Nam nhân nọ dẫn y đi qua rất nhiều nơi, mỗi nơi y chỉ được ăn một món ngon nhất và uống một loại thức uống ngon nhất, đi dạo khắp nơi đó trong một ngày, sau đấy lại lên xe ngựa rời khỏi. Và mỗi nơi hắn đều bảo y ghi chép lại tên món ăn thức uống và những nơi nào đã ghé qua, còn bắt y nhớ kĩ. Y hỏi hắn làm như thế có tác dụng gì, hắn nhìn y nghiêm mặt rồi đáp:
-Đó là cách để ngươi luyện trí nhớ và mắt quan sát, có cả sự cảm nhận về mùi vị và đặc trưng của từng nơi. Từ nay trở đi, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, nếu ngươi cố gắng tu luyện thì mai sau ngươi sẽ trở thành cường nhân mà báo thù rửa hận cho mẫu thân ngươi và đi tìm gia tộc của ngươi.
Y chớp mắt kinh ngạc, ngẩn ra một hồi vẫn chưa hiểu lắm.
-Tại sao... ông lại biết mấy chuyện đó? Ta chưa từng kể cho ông bất cứ điều gì mà. Còn chuyện đồ đệ.... là sao? Hắn bật cười, gõ nhẹ lên trán y, tiếp lời:
-Nếu ta bảo chỉ cần ta muốn biết liền thấy được kí ức của ngươi thì sao? Ta chưa nói nhỉ, ta là Huyễn Vu Sư. Nhóc con nhà ngươi không thể giấu ta bất cứ việc gì đâu. Ta sẽ giáo luyện ngươi trở thành truyền nhân của Huyễn Vu Sư đệ nhất thiên hạ, lúc đó họ sẽ phải công nhận tài năng của ta và thừa nhận Huyễn Vu Sư là một nghề đáng trân trọng. Ha ha ha!
Hắn đột ngột cười rộ lên trong sự hoang tưởng tới ngày được mọi người tung hô khen tặng, hoàn toàn không chú ý y đang nhìn hắn như một kẻ thần kinh. Hắn cười xong liền thu lại ý tứ, trưng bộ mặt nghiêm trang ra đe doạ lẫn uy hiếp:
-E hèm, ta hỏi ngươi lần nữa, có muốn bái ta làm sư hay không? Đừng quên ngươi nợ ta ân tình khá lớn đó. Làm người mà không biết báo ân là không phải người tốt. Đây là cơ hội duy nhất dành cho tiểu tử ngươi, ngươi còn phải nghĩ tới mẫu thân ngươi nữa chứ.
Y thấy hắn vẻ mặt khó chịu bèn sợ khiếp vía, dẫu sao y cũng chỉ mới là trẻ con mười tuổi, không nghe lời thì có chạy đằng trời cũng không thoát nổi hắn. Vả lại đúng là hắn đã cứu thoát y khỏi cái làng khủng khiếp ấy, còn cho y ăn no ngủ kĩ, ân tình thực quá lớn a! Y gãi gãi đầu, e dè quỳ xuống trước mặt hắn, khấu đầu ba cái:
-Xin sư phụ nhận của đồ nhi ba lạy. Từ nay đồ nhi xin hứa sẽ chăm chỉ theo sư phụ tu luyện, nhất mực tôn sư trọng đạo.
Hắn mừng rỡ ra mặt, vội đỡ y đứng dậy, kéo y ngồi lên đùi hắn, cười tươi như ánh mặt trời:
-Tốt lắm! Đồ đệ ngoan, vi sư thực chẳng chọn lầm người. Phải rồi, vi sư tên gọi Khước Nhạc, con chỉ cần nhớ chứ đừng nói cho bất kì ai biết. Tên con thì ta tự khắc biết rõ, ta sẽ gọi con một chữ Tiệp để tránh thân phận của con bại lộ. Từ giờ vi sư sẽ là người bảo hộ cho con, con không cần lo sợ chi cả, cứ chuyên tâm tu luyện theo lời vi sư là được.
-Vâng, sư phụ!
Cỗ xe ngựa lộc cộc tiếp tục lên đường đưa hai sư đồ tiến về phía nam, lần này đoạn đường khá xa nên Khước Nhạc chỉ dạy cho y sơ lược vài điều về tu luyện. Y vốn tư chất thông minh nên có thể ghi nhớ hết. Sau ba ngày dài di chuyển không nghỉ, họ cũng tới được một thị trấn lớn, nơi hắn đang cư ngụ. Họ xuống xe ngựa, trả phí xong liền vội vã đi nhanh về nhà. Hắn dẫn y đi đến cuối thị trấn, rẽ vào con đường đất khá dài men theo bìa rừng, đến tối mới vào được nơi hắn ở. Đó là một ngôi nhà bằng gỗ chắc chắn có sàn cao nằm bên dòng sông nhỏ chảy vào thị trấn, phía sau ngôi nhà là một ngọn núi thấp và rừng rậm um tùm. Y tròn xoe mắt nhìn ngó khắp nơi, chưa bao giờ y thấy một nơi đẹp như vậy, chỉ tiếc là trời tối nhanh nên không nhìn rõ lắm. Cả hai đi qua cây cầu gỗ dài bắc qua sông đi vào nhà. Hắn đi trước còn y đi theo phía sau.
-Chúng ta sẽ sống ở đây, con vào đi!
Hắn đi lên các bậc thang gỗ, mở cửa và gọi y, y hớn hở trèo lên, miệng hô lớn:
-Vâng, con tới ngay đây ạ!
-Đó là cách để ngươi luyện trí nhớ và mắt quan sát, có cả sự cảm nhận về mùi vị và đặc trưng của từng nơi. Từ nay trở đi, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, nếu ngươi cố gắng tu luyện thì mai sau ngươi sẽ trở thành cường nhân mà báo thù rửa hận cho mẫu thân ngươi và đi tìm gia tộc của ngươi.
Y chớp mắt kinh ngạc, ngẩn ra một hồi vẫn chưa hiểu lắm.
-Tại sao... ông lại biết mấy chuyện đó? Ta chưa từng kể cho ông bất cứ điều gì mà. Còn chuyện đồ đệ.... là sao? Hắn bật cười, gõ nhẹ lên trán y, tiếp lời:
-Nếu ta bảo chỉ cần ta muốn biết liền thấy được kí ức của ngươi thì sao? Ta chưa nói nhỉ, ta là Huyễn Vu Sư. Nhóc con nhà ngươi không thể giấu ta bất cứ việc gì đâu. Ta sẽ giáo luyện ngươi trở thành truyền nhân của Huyễn Vu Sư đệ nhất thiên hạ, lúc đó họ sẽ phải công nhận tài năng của ta và thừa nhận Huyễn Vu Sư là một nghề đáng trân trọng. Ha ha ha!
Hắn đột ngột cười rộ lên trong sự hoang tưởng tới ngày được mọi người tung hô khen tặng, hoàn toàn không chú ý y đang nhìn hắn như một kẻ thần kinh. Hắn cười xong liền thu lại ý tứ, trưng bộ mặt nghiêm trang ra đe doạ lẫn uy hiếp:
-E hèm, ta hỏi ngươi lần nữa, có muốn bái ta làm sư hay không? Đừng quên ngươi nợ ta ân tình khá lớn đó. Làm người mà không biết báo ân là không phải người tốt. Đây là cơ hội duy nhất dành cho tiểu tử ngươi, ngươi còn phải nghĩ tới mẫu thân ngươi nữa chứ.
Y thấy hắn vẻ mặt khó chịu bèn sợ khiếp vía, dẫu sao y cũng chỉ mới là trẻ con mười tuổi, không nghe lời thì có chạy đằng trời cũng không thoát nổi hắn. Vả lại đúng là hắn đã cứu thoát y khỏi cái làng khủng khiếp ấy, còn cho y ăn no ngủ kĩ, ân tình thực quá lớn a! Y gãi gãi đầu, e dè quỳ xuống trước mặt hắn, khấu đầu ba cái:
-Xin sư phụ nhận của đồ nhi ba lạy. Từ nay đồ nhi xin hứa sẽ chăm chỉ theo sư phụ tu luyện, nhất mực tôn sư trọng đạo.
Hắn mừng rỡ ra mặt, vội đỡ y đứng dậy, kéo y ngồi lên đùi hắn, cười tươi như ánh mặt trời:
-Tốt lắm! Đồ đệ ngoan, vi sư thực chẳng chọn lầm người. Phải rồi, vi sư tên gọi Khước Nhạc, con chỉ cần nhớ chứ đừng nói cho bất kì ai biết. Tên con thì ta tự khắc biết rõ, ta sẽ gọi con một chữ Tiệp để tránh thân phận của con bại lộ. Từ giờ vi sư sẽ là người bảo hộ cho con, con không cần lo sợ chi cả, cứ chuyên tâm tu luyện theo lời vi sư là được.
-Vâng, sư phụ!
Cỗ xe ngựa lộc cộc tiếp tục lên đường đưa hai sư đồ tiến về phía nam, lần này đoạn đường khá xa nên Khước Nhạc chỉ dạy cho y sơ lược vài điều về tu luyện. Y vốn tư chất thông minh nên có thể ghi nhớ hết. Sau ba ngày dài di chuyển không nghỉ, họ cũng tới được một thị trấn lớn, nơi hắn đang cư ngụ. Họ xuống xe ngựa, trả phí xong liền vội vã đi nhanh về nhà. Hắn dẫn y đi đến cuối thị trấn, rẽ vào con đường đất khá dài men theo bìa rừng, đến tối mới vào được nơi hắn ở. Đó là một ngôi nhà bằng gỗ chắc chắn có sàn cao nằm bên dòng sông nhỏ chảy vào thị trấn, phía sau ngôi nhà là một ngọn núi thấp và rừng rậm um tùm. Y tròn xoe mắt nhìn ngó khắp nơi, chưa bao giờ y thấy một nơi đẹp như vậy, chỉ tiếc là trời tối nhanh nên không nhìn rõ lắm. Cả hai đi qua cây cầu gỗ dài bắc qua sông đi vào nhà. Hắn đi trước còn y đi theo phía sau.
-Chúng ta sẽ sống ở đây, con vào đi!
Hắn đi lên các bậc thang gỗ, mở cửa và gọi y, y hớn hở trèo lên, miệng hô lớn:
-Vâng, con tới ngay đây ạ!
Danh sách chương