Mấy Ngày Sau.

Như mọi khi, cứ sáng sớm là Chấn Phi đến xem tình trạng của Man Cảnh Ân nhưng hôm nay khi hắn vừa bước vào cửa đã sững sờ.

Người đang lý phải nằm trên giường bị hàng đống thiết bị gắn chi chíchtrên người, nay lại ăn mặc nghiêm chỉnh đứng xoay mặt về phía cửa sổ,xem ra đã bình phục hoàn toàn, giờ có lẽ đợi hắn đến để bàn bạc đại sự.

“Lão đại.” – Chấn Phi cung kính gọi.

Man Cảnh Ân bất động đứng đó, không biết đang suy nghĩ việc gì, ChấnPhi có chút nóng lòng nhưng không manh động, hắn biết Man Cảnh Ân dùtỉnh lại cũng cần thời gian chấp nhận mọi việc, nên chỉ có thể chờ đợi.

Thời gian trôi qua hơn nữa tiếng, Man Cảnh Ân chợt xoay người đi ra cửa phòng, có thể vì mới tỉnh nên vẻ mặt có chút tái nhợt cùng mệt mỏi, hắn giọng khàn khàn lạnh nhạt nói.

“Về Dạ Thự.”

“Sao ?” – Chấn Phi không nghĩ ngợi lên tiếng hỏi.

Hắn cho là mình nghe nhầm, sự việc thành ra thế này, đáng lý lão đạinên kéo toàn bang đi tìm Kiến Ngụy báo thù mới đúng, giờ bảo về Dạ Thự,đây đâu phải tác phong làm việc của lão đại.

Man Cảnh Ân dừng bước, mặt lạnh lẽo nhìn Chấn Phi, giọng phát ra lạnh đến cực độ. – “Tôi không thích nói hai lần.”

Chấn Phi toát mồ hôi lạnh, tuy không ít lần thấy vẻ mặt này của ManCảnh Ân nhưng đây là lần đầu hắn cảm thấy sợ hãi, hình như lão đại cóchút thay đổi, nhưng thay đổi ở điểm nào hắn lại không rõ, chỉ biết làkhông phải dấu hiệu tốt.

Rời khỏi bệnh viện, dọc đường về Dạthự, Man Cảnh Ân một bên nhắm mắt dưỡng thần, một bên nghe Chấn Phi báocáo tình hình xảy ra mấy ngày nay, còn về tin tức của Kiến Ngụy cùng Kha Nhi, Chấn Phi không dối gạt, biết bọn họ ở Tam giác vàng nhưng thật sựkhông biết vị trí ở chỗ nào.

“Lão đại, kế tiếp chúng ta nên làm gì ?” – Chấn Phi dò hỏi.

Man Cảnh Ân không mở mắt, nhàn nhạt nói. – “Nghỉ ngơi, dưỡng sức … những việc còn lại, để sau đi.”

“Hiện tại thế lực bên kia không ổn định, ngài có thể cho sát thủ truy sát bọn họ.”

Bây giờ hắn là thuộc hạ của Man Cảnh Ân, tâm tư đương nhiên nghiêng vềMan Cảnh Ân, còn bên Kha Nhi, hắn tin chủ nhân có cách tự giải quyết.

“Bên kia không ổn định, cậu nghĩ bên ta tốt hơn sao ?”

Man Cảnh Ân mở mắt, hờ hững liếc Chấn Phi, lời ít ý nhiều, sau đó nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần, giọng đều đều.

“Cho người báo với Hàn cùng Vỹ cẩn thận một chút, kẻ tiếp theo tên kia muốnđối phó có thể là bọn họ, hiện tại tuy tên kia đã trở về Tam giác vàngnhưng không có nghĩa hắn ta không cho tai mắt bên này nhàn hạ.”

“Thuộc hạ đã biết.”

Man Cảnh Ân nói đúng, tên kia chuyên huấn luyện sát thủ, tai mắt đươngnhiên nhiều hơn kẻ khác. Lại chợt nhớ đến Kha Nhi, hai người này chắc có tâm linh tương thông nên một câu, hai câu nói ra y chang nhau, mặc dùgiọng điệu một bên là quan tâm lo lắng, bên còn lại là vô tình lạnhnhạt.

