Khi đám người Đoan quận vương và La Hãn bò lên khỏi ao sen thì biết chuyện biên quan báo nguy, nhất thời không còn lòng dạ nào đu quấy nhiễu bọn người Tạ Đằng nữa. Mặc kệ nguyên nhân vốn là bọn họ muốn kết hôn với Diêu Mật, thì họ cũng sẽ không giành người với Tạ Đằng. Mọi người sớm tụ tập ở trong sảnh, thấy Tạ Đoạt Thạch đi ra, liền cùng bước lên vấn an trước.
Tạ Đoạt Thạch thấy sắc mặt bọn họ nghiêm túc, nên ông nói: “Các ngươi đã biết?”
Đoan quận vương gật gật đầu nói: “Vương phủ nhận được tin, Vương Trường Sử sợ ta làm chậm trễ chuyện lưu hậu của tướng quân, đêm nay đã đến nói cho ta biết.”
Trong mười năm chiến tranh, vô số tướng lĩnh đã ngã xuống, mấy lần biên quan báo nguy, triều Đại Ngụy có mấy lần suýt quy phục triều Đại Kim, may nhờ có phụ tử Tạ gia sau này đánh thắng mấy trận, nên mới cứu vãn được thế cục. Lần trước có thể một lần đánh bại Đại Kim triều, ký minh ước hòa bình, cũng là nhờ Tạ Đoạt Thạch sử dụng kế Dụ Binh. Để dụ binh, ông bất chấp cả việc đi cứu hai người con trai đã rơi vào mai phục của địch. Trơ mắt nhìn nhi tử tử trận. Sau đó lại tới lượt con dâu và nữ nhi theo viện quân chạy tới, liều lĩnh giục ngựa đi cứu người, ông vẫn án binh bất động như cũ, đợi toàn bộ quân địch vào vòng vây, lúc này mới hạ lệnh tiến công. Một trận chiến này, thảm liệt lạ thường. Mặc dù đám người Đoan quận vương chưa từng trải qua, nhưng cũng được kể lại quá trình.
Hiện nay Đại Kim triều chơi trò đánh lén, bọn người Đoan quận vương làm sao không biết nặng nhẹ? Nên nói: “Lão tướng quân yên tâm, phủ tướng quân có chúng ta trông chừng, sẽ không ai dám bắt nạt tới cửa đâu. Nếu Diêu tiểu thư các nàng có thể hạ sinh nhi tử, thì đó cũng là cháu của ta.”
La Hãn uống không ít nước ao, bây giờ cuống họng vẫn bị nghẹn, nhưng cũng vội vàng đảm bảo: “La phủ và phủ tướng quân là thế giao, lão tướng quân không ở trong phủ thì mọi việc trong phủ bọn ta nhất định sẽ tận tâm.”
Mặc dù Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn xưa nay không ra gì, nhưng gặp phải quốc gia đại sự bực này, vẫn biết được chừng mực, đều nói: “Tiểu Mật các nàng là biểu muội chí thân của chúng ta, mọi người ở Cố phủ cũng sẽ chăm sóc cho các nàng, không bảo các nàng làm chuyện gì bất lợi đâu.”
Tạ Đoạt Thạch gật đầu. Năm đó phụ thân Tuyên vương gia tranh vợ với phụ thân của Tạ Đằng, không tranh được tới tay, cuối cùng ông cưới Vương phi, là đường muội của mẫu thân Tạ Đằng. Nói ra thì, Đoan quận vương và Tạ Đằng cũng là anh em bà con bạn dì, chỉ là bởi vì trong lòng Tuyên vương gia không cam lòng, hai nhà thầm rạn nứt, vị Vương phi kia cũng không dám qua lại nhiều với phủ tướng quân, lúc này mới xa lạ. Hiện nay mọi người phủ tướng quân phải xuất chinh, Tuyên vương gia vội vàng lệnh Vương Trường Sử suốt đêm nói chuyện này cho Đoan quận vương biết, Đoan quận vương nói tới mức này, cũng là muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước, nhận lại thân thích. Có Tuyên vương phủ trông nom, mặc kệ lần này bọn họ có còn sống không, đám người Diêu Mật đương nhiên là ngồi chặt ở phủ tướng quân. Sau này có con thì thôi, nếu không có con thì cũng phải quá tục để có con nối dõi, không thể để Tạ gia tuyệt hậu.
