Quán Team.

Cuối tuần, Kha Nhi không có việc gì làm, thấy rảnh rỗi nên đến quánTeam tìm Lăng Tịnh Hy tán gẫu, một phần vì Man Cảnh Ân chưa về, cô cũngkhông gọi điện, không hỏi hang Dì Quế tin tức của hắn.

Vì côbiết, hắn không thích phụ nữ lắm chuyện, cô thật có chút nhớ nhung rấtmuốn tìm ai đó tâm sự. Tuyết Du đang chìm đắm trong yêu thương, cô không muốn làm phiền, Băng Du thì mù tịt chuyện tình cảm, cô càng không có gì để nói, chỉ còn một người cô có thể nói chuyện là Lăng Tịnh Hy.

Từ ngày nói chuyện với Lăng Tịnh Hy, bọn họ thường hay đi chung, đơnthuần cô không nói nhiều, chỉ có Lăng Tịnh Hy cùng tên hồ ly kia nóichuyện, cô cảm thấy theo hai người này cũng hiểu thêm chút ít về tìnhcảm, như thế cũng tốt, học hỏi thêm, có thể biết được tình cảm của mìnhđối với Man Cảnh Ân đã đi đến giai đoạn nào.

Có điều, gần LăngTịnh Hy chưa được một tuần, tuy miệng cô ta luôn cười nhưng ánh mắttrống rỗng, có đôi khi mang nét bi thương khó tả, làm cô cũng bị cuốntheo. Cô luôn luôn tự chủ tâm phải kiên định, chỉ vì Man Cảnh Ân mà rung động, nhưng cảm giác ở Lăng Tịnh Hy đã lay động cô, cô có chút thươngtiếc.

Ngoài trời vẫn lạnh, trong quán cafe Team, Kha Nhi ngồiđối diện Lăng Tịnh Hy ở một góc gần cửa sổ, nơi này là nơi lý tưởng cóthể nhìn thấy công viên đối diện, còn có những chậu hoa lan thơm ngáttreo ngoài cửa sổ, các cô đã căn dặn ông chủ phải đặc biệt dành riêngnơi này, vì thế dù đông khách, nơi này vẫn là chỗ cấm.

Kha Nhicầm tách trà sữa uống một ngụm, mắt không quên liếc nhìn Lăng Tịnh Hy,cô nàng từ lúc vào đã cấm cúi đan khăn choàng cho Vương Vũ Hàn, việc này xảy ra từ hôm lần đầu bọn họ nói chuyện.

Tuy nhiên có việc làm cô khó hiểu, nếu đã đan cho Vương Vũ Hàn, vì sao lại nhờ Mạch Quân Vỹ làm người mẫu ? “Chị yêu Vương Vũ Hàn ?” – Không chút do dự, Kha Nhi lên tiếng hỏi.

Cô từng nghe Mạch Quân Vỹ nói, Vu Tử Băng yêu hắn nên mới tặng khănchoàng cho hắn, vậy Lăng Tịnh Hy yêu Vương Vũ Hàn nên mới đan cho tênkia.

Nhưng theo như cô biết từ Man Cảnh Ân, Lăng Tịnh Hy yêuVương Thiếu Phong, Vương Vũ Hàn cướp Lăng Tịnh Hy về làm tình nhân,chuyện tình rối rắm này hắn cũng lấy làm hứng thú muốn xem kịch vui nênchỉ nói đến thế, cô thì không tò mò nên không hỏi nhiều.

Chỉ làcô đã xem Lăng Tịnh Hy là bạn, cô nàng đối với cô không phải mặt ngườidạ thú, cô cũng biết ai thật lòng, ai giả dối, cô đương nhiên thân thiên với cô ta nhiều hơn, và cô thật muốn biết, nếu đã không yêu, vì sao lại tự ngược bản thân, ép buột mình ở bên người mình chán ghét.

Lăng Tịnh Hy ngừng đan, ánh mắt phức tạp nhìn Kha Nhi, cô cười chế giễu, giọng chua xót vang lên.

“Yêu ? … Kha Nhi, không nghĩ em cũng biết kể chuyện cười, ai cũng nhìn ra,chị là bị ép buột ở bên hắn, yêu sao ? …não chị vẫn còn hoạt động rấttốt.”

Nhìn lại tấm khăn choàng đan được một nữa, Lăng Tịnh Hycười nhạt. – “Tình yêu của chị đã chôn vùi trong đống tro tàn từ lâurồi, hiện tại chỉ có oán, có hận, đã biết thân phận cùng thế lực khôngđủ chống trả, lại không thể chạy trốn, nên chỉ có thể cúi đầu chấp nhậnsự thật mỉa mai này … em nói xem, bộ dạng chị nhu thuận như vậy, là vìyêu mà có sao ?”

Kha Nhi nghe xong trầm mặt, EQ của cô vẫn cònrất thấp, nhưng cô có thể nhìn rõ Vương Vũ Hàn có tình cảm với Lăng Tịnh Hy, có phải vì Vương Vũ Hàn đã dùng sai cách yêu nên mới khiến LăngTịnh Hy hiểu nhầm ?

Vậy còn việc cô yêu Man Cảnh Ân có phải đãyêu đúng cách ? Trên thực tế, hoàn cảnh giữa cô và Lăng Tịnh Hy khácnhau, cô ta bị ép buột không có đường lui, cô là vì thực hiện di nguyệnmới ở lại, vậy nếu cô muốn rời đi, Man Cảnh Ân có ép buột cô ở lại bêncạnh hắn hay không ?

“Chị có một thắc mắc, em có thể nói chuyệnnhưng theo như chị biết, Man Cảnh Ân, Mạch Quân Vỹ, ngay cả Vương Vũ Hàn cũng không biết chuyện này, như vậy … vì sao lại cho chị biết ?”

Nghe ra nghi vấn của cô nàng, Kha Nhi trả lời bình thản. – “Vì trên người chị không có sát khí.”

Lăng Tịnh Hy giật mình, Kha Nhi lần đầu giải thích. – “Từ khi bước vàohắc đạo, xung quanh tôi không giết thì chết, ở bên bất cứ ai cũng cảmnhận mùi máu tanh nồng, còn có ánh mắt đỏ ngầu như ma quỷ, chỉ có chị,tôi không cảm nhận được gì hết, cảm giác đó … thật thoải mái.”

Kha Nhi cúi đầu uống tiếp ngụm trà sữa, Lăng Tịnh Hy tiếp tục đan, tâmtư phức tạp, không rõ đang nghĩ đến việc gì, cô bổng lên tiếng.

“Em muốn im lặng đến bao giờ ? … Man Cảnh Ân sẽ không tha thứ cho kẻ lừa gạt mình, em nên thành thật thì hơn.”

Lần đầu có người khác ngoài Kiến Ngụy cùng Man Cảnh Ân quan tâm mình,Kha Nhi cảm thấy ấm áp, cô thu lại ánh mắt sắc lạnh, thay vào đó là vẻdịu dàng khả ái.

“Khi nào anh ấy về, tôi sẽ giải thích, nhưng … theo chị thấy, nếu đổi lại là chị lừa gạt Vương Vũ Hàn, chị nghĩ hắn sẽ làm gì ?”

Lăng Tịnh Hy run tay, vẻ mặt hơi tái đi. Toàn bộ phản ứng của cô đậpvào mắt Kha Nhi, cô nàng nhíu mày nhưng không đợi cô lên tiếng, LăngTịnh Hy đã nói trước.

“Cái chết, có thể sẽ quá xa vời đối với chị, bất quá kết thúc nhanh một chút cũng tốt, coi như giải thoát đi.”

Nhìn Kha Nhi cười nhạt, Lăng Tịnh Hy nhanh chống đổi đề tài. – “Em yêu Man Cảnh Ân ?”

“ Phải.” – Kha Nhi không do dự trả lời.

Nếu là lúc trước, đáp án là không, bây giờ biết rõ cảm giác của mìnhnên không hề che giấu, ngược lại khi phủ nhận điều này, tâm ngọt ngào,đột nhiên muốn gặp Man Cảnh Ân.

Lăng Tịnh Hy cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, lời như nói với Kha Nhi nhưng thật chất đang tự nhắc nhở chính mình.

“Nếu đã yêu thì hãy nắm giữ thật chặt, em không bị ràng buột bởi bất cứ thứgì nên chắc sẽ tìm được hạnh phúc, chị muốn nhắc e một điều, yêu ngườinhư Man Cảnh Ân rất dễ, nhưng để hắn yêu em lại rất khó khăn, quãngđường hai người đến bên nhau còn rất xa vời.”

“Vậy còn chị, muốn suốt đời làm bình hoa bên cạnh Vương Vũ Hàn ?” – Kha Nhi nghiêm túc nói tiếp.

“Tịnh Hy, nếu chị muốn, em có thể giúp chị rời khỏi Vương Vũ Hàn.”

Tuy không biết chuyện gì xảy ra giữa bọn họ, Kha Nhi thấy rõ Lăng TịnhHy không vui khi ở bên Vương Vũ Hàn, cô muốn giúp cô nàng giải thoát,nên quyết định ra tay một lần.

Lăng Tịnh Hy sửng sốt, giây sau cô lắc đầu cười khổ. – “Chị không thể … nhưng cảm ơn em đã quan tâm đến chị.”

“Khi nào đổi ý, cứ gọi đến số này.”

Kha Nhi đưa mảnh giấy nhỏ cho Lăng Tịnh Hy, trong đó là số điện thoạicủa Tuyết Du. Tuy mới nghĩ đến nhưng cô nói là sẽ làm, đợi khi về đến Dạ thự, cô sẽ gọi cho Tuyết Du, nhiệm vụ này khá đơn giản, chắc không làmkhó được cô ta.

“Chỉ em đan được không ?”

Kha Nhi lên tiếng đổi đề tài, Lăng Tịnh Hy không ngạc nhiên, không tò mò vì sao Kha Nhi muốn đan. Cô nhẹ giọng.

“Trước tiên hỏi Man Cảnh Ân thích màu gì ? Như thế khi em tặng anh ta, anh ta sẽ thích ngay.”

Kha Nhi suy nghĩ giây lát, cô nhớ những bộ Tây Âu của hắn chỉ toàn màuđen, áo sơ mi cũng chỉ một màu, Cravat đỡ hơn một chút được vài màunhưng chỉ có màu tối. Suy nghĩ chu đáo, cô đã biết mình nên mua màu nàorồi.

“Màu trắng.”

“Hả ? … em chắc chứ ?”

LăngTịnh Hy đần ra. Cô nhớ không lầm, Man Cảnh Ân là người hắc đạo, đen làmàu chủ đạo, sao lại đan màu trắng ? Việc này Kha Nhi có phải đã lầm lẫn ?

Kha Nhi không nghĩ nhiều như Lăng Tịnh Hy, cô gật mạnh đầu,rồi chăm chú nhìn Lăng Tịnh Hy đan. Lăng Tịnh Hy thấy Kha Nhi khẳng định như vậy cũng không hỏi nhiều, sở thích người mình yêu chắc không thểlầm được.

Vì vậy sau ngày đó, Kha Nhi cũng bắt đầu ngồi đan, chỉ có điều sau ba ngày, Lăng Tịnh Hy biến mất, chỉ để lại lời nhắn bậnviệc, thế là Kha Nhi đành một mình đan khăn, chờ Man Cảnh Ân trở về.

………………………

Dạ Thự.

Trong phòng bếp.

Mọi người bận rộn làm thức ăn, ánh mắt không quên vô tình liếc qua chỗKha Nhi ở góc nhỏ đang cùng Dì Quế nấu món canh hầm xương.

Nóilà chuyện lạ cũng không phải, bởi từ lúc ông chủ đi, Kha Nhi làm nhiềuviệc khiến bọn họ từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bắt đầu làtrồng hoa hồng, sau đó là xuống bếp.

Ban đầu Dì Quế can ngănnhưng Kha Nhi vẫn làm theo ý mình, Dì Quế hết cách đành chỉ dẫn cô làmnhững món ông chủ thích, ban đầu nhà bếp bị cô làm loạn cả lên, có điềuKha Nhi học hỏi khá nhanh, chỉ vài ngày sau đã có thể làm món xào đơngiản cùng một ít cải trộn, hương vị rất vừa miệng nên Dì Quế cũng hàilòng.

Hôm nay Kha Nhi một lần nữa xuống bếp là vì Man Cảnh Ântrở về, cô muốn đi đón hắn nhưng nghĩ kỹ lại, ở nhà đợi hắn, làm thêm ít món ăn, hắn sẽ hài lòng, vì thế chỉ có thể chờ ở biệt thự.

“Xoảng.”

Đang giơ tay lấy lọ muối, không ngờ quơ trúng tay một người làm đangcầm ly nước muốn đưa cho cô uống, tiếng ly vỡ đánh tan bầu không khí bận rộn của mọi người, ai nấy đều tái mặt nhìn về phía Kha Nhi.

“Xin lỗi Kha tiểu thư … tôi … tôi không cố ý.”

Cô người làm run rẩy cúi đầu xin lỗi, vẻ mặt kinh hoảng tái mét. Thờigian trước, cô chứng kiến Kha Nhi ra tay tàn độc cỡ nào với Hải Miên,tuy không gây chết người nhưng cũng khiến bọn họ kinh hồn khiếp vía, côthật không muốn vì một cái ly phải toi mạng.

Kha Nhi căn bảnkhông quan tâm cô người làm đã hóa đá tại chỗ, mắt hướng về cái ly bịvỡ, tuy cô không mê tính dị đoan nhưng nhìn những mảnh vỡ đó, trong tâmnhư có bàn tay bóp chặt, cô không khỏi nhớ đến Man Cảnh Ân.

“Không xong rồi … không xong rồi.”

Lòng thấy bất an cuối cùng đã có người mang tin xấu cho cô biết. Mộtngười làm hấp tấp chạy vào, nhìn thấy dì Quế thở hổn hển, nói năng cóchút khó khăn.

“Dì Quế, người bên ông chủ đưa tin, trên đường từsân bay trở về bị đột kích, tôi mới nghe nên chạy vào cho Dì hay, giờchúng ta phải làm sao đây ?”

Dì Quế mang vẻ mặt chuyện vừa nghe là rất bình thường, bà bình tĩnh căn dặn.

“Chuyện ông chủ bị đột kích không phải ngày một ngày hai, giờ mọi người ở trong bếp tiếp tục làm bữa tối, nhớ thêm món bổ máu, còn những người khác đilấy hộp cứu thương đến đây.”

Nói xong, bà quay sang Kha Nhi. – “Kha … ủa, Kha tiểu thư đâu ?”

Một người làm đáp ngay. – “Kha Tiểu thư chạy ra ngoài rồi ạ”

………………………..

Chiếc Pagani Zonda màu trắng lướt nhanh trong màn đêm với tốc độ kinh người, và người trong xe không ai khác là Kha Nhi.

Vừa nghe tin Man Cảnh Ân gặp nguy hiểm, đầu óc không kịp nghĩ nhiều,hai chân đã nhanh nhẹn chạy thẳng ra cửa chính, nhảy lên chiếc PaganiZonda ngày trước hắn mua vì cô với mục địch đi hóng gió.

Nhưngđiều đó đâu phải trọng tâm, hiện giờ tâm trạng Kha Nhi rất tệ, cô khôngbiết Man Cảnh Ân đang ở hoàn cảnh nào rồi, có bị thương không ? Có đaukhông ? Có ai bảo vệ hắn không ?

Đôi tay trắng nõn nắm chặt bánh lái, gương mặt tái nhợt, ánh mắt hoang mang, đôi môi hé mở lẩm bẩm gìđó không rõ, biểu tượng khủng hoảng lần đầu xuất hiện trên khuôn mặt vôcảm, cô hiện tại rất sợ hãi.

Cô biết Man Cảnh Ân không dễ bịngười khác tổn thương, nhưng không ai đoán trước được điều gì, cô thậtsự rất lo, rất sợ, lo sợ hắn cũng như Kiến Ngụy … Không, nếu là KiếnNgụy, cô sẽ không khó chịu đến vậy, là vì Man Cảnh Ân nên mới thấy lolắng bất an, là vì người mình yêu nên mới sợ hãi.

Trước đây, côkhông quan tâm Man Cảnh Ân sống chết ra sao, chỉ cúi đầu phục tùng mệnhlệnh là được, nhưng giờ đã khác, cô yêu hắn, hắn bị tổn thương, cô sẽđau lòng.

Mang tâm trạng xấu tệ, Kha Nhi không quan tâm đường xá đông nghịch xe, cô nhấn mạnh chân ga chạy thẳng, cô nhớ rõ từ Dạ Thựđến lộ chính chỉ có một con đường, cô tin chắc đi hướng này là đúngnhất.

Xe chạy thật nhanh, không biết qua bao lâu, Kha Nhi ngherõ tiếng súng đạn vang lên phía trước, lòng thấp thỏm không yên, cô nhấn mạnh chân ga, xe phóng rất nhanh đến khi tới chỗ phát ra tiếng đạn, Kha Nhi lúc này mới thấy rõ người mình muốn gặp nhất.

Man Cảnh Ânvẫn Tây Âu đen đứng giữa đám vệ sĩ, những tên mặt đồ đen đeo mặt nạ quỷcó một nữa đã phơi thay cùng đám thuộc hạ Man Cảnh Ân, một nữa còn lạicũng không khá hơn, xem ra đã không trụ nổi.

Kha Nhi thở phàonhẹ nhõm, cũng may hắn không xảy ra chuyện gì, tảng đá trong lòng coinhư được gỡ bỏ. Cô nhấn chân ga, xoay bánh lái chạy tới sau lưng ManCảnh Ân, tắt máy, xuống xe đi tới chỗ hắn.

Man Cảnh Ân nghetiếng phanh xe, hắn xoay người nhìn, liền nhận ra chiếc xe quen thuộcnên cũng đoán ra chủ nhân là ai, liếc nhẹ Kha Nhi đi tới, mày nhíu lại,giọng bình thản như không để mắt đến hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt màulục chỉ chưa mỗi bóng dáng mảnh mai trước mặt.

“Sao lại tới đây ?”

Ngoài miệng tuy lạnh nhạt nhưng thật chất trong lòng có chút hưng phấn, hắn rất hài lòng khi thấy cô biết hắn gặp nguy hiểm mà chạy tới ngay,tâm trạng tương đối tốt, vì thế nắm lấy tay cô kéo vào lòng, khóe miệngnhếch tà mị.

Chợt nhớ cô không nói được, vừa muốn lên tiếng, thì Kha Nhi đã giáng một đòn khiến hắn chết chân tại chỗ.

“Em nhớ anh.”

Cô không nói là vì lo lắng mới đến gặp hắn, chỉ nói điều mình quan tâmnhất, thật sự rất nhớ hắn, nhớ đến tâm can đau đớn, cô biết mình lêntiếng sẽ đả kích hắn, biết hắn sẽ tức giận đến nhường nào, cô không cólựa chọn vì cô không muốn gạt hắn, cô chấp nhận gánh mọi hậu quả.

Giọng nói trong trẻo dễ nghe mang âm điệu trẻ con vang trong lòng, ManCảnh Ân không tin vào tai mình, hắn đẩy mạnh Kha Nhi ra, hai tay nắmchặt vai cô như muốn bóp nát nó. Hắn gắt giọng truy vấn.

“Em nói được ?”

Vai ê ẩm, Kha Nhi biết hắn tức giận, cô dịu dàng nói. – “Em xin lỗi.”

Cô không biện minh, không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, cô chỉ muốn xinlỗi hắn, vì đã làm sai, mong hắn tha thứ cho cô, chỉ cần như vậy là côvui rồi.

Nghe được câu trả lời không mong muốn, Man Cảnh Ân biết được mình bị lừa gạt, mà người gạt hắn lại là Kha Nhi.

Nhìn người con gái trước mặt, ngay từ đầu biết cô là người của KiếnNgụy, vẫn không kiên dè đem cô đến bên mình, lúc đầu còn xem cô như bảndanh sách, là con mồi dụ Hủy Lực ra mặt, về sau, tâm tư lại bất tri bấtgiác rung động.

Thời gian qua, hắn cho rằng mình chỉ nhất thờiyêu thích cô, nhưng đó chỉ là lừa gạt bản thân, không biết từ khi nàohắn đã thích cô thật lòng, cuối cùng hắn đưa ra quyết định không biếtmình làm như thế là đúng hay sai, hắn sẽ giữ cô mãi bên người, khôngphải với thân phận Man phu nhân, đơn thuần chỉ là tình nhân bé nhỏ.

Hắn không thể cho cô danh phận, trong giới hắc đạo biết cô là người của Kiến Ngụy, bọn nhất định sẽ dùng lý do này hạ bệ hắn, hắn không sợ, cóđiều hiện tại chưa tiêu diệt được Brian, đối thủ lớn nhất, hắn cần cóthời gian.

Có thể để cô ủy khuất một thời gian, lòng hắn đã tính toán kỹ càng, nếu muốn hạnh phúc về sau, phải dọn dẹp những vẫn cảntrước mắt. Nhưng chuyện đó còn ý nghĩa gì sao ? Cô cư nhiên lừa gạt hắn, mà hắn rất căm ghét cảm giác bị người khác lừa gạt, nhất là Kha Nhi, vì cô là người hắn coi trọng.

Hắn không thể tha thứ, là người đànông kiêu ngạo, đã từ bỏ vật cản là tên kia thừa nhận cô là người đàn bàcủa hắn, giờ sao có thể chấp nhận bị người khác chơi đùa ? … Hắn khônglàm được.

Man Cảnh Ân đẩy Kha Nhi ra xa, mặt đằng đằng sát khínhư muốn giết chết cô ngay tại chỗ. Kha Nhi nhìn vào mắt hắn chỉ thấythất vọng, còn có tia đau đớn lóe qua, lòng chợt thắt lại, tâm co rútđau đớn.

Kha Nhi lần đầu cảm giác chua xót trong lòng, mặc kệhắn nhìn cô bằng ánh mắt gì, có tin cô hay không ? Cô chỉ biết tiến lạigần hắn, muốn ôm hắn, nói với hắn cô sẽ không lừa hắn lần thứ hai, sẽ vì hắn làm tất cả, dù chết cũng không oán trách, bởi vì hắn là người côyêu.

Chưa kịp hành động thì Man Cảnh Ân đột ngột ôm chặt lấy cô, còn nghe hắn quát lớn. – “Chết tiệt, đi.”

Đến khi hoàn hồn mới biết, thì ra lúc hai người nói chuyện, bọn sát thủ mặt quỷ kéo thêm đồng bọn bao vây bọn họ, mấy tên thuộc chống đỡ khôngnổi nên đành rút lui.

Lòng thấy ấm áp, tâm ngọt ngào, hắn tứcgiận nhưng vẫn bảo vệ cô, chứng tỏ hắn vẫn quan tâm đến cô, như vậy côcòn hy vọng mong hắn tha thứ. Nghĩ như thế, Kha Nhi ôm chặt hông hắn,khóe miệng vươn nụ cười hiếm thấy, vẻ mặt đáng yêu càng thêm động lòngngười.

Man Cảnh Ân tự cho mình bại não, khi thấy bọn sát thủ mọi lúc một đông, giống như phản xạ có điều kiện ôm Kha Nhi vào lòng bảovệ, đang tức giận ngút trời vẫn không ngăn được hành động thiếu suy nghĩ này, cô nàng chắc chắn đắc ý, hắn càng thêm ảo não.

Hai ngườilên chiếc Pagani Zonda, người lái đương nhiên là Chấn Phi, chiếc xenhanh chống thoát khỏi vòng quay biến mất trong làn khói trắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện