“Là Đức Hưng quận chúa!” Diêu Mật nghe giọng nói, nhớ tới tờ giấy mình và Đức Hưng quận chúa cùng mưu đồ bí mật, không ngờ Đức Hưng quận chúa lại nói chuyện của nàng cho La Hãn biết, nếu không phải Tạ lão tướng quân chuẩn bị nhận bọn họ làm nghĩa tôn nữ, thật không biết tạo thành hậu quả gì, tâm trạng có chút tức giận, nói với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Không biết nàng ta đến làm gì?”

“Dù sao nàng ta cũng là quận chúa, là người chúng ta không thể đắc tội, để xem nàng ta muốn nói gì rồi bàn tiếp.” Sử Tú Nhi hạ giọng khuyên Diêu Mật một câu, có giọng nói: “Quận chúa mời vào!”

Đây là lần đầu tiên Đức Hưng quận chúa đến phòng của Tạ Đằng, tuy là nàng tới thăm Diêu Mật, nhưng mắt vẫn nhìn căn phòng một lần, thấy giường lớn, bàn lớn, ngăn tủ lớn, ghế dựa lớn, đến cửa sổ cũng lớn hơn căn phòng bình thường một chút, tuy nhiên bài biện lại rất đơn giản, không có gì đặc biệt, không khỏi gật đầu, không hổ là gian phòng của tướng quân, nhìn rất có khí khái.

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thấy nàng đến, liền tiến đến vấn an, vì Diêu Mật là bệnh nhân, nhưng cũng không thể không ở trên giường chào một tiếng. Đức Hưng quận chúa xua tay bảo các nàng đừng đa lễ, tiến lên vài bước, ngồi cạnh bên giường nhìn cánh tay của Diêu Mật, nàng cười hỏi: “Cảm thấy sao rồi? Có khỏe không?”

Diêu Mật gật đầu nói: “Tạ ơn quận chúa quan tâm, không còn gì trở ngại.”

Đức Hưng quận chúa nhìn sắc mặt của Diêu Mật một cái, thấy mắt nàng đen bóng, không biết là có phải do khí trời quá nóng hay không, gương mặt nàng đà hồng, không có chút gì giống bệnh nhân, liền gật đầu, cười nói: “Ta nghe La Hãn nói qua, đúng là một trận kinh sợ nhỉ!”

Nhắc tới La Hãn, cuối cùng Diêu Mật nhịn không được thấp giọng nói: “Quận chúa, ta và ngươi đã từng nói, mặc kệ sau này ra làm sao, chúng ta là lén hiệp nghị, sao quận chúa lại nói cho La nhị gia biết?”

Đức Hưng quận chúa để ý thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh mặc dù không bất kính, nhưng thần sắc lạnh nhạt, biết chuyện này khiến các nàng giận, không khỏi cười nói: “Ngày đó về từ phủ tướng quân, La Hãn nhờ muội muội của hắn hẹn ta buổi chiều gặp nhau ở tửu lâu. Hắn kể ta nghe lúc trước ái mộ Tạ Vân như thế nào, lại nói sau này hắn hối hận vì đã không cùng nàng ta đến biên quan, nói đến sau này, viền mắt đại nam nhân ấy đỏ lên, ta không đành lòng. Đợi khi hắn nhắc tới chuyện của ngươi, chẳng biết làm sao, ta liền nói chuyện ngươi muốn lấy Tạ lão tướng quân cho hắn biết. Thứ nhất, ta nghĩ cho dù lão tướng quân tốt, nhưng dẫu sao cũng đã lớn tuổi, chưa chắc đã tiếp nhận các ngươi, còn Tạ Đằng cũng chưa chắc cho các ngươi làm bà nội hắn. Thứ hai, ta nghĩ các ngươi đã muốn cưới, so với gả cho Tạ lão tướng quân, không bằng gả cho La Hãn. Mà…”

Diêu Mật nghe Đức Hưng quận chúa nói như thế, ngược lại không tiện trách mắng, chỉ nói: “Mặc dù như vậy, nhưng dù sao là chuyện của chúng tôi, quận chúa cũng phải hỏi qua ý kiến của chúng tôi mới nói cho hắn cũng không muộn.”