Còn La phủ, không nói đến lúc trước La Hãn và Tạ Vân có đoạn tình cảm, chỉ riêng giao tình giữa La lão gia và hắn, thì cũng sẽ trông nom đám người Diêu Mật. Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn là biểu ca của Diêu Mật, hơn nữa đám người Cố phu nhân, Cố phủ tự cũng sẽ săn sóc bọn người Diêu Mật.
Đoan quận vương tương đối cẩn thận, nhắc nhở: “Lão tướng quân, bây giờ phải gọi đám hạ nhân đến, để bọn họ bái kiến bọn người Diêu tiểu thư.”
Tạ Đoạt Thạch gật đầu, đã cho quản gia đi gọi hạ nhân tập hợp lại một chỗ, lại cho người đi mời bọn người Diêu Mật đi ra.
Diêu Mật đã mặc xiêm y, lại giúp Tạ Đằng mặc, đưa cho hắn một túi hương dùng thường ngày đeo lên, suy nghĩ một chút, lại lấy xuống, cắt một lọn tóc, nhét vào túi hương, cột chắc dây băng, đeo lại ngang hông cho Tạ Đằng, nhất thời chôn đầu vào ngực Tạ Đằng, lưu luyến không rời.
Tạ Đằng cũng đưa cho Diêu Mật một khối ngọc bội, nhét vào lòng bàn tay của nàng và nói: “Đây là sính lễ, mặc dù hơi ít, cũng xin nàng vui vẻ nhận. Đợi khi trở về, ta sẽ cho nàng nhiều hơn.”
Diêu Mật không khỏi nở nụ cười, “Đồ ngốc, sính lễ là phải đưa cho Diêu gia, chứ không phải cho ta.” Nói rồi cất ngọc bội đi, thấp giọng nói: “Cái này là vật đính ước.”
Tạ Đằng hôn nhẹ lên tóc Diêu Mật nói: “Đúng thế, là vật đính ước.”
Đợi đến khi Tạ Đằng dẫn Diêu Mật đi ra, Tạ Thắng và Tạ Nam cũng dẫn Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đi ra, Tạ Đoạt Thạch liền cho chuẩn bị trà, vừa nói: “Mời Cố phu nhân các nàng đi ra.”
Diêu Mật nhìn lén Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, lại thấy các nàng cũng lén nhìn qua, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đều đỏ mặt.
Phạm Tình thấy Diêu Mật cùng Tạ Đằng đi ra, lặng lẽ đến gần, kéo qua một bên nói nhỏ bên tai: “Diêu tỷ tỷ, tỷ cũng…”
Diêu Mật không cho nàng hơn nữa, bấm bàn tay của nàng một chút, gật đầu nói: “Chờ một hồi nữa hãy nói.” Nói rồi nhìn Phạm Tinh, thấy môi nàng hơi rách, lại lén liếc nhìn Tạ Nam, nhìn vị nọ cũng bị rách môi, không khỏi ngạc nhiên, á ha, Tiểu Tinh xưa nay hay xấu hổ, không ngờ tối hôm qua lại dũng cảm thế này.
Sử Tú Nhi cũng lại gần, vẽ vài vòng trong lòng bàn tay, ý là, tối hôm qua Phạm Tinh đút thuốc cho Tạ Nam xong, nhất định là rất kịch liệt.
Ba người chỉ thấp giọng nói chuyện vài câu, nhất thời nghĩ đến bọn người Tạ Đằng phải xuất chinh, lại không còn tâm tình nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn lang quân của mình, nhìn nhiều hơn một chút.
Sáng sớm Cố phu nhân thức dậy, liền nhận được tin, nói rằng biên quan báo nguy, đám người Tạ Đoạt Thạch sắp xuất chinh, trong đêm qua, Diêu Mật đã động phòng với Tạ Đằng, đợi Tạ Đằng chiến thắng trở về, sẽ bổ sung đủ hôn sự. Nhất thời bà trợn mắt há hốc mồm, bấm vào tay trái, rồi lại bấm vào tay phải, hoài nghi mình nghe lầm. Đợi đến khi Sử di nương và Phạm di chạy tới, hỏi nhau, lúc này mới xác nhận sự tình là thật, trong khoảng thời gian ngắn, ngơ ngác nhìn nhau.
Phạm di tỉnh thần trước tiên, cười to kêu một tiếng: “Chưa gả đã động phòng, còn có khả năng trở thành quả phụ, ông trời của ta ơi!” Cứ như vậy, gả cho Đông Cẩn còn hơn!
Sử di nương bị Phạm di cười một tiếng, cũng phục hồi tinh thần lại, đấm ngực giậm chân nói: “Hỏi cũng không chịu hỏi ta một tiếng, lại đi động phòng rồi! Gía mà Tạ Thắng có thể chiến thắng quay về, đương nhiên là phong quang vô hạn, nếu như không trở về, thì cuộc sống sau này phải trôi qua làm sao đây?”
Cố phu nhân thì thào thì thầm: “Tướng quân tốt thì tốt, nhưng Đoan quận vương và La nhị gia cũng đâu kém gì! Mà tướng quân này phải xuất chinh, ai biết được chuyện sau này. Có lý nào lại không chịu thương lượng với trưởng bối tiếng nào, mà ôm nhau đi động phòng kia chứ?”
Ba người thầm oán trách một trận, sau đó chỉnh lại tâm tình rất nhanh, không động phòng thì cũng đã động phòng rồi, đành suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp mà thôi. Nhất định là ba huynh đệ kia đều bình an trở về! Đến lúc đó nữ nhi sẽ là cáo mệnh phu nhân, tướng quân phu nhân, là gia quyến của công thần, phong quang vô hạn.
Nhất thời có nha hoàn đến mời các bà đi ra ngoài. Các bà theo nha hoàn đến giữa đại sảnh, đều nhìn trừng trừng nữ nhi, lại vội vàng thu hồi tầm mắt, sợ bị người ta chê cười.
Ngực Cố phu nhân như bị chặn lại, đường đường là một nữ nhi, hôm qua được Tạ Đoạt Thạch nhận làm nghĩa tôn nữ, tối hôm qua đã bị Tạ Đằng động phòng, truyền đi, thật không biết người ta đồn thổi thế nào nữa? Tạ Đoạt Thạch thấy các bà tới, cũng không khách sáo, chỉ nói: “Đợi chúng ta chiến thắng trở về, sẽ chính thức ban bổ hôn sự, lúc này đã thiệt cho Tiểu Mật các nàng rồi.” Nói rồi để đám người Diêu Mật tiến lên kính trà.
Hạ nhân sớm đặt trà lên tay Diêu Mật, Diêu Mật bất chấp xấu hổ, tiến lên quỳ xuống, gọi: “Tổ phụ mời người dùng trà!”
Tạ Đoạt Thạch “Ha ha” cười nói: “Ngóng cháu dâu dâng trà, ta ngóng đã nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng được đền bù mong muốn.” Nói rồi nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch, đưa một bao lì xì cho Diêu Mật.
Đợi Sử Tú Nhi và Phạm Tinh kính trà xong, Tạ Đoạt Thạch liền lệnh cho đám người Tạ Đằng tiến lên hành lễ với Cố phu nhân các nàng, gọi một tiếng nhạc mẫu. Sớm có nha hoàn đưa tiền lì xì cho Cố phu nhân các nàng. Các nàng nhận lấy, rồi vội vàng kín đáo đưa cho đám người Tạ Đằng, lại nói vài câu chúc may mắn, rốt cuộc đã chính thức trở thành thân thích.
Sau đó quản gia dẫn những hạ nhân có uy tín lên bái kiến bọn người Diêu Mật, miệng nói bái kiến Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân.
Tạ Đoạt Thạch mang ý bảo quản gia ban thưởng cho hạ nhân phía sau, sau đó nói: “Sau này phủ tướng quân sẽ giao cho ba người Tiểu Mật các nàng xử lý, còn có những người Cố phu nhân ở lại trong phủ tướng quân giúp đỡ giải quyết gia sự.” chuyển hướng sang Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết: “Các ngươi gác lại chuyện nhà mình, đến phủ tướng quân hỗ trợ chấp chưởng gia sự, thực là khổ cực, hiện nay có Tiểu Mật các nàng nắm giữ gia sự, không còn cần phải làm phiền các ngươi nữa. Đợi chúng ta trở về, nhất định sẽ báo đáp cực khổ mà hai mẹ con hai người đã bỏ ra nửa năm nay.”
“Không dám nhận đáp tạ của lão tướng quân!” Mạnh Uyển Cầm thấy đại thế đã mất, thấy đám người Cố phu nhân nhìn chằm chằm, cũng biết mình không còn lý do gì xen vào phủ tướng quân nữa, liền đứng lên nói: “Lúc đó vì thấy phủ tướng quân không có nữ quyến, nên mới gác lại gia sự nhà mình, tới đây giúp quản lý. Hiện nay phủ tướng quân đã có các nàng Diêu phu nhân, đương nhiên ta phải giao lại gia sự, trở về nhà mình.”
Huynh đệ Tạ gia phải xuất chinh, không biết nguy cơ không trở về là bao nhiêu. Cố Mỹ Tuyết đến tận bây giờ có thể trút ra một hơi thở nhẹ nhõm, thậm chí nàng cảm thấy bản thân may mắn vì trước kia không vì Tạ Đằng mà đi hủy danh tiếng. Hơn nữa, mẫu thân nhà mình quản lý phủ tướng quân hơn nửa năm, cũng thâu tóm không ít tiền tài, lúc này trở về nhà, đồ cưới cũng dày lên hẳn, những thứ khác không cần so đo.
Tạ Đoạt Thạch dao sắc chém loạn, trước mặt đám người Đoan quận vương và La Hãn chú ý chuyện gia sự, lại trước mặt mọi người miễn cưỡng nói với các nàng Diêu Mật vài câu, lúc này mới nói với Đoan quận vương và La Hãn: “Bọn ta không ở kinh thành, nếu phủ tướng quân có chuyện gì, mong chư vị chiếu cố nhiều hơn.”
Đám người Đoan quận vương vội vàng đồng ý, luôn miệng bảo Tạ Đoạt Thạch yên tâm. Nhất thời có quản sự đến bảo: “Lão tướng quân, tướng quân, thánh chỉ tới, Cao công công đã đến ngoài cửa lớn.”
Đợi đến khi mọi người cùng Tạ Đoạt Thạch đi ra ngoài tiếp chỉ, Cố phu nhân lúc này mới lôi Diêu Mật, muốn mắng nàng vài câu, nhưng thấy sắc mặt nàng không tốt, lại nuốt lời nói xuống, chỉ nói: “Mặc dù chưa chính thức cưới vợ, nhưng lão tướng quân cũng đã uống trà của con, lại có đám người Đoan quận vương làm chứng, đương nhiên là chắc chắn, cũng đừng lo lắng.”
Diêu Mật đã chuẩn bị nghe Cố phu nhân mắng mỏ một phen, thấy ngược lại bà an ủi mình thì có chút ngoài ý muốn, thấp giọng nói: “Nương, nương không trách con à?”
Cố phu nhân lắc đầu, kéo nàng qua rồi nói: “Nhận chỉ xong, chỉ sợ phải nhanh chóng xuất chinh, con mau tranh thủ thời gian, thu dọn vài món hành lý cho A Đằng đi. Còn lời gì muốn nói với nó thì cũng nói hết ra đi.”
Sử di mụ và Phạm di cũng không nỡ trách mắng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, chỉ dặn dò một phen. Một hồi sau, ba mẹ con vào phòng, giúp đám người Tạ Đằng thu thập hành lý.
Tạ Đoạt Thạch nhận chỉ truyền bọn họ tiến cung. Vì sự tình khẩn cấp, cũng không nhiều lời, đoàn người theo Cao công công xuất môn.
Diêu Mật ngây ngô rối ren một trận, khi quản gia đến nói, lúc này mới tỉnh hồn lại, tranh thủ thời gian bảo quản gia phái người ra ngoài cung điều tra tin tức, xem đám người Tạ Đằng hôm nay sẽ đến quân doanh, dẫn đại quân xuất phát, hay là ngày hôm sau mới xuất phát? Còn hành lý có cần mang đến quân doanh không?
Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, đám người Tạ Đoạt Thạch vừa vào cung, thương nghị xong, không kịp hồi phủ, đã chạy tới quân doanh, chỉnh đốn quân mã, buổi chiều, đại quân ra trận.
Quản gia về phủ, bẩm báo từng việc một cho Diêu Mật biết, lại xoa xoa tay nói: “Ta nghe nói, tướng quân chỉ mang theo lương thực cho một tháng. Lương thảo của triều đình không đủ, đã buộc Đoan quận vương trù bị lương thảo, muốn trong vòng mười ngày phải chuẩn bị đủ ba tháng lương thực chuyển ra biên quan.”
Đang nói, lại có một quản sự chạy tới bẩm: “Phu nhân, Cao công công đến ngoài cửa rồi, bảo ba vị phu nhân đi ra ngoài tiếp chỉ.”
Tạ Đoạt Thạch thấy sắc mặt bọn họ nghiêm túc, nên ông nói: “Các ngươi đã biết?”
Đoan quận vương gật gật đầu nói: “Vương phủ nhận được tin, Vương Trường Sử sợ ta làm chậm trễ chuyện lưu hậu của tướng quân, đêm nay đã đến nói cho ta biết.”
Trong mười năm chiến tranh, vô số tướng lĩnh đã ngã xuống, mấy lần biên quan báo nguy, triều Đại Ngụy có mấy lần suýt quy phục triều Đại Kim, may nhờ có phụ tử Tạ gia sau này đánh thắng mấy trận, nên mới cứu vãn được thế cục. Lần trước có thể một lần đánh bại Đại Kim triều, ký minh ước hòa bình, cũng là nhờ Tạ Đoạt Thạch sử dụng kế Dụ Binh. Để dụ binh, ông bất chấp cả việc đi cứu hai người con trai đã rơi vào mai phục của địch. Trơ mắt nhìn nhi tử tử trận. Sau đó lại tới lượt con dâu và nữ nhi theo viện quân chạy tới, liều lĩnh giục ngựa đi cứu người, ông vẫn án binh bất động như cũ, đợi toàn bộ quân địch vào vòng vây, lúc này mới hạ lệnh tiến công. Một trận chiến này, thảm liệt lạ thường. Mặc dù đám người Đoan quận vương chưa từng trải qua, nhưng cũng được kể lại quá trình.
Hiện nay Đại Kim triều chơi trò đánh lén, bọn người Đoan quận vương làm sao không biết nặng nhẹ? Nên nói: “Lão tướng quân yên tâm, phủ tướng quân có chúng ta trông chừng, sẽ không ai dám bắt nạt tới cửa đâu. Nếu Diêu tiểu thư các nàng có thể hạ sinh nhi tử, thì đó cũng là cháu của ta.”
La Hãn uống không ít nước ao, bây giờ cuống họng vẫn bị nghẹn, nhưng cũng vội vàng đảm bảo: “La phủ và phủ tướng quân là thế giao, lão tướng quân không ở trong phủ thì mọi việc trong phủ bọn ta nhất định sẽ tận tâm.”
Mặc dù Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn xưa nay không ra gì, nhưng gặp phải quốc gia đại sự bực này, vẫn biết được chừng mực, đều nói: “Tiểu Mật các nàng là biểu muội chí thân của chúng ta, mọi người ở Cố phủ cũng sẽ chăm sóc cho các nàng, không bảo các nàng làm chuyện gì bất lợi đâu.”
Tạ Đoạt Thạch gật đầu. Năm đó phụ thân Tuyên vương gia tranh vợ với phụ thân của Tạ Đằng, không tranh được tới tay, cuối cùng ông cưới Vương phi, là đường muội của mẫu thân Tạ Đằng. Nói ra thì, Đoan quận vương và Tạ Đằng cũng là anh em bà con bạn dì, chỉ là bởi vì trong lòng Tuyên vương gia không cam lòng, hai nhà thầm rạn nứt, vị Vương phi kia cũng không dám qua lại nhiều với phủ tướng quân, lúc này mới xa lạ. Hiện nay mọi người phủ tướng quân phải xuất chinh, Tuyên vương gia vội vàng lệnh Vương Trường Sử suốt đêm nói chuyện này cho Đoan quận vương biết, Đoan quận vương nói tới mức này, cũng là muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước, nhận lại thân thích. Có Tuyên vương phủ trông nom, mặc kệ lần này bọn họ có còn sống không, đám người Diêu Mật đương nhiên là ngồi chặt ở phủ tướng quân. Sau này có con thì thôi, nếu không có con thì cũng phải quá tục để có con nối dõi, không thể để Tạ gia tuyệt hậu.
Còn La phủ, không nói đến lúc trước La Hãn và Tạ Vân có đoạn tình cảm, chỉ riêng giao tình giữa La lão gia và hắn, thì cũng sẽ trông nom đám người Diêu Mật. Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn là biểu ca của Diêu Mật, hơn nữa đám người Cố phu nhân, Cố phủ tự cũng sẽ săn sóc bọn người Diêu Mật.
Đoan quận vương tương đối cẩn thận, nhắc nhở: “Lão tướng quân, bây giờ phải gọi đám hạ nhân đến, để bọn họ bái kiến bọn người Diêu tiểu thư.”
Tạ Đoạt Thạch gật đầu, đã cho quản gia đi gọi hạ nhân tập hợp lại một chỗ, lại cho người đi mời bọn người Diêu Mật đi ra.
Diêu Mật đã mặc xiêm y, lại giúp Tạ Đằng mặc, đưa cho hắn một túi hương dùng thường ngày đeo lên, suy nghĩ một chút, lại lấy xuống, cắt một lọn tóc, nhét vào túi hương, cột chắc dây băng, đeo lại ngang hông cho Tạ Đằng, nhất thời chôn đầu vào ngực Tạ Đằng, lưu luyến không rời.
Tạ Đằng cũng đưa cho Diêu Mật một khối ngọc bội, nhét vào lòng bàn tay của nàng và nói: “Đây là sính lễ, mặc dù hơi ít, cũng xin nàng vui vẻ nhận. Đợi khi trở về, ta sẽ cho nàng nhiều hơn.”
Diêu Mật không khỏi nở nụ cười, “Đồ ngốc, sính lễ là phải đưa cho Diêu gia, chứ không phải cho ta.” Nói rồi cất ngọc bội đi, thấp giọng nói: “Cái này là vật đính ước.”
Tạ Đằng hôn nhẹ lên tóc Diêu Mật nói: “Đúng thế, là vật đính ước.”
Đợi đến khi Tạ Đằng dẫn Diêu Mật đi ra, Tạ Thắng và Tạ Nam cũng dẫn Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đi ra, Tạ Đoạt Thạch liền cho chuẩn bị trà, vừa nói: “Mời Cố phu nhân các nàng đi ra.”
Diêu Mật nhìn lén Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, lại thấy các nàng cũng lén nhìn qua, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đều đỏ mặt.
Phạm Tình thấy Diêu Mật cùng Tạ Đằng đi ra, lặng lẽ đến gần, kéo qua một bên nói nhỏ bên tai: “Diêu tỷ tỷ, tỷ cũng…”
Diêu Mật không cho nàng hơn nữa, bấm bàn tay của nàng một chút, gật đầu nói: “Chờ một hồi nữa hãy nói.” Nói rồi nhìn Phạm Tinh, thấy môi nàng hơi rách, lại lén liếc nhìn Tạ Nam, nhìn vị nọ cũng bị rách môi, không khỏi ngạc nhiên, á ha, Tiểu Tinh xưa nay hay xấu hổ, không ngờ tối hôm qua lại dũng cảm thế này.
Sử Tú Nhi cũng lại gần, vẽ vài vòng trong lòng bàn tay, ý là, tối hôm qua Phạm Tinh đút thuốc cho Tạ Nam xong, nhất định là rất kịch liệt.
Ba người chỉ thấp giọng nói chuyện vài câu, nhất thời nghĩ đến bọn người Tạ Đằng phải xuất chinh, lại không còn tâm tình nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn lang quân của mình, nhìn nhiều hơn một chút.
Sáng sớm Cố phu nhân thức dậy, liền nhận được tin, nói rằng biên quan báo nguy, đám người Tạ Đoạt Thạch sắp xuất chinh, trong đêm qua, Diêu Mật đã động phòng với Tạ Đằng, đợi Tạ Đằng chiến thắng trở về, sẽ bổ sung đủ hôn sự. Nhất thời bà trợn mắt há hốc mồm, bấm vào tay trái, rồi lại bấm vào tay phải, hoài nghi mình nghe lầm. Đợi đến khi Sử di nương và Phạm di chạy tới, hỏi nhau, lúc này mới xác nhận sự tình là thật, trong khoảng thời gian ngắn, ngơ ngác nhìn nhau.
Phạm di tỉnh thần trước tiên, cười to kêu một tiếng: “Chưa gả đã động phòng, còn có khả năng trở thành quả phụ, ông trời của ta ơi!” Cứ như vậy, gả cho Đông Cẩn còn hơn!
Sử di nương bị Phạm di cười một tiếng, cũng phục hồi tinh thần lại, đấm ngực giậm chân nói: “Hỏi cũng không chịu hỏi ta một tiếng, lại đi động phòng rồi! Gía mà Tạ Thắng có thể chiến thắng quay về, đương nhiên là phong quang vô hạn, nếu như không trở về, thì cuộc sống sau này phải trôi qua làm sao đây?”
Cố phu nhân thì thào thì thầm: “Tướng quân tốt thì tốt, nhưng Đoan quận vương và La nhị gia cũng đâu kém gì! Mà tướng quân này phải xuất chinh, ai biết được chuyện sau này. Có lý nào lại không chịu thương lượng với trưởng bối tiếng nào, mà ôm nhau đi động phòng kia chứ?”
Ba người thầm oán trách một trận, sau đó chỉnh lại tâm tình rất nhanh, không động phòng thì cũng đã động phòng rồi, đành suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp mà thôi. Nhất định là ba huynh đệ kia đều bình an trở về! Đến lúc đó nữ nhi sẽ là cáo mệnh phu nhân, tướng quân phu nhân, là gia quyến của công thần, phong quang vô hạn.
Nhất thời có nha hoàn đến mời các bà đi ra ngoài. Các bà theo nha hoàn đến giữa đại sảnh, đều nhìn trừng trừng nữ nhi, lại vội vàng thu hồi tầm mắt, sợ bị người ta chê cười.
Ngực Cố phu nhân như bị chặn lại, đường đường là một nữ nhi, hôm qua được Tạ Đoạt Thạch nhận làm nghĩa tôn nữ, tối hôm qua đã bị Tạ Đằng động phòng, truyền đi, thật không biết người ta đồn thổi thế nào nữa? Tạ Đoạt Thạch thấy các bà tới, cũng không khách sáo, chỉ nói: “Đợi chúng ta chiến thắng trở về, sẽ chính thức ban bổ hôn sự, lúc này