Diêu Mật nghĩ ngày sinh nhật của Tạ Đoạt Thạch, tân khách chắc chắn sẽ rất nhiều, nhưng không nghĩ tới sẽ nhiều như vậy, có một số phu nhân đưa thiếp mời rồi cứ thế mà dẫn theo năm người con gái tiến vào, mắt thấy Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết không hề tới bắt chuyện, nhất thời lại nghĩ các nàng không bao lâu nữa sẽ thành phu nhân lão tướng quân, đến lúc đóc ũng cần phải giao thiệp với những phu nhân này, không cần lão tướng quân lên tiếng, đã cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thay Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết tới bắt chuyện với nữ quyến.
Đa số các nữ quyến đều nghe được lời đồn, thấy Diêu Mật, liền im lặng quan sát, xì xào bàn tán, nói: “Eo, nha đầ kia giống Tạ Vân quá đi mất! Nếu đổi kiểu tóc và quần áo thì càng giống hơn. Trách sao lão tướng quân xúc động nhận các nàng ấy làm nghĩa nữ.”
“Có lẽ lời đồn cũng thật mất phần. Nhìn kìa, các nàng còn giúp Mạnh phu nhân tiếp đón nữ quyến nữa đấy chứ! Nếu chỉ là a hoàn thông thường, sao mà có mặt ở nơi này được?”
“Bên cạnh nàng cũng có hai a hoàn xinh đẹp giống như vậy, hành động lời nói đã không giống a hoàn, ngược lại còn giống tiểu thư khuê các hơn. Lão tướng quân nhận các nàng làm nghĩa nữ, chỉ sợ rất nhanh sẽ có người tới cầu hôn.”
“Nghe nói không phải là Nhị gia La phủ mấy ngày nay thường xuyên qua lai phủ tướng quân, nhìn trúng a hoàn này, chỉ đợi lão tướng quân đồng ý nữa thôi sao?”
“Thực sự, thực sự? Tin này nghe được từ đâu vậy?”
Triều Đại Ngụy sau mười năm chiến tranh, quy củ đã hơi mất dần, hiện nay các phủ tổ chức yến tiệc, mặc dù nam nữ vẫn không ngồi chung bàn, nhưng cũng không cần lập bình phong, thỉnh thoảng còn có một vài vị phu nhân phóng khoáng đi khắp nơi nhìn nam tử trẻ tuổi, xem xét lựa chọn vi hôn phu cho con gái mình. Ở bữa tiệc nói ra những lời bát quái này, càng không phải chuyện hiếm thấy. Vả lại các nàng ấy cho rằng, Tạ Đoạt Thạch nhận nghĩa nữ cũng tốt, La Hãn cầu hôn cũng tốt, đều là việc vui, cần gì phải che giấu. Bởi vậy các nàng vừa nói những lời này, đã có mấy lời truyền đến tai Tạ Đoạt Thạch.
Tạ Đoạt Thạch vừa nghe được thì hơi sửng sốt, nghĩa nữ khác hoàn toàn với cháu dâu mà, là ai dám phá hư chuyện tốt của mấy thằng cháu nhà ta? La Hãn sao? Tạ Đằng đảo mắt ra phía cổng, hắn cũng không nhận ra người Cố phủ, bởi vậy đã dặn quản gia, đến lúc người Cố phủ tới, hãy cho người dẫn sang Thiên Thính, trước tiên phải để bọn họ và Diêu Mật gặp mặt một lần rồi hãy nói. Lúc này thấy quản gia ra dấu, biết rõ người Cố phủ đã đến, đang định ra ngoài, lại thấy Tạ Đoạt Thạch ngoắc tay với hắn, lập tức đi tới hỏi: “Ông nội có gì dặn dò?”
“Đám nữ quyến đầu kia nói nhảm mà khí thế quá tưng bừng, tất cả đều đồn ông hôm nay sẽ nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ nữa chứ!” Tạ Đoạt Thạch hạ thấp giọng nói: “Không biết có phải là La Nhị tung tin hay không. E rằng hôm nay hắn sẽ ngay trước mặt tân khách cầu hôn, chuyện này phải xử lí thật gọn ghẽ.”
Tin đồn này quả thật là do La Hãn tung ra. Hắn gặp Đức Hưng Quận chúa, từ trong miệng Đức Hưng Quận chúa biết được, tỷ muội Diêu Mật lại muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, này thật không phải chuyện đùa. Hắn khôi ngô tuấn tú, một lòng si tình, có chỗ nào không bằng Tạ Đoạt Thạch chứ? Nếu nói là tỷ muội Diêu Mật muốn gả cho Tạ Đằng, hắn còn sợ tranh không được, còn Tạ Đoạt Thạch, chỉ cần tung một tin đồn là xong. Tin đồn này truyền đi, mặc kệ là Tạ Đoạt Thạch có nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ hay không, nhưng Diêu Mật sẽ không thể suy nghĩ đến việc gả cho Tạ Đoạt Thạch.
Sauk hi hắn dò được phủ tướng quân gửi thiếp mời cho Cố phủ, trong lòng càng chắc chắn, giữa phu nhân lão tướng quân và nghĩa nữ lão tướng quân, Cố gia chắc chắn sẽ thiên về vế sau, sẽ không để Diêu Mậ đi chệch đường. Nếu hắn có thể gặp người Cố phủ trước, nói một chút, cửa hôn nhân này của hắn và Diêu Mật chắc chắn sẽ được quyết định. Tạ Đằng chờ đó mà gọi tiếng dượng đi!
Cố phủ chỉ có ba thiếp mời, Phạm lão phu nhân vốn muốn dẫn thêm mấy cháu gái theo Cố Đình đi tiệc, lại nghe được Tạ Đoạt Thạch muốn nhận Diêu Mật các nàng làm nghĩa nữ, liền đưa thiếp mời cho Cố phu nhân, để cho bà cùng Sử di nương và Phạm di vào phủ, lại khuyên hai đứa con đang nóng lòng muốn gặp vợ của huynh đệ Tạ Đoạt Thạch, nói: “Nếu cùng phủ tướng quân kết thành thông gia, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội lui tới phủ tướng quân, các con không cần nôn nóng vào lúc này. Vả lại phủ tướng quân phát ba tấm thiếp, chỉ sợ là cho A Dao các nàng, tất nhiên phải để các nàng đi.”
A Dao là nhũ danh của Cố phu nhân.
Sử phu nhân và Phạm phu nhân nghe xong, không ranh chấp nữa. Nếu Tạ Đoạt Thạc đã nhận Diêu Mật chúng nó làm nghĩa nữ, còn sợ gì không được nhìn thấy Tạ Đằng?
Cố Đình thấy mọi người đã hết cãi vả, liền gõ cửa tiến vào chọn người cùng ông đi đến phủ tướng quân. Đến ngày thứ hai, đã dẫn người đến phủ tướng quân thật sớm. Không ngờ bọn họ vừa bước qua cổng lớn phủ tướng quân, liền bị quản gia dẫn tới Thiên Thính. Cố Đình nói với Cố phu nhân: “Có lẽ chuyện của Tiểu Mật đúng là có mấy phần thật, nếu không, chúng ta tới chúc thọ, thì mắc gì lại mời chúng ta đến sảnh nhỏ bên cạnh? Ắt hẳn là muốn Tiểu Mật gặp chúng ta, cùng người nhà thương lượng vài điều. Nói thế nào thì Tiểu Mật cũng là cháu ngoại gái của ta, nếu lão tướng quân muốn nhận con bé làm nghĩa nữ, phải hỏi qua chúng ta vài câu.”
Cố phu nhân cùng Sử di nương và Phạm di thì thầm mấy câu rồi mới lên tiếng: “Phụ thân, nếu lão tướng quân nhận Diêu Mật bọn nó làm nghĩa nữ, bối phận tất sẽ rối loạn. Đến lúc đó, ta giống như ngang hàng với lão tướng quân, vai vế này sao ta dám đảm đương? Chúng ta đã thương lượng rồi, đến lúc gặp lão tướng quân, hay là đề nghị lão tướng quân nhận Tiểu Mật làm cháu ngoại nuôi thôi được không?”
“Phụ thân chính là có ý đó!” Cố Đình gật đầu, lập tức nhìn thấy bộ dáng hơi chút đứng ngồi không yên của Cố Đông Du và Cố Đông Cần, liền quét mắt trừng bọn một lượt, sau đó mới nói tiếp: “Mạnh Uyển Cầm hiện giờ giúp phủ tướng quân chưởng quản mọi việc trong nhà, các con nhìn thấy nàng cũng nên hỏi thăm đàng hoàng!, Những chuyện trước kia, không cần phải nhớ kĩ.”
Tối hôm qua Mạnh Uyển Cầm gặp con trai Cố Trọng Hoa, nghe Cố Trọng Hoa nói Diêu Mật và Cố Đông Du có hôn ước, Phạm Tinh cũng có hôn ước với Cố Đông Cẩn, không khỏi cười lạnh, có hôn ước mà vẫn còn vào phủ tướng quân dụ dỗ Tạ Đằng sao? Bởi vậy sáng sớm hôm đó, bà dặn bà tử tâm phúc của mình lưu ý, nói rằng nhìn thấy người Cố phủ đến, tức tốc phải báo lại với bà. Lúc này bà tử đến thì thầm bên tai, bà lại dặn dò: “Đi, mời hai vị Cố thiếu gia ra sau hòn non bộ trong lương đình trong vườn, nói là Diêu tiểu thư và Phạm tiểu thư muốn gặp riêng bọn họ.”
Đợi bà tử đi khỏi, bà lại vẫy tay gọi một a hoàn khác tới, khẽ nói: “Đi ra cửa đợi, thấy La Nhị gia tới, ngươi nói là…” Bà dặn dò vài câu, thấy a hoàn rời đi, lập tức cười âm hiểm, đợi đến khi huynh đệ Tạ Đằng thấy thấy La Hãn và Cố Đông Du đánh nhau, sẽ thế nào đây nhỉ? Ba a hoàn kia muốn làm nghĩa nữ lão tướng quân sao, muốn làm phu nhân tướng quân sao? Nằm mơ giữa ban ngày!
Tỷ muội Diêu Mật đang tiếp đãi nữ quyến, bỗng thấy một nha đầu trong viện Tạ Đoạt Thạch vội vã chạy tới nói: “Ba vị tỷ tỷ, có người Cố phủ đến, muốn gặp các tỷ đấy!”
Tạ Đằng cùng Tạ Đoạt Thạch trò chuyện xong, quay đầu lại, đã thấy tỷ muội Diêu Mật gấp gáp nói với Mạnh Uyển Cầm vài câu, ngay sau đó theo a hoàn rời đi, lập tức nghi ngờ: Quản gia đã an bài người Cố phủ ở Thiên Thính, các àng lại đi hướng cửa nhỏ ra ngoài, sai đường rồi nha! Hắn suy nghĩ, liền gạt tân khách đi theo sau, thì bị Nghiêm phó tướng và Lý phó tướng kéo lại trò chuyện, hắn không đi được, đành phải nháy mắt ra hiệu cho Tạ Thắng, nhìn cửa ra một cái, thấy Tạ Thắng hiểu ý, bất động thanh sắc đi qua đó, lúc này mới yên tâm cùng Nghiêm phó tướng nói đông nói tây.
Lần trước Nghiêm phó tướng và Lý phó tướng cùng Tạ Đoạt Thạch gặp mặt, nghe Tạ Đoạt Thạch nói rằng thích một nữ đầu bếp trong phủ có dung mạo giống Tạ Vân, mà tiểu đầu bếp kia thực ra là cháu ngoại Cố Đình, liền nghĩ cách cho Tạ Đoạt Thạch,đó là khi đến sinh nhật của ông, đưa thiệp mời cho người của Cố phủ, trong bữa tiệc, hai nhà gặp nhau nói chuyện. Không ngờ, đêm hôm qua bọn họ nghe được tin đồn, rằng là Tạ Đoạt Thạch muốn nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ, nhất thời vô cùng ngạc nhiên, nếu như nhận làm nghĩa nữ như lời đồn, Tạ Đoạt Thạch sao có thể như ý muốn, đây là?