Thấy Chấn Phi không nói gì nữa, Man Cảnh Ân yên tâm ngủmột chút, hiện tại hắn mới bình phục, tuy thể lực tốt nhưng vị trí gầntim gây tổn thương không ít, hắn cần thời gian khá dài để khôi phục, từthể chất đến thế lực.

Vừa về Dạ Thự, bọn người Man Cảnh Ân đivào cửa chính đã thấy hai bên người làm cúi chào cung kính, Man Cảnh Ânchẳng liếc nhìn một ai, sải bước dài đi lên phòng ngủ chính.

Bọn người làm nhìn ra được không khí xung quanh ông chủ âm u khó tả, ngaycả dì Quế cũng không dám hé môi, hiển nhiên biết tâm tình ông chủ khôngtốt, có điều mọi người cảm thấy lạ, vì sao không thấy Kha tiểu thư ? Ánh mắt chung quanh không an phận trông ra cửa chính.

Man Cảnh Ântới trước cửa phòng, bước chân khựng lại, vài giây sau mới đẩy của đivào, nhìn thoáng xung quanh, mọi vật không hề thay đổi, chỉ có, cảnh còn đây nhưng người đã không còn.

“Lui hết đi.”

Bỏ lại mộtcâu, tiếp theo là tiếng rầm chứng tỏ chủ nhân rất tức giận muốn pháttiết lên cảnh cửa. Bọn thuộc hạ nhìn Chấn Phi, hắn thở dài bất đắc dĩ,phất tay bảo mọi người lui xuống, còn hắn, biết điều đi giải quyết mớlộn xộn kia.

Nằm trên chiếc giường trắng tinh, Man Cảnh Ân ngửimùi hương xà phòng thơm ngát trên ga giường, mà không phải mùi hương hoa trà quen thuộc, Kha Nhi đã đi thật rồi, cô bỏ rơi hắn giống như mẹ hắn, còn cho hắn một viên đạn vào tim, cô thật sự rất tàn nhẫn.

Trong mắt Man Cảnh Ân giờ đây toàn vẻ mờ mịt cô tịch, đáy mắt lóe tia cô đơn chua xót, cảm giác ở tim rất đau, không phải vì vết thương, là vìKha Nhi mà đau lòng. Cả người co lại như vỏ óc, lúc này đây, hắn thấymình thật vô dụng, vì một người con gái, trở nên yếu ớt như vậy, chẳngkhác nào thứ bỏ đi.

“Gâu, gâu, gâu …”

Tiếng chó sủa vanglên, Man Cảnh Ân giật mình ngồi dậy, thấy ZERO từ ổ của nó chạy tới chỗmình, còn nhanh nhẹn bổ nhào vào lòng hắn, chiếc lưỡi đỏ ói liếm khắpmặt hắn nhưng hắn không chán ghét, tay vuốt ve đầu nó, ôm nó nằm xuốnggiường. Giọng khàn khàn bi ai.

“Mày cũng bị cô ấy bỏ rơi sao ?”

ZERO như hiểu Man Cảnh Ân nói gì, đôi mắt rủ xuống, tiếng kêu ư ử đángthương, Man Cảnh Ân thấy vậy, cười khổ, thì ra bây giờ hắn chẳng khácnào ZERO, cũng bị Kha Nhi bỏ rơi, tức cười ở chỗ, cô vì tên kia từ bỏhắn.

“Tao… rất yêu cô ấy, vì sao cô ấy lại phản bội tao ? Vì sao chứ ?”

Mờ hồ có thể thấy hơi nước từ trong mắt hắn, vòng tay rắn chắt càng ômchặt ZERO hơn, khiến chú chó nhỏ bị đau kêu ử ử không ngừng, lúc pháthiện hành động cơ hồ muốn ôm chết ZERO, Man Cảnh Ân mới chịu buông tay.

Hắn xoay người, mắt nhìn trên trần nhà, ZERO bám hắn không buông, đầudựa vào ngực hắn giả vờ nằm ngủ.Tay Man Cảnh Ân vuốt nhẹ đầu ZERO, lẩmbẩm.

“Chích tiện uyên ương bất tiện tiên … hừ, lừa gạt, tất cảđều là lựa gạt … Kha Nhi, sao em có thể tàn nhẫn với tôi như vậy ? …Tạisao ?”

Man Cảnh Ân nhắm mắt lại, nhớ lại thời gian đã qua, nếungày ấy hắn không đem Kha Nhi về biệt thự, mặc cô tự sinh tự diệt, chắccó lẽ bây giờ hắn không thống khổ như thế này, hắn đã sai lầm, sai lầmtin rằng trên đời còn có tình yêu, còn có hạnh phúc dành cho hắn, tất cả chỉ là ảo tưởng do hắn tự suy diễn ra, để rồi …

Man Cảnh Ân đột ngột mở to mắt, trong con ngươi màu lục đỏ ngầu mang đầy tia máu chếtchốc, vẻ mặt hung tợn như Diêm Vương khiến không khí xung quanh lạnh đi, ZERO nằm bên cạnh rùng mình, nhảy vọt xuống sàn nhà quay lại ổ nằm runrẩy.

Ngoài trời một mảnh bình yên nhưng bên trong phòng lại làhầm băng vạn năm, không khí như hai thái cực không ngừng xoay chuyển, là phúc hay là họa vẫn phải xem trời cao an bày.

…………………………

Thái Lan.

“Rừng Chúa Băng". Đây là một dãy núi ở miền Trung Thái Lan, bắt đầu từ phíaTây Nam của dãy núi Phetchabun, nó là một phần của đường phân chia giữathung lũng sông Chao Phraya và cao nguyên Khorat của Đông Bắc Thái Lan.

Ngay tại trung tâm khu rừng là một tòa biệt thự màu đen huyền bí, đượcxây dựng giống hệt biệt thự màu đen ở hòn đảo vô danh, người sở hữu ngôi biệt thự này không ai khác là Kiến Ngụy.

Sau khi qua Thái Lan,hắn bắt đầu củng cố thế lực, bên người Tam giác vàng ngày trước doClifford nắm giữ cũng về phe hắn, hiện tại hắn đang dung dưỡng lựclượng, vì lần sau gặp lại, bọn họ không phải đối địch với một, mà là ba.

Sâu trong hoa viên, bóng dáng áo đen ngồi trên thêm đá, tấm lưng gầyyếu tựa vào cột đá, mái tóc dài rủ xuống che đi khuôn mặt nõn nà, vàolúc này có thể nhàn hạ ngồi ngắm cảnh ngoài Kha Nhi thì còn có ai.

Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Kha Nhi ngồi ngủ gật nhưng khi nhìn kỹ mới thấy cả người cô đang run rẩy, hai tay đan vào nhau rất chặt để lên môi.

“Tỏng … tỏng …”

Tiếng giọt nước rơi nhẹ nhàng trongkhông trung, sau hàng tóc phủ xuống là đôi mắt đẫm lệ, hai gò má táinhợt phủ đầy nước mắt, hàm răng trắng tinh cắn xuống mu bàn tay xuấthiện chút tơ máu, điều này cho thấy Kha Nhi đang rất kềm chế kích độngtrong lòng.

“Chích tiện uyênương bất tiện tiên … hừ, lừa gạt, tất cả đều là lựa gạt … Kha Nhi, saoem có thể tàn nhẫn với tôi như vậy ? …Tại sao ?”

Đoạn ghi âm phát ra từ chiếc nhẫn là trực tiếp, bởi thiết bị này là trước khirời đi, Kha Nhi đã bí mật gắn trên vòng cổ ZERO, dù xa Man Cảnh Ân côvẫn muốn biết cuộc sống hàng ngày của hắn sau khi không có cô sẽ như thế nào ? Hắn có buồn không ? Có trách cô không ?

Tất cả cô đềumuốn biết, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẽ nghe nhưng nghe xong từng câutừng chữ hắn nói ra, giọng điệu còn rất thương tâm, tuy không nhìn thấyvẻ mặt hắn khi nói những lời này, cô vẫn biết, hắn rất đau khổ, vì dùhắn nói hận cô thì cuối cùng hắn vẫn nói còn yêu cô, vừa hận vừa yêu,cảm giác thống khổ bi ai đến mức nào.

Tâm thật sự rất đau, loạiđau đớn này nào có thể hình dung bằng lời nói, nó vô hình xuyên qua tim, đâm lên từng mạch máu đang chảy trong người cô, khiến cô thương tíchđầy mình, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Thế là hết, hạnh phúcngắn ngủi biến mất tựa làn khói, để lại khoảng hư không tịch liêu làmngười ta không thể quên được. Lúc này đây, Kha Nhi rất muốn mình mất đikí ức, quên hết những đau đớn nhưng sự thật tàn nhẫn.

Phản làmsao lãng quên đi một người khiến mình yêu đến tận xương tủy, mất đi kíức thì sao ? Nhớ lại chẳng phải sẽ đau nhiều hơn. Thật buồn cười, côthấy lúc này mình như con đà điểu, lại muốn chạy trốn cái gì đây ? Tấtcả đã quá rõ ràng, tình yêu của hai người đã kết thúc, trái tim vỡ nátnhư mảnh vỡ thủy tinh, vĩnh viễn không thể lành lại.

“Cộp, cộp, cộp.”

Nghe tiếng bước chân quen thuộc, Kha Nhi lau đi dòng lệ, điều chỉnh tâm tình tốt lên, xoay người nhìn Tuyết Du mang vẻ mặt không vui đi tới,lạnh nhạt nói.

“Chuyện gì ?”

Tuyết Du tâm tình không vui nhưng thấy đôi mắt có chút sưng còn hơi ướt của Kha Nhi, đành dằn cơn tức xuống, cô cung kính nói.

“Kiến lão đại muốn gặp chủ nhân.”

“Ừm.”

Tiếng nói rất khẽ, bóng Kha Nhi biến mất tại góc khuất, Tuyết Du buồn bã nhìn hồi lầu mới đi về phòng mình.

………………………….

Phòng Ngủ Chính.

“Anh gọi em đến, có chuyện gì sao ?” – Kha Nhi lạnh nhạt lên tiếng.

Sau khi rời khỏi hòn đảo vô danh, ngay lập tức nó bị cho nổ tung, điềunày không khiến Kha Nhi ngạc nhiên, bởi nơi đó có quá nhiều bí mật, giữlại là một tai họa.

Nhìn người mấy ngày không gặp, đột nhiênxuất hiện còn mang bộ dạng chật vật như vậy, không biết là vì cuốn nhậtký kia, hay là vì bên phe Man Cảnh Ân đã động thủ ? Kha Nhi cảm thấy mệt mỏi.

Nhắc đến cuốn nhật ký, trong một lần tình cờ về ngôi nhàđổ nát, nơi đó vẫn không ai quan tâm tới, một đống hỗn độn cùng mấy thứlinh tinh, Kha Nhi vô tình tìm thấy một chiếc hợp sắc, mà bên trong duynhất chỉ có cuốn nhật ký này.

Đọc xong nhật ký của mẹ, tâm tình trùng xuống nhưng không thấy đau lòng, bởi thứ tình cảm mờ ảo kia đãkhông còn từ lâu, vì thế quyết định chôn cuốn nhật ký chung với phần mộcủa mẹ, còn chưa kịp chôn đã xảy ra chuyện, dù là vậy, cũng nhờ nó mà cô có thể hiểu ra một chuyện, dù Kiến Ngụy hiểm độc gian trá như thế nào,trong tim hắn, mẹ vẫn giữ vị trí nhất định.

Kiến Ngụy không nhìn Kha Nhi, mắt chăm chú nhìn cuốn nhật ký rách nát, vẻ mặt trầm ngâm. Giây sau, hắn mới lên tiếng.

“Năm tôi mười tám tuổi đã gặp mẹ em, còn nhớ lần đầu gặp mặt là lúc tôi bịngười bang khác ám sát, dù không phải con trai trưởng nhưng đã mang dòng máu Man gia, đương nhiên có kẻ dòm ngó, mà tôi, lúc đó không có tâmmuốn tranh giành bất cứ thứ gì từ anh trai, đối với tôi, cuộc sống bìnhyên là tốt nhất.”

Nhớ lại chuyện xưa, trong mắt Kiến Ngụy đầy vẻ nhu tình, giọng trở nên mềm mại hơn.

“Lúc biết tôi bị ám sát, Ngụy Linh không sợ hãi, còn đem tôi về nhà băng bótrị thương, sau đó còn dịu dàng an ủi tôi, khuyên tôi đừng đi con đườnghắc đạo, còn nói rất nhiều đạo lý. Tôi rất ghét kẻ lắm mồm nhưng khi côấy lên tiếng, âm thanh dịu dàng ấm áp khiến tôi chẳng thấy phiền tí nào, còn rất vui vẻ nghe cô ấy nói.”

Hắn cười nhẹ, nụ cười mang sựyêu thương hiếm có. – “Từ đó, tôi bắt đầu đến nhà cô ấy làm khách, cònrất mặt dày muốn cô ấy nấu cho tôi ăn, cô ấy không tức giận, còn cườihiền hòa với tôi, lúc đó tôi thấy mình thật hạnh phúc, tiếc rằng hạnhphúc đó chỉ tồn tại trong hai năm, tất cả đã sụp đổ …”

Nói đếnđây, đôi mắt Kiến Ngụy xẹt qua tia sắc lạnh. – “Bị đuổi khỏi Man gia,còn bị một đám người ám sát, tôi tìm đến Ngụy Linh, muốn cùng cô ấy bỏtrốn, tôi nói toàn bộ kế hoạch cho cô ấy biết, sau này sẽ về báo thù Man gia, diệt sạch đám vô dụng đó, tự mình lên làm lão đại, còn Ngụy Linhsẽ lên làm Man phu nhân.

Hắn dừng một giây, vẻ mặt khổ sở. – “Em biết không, lúc tôi hùng hồn nói ra quyết định của mình, Ngụy Linh lạitạt cho tôi gáo nước lạnh, cô ấy nói, một là tôi phải quên đi quá khứ,cùng cô ấy đến một nơi không người biết thân phận bọn họ sinh sống quangày, hai là tôi và cô ấy kết thúc.”

“Anh đã chọn trả thù.” – Kha Nhi chen ngang, cô biết Kiến Ngụy đang kích động, nên muốn giảm bớt áplực cho hắn, vì thế mới lên tiếng.

Kiến Ngụy cười khổ. – “Phải,tôi chọn trả thù nhưng vẫn hứa sẽ đón cô ấy trở lại, tiếc rằng sau mườimấy năm, tôi có đủ thế lực trong tay, trở về muốn đón cô ấy thì cô ấy đã kết hôn, còn đang mang thai … chứng kiến cảnh cô ấy cùng chồng vui vẻhạnh phúc bên nhau, tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ, còn có … bi ai.”

Hít sâu một hơi, Kiến Ngụy nói tiếp. – “Bao lần ép buột cô ấy trở vềbên tôi, còn bảo ngay cả con của người khác tôi cũng sẽ yêu thương nhưcon ruột, cô ấy lại tuyệt tình nói cô ấy không còn yêu tôi, cũng khôngmuốn giữa tôi và cô ấy có bất kỳ mối quan hệ nào nữa, mong chúng tôi xem nhau như người xa lạ.”

“Đến khi mẹ em gặp chuyện, anh đem đứacon gái có nét giống bà về bên cạnh, đợi cô bé lớn lên sẽ cùng cô bé kết hôn, coi như đã hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay nhưng không ngờ …những chuyện anh làm điều vô nghĩa.”

Kha Nhi tiếp lời, trong mắt không chút thương tiếc nói. – “Từ đầu đến cuối, người mẹ yêu thương nhất, vẫn là anh.”

Những trang nhật ký mẹ viết, đều mang theo nước mắt cùng đau lòng, tấtcả chỉ vì người mình yêu xem trọng quyền lực hơn mình. Lúc này Kha Nhicảm thấy Kiến Ngụy thất đáng khinh, trong thời gian mẹ cô mỏi mòn đợihắn quay lại, thì hắn chỉ lo củng cố thế lực, đến khi bà buông tay, cùng cha cô bên nhau, hắn lại quay về muốn đoạt đi hạnh phúc ảo đó , còn có ý nghĩa sao ?

Tình yêu không còn, bên nhau chẳng phải càng làmđối phương chán ghét mình thêm, nếu là cô, sẽ thật tâm chúc phúc, còncầu nguyện mong cho người ấy mỗi ngày sống bình an.

Kiến Ngụykhông nói, cuối đầu chấp nhận sự thật đau lòng, là hắn đánh mất NgụyLinh, là hắn tự tay đẩy cô đến bên người đàn ông khác. Ngước nhìn KhaNhi, khuôn mặt giống hệt người hắn yêu, hắn đã làm Kha Nhi yêu hắn,nhưng vì quyền lực, hắn lại đánh mất, hắn quả thật đáng bị xem thường.

Không gian trong phòng như bị đóng băng, Kiến Ngụy ôm mặt, không biếtđang suy nghĩ cái gì, Kha Nhi lạnh nhạt đứng đó. Thời gian cứ thế trôiđi một nữa, Kha Nhi rốt cuộc nhịn không được đành lên tiếng.

“Nếu không còn chuyện gì khác, em xin phép ra ngoài.”

Không đợi Kiến Ngụy cho phép, Kha Nhi lui bước ra ngoài, vừa đến cửa, Kiến Ngụy khàn giọng nói.

“Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”

Kha NHi không trả lời, đợi Kiến Ngụy nói tiếp, Kiến Ngụy ngước nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Kha Nhi, giọng kiên định.

“Ba năm, trong ba năm em phải trung thành phục tùng mệnh lệnh của tôi nhưlúc trước, điều tiên quyết là không được quan tâm đến sống chết của ManCảnh Ân, sau ba năm, tôi cho em tự do, cũng trả Bảo Lan cho em.”

Kha Nhi xoay người, cười lạnh. – “Em có thể tin tưởng anh không ?”

Sau những chuyện xảy ra, Kiến Ngụy còn đưa ra điều kiện như vậy, hắnnghĩ cô sẽ tin, đúng là cô vẫn tin tưởng hắn, nhưng tự do thì sao ? Đổilại là thấy Man Cảnh Ân gặp nguy hiểm, cô làm ngơ thấy chết không cứu,chuyện hoang đường như vậy, cô làm sao có thể đáp ứng hắn ? “Em có muốn biết vì sao Vân Hà lại chết không ?”

Kiến Ngụy không trả lời Kha Nhi, chuyển đề tài sang cái chết của VânHà, mẹ Man Cảnh Ân, Kha Nhi nhíu mày, giọng tỏ vẻ không quan tâm.

“Biết quá nhiều bí mật, không phải cách sống của em. Kiến Ngụy, dù lần này em tin tưởng anh nhưng bảo em đáp ứng không màn đến sống chết Man Cảnh Ânlà không thể, em cũng tin anh sẽ không làm hại Bảo Lan, vì thế em khôngcần tự do.”

Cô biết kiến Ngụy muốn cô biết bí mật cái chết củaVân Hà, tâm tình có chút bất an, bí mật này dù là tốt hay xấu, cô thàsuốt đời không biết, vì thường đằng sau những bí mật, là những phiềntoái cùng âm mưu đáng sợ, cô đã đủ phiền phức rồi.

Vừa xoay người đi, Kiến Ngụy lại lên tiếng, lời vừa nói ra khiến Kha Nhi chấn kinh.

“Man Cảnh Ân không phải do Vân Hà sinh ra.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện