắng, nàng khuyên bà vú cởi áo ra phơi, bà vú khăng khăng không chịu. Còn nói áo này đã được cầu phúc trước tượng Bồ Tát, mặc nó không bệnh không nạn, cởi ra thì tai họa gì gì đó. Khi đến Tô phủ, bà vú nghiêm túc cất cái áo chung với hành lý quan trọng, thừa dịp không có ai giấu vào góc tối nhất của gầm giường. Lúc này thấy bà vú cầm kéo cắt nát áo, Lâm Mị hô lên thất thanh: “Vú ơi, vú làm gì vậy?”
“Tìm được rồi!” Bà vú lấy từ trong lớp áo ra năm tờ giấy gấp gọn, dở ra ngay ngắn, đặt vào trong tay Lâm Mị, than một hơi nói: “Vô luận là trước đây hay bây giờ, tiểu thư gả cho Tô thiếu gia đều có của ăn của để.”
Lâm Mị đưa tờ giấy lên xem, thấy là năm tấm ngân phiếu, mỗi tấm ngân phiếu trị giá ba ngàn lượng, tổng cộng một vạn năm ngàn lượng. Nhất thời căng thẳng, hai tay run rẩy, nói không nên lời, chỉ biết nhìn bà vú.
Thì ra năm ấy Lâm Lỗi sống không ra hồn, Cố Khả Nhi sợ chồng làm tán gia bại sản, bèn bán hết hồi môn được một vạn năm ngàn lượng bạc, giao lại cho bà vú, dặn bà vú bảo quản thay mình, tương lai đưa cho Lâm Mị làm hồi môn. Khi Lâm Lỗi còn sống, bà vú không dám để lộ số tiền lớn đó, sợ Lâm Lỗi cầm hết ra chiếu bạc. Sau khi Lâm Lỗi qua đời, Lâm gia không có đàn ông con trai gì, bà vú lại sợ họ hàng nhà họ Lâm đến tranh gia sản, càng không dám để lộ. Đến nỗi Lâm Mị bán nhà cửa đất đai để thu xếp cho di nương và hai lão bộc, bà vú cũng không ngăn cản. Họ hàng nhà họ Lâm thấy Lâm Mị chẳng có gì để xơ múi, đương nhiên là để mặc chủ tớ hai người lên kinh, không níu giữ khách sáo chi hết.
Trên đường lên kinh, bà vú cẩn thận dè dặt, lo lắng không thôi, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đến khi Tô gia đón hai người vào phủ rồi, bà vú vẫn chưa dám đưa bạc cho Lâm Mị, chỉ xem xét kỹ thái độ người nhà họ Tô. Thấy Tô phu nhân không quên tình cảm năm xưa, đối xử với Lâm Mị thật sự không bạc, lúc đấy mới yên lòng. Lúc này bà vú giao ngân phiếu vào vào tay Lâm Mị, cười nói: “Bộ dạng khi chúng ta vào Tô phủ, chính là cách thử thái độ người khác tốt nhất. Theo vú thấy, Tô gia vượt qua thử thách. Ngày mai, tiểu thư hãy ra phố mua mấy món trang sức, đặt may mấy bộ xiêm y.”
Lâm Mị vẫn kinh hoàng chưa phục hồi tinh thần, ngây ngốc nhìn ngân phiếu, một lúc sau mới nói: “Lúc trước vú giúp cháu thêu thùa kiếm sống, vì mấy đồng tiền mà vất vả nửa ngày, cháu vẫn tưởng Lâm gia nghèo mạt, thì ra vẫn còn tiền của.”
“Tiểu thư ngốc của tôi ơi, lúc đấy mà đưa số bạc này ra, cha cô đổ vào chiếu bạc thì dăm bữa nửa tháng là hết nhẵn! Dù cha cô không bài bạc, họ hàng nhà họ Lâm cũng dụ dỗ hết thôi. Kết quả là nửa xu cô cũng đừng hòng chạm vào. Mẹ cô và ông nội cô mất đi, cha cô mặc kệ mọi chuyện, nếu trong nhà có bạc, chỉ càng hỏng bét hơn.” Tội nghiệp, tiểu thư lúc đấy phải mặc quần áo cũ kĩ, ngày ngày cắm mặt vào kim chỉ, không ra cổng trước, không bước cổng sau, thế mới may mắn thoát được tai họa. Những nhà nghèo bần nông, đương nhiên không dám tới cửa cầu hôn tiểu thư, danh gia vọng tộc lại ngại tiểu thư không có hồi môn, cũng không dạm hỏi. Nếu bằng không, dựa vào tướng mạo của tiểu thư, lại có hồi môn kếch xù, không biết sẽ phát sinh những chuyện kinh khủng gì! Sống cảnh nghèo túng một thời gian dài, sau khi tiến vào Tô phủ, lại sợ bị người khác xem thường, Lâm Mị đã tự ti rất lâu, lúc này trong tay có ngân phiếu một vạn năm ngàn lượng, Lâm Mị cảm thấy toàn thân sảng khoái, vừa mở miệng liền nói: “Vú ơi, cháu từ hôn với Tô Trọng Tinh cũng được. Chúng ta về Dịch Châu.” Có bạc, có thể mua mấy nha đầu tráng kiện đi theo bên cạnh, không lo bất cẩn gặp phải nam thanh niên, nhũn người làm trò hề cho thiên hạ.
“Về Dịch Châu làm cái gì?” Bà vú cười khổ: “Tiểu thư ơi, cô chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, nếu để người khác biết cô có số tiền lớn này, là họa không phải phúc. Bây giờ sống ở Tô phủ, là an toàn nhất rồi. Vú biết, Tô thiếu gia thích biểu tiểu thư kia, nhưng hôn nhân là quyết định của cha mẹ, lời của mối mai. Hai người đó như thế, vốn đã tính là vượt khỏi lễ giáo. Nếu có ra đi phải là vị biểu tiểu thư kia, không phải là cô. Huống hồ Tô phu nhân thật lòng yêu quí cô, chỉ một điều này, đã quá đủ để bỏ qua những chuyện khác.”
“Có một mẹ chồng tốt, so với có một ông chồng tốt còn quan trọng hơn.” Bà vú giúp Lâm Mị cất số ngân phiếu, chải đầu cho nàng, cài hai cây trâm của Tô phu nhân tặng, đưa ra mấy ví dụ, tựu chung về một ý là đàn ông thiên hạ ai cũng giống nhau, Tô Trọng Tinh trừ một khuyết điểm là có chuyện mập mờ với La Minh Tú, so sánh với đàn ông thiên hạ, thật sự là một người đàn ông tốt vân vân. Còn nói nếu con dâu không được lòng mẹ chồng, dù chồng có yêu thương đến mấy, cũng phải chịu cảnh ấm ức ngày này qua ngày khác, muốn cáo trạng cũng chẳng có chỗ nào mà cáo trạng. Được mẹ chồng thương yêu, dù phu quân có tệ bạc chút, cùng lắm là sau này sống dựa vào con, chung quy là cuộc sống vẫn dễ chịu vân vân.
Nói đi nói lại, bà vú kiên quyết không cho Lâm Mị từ hôn. Bà vú cho rằng, nếu từ hôn nhất định sẽ rơi vào hoàn cảnh hết sức đáng sợ. Chí ít Tô gia cũng là nhà biết đạo lý, dù không thích thú Lâm Mị, cũng sẽ bảo vệ nàng chu đáo, không để người khác ức hiếp nàng. Ngoài ra, dù Lâm Mị tìm đến cửa với bộ dạng thân cô thế cô, không nơi nương tựa, nhà họ Tô từ Tô lão phu nhân, cho tới tiểu nha đầu, không ai có thái độ xem thường ra mặt. Gia đình thế này, đương nhiên là có thể phó thác chuyện chung thân.
Sau khi Cố Khả Nhi qua đời, mọi chuyện lớn nhỏ của Lâm gia, đều dựa vào một tay bà vú lo liệu, đến khi Lâm Lỗi từ trần, tang gia bối rối, vẫn một mình bà vú sắp xếp. Trên đường lên kinh, càng là nhờ bà vú che chở, nàng mới có thể bình yên vẹn nguyên đến Tô gia. Trong lòng Lâm Mị, đã coi bà vú là người thân duy nhất, bà vú nói thế tất là có đạo lý riêng, rốt cục nàng bỏ ý định từ hôn, nói: “Nếu đã như thế, chúng ta cũng nên chuyển ra khỏi Tô gia, tìm chỗ nào ở tạm, để Tô gia dùng tam môi lục sính rước cháu qua cửa lớn mới phải.”
“Chuyện này không gấp.” Bà vú trang điểm cho Lâm Mị xong xuôi, kéo nàng đứng lên, nhìn ngắm một lượt, vừa lòng gật đầu, lúc này mới nói thầm vào tai nàng: “Khi mẹ cô còn trẻ, không chỉ có một người bạn là Tô phu nhân. Mẹ cô còn một người bạn rất thân nữa, cũng gả đến kinh thành. Cô đoán xem là ai? Đúng vậy, chính là phu nhân Vĩnh Bình Hầu bây giờ! Chờ khí sắc cô tốt lên, hãy đi cầu kiến bà ấy. Nếu bà ấy vẫn nhớ tình bạn với mẹ cô năm xưa, nguyện ý ra mặt giúp cô, trong tay cô còn có một vạn năm ngàn lượng, tự nhiên có thể xuất giá trong oai phong xa hoa.”
Có một chỗ dựa tiềm ẩn, còn có một món tiền lớn trong tay, cột sống Lâm Mị như cứng cáp hơn, bước đi hân hoan, dẫn bà vú ra khỏi phòng.
Khó khăn lắm mới đến được chỗ ở của Tô phu nhân, lại thấy La Minh Tú đang đi tới từ phía đối diện.
La Minh Tú vừa thấy Lâm Mị, nhìn bộ xiêm y nàng mặc, liền dừng bước, thần sắc cực kỳ quái dị. Tiểu nha đầu đi sau cô ta thậm chí còn cười phì ra một tiếng.
Về đến phòng rồi, mí mắt Lâm Mị nháy liên hồi, có linh cảm không lành, cảm thấy Tô lão phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Bà vú già nghe Lâm Mị kể lại mọi chuyện xong, như có điều suy nghĩ, chỉ hỏi kỹ lời nói hành động vủa Quý Mai, đối với lời của Tô lão phu nhân, quả thật có chút khinh thường, “Hai vị thái gia định ra hôn ước, kết quả lại ép tiểu thư làm thiếp, nếu truyền ra ngoài, thanh danh Tô gia tất là sứt mẻ. Chỉ cần tiểu thư thận trọng từ lời nói đến việc làm, không phạm sai lầm, Tô gia sẽ chẳng có cớ nào để bắt tiểu thư làm thiếp.”
Chung quy là lòng Lâm Mị bất an, chỉ lẩm bẩm nói: “Cháu chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trở tay không kịp, ứng phó không xong, để người mượn cớ.”
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, lại có đại a đầu của Tô phu nhân tới truyền lời, nói là cháu gái gọi Tô lão phu nhân là cô ruột dẫn theo thiếu gia tiểu thư đi lên kinh thành, vừa mới tới nơi, Tô gia giữ mấy mẹ con lại, trước tiên là mở tiệc đón khách phương xa, nữ quyến đang dự tiệc ở nhà trong. Tô phu nhân muốn Lâm Mị đi ra tiếp khách, nhân tiện chào làm quen luôn.
Hôm qua khi Lâm Mị đi thỉnh an Tô phu nhân, có nghe Tô phu nhân đề cập, nói nhà mẹ đẻ Tô lão phu nhân ở Liễu châu, nơi đó non xanh nước biếc, sản sinh toàn anh tài tuấn tú, trạng nguyên khoa trước là Liễu Vĩnh, cũng là người Liễu Châu, tính ra mà nói, thậm chí còn có họ hàng với nhà mẹ Tô lão phu nhân.
Con trai của cháu gái Tô lão phu nhân là Mạc Song Bách, ở quê nhà cũng nổi tiếng hay chữ, đã trúng cử nhân, nhất trí là lên kinh trước, để sang năm còn tham gia khoa cử. Lúc này đến chơi, Tô gia đương nhiên là quét dọn một khu yên tĩnh, để mấy mẹ con ở lại, chuyên tâm đèn sách.
Bà vú già vừa nghe thấy Tô phu nhân bảo Lâm Mị đi ra tiếp khách, vui mừng ra mặt, cho rằng Tô phu nhân muốn trước mặt họ hàng gần xa thừa nhận thân phận địa vị của Lâm Mị, nhất thời vội vàng tìm xiêm y để Lâm Mị thay đồ.
Lâm Mị vốn cũng chẳng có áo váy lộng lẫy gì, sau khi đến Tô phủ, Tô phu nhân tặng nàng mấy bộ quần áo bà chưa từng mặc, lại dặn dò kẻ dưới nhanh chóng làm mấy bộ quần áo tươm tất đưa cho Lâm Mị. Bà vú già tìm tới tìm lui, thấy quần áo Tô phu nhân đưa tặng vô luận là chất vải hay mũi thêu, đều là thượng phẩm, so với quần áo của Lâm Mị thì cao cấp hơn rất nhiều, cũng có thể mặc ra gặp khách. Liền chọn lấy một bộ, thay cho Lâm Mị, lại nói: “Mặc bộ này tuy hơi già trước tuổi, nhưng rất chững chạc.”
Lâm Mị đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu nói: “Vẫn chưa chính thức thành thân, cơm ăn áo mặc đều do Tô phủ cung cấp, bảo cháu đi gặp bọn họ, cháu còn mặt mũi nào mà ngẩng mặt nhìn người?”
Bà vú già thấy Lâm Mị vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, bộ dạng không còn mặt mũi gặp người khác. Bà vú liền đi ra cửa nhìn trái nhìn phải, chốt cửa cài then kỹ càng, kéo Lâm Mị đi đến bên giường, thành khẩn nói: “Tiểu thư, trước kia ông nội cô là quan lớn ở Dịch Châu trù phú đông dân, với Tô thái gia là chỗ thâm giao, sau đó mới kết làm quan hệ thông gia. Nếu Tô thái gia còn sống, người trong Tô phủ này đời nào dám lạnh nhạt với tiểu thư. Nhưng tiểu thư có từng nghĩ qua, nếu Tô gia thừa nhận hôn sự này, chúng ta lấy gì ra làm hồi môn?”
Lâm Mị thở dài, hồi môn cũng là một vấn đề lớn. Chẳng lẽ đến lúc đó lại tay không gả vào Tô gia? Coi như Tô phu nhân nghĩ đến tình bạn năm xưa với mẹ nàng, chịu lấy tiền riêng đưa nàng làm hồi môn, cũng chẳng thể mặt dày nhận nhiều. Tô phủ nhà cửa gia thế như này, nếu hồi môn của cô dâu mới chẳng ra gì, thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Thấy Lâm Mị gục đầu xuống, dáng vẻ hết sức điềm đạm đáng yêu, bà vú già nhịn không được vòng tay ôm nàng, xoa xoa đầu nói: “Tiểu thư ơi, phụ thân cô tuy là kẻ bại gia, nhưng ông nội ông ngoại cô, khi xưa đều là nhân vật lớn ở Dịch Châu. Mẹ cô cũng nổi danh tài nữ. Mọi người trên trời nếu có thiêng, sao đành lòng nhìn cô lưu lạc chẳng bằng một a hoàn?”
Bà vú dứt lời, buông Lâm Mị ra, lấy từ dưới gầm giường bọc hành lý cũ mang từ quê lên, mở bọc hành lý, giũ ra một áo ngắn màu xám, lấy kéo rạch một đường ngắn, thò tay vào giữa hai lớp vải lần mò.
Lâm Mị đang tự thương hại bản thân, đang lúc u sầu thì bị hành động này của bà vú làm giật cả mình. Cái áo cũ này là cái áo mà bà vú thích nhất, trên đường lên kinh, vô luận thời tiết lạnh nóng thế nào, bà vú đều mặc nó trên người. Có một lần gặp lúc trời nắng, nàng khuyên bà vú cởi áo ra phơi, bà vú khăng khăng không chịu. Còn nói áo này đã được cầu phúc trước tượng Bồ Tát, mặc nó không bệnh không nạn, cởi ra thì tai họa gì gì đó. Khi đến Tô phủ, bà vú nghiêm túc cất cái áo chung với hành lý quan trọng, thừa dịp không có ai giấu vào góc tối nhất của gầm giường. Lúc này thấy bà vú cầm kéo cắt nát áo, Lâm Mị hô lên thất thanh: “Vú ơi, vú làm gì vậy?”
“Tìm được rồi!” Bà vú lấy từ trong lớp áo ra năm tờ giấy gấp gọn, dở ra ngay ngắn, đặt vào trong tay Lâm Mị, than một hơi nói: “Vô luận là trước đây hay bây giờ, tiểu thư gả cho Tô thiếu gia đều có của ăn của để.”
Lâm Mị đưa tờ giấy lên xem, thấy là năm tấm ngân phiếu, mỗi tấm ngân phiếu trị giá ba ngàn lượng, tổng cộng một vạn năm ngàn lượng. Nhất thời căng thẳng, hai tay run rẩy, nói không nên lời, chỉ biết nhìn bà vú.
Thì ra năm ấy Lâm Lỗi sống không ra hồn, Cố Khả Nhi sợ chồng làm tán gia bại sản, bèn bán hết hồi môn được một vạn năm ngàn lượng bạc, giao lại cho bà vú, dặn bà vú bảo quản thay mình, tương lai đưa cho Lâm Mị làm hồi môn. Khi Lâm Lỗi còn sống, bà vú không dám để lộ số tiền lớn đó, sợ Lâm Lỗi cầm hết ra chiếu bạc. Sau khi Lâm Lỗi qua đời, Lâm gia không có đàn ông con trai gì, bà vú lại sợ họ hàng nhà họ Lâm đến tranh gia sản, càng không dám để lộ. Đến nỗi Lâm Mị bán nhà cửa đất đai để thu xếp cho di nương và hai lão bộc, bà vú cũng không ngăn cản. Họ hàng nhà họ Lâm thấy Lâm Mị chẳng có gì để xơ múi, đương nhiên là để mặc chủ tớ hai người lên kinh, không níu giữ khách sáo chi hết.
Trên đường lên kinh, bà vú cẩn thận dè dặt, lo lắng không thôi, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đến khi Tô gia đón hai người vào phủ rồi, bà vú vẫn chưa dám đưa bạc cho Lâm Mị, chỉ xem xét kỹ thái độ người nhà họ Tô. Thấy Tô phu nhân không quên tình cảm năm xưa, đối xử với Lâm Mị thật sự không bạc, lúc đấy mới yên lòng. Lúc này bà vú giao ngân phiếu vào vào tay Lâm Mị, cười nói: “Bộ dạng khi chúng ta vào Tô phủ, chính là cách thử thái độ người khác tốt nhất. Theo vú thấy, Tô gia vượt qua thử thách. Ngày mai, tiểu thư hãy ra phố mua mấy món trang sức, đặt may mấy bộ xiêm y.”
Lâm Mị vẫn kinh hoàng chưa phục hồi tinh thần, ngây ngốc nhìn ngân phiếu, một lúc sau mới nói: “Lúc trước vú giúp cháu thêu thùa kiếm sống, vì mấy đồng tiền mà vất vả nửa ngày, cháu vẫn tưởng Lâm gia nghèo mạt, thì ra vẫn còn tiền của.”
“Tiểu thư ngốc của tôi ơi, lúc đấy mà đưa số bạc này ra, cha cô đổ vào chiếu bạc thì dăm bữa nửa tháng là hết nhẵn! Dù cha cô không bài bạc, họ hàng nhà họ Lâm cũng dụ dỗ hết thôi. Kết quả là nửa xu cô cũng đừng hòng chạm vào. Mẹ cô và ông nội cô mất đi, cha cô mặc kệ mọi chuyện, nếu trong nhà có bạc, chỉ càng hỏng bét hơn.” Tội nghiệp, tiểu thư lúc đấy phải mặc quần áo cũ kĩ, ngày ngày cắm mặt vào kim chỉ, không ra cổng trước, không bước cổng sau, thế mới may mắn thoát được tai họa. Những nhà nghèo bần nông, đương nhiên không dám tới cửa cầu hôn tiểu thư, danh gia vọng tộc lại ngại tiểu thư không có hồi môn, cũng không dạm hỏi. Nếu bằng không, dựa vào tướng mạo của tiểu thư, lại có hồi môn kếch xù, không biết sẽ phát sinh những chuyện kinh khủng gì! Sống cảnh nghèo túng một thời gian dài, sau khi tiến vào Tô phủ, lại sợ bị người khác xem thường, Lâm Mị đã tự ti rất lâu, lúc này trong tay có ngân phiếu một vạn năm ngàn lượng, Lâm Mị cảm thấy toàn thân sảng khoái, vừa mở miệng liền nói: “Vú ơi, cháu từ hôn với Tô Trọng Tinh cũng được. Chúng ta về Dịch Châu.” Có bạc, có thể mua mấy nha đầu tráng kiện đi theo bên cạnh, không lo bất cẩn gặp phải nam thanh niên, nhũn người làm trò hề cho thiên hạ.
“Về Dịch Châu làm cái gì?” Bà vú cười khổ: “Tiểu thư ơi, cô chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, nếu để người khác biết cô có số tiền lớn này, là họa không phải phúc. Bây giờ sống ở Tô phủ, là an toàn nhất rồi. Vú biết, Tô thiếu gia thích biểu tiểu thư kia, nhưng hôn nhân là quyết định của cha mẹ, lời của mối mai. Hai người đó như thế, vốn đã tính là vượt khỏi lễ giáo. Nếu có ra đi phải là vị biểu tiểu thư kia, không phải là cô. Huống hồ Tô phu nhân thật lòng yêu quí cô, chỉ một điều này, đã quá đủ để bỏ qua những chuyện khác.”
“Có một mẹ chồng tốt, so với có một ông chồng tốt còn quan trọng hơn.” Bà vú giúp Lâm Mị cất số ngân phiếu, chải đầu cho nàng, cài hai cây trâm của Tô phu nhân tặng, đưa ra mấy ví dụ, tựu chung về một ý là đàn ông thiên hạ ai cũng giống nhau, Tô Trọng Tinh trừ một khuyết điểm là có chuyện mập mờ với La Minh Tú, so sánh với đàn ông thiên hạ, thật sự là một người đàn ông tốt vân vân. Còn nói nếu con dâu không được lòng mẹ chồng, dù chồng có yêu thương đến mấy, cũng phải chịu cảnh ấm ức ngày này qua ngày khác, muốn cáo trạng cũng chẳng có chỗ nào mà cáo trạng. Được mẹ chồng thương yêu, dù phu quân có tệ bạc chút, cùng lắm là sau này sống dựa vào con, chung quy là cuộc sống vẫn dễ chịu vân vân.
Nói đi nói lại, bà vú kiên quyết không cho Lâm Mị từ hôn. Bà vú cho rằng, nếu từ hôn nhất định sẽ rơi vào hoàn cảnh hết sức đáng sợ. Chí ít Tô gia cũng là nhà biết đạo lý, dù không thích thú Lâm Mị, cũng sẽ bảo vệ nàng chu đáo, không để người khác ức hiếp nàng. Ngoài ra, dù Lâm Mị tìm đến cửa với bộ dạng thân cô thế cô, không nơi nương tựa, nhà họ Tô từ Tô lão phu nhân, cho tới tiểu nha đầu, không ai có thái độ xem thường ra mặt. Gia đình thế này, đương nhiên là có thể phó thác chuyện chung thân.
Sau khi Cố Khả Nhi qua đời, mọi chuyện lớn nhỏ của Lâm gia, đều dựa vào một tay bà vú lo liệu, đến khi Lâm Lỗi từ trần, tang gia bối rối, vẫn một mình bà vú sắp xếp. Trên đường lên kinh, càng là nhờ bà vú che chở, nàng mới có thể bình yên vẹn nguyên đến Tô gia. Trong lòng Lâm Mị, đã coi bà vú là người thân duy nhất, bà vú nói thế tất là có đạo lý riêng, rốt cục nàng bỏ ý định từ hôn, nói: “Nếu đã như thế, chúng ta cũng nên chuyển ra khỏi Tô gia, tìm chỗ nào ở tạm, để Tô gia dùng tam môi lục sính rước cháu qua cửa lớn mới phải.”
“Chuyện này không gấp.” Bà vú trang điểm cho Lâm Mị xong xuôi, kéo nàng đứng lên, nhìn ngắm một lượt, vừa lòng gật đầu, lúc này mới nói thầm vào tai nàng: “Khi mẹ cô còn trẻ, không chỉ có một người bạn là Tô phu nhân. Mẹ cô còn một người bạn rất thân nữa, cũng gả đến kinh thành. Cô đoán xem là ai? Đúng vậy, chính là phu nhân Vĩnh Bình Hầu bây giờ! Chờ khí sắc cô tốt lên, hãy đi cầu kiến bà ấy. Nếu bà ấy vẫn nhớ tình bạn với mẹ cô năm xưa, nguyện ý ra mặt giúp cô, trong tay cô còn có một vạn năm ngàn lượng, tự nhiên có thể xuất giá trong oai phong xa hoa.”
Có một chỗ dựa tiềm ẩn, còn có một món tiền lớn trong tay, cột sống Lâm Mị như cứng cáp hơn, bước đi hân hoan, dẫn bà vú ra khỏi phòng.
Khó khăn lắm mới đến được chỗ ở của Tô phu nhân, lại thấy La Minh Tú đang đi tới từ phía đối diện.
La Minh Tú vừa thấy Lâm Mị, nhìn bộ xiêm y nàng mặc, liền dừng bước, thần sắc cực kỳ quái dị. Tiểu nha đầu đi sau cô ta thậm chí còn cười phì ra một tiếng.
Danh sách chương