Bởi vậy, hôm nay vừa đến phủ tướng quân, việc đầu tiên là kéo Tạ Đằng tới hỏi: “Tướng quân, bên ngoài đều sôi nổi bàn tán, nói là lão tướng quân muốn nhận ba a hoàn trong phủ làm nghĩa nữ, có thật không vậy chứ! Nếu là nghĩa nữ, thì chính là nghĩa cô cô của ngươi, bối phận tất sẽ rối loạn, ngươi sẽ không cầu hôn tiểu đầu bếp kia được nữa. Nếu thật sự muốn nhận, cũng nên nhận làm cháu gái nuôi thôi, sau này thường xuyên qua lại, tiếp đó liền thành thông gia, tính chuyện kết hôn, vậy mới ổn.”
Tạ Đằng ngẩn người, ngay sau đó lập tức vui mừng, hắc, quả đúng nha, không phải là tin đồn do La Hãn tung ra, ông nội muốn nhận Diêu Mật các nàng làm nghĩa nữ sao? Ta sẽ nói ông nội nhận các nàng làm cháu gái, trước tiên phải đánh tan tin đồn, sau đó sẽ cùng Cố phủ kết thông gia, xem xem La Hãn còn xuất chiêu gì?
Lúc này, ba người Diêu Mật đã đến gần lương đình trong vườn, bởi vì xung quanh không có người, liền hỏi a hoàn kia: “Người đâu?”
Tiểu a hoàn cười nói: “Quản gia sẽ dẫn vào, ba vị tỷ tỷ đứng đây chờ một chút thôi!” Nói xong liền chạy.
Tỷ muội Diêu Mật trước khí đến phủ tướng quân, đều thông qua mẫu thân mình, bây giờ nghĩ rằng mẫu thân các nàng đã tìm cách vào phủ để gặp các nàng, nên kiên nhẫn đứng chờ, lại thấy sau hòn non bộ có bóng người lóe lên, nhìn kỹ lại, lại là Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn.
Chuyện là sao? Trức giác mách Diêu Mật có chuyện không ổn, cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh liếc nhì nhau, ngay lúc các nàng muốn đi tới bên đó, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn bất chợt ló ra, tuyệt đối có quỷ.
“Biểu muội!” Cố Đông Du vừa thấy Diêu Mật, chiếc quạt giấy trong tay liền “Phạch” một tiếng mở ra, phong lưu phóng khoáng phe phẩy, khóe mắt mang theo ý cười, miệng mang theo ý xuân, hô lên một tiếng, nói: “Nghe cô nói biểu muội đến biệt viện Tây Sơn học nghệ, ta còn tin, không ngờ lại vào phủ tướng quân làm a hoàn. Aii, trước đây là biểu ca không đúng, qua mái hiên này sẽ bồi lễ cho muội! Chúng ta nói chuyện chút thôi!”
Cố Đông Cẩn cũng không ngại nhiều người, nhìn Phạm Tinh mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Biểu trước, trước kia là do ta to tiếng, không ngờ muội lại giận ta, cứ như vậy chạy đến phủ tướng quân làm a hoàn sao?”
Sử Tú Nhi bị gạt sang một bên, trong lòng cảm thấy bất thường, tay che trán nhìn ra ngoài lương đình, xa rất xa, đã thấy một bóng người đi tới, nheo mắt nhìn kĩ, hình như là La Hãn, mặt lập tức biến sắc, xông tới Diêu Mật nói: “La Nhị gia tới!”
Diêu Mật nghe thấy lời của Sử Tú Nhi, đợi Cố Đông Du nói xong, cũng không né đi, mà hít một hơi thật sâu, bất thình lình há miệng, hướng vào mũi Cố Đông Du thổi một cái, thấy Cố Đông Du còn chưa kịp hô lên, đã mềm nhũn ra đất, lập tức lùi lại hai bước, kéo Phạm Tinh qua, nhắm ngay vào cái miệng vẫn đang nói chuyện của Cố Đông Cẩn, há miệng thổi một hơi, thấy Cố Đông Cẩn cũng lảo đảo ngã xuống, lúc này mới lên tiếng, giọng run run: “Mau trở ra phía trước, đừng để La Nhị gia trông thấy chúng ta!”
La Hãn mắt tinh, từ xa đã trông thấy các nàng, kêu lên: “Tiểu Mật!” Lòng của Tiểu Mật hướng về lão tướng quân ư, chưa biết là thật hay giả, phải nhân cơ hội hỏi thăm mới được.
Tạ Thắng nấp ở sau hòn giả sơn chớp chớp đôi mắt: Chuyện là thế nào? Ba vị tiểu đầu bếp lén gặp biểu ca? còn lén gặp riêng La Hãn?
Tạ Thắng đang lẩm bẩm, mắt bỗng hoa lên, bên cạnh đã nhiều hơn một người, hắn không cần nhìn kĩ, cũng biết người đến là Tạ Đằng.
Đa số các nữ quyến đều nghe được lời đồn, thấy Diêu Mật, liền im lặng quan sát, xì xào bàn tán, nói: “Eo, nha đầ kia giống Tạ Vân quá đi mất! Nếu đổi kiểu tóc và quần áo thì càng giống hơn. Trách sao lão tướng quân xúc động nhận các nàng ấy làm nghĩa nữ.”
“Có lẽ lời đồn cũng thật mất phần. Nhìn kìa, các nàng còn giúp Mạnh phu nhân tiếp đón nữ quyến nữa đấy chứ! Nếu chỉ là a hoàn thông thường, sao mà có mặt ở nơi này được?”
“Bên cạnh nàng cũng có hai a hoàn xinh đẹp giống như vậy, hành động lời nói đã không giống a hoàn, ngược lại còn giống tiểu thư khuê các hơn. Lão tướng quân nhận các nàng làm nghĩa nữ, chỉ sợ rất nhanh sẽ có người tới cầu hôn.”
“Nghe nói không phải là Nhị gia La phủ mấy ngày nay thường xuyên qua lai phủ tướng quân, nhìn trúng a hoàn này, chỉ đợi lão tướng quân đồng ý nữa thôi sao?”
“Thực sự, thực sự? Tin này nghe được từ đâu vậy?”
Triều Đại Ngụy sau mười năm chiến tranh, quy củ đã hơi mất dần, hiện nay các phủ tổ chức yến tiệc, mặc dù nam nữ vẫn không ngồi chung bàn, nhưng cũng không cần lập bình phong, thỉnh thoảng còn có một vài vị phu nhân phóng khoáng đi khắp nơi nhìn nam tử trẻ tuổi, xem xét lựa chọn vi hôn phu cho con gái mình. Ở bữa tiệc nói ra những lời bát quái này, càng không phải chuyện hiếm thấy. Vả lại các nàng ấy cho rằng, Tạ Đoạt Thạch nhận nghĩa nữ cũng tốt, La Hãn cầu hôn cũng tốt, đều là việc vui, cần gì phải che giấu. Bởi vậy các nàng vừa nói những lời này, đã có mấy lời truyền đến tai Tạ Đoạt Thạch.
Tạ Đoạt Thạch vừa nghe được thì hơi sửng sốt, nghĩa nữ khác hoàn toàn với cháu dâu mà, là ai dám phá hư chuyện tốt của mấy thằng cháu nhà ta? La Hãn sao? Tạ Đằng đảo mắt ra phía cổng, hắn cũng không nhận ra người Cố phủ, bởi vậy đã dặn quản gia, đến lúc người Cố phủ tới, hãy cho người dẫn sang Thiên Thính, trước tiên phải để bọn họ và Diêu Mật gặp mặt một lần rồi hãy nói. Lúc này thấy quản gia ra dấu, biết rõ người Cố phủ đã đến, đang định ra ngoài, lại thấy Tạ Đoạt Thạch ngoắc tay với hắn, lập tức đi tới hỏi: “Ông nội có gì dặn dò?”
“Đám nữ quyến đầu kia nói nhảm mà khí thế quá tưng bừng, tất cả đều đồn ông hôm nay sẽ nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ nữa chứ!” Tạ Đoạt Thạch hạ thấp giọng nói: “Không biết có phải là La Nhị tung tin hay không. E rằng hôm nay hắn sẽ ngay trước mặt tân khách cầu hôn, chuyện này phải xử lí thật gọn ghẽ.”
Tin đồn này quả thật là do La Hãn tung ra. Hắn gặp Đức Hưng Quận chúa, từ trong miệng Đức Hưng Quận chúa biết được, tỷ muội Diêu Mật lại muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, này thật không phải chuyện đùa. Hắn khôi ngô tuấn tú, một lòng si tình, có chỗ nào không bằng Tạ Đoạt Thạch chứ? Nếu nói là tỷ muội Diêu Mật muốn gả cho Tạ Đằng, hắn còn sợ tranh không được, còn Tạ Đoạt Thạch, chỉ cần tung một tin đồn là xong. Tin đồn này truyền đi, mặc kệ là Tạ Đoạt Thạch có nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ hay không, nhưng Diêu Mật sẽ không thể suy nghĩ đến việc gả cho Tạ Đoạt Thạch.
Sauk hi hắn dò được phủ tướng quân gửi thiếp mời cho Cố phủ, trong lòng càng chắc chắn, giữa phu nhân lão tướng quân và nghĩa nữ lão tướng quân, Cố gia chắc chắn sẽ thiên về vế sau, sẽ không để Diêu Mậ đi chệch đường. Nếu hắn có thể gặp người Cố phủ trước, nói một chút, cửa hôn nhân này của hắn và Diêu Mật chắc chắn sẽ được quyết định. Tạ Đằng chờ đó mà gọi tiếng dượng đi!
Cố phủ chỉ có ba thiếp mời, Phạm lão phu nhân vốn muốn dẫn thêm mấy cháu gái theo Cố Đình đi tiệc, lại nghe được Tạ Đoạt Thạch muốn nhận Diêu Mật các nàng làm nghĩa nữ, liền đưa thiếp mời cho Cố phu nhân, để cho bà cùng Sử di nương và Phạm di vào phủ, lại khuyên hai đứa con đang nóng lòng muốn gặp vợ của huynh đệ Tạ Đoạt Thạch, nói: “Nếu cùng phủ tướng quân kết thành thông gia, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội lui tới phủ tướng quân, các con không cần nôn nóng vào lúc này. Vả lại phủ tướng quân phát ba tấm thiếp, chỉ sợ là cho A Dao các nàng, tất nhiên phải để các nàng đi.”
A Dao là nhũ danh của Cố phu nhân.
Sử phu nhân và Phạm phu nhân nghe xong, không ranh chấp nữa. Nếu Tạ Đoạt Thạc đã nhận Diêu Mật chúng nó làm nghĩa nữ, còn sợ gì không được nhìn thấy Tạ Đằng?
Cố Đình thấy mọi người đã hết cãi vả, liền gõ cửa tiến vào chọn người cùng ông đi đến phủ tướng quân. Đến ngày thứ hai, đã dẫn người đến phủ tướng quân thật sớm. Không ngờ bọn họ vừa bước qua cổng lớn phủ tướng quân, liền bị quản gia dẫn tới Thiên Thính. Cố Đình nói với Cố phu nhân: “Có lẽ chuyện của Tiểu Mật đúng là có mấy phần thật, nếu không, chúng ta tới chúc thọ, thì mắc gì lại mời chúng ta đến sảnh nhỏ bên cạnh? Ắt hẳn là muốn Tiểu Mật gặp chúng ta, cùng người nhà thương lượng vài điều. Nói thế nào thì Tiểu Mật cũng là cháu ngoại gái của ta, nếu lão tướng quân muốn nhận con bé làm nghĩa nữ, phải hỏi qua chúng ta vài câu.”
Cố phu nhân cùng Sử di nương và Phạm di thì thầm mấy câu rồi mới lên tiếng: “Phụ thân, nếu lão tướng quân nhận Diêu Mật bọn nó làm nghĩa nữ, bối phận tất sẽ rối loạn. Đến lúc đó, ta giống như ngang hàng với lão tướng quân, vai vế này sao ta dám đảm đương? Chúng ta đã thương lượng rồi, đến lúc gặp lão tướng quân, hay là đề nghị lão tướng quân nhận Tiểu Mật làm cháu ngoại nuôi thôi được không?”
“Phụ thân chính là có ý đó!” Cố Đình gật đầu, lập tức nhìn thấy bộ dáng hơi chút đứng ngồi không yên của Cố Đông Du và Cố Đông Cần, liền quét mắt trừng bọn một lượt, sau đó mới nói tiếp: “Mạnh Uyển Cầm hiện giờ giúp phủ tướng quân chưởng quản mọi việc trong nhà, các con nhìn thấy nàng cũng nên hỏi thăm đàng hoàng!, Những chuyện trước kia, không cần phải nhớ kĩ.”
Tối hôm qua Mạnh Uyển Cầm gặp con trai Cố Trọng Hoa, nghe Cố Trọng Hoa nói Diêu Mật và Cố Đông Du có hôn ước, Phạm Tinh cũng có hôn ước với Cố Đông Cẩn, không khỏi cười lạnh, có hôn ước mà vẫn còn vào phủ tướng quân dụ dỗ Tạ Đằng sao? Bởi vậy sáng sớm hôm đó, bà dặn bà tử tâm phúc của mình lưu ý, nói rằng nhìn thấy người Cố phủ đến, tức tốc phải báo lại với bà. Lúc này bà tử đến thì thầm bên tai, bà lại dặn dò: “Đi, mời hai vị Cố thiếu gia ra sau hòn non bộ trong lương đình trong vườn, nói là Diêu tiểu thư và Phạm tiểu thư muốn gặp riêng bọn họ.”
Đợi bà tử đi khỏi, bà lại vẫy tay gọi một a hoàn khác tới, khẽ nói: “Đi ra cửa đợi, thấy La Nhị gia tới, ngươi nói là…” Bà dặn dò vài câu, thấy a hoàn rời đi, lập tức cười âm hiểm, đợi đến khi huynh đệ Tạ Đằng thấy thấy La Hãn và Cố Đông Du đánh nhau, sẽ thế nào đây nhỉ? Ba a hoàn kia muốn làm nghĩa nữ lão tướng quân sao, muốn làm phu nhân tướng quân sao? Nằm mơ giữa ban ngày!
Tỷ muội Diêu Mật đang tiếp đãi nữ quyến, bỗng thấy một nha đầu trong viện Tạ Đoạt Thạch vội vã chạy tới nói: “Ba vị tỷ tỷ, có người Cố phủ đến, muốn gặp các tỷ đấy!”
Tạ Đằng cùng Tạ Đoạt Thạch trò chuyện xong, quay đầu lại, đã thấy tỷ muội Diêu Mật gấp gáp nói với Mạnh Uyển Cầm vài câu, ngay sau đó theo a hoàn rời đi, lập tức nghi ngờ: Quản gia đã an bài người Cố phủ ở Thiên Thính, các àng lại đi hướng cửa nhỏ ra ngoài, sai đường rồi nha! Hắn suy nghĩ, liền gạt tân khách đi theo sau, thì bị Nghiêm phó tướng và Lý phó tướng kéo lại trò chuyện, hắn không đi được, đành phải nháy mắt ra hiệu cho Tạ Thắng, nhìn cửa ra một cái, thấy Tạ Thắng hiểu ý, bất động thanh sắc đi qua đó, lúc này mới yên tâm cùng Nghiêm phó tướng nói đông nói tây.
Lần trước Nghiêm phó tướng và Lý phó tướng cùng Tạ Đoạt Thạch gặp mặt, nghe Tạ Đoạt Thạch nói rằng thích một nữ đầu bếp trong phủ có dung mạo giống Tạ Vân, mà tiểu đầu bếp kia thực ra là cháu ngoại Cố Đình, liền nghĩ cách cho Tạ Đoạt Thạch,đó là khi đến sinh nhật của ông, đưa thiệp mời cho người của Cố phủ, trong bữa tiệc, hai nhà gặp nhau nói chuyện. Không ngờ, đêm hôm qua bọn họ nghe được tin đồn, rằng là Tạ Đoạt Thạch muốn nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ, nhất thời vô cùng ngạc nhiên, nếu như nhận làm nghĩa nữ như lời đồn, Tạ Đoạt Thạch sao có thể như ý muốn, đây là?
Bởi vậy, hôm nay vừa đến phủ tướng quân, việc đầu tiên là kéo Tạ Đằng tới hỏi: “Tướng quân, bên ngoài đều sôi nổi bàn tán, nói là lão tướng quân muốn nhận ba a hoàn trong phủ làm nghĩa nữ, có thật không vậy chứ! Nếu là nghĩa nữ, thì chính là nghĩa cô cô của ngươi, bối phận tất sẽ rối loạn, ngươi sẽ không cầu hôn tiểu đầu bếp kia được nữa. Nếu thật sự muốn nhận, cũng nên nhận làm cháu gái nuôi thôi, sau này thường xuyên qua lại, tiếp đó liền thành thông gia, tính chuyện kết hôn, vậy mới ổn.”
Tạ Đằng ngẩn người, ngay sau đó lập tức vui mừng, hắc, quả đúng nha, không phải là tin đồn do La Hãn tung ra, ông nội muốn nhận Diêu Mật các nàng làm nghĩa nữ sao? Ta sẽ nói ông nội nhận các nàng làm cháu gái, trước tiên phải đánh tan tin đồn, sau đó sẽ cùng Cố phủ kết thông gia, xem xem La Hãn còn xuất chiêu gì?
Lúc này, ba người Diêu Mật đã đến gần lương đình trong vườn, bởi vì xung quanh không có người, liền hỏi a hoàn kia: “Người đâu?”
Tiểu a hoàn cười nói: “Quản gia sẽ dẫn vào, ba vị tỷ tỷ đứng đây chờ một chút thôi!” Nói xong liền chạy.
Tỷ muội Diêu Mật trước khí đến phủ tướng quân, đều thông qua mẫu thân mình, bây giờ nghĩ rằng mẫu thân các nàng đã tìm cách vào phủ để gặp các nàng, nên kiên nhẫn đứng chờ, lại thấy sau hòn non bộ có bóng người lóe lên, nhìn kỹ lại, lại là Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn.
Chuyện là sao? Trức giác mách Diêu Mật có chuyện không ổn, cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh liếc nhì nhau, ngay lúc các nàng muốn đi tới bên đó, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn bất chợt ló ra, tuyệt đối có quỷ.
“Biểu muội!” Cố Đông Du vừa thấy Diêu Mật, chiếc quạt giấy trong tay liền “Phạch” một tiếng mở ra, phong lưu phóng khoáng phe phẩy, khóe mắt mang theo ý cười, miệng mang theo ý xuân, hô lên một tiếng, nói: “Nghe cô nói biểu muội đến biệt viện Tây Sơn học nghệ, ta còn tin, không ngờ lại vào phủ tướng quân làm a hoàn. Aii, trước đây là biểu ca không đúng, qua mái hiên này sẽ bồi lễ cho muội! Chúng ta nói chuyện chút thôi!”
Cố Đông Cẩn cũng không ngại nhiều người, nhìn Phạm Tinh mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Biểu trước, trước kia là do ta to tiếng, không ngờ muội lại giận ta, cứ như vậy chạy đến phủ tướng quân làm a hoàn sao?”
Sử Tú Nhi bị gạt sang một bên, trong lòng cảm thấy bất thường, tay che trán nhìn ra ngoài lương đình, xa rất xa, đã thấy một bóng người đi tới, nheo mắt nhìn kĩ, hình như là La Hãn, mặt lập tức biến sắc, xông tới Diêu Mật nói: “La Nhị gia tới!”
Diêu Mật nghe thấy lời của Sử Tú Nhi, đợi Cố Đông Du nói xong, cũng không né đi, mà hít một hơi thật sâu, bất thình lình há miệng, hướng vào mũi Cố Đông Du thổi một cái, thấy Cố Đông Du còn chưa kịp hô lên, đã mềm nhũn ra đất, lập tức lùi lại hai bước, kéo Phạm Tinh qua, nhắm ngay vào cái miệng vẫn đang nói chuyện của Cố Đông Cẩn, há miệng thổi một hơi, thấy Cố Đông Cẩn cũng lảo đảo ngã xuống, lúc này mới lên tiếng, giọng run run: “Mau trở ra phía trước, đừng để La Nhị gia trông thấy chúng ta!”
La Hãn mắt tinh, từ xa đã trông thấy các nàng, kêu lên: “Tiểu Mật!” Lòng của Tiểu Mật hướng về lão tướng quân ư, chưa biết là thật hay giả, phải nhân cơ hội hỏi thăm mới được.
Tạ Thắng nấp ở sau hòn giả sơn chớp chớp đôi mắt: Chuyện là thế nào? Ba vị tiểu đầu bếp lén gặp biểu ca? còn lén gặp riêng La Hãn?
Tạ Thắng đang lẩm bẩm, mắt bỗng hoa lên, bên cạnh đã nhiều hơn một người, hắn không cần nhìn kĩ, cũng biết người đến là Tạ Đằng.
Danh sách chương