Đức Hưng quận chúa vừa mới ở ngoài nghe nói Tạ Đoạt Thạch chuẩn bị nhận đám người Diêu Mật làm nghĩa tôn nữ, bây giờ không muốn đắc tội với Diêu Mật nữa, đành phải nói lời xin lỗi, “Chuyện này là do ta nghĩ không chu toàn, giờ ta bồi ngươi một lễ, ngươi đừng trách ta nữa nhé.”

Sử Tú Nhi khách khí, thấy đang lúc không có nha hoàn, liền tự mình qua rót trà cho Đức Hưng quận chúa, cười nói: “Được rồi, nếu nói ra rồi, thì cũng cho qua đi, đừng để trong lòng nữa, không biết quận chúa còn chuyện gì không?”

Đức Hưng quận chúa cười, gương mặt ửng đỏ nói: “Không nói dối các ngươi, ta biết tướng quân xem thường ta, nhưng một tháng đến phủ tướng quân một lần, da mặt ta đâu dày được như vậy, sống chết quấn lấy, mà là, mà là ta có nỗi khổ.”

A, có nỗi khổ? Đám người Diêu Mật vừa nghe lập tức hứng thú, nói tới thì, Đức Hưng quận chúa là người đầu tiên trong hoàng thất mà các nàng tiếp xúc, khó có khi nào nàng không lên mặt, bây giờ đồng ý kể nỗi khổ ra với các nàng, không có lỗ tai mới không nghe.

Lúc trước vì triều Đại Ngụy biến động do hai cuộc chiến tranh, trong mười năm thay đổi đến ba hoàng đế, công chúa quận chúa hiện nay, kì thực không kiêu ngạo bằng công chúa quận chúa tiền triều, có mấy người xin hoàng đế chỉ hôn, tùy tiện xứng với con trai nhà đại thần. Nhưng tâm chí Đức Hưng quận chúa cao hơn, muốn tự tìm một người chồng tốt, không muốn bị tùy tiện chỉ hôn, liền thường xuyên đi đến phủ tướng quân, muốn cho Tạ Đằng chú ý. Hoàng đế vốn định dùng công chúa hoàng thất hoặc quận chúa để lung lạc lòng của Tạ Đằng, thấy Tạ Đằng không để tâm, nên nhịn xuống không hạ chỉ tứ hôn, mắt thấy Đức Hưng quận chúa vẫn chưa buông tay, ông cũng vui vẻ đứng ngoài nhìn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có chỉ hôn cho Đức Hưng quận chúa, còn gọi tiến cung khích lệ một phen, muốn nàng tiếp tục cố gắng. Đức Hưng quận chúa thấy Tạ Đằng còn chưa để ý đến nàng, mà bây giờ không tìm được người khác thích hợp hơn, trong lòng chỉ sợ hoàng đế tứ hôn, bởi vậy đành phải một tháng tới phủ tướng quân một lần, mượn danh nghĩa Tạ Đằng để tránh bị hoàng đế tứ hôn.

Nghe Đức Hưng quận chúa nói xong, đám Diêu Mật thoáng nổi lên cảm giác đồng cảm. Các nàng sợ bị quan phủ kiên quyết xứng hôn, Đức Hưng quận chúa thì sợ bị hoàng đế tứ hôn, trăm sông đổ về một biển, cùng nhau đến tránh ở phủ tướng quân. Hiện nay các nàng sắp trở thành nghĩa tôn nữ của lão tướng quân, không còn sợ bị cường phối nữa. Nhưng sầu lo của Đức Hưng quận chúa vẫn còn đó, giờ nói với các nàng, hẳn là muốn các nàng trợ giúp. Quả nhiên, Đức Hưng quận chúa nói tiếp: “Hôm nay ta nghe nói lão tướng quân muốn nhận các ngươi làm nghĩa tôn nữ, đợi sau khi nhận xong, các ngươi sẽ là nghĩa muội của tướng quân, đương nhiên sẽ thân thiết với hắn hơn. Nếu có thể giúp ta một tay, ta…”

Diêu Mật không khỏi cầm tay của Đức Hưng quận chúa nói: “Quận chúa, tướng quân kia rất ngang ngược, chỉ sợ chúng tôi khó lòng giúp đỡ người.”

Đức Hưng quận chúa nói: “Cái này ta biết. Thầm nghĩ muốn nhờ các ngươi thám thính một chút, rốt cuộc là hắn thích dạng nữ tử nào nha~!”

Đang nói, ngoài cửa phòng có tiếng bước chân, Đức Hưng quận chúa liền ngưng lại, cáo từ đi ra ngoài. Một hồi sau, mành được vén lên, là Cố phu nhân vào.

Cố phu nhân thong thả nói chuyện, tiểu trù phòng đi trước bưng cháo tới đút cho Diêu Mật ăn non nửa chén, lúc này mới nói: “Tiểu Mật, con nói thật cho mẹ biết, có phải con thích La nhị gia kia không?”

“Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy?” Diêu Mật đỏ mặt, thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ở bên vây xem, hơi bất đắc dĩ nói: “Vô duyên vô cớ, sao con lại thích hắn chứ?”

Cố phu nhân nhìn nhìn Diêu Mật, thấy hình như nàng không nói dối, lúc này mới yên lòng lại, gật đầu nói: “Tuy là người La phủ trong sạch, nhưng La nhị gia lớn hơn vài tuổi, vả lại Tố Văn nói lúc trước hắn ái mộ Tạ Vân, bây giờ thích con, chỉ là vì tướng mạo con giống với Tạ Vân mà thôi. Đừng chọn hắn mới tốt.”

Hiện nay Cố phu nhân đắc ý lắm nha! Lúc trước vì Diêu Mật sắp mười lăm tuổi, mà chuyện hôn sự vẫn chưa định, đầu muốn bạc trắng. Khó khăn lắm mới dẫn Diêu Mật đến Cố phủ, nhắc tới chuyện hôn sự, đại tẩu lại chần chần chừ chừ, tỏ vẻ như rất khó quyết định, khiến bà tức giận muốn ngả ngửa. Tới khi Diêu Mật nói muốn đến Tây Sơn biệt viện để học nghệ, nhưng lại trà trộn vào phủ tướng quân quyến rũ Tạ Đằng, bà liền hoàn toàn đồng ý. Hiện nay tuy là không quyến rũ được Tạ Đằng, nhưng bây giờ không phải sắp thành nghĩa muội của Tạ Đằng sao? Lúc này vẫn chưa chính thức thừa nhận, nhưng đó chẳng phải là ám chỉ hai nhà sẽ thành thân sao? Trước kia đại tẩu xem thường bà, bây giờ thì phải nịnh bợ bà. Hừ hừ!

Thấy gương mặt hãnh diện của Cố phu nhân, Diêu Mật tò mò, hỏi: “Mẹ lại nhặt được báu vật nữa à?”

“Còn vui hơn là nhặt được báu vật!” Cố phu nhân hận không thể lớn tiếng tuyên bố khắp mọi nơi, con gái bà có hai nhà muốn tới cầu thân mà bà còn chưa đồng ý kìa.

Sử Tú Nhi nhìn trộm dáng dấp Cố phu nhân một chút, nàng suy đoán: “Chắc là có người đến cầu thân với Cố phu nhân!”

“Không sai, nhưng không chỉ là một nhà!” Cố phu nhân xoa thắt lưng rồi nói: “Đông Du này thì khỏi phải nói đến rồi. Hôm nay có hai nhà muốn đến cầu hôn. Một nhà là La phủ, nói là đến cầu thân cho La nhị gia. Một nhà khác các ngươi đoán xem là ai? Đảm bảo các ngươi đoán không ra đâu?”

“Ai vậy?” Phạm Tinh cũng tò mò, nhà ai mà có thể khiến cho Cố phu nhân đắc ý như vậy? Diêu Mật lại hơi nóng nảy, nói: “Nương, nương đừng đồng ý loạn đó.”

Cố phu nhân cười nói: “Yên tâm, khó khăn lắm mới có thể lựa lựa chọn chọn, chưa đã ghiền sao lại đồng ý nhanh thế được?”

Sử Tú Nhi nhắc nhở: “Còn một nhà cầu thân mà người chưa nói là ai vậy?”

“À, đó là Tuyên vương phủ!” Dường như Cố phu nhân thoải mái từ lòng bàn chân cho đến đỉnh đầu, giọng nói rõ ràng: “Là Đoan quận vương cầu thân.”

“Đoan quận vương?” Lần này, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh bị dọa. Đoan quận vương chính là thân ca ca của Đức Hưng quận chúa. Năm nay mười tám tuổi, nghe nói hắn tài hoa xuất chúng, phong thái xuất sắc, tác phong cực tốt. Người như vậy, sao lại cầu hôn với Cố phu nhân? Nghe lầm phải không?

“Các ngươi không có nghe nhầm, đúng là do Trường Sử của vương phủ chính miệng nói. Chỉ là, không phải là chính phi, chỉ làm trắc phi thôi.” Cố phu nhân cười đến mặt mày nở hoa, như chỉ điểm giang sơn: “Mà không, ta vừa nghe làm trắc phi ta đã không chấp nhận rồi. Tiểu Mật à, mẹ vừa nghĩ rồi, lần này mẹ từ chối, La phủ với vương phủ đều rất tốt, thật là đau lòng!”

Diêu Mật thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ xóa sạch mồ hôi nói: “Dọa chết người!”

Sử Tú Nhi và Phạm Tình cũng cười nói: “Tiểu Mật, hương thơm của ngươi đã bay xa rồi!”

Đang nói, Sử di và Phạm di cũng vén mành đi vào. Vẻ mặt Sử di kích động nói: “Nguy rồi, có phu nhân hỏi ta bát tự, hình như có ý muốn cầu hôn đó!”

Phạm di cũng hét lên: “Tuy nói Tiểu Tinh đã định với Đông Cẩn, nhưng có phu nhân hỏi ta có phối hôn chưa, suýt chút nữa ta bảo là chưa rồi, định nói tụi nó vẫn còn độc thân, để nâng giá Tiểu Tình lên.”

Phạm Tinh không khỏi thét to: “Mẹ, bây giờ con được chọn rồi, đừng chọn biểu ca Đông Cẩn.”

“Sao, không lấy hắn phải không? Con không lấy thì mẹ không gả, lúc trước hắn không ưa gì mẹ con ta, bây giờ ta cũng chẳng ưa gì hắn .” Mặc dù lúc trước Phạm di đã đồng ý với Cố Đình, nói rằng chuyện hôn sự lúc trước sẽ không thay đổi, thế nhưng hôm nay vừa vào phủ tướng quân, cảm thụ được bầu không khí nữ nhi có thể có nhiều người đến cầu hôn, bà đã muốn nuốt lời, lại nghe thêm Phạm Tinh nói, lập tức đánh nhịp: “Cứ vậy đi, ta cứ từ từ mà lựa.”

Cố phu nhân nghe Phạm di muốn rút lại lời nói lúc trước, cũng lập tức nghĩ đến Diêu Mật phối với Cố Đông Du có chút thua thiệt. Đúng là, lúc trước chưa đến phủ tướng quân, khi đề cập chuyện hôn sự, sao cha không chịu ra mặt? Bây giờ có thể dựa vào phủ tướng quân, ông lập tức bảo Diêu Mật nhất định phải làm cháu dâu mới của ông, đạo lý gì thế?

“Đúng, biểu ca cái gì, kinh thành có rất nhiều người đẹp trai tài giỏi, từ từ chọn!” Cố phu nhân hơi nắm chặt tay, tựa như đang nắm chặt xấp giấy dày để chọn con rể.

Cố phu nhân các bà kích động đến mức nhướng cao mày, trước hôn sự của nhi nữ, các bà bị áp lực lớn, đám Diêu Mật có thể hiểu được, nhưng thấy thái độ khoa trương của họ, không khỏi cười nói: “Được rồi, cẩn thận người ta nghe được.”

Các nàng nói chuyện trong phòng, lại có một a hoàn chạy tới nói: “Ba vị tiểu thư, lão tướng quân bảo các vị chuẩn bị một phen, đi ra ngoài nhận kiền gia gia (ông nội nuôi)!”

“Hả, xiêm y chúng ta như thế này sao mà ra ngoài?” Lúc này đám Diêu Mật mới phát hiện ăn mặc của tiểu a hoàn, trong phủ ngoại trừ Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, thì không có nữ quyến khác để mượn xiêm y, phải làm thế nào bây giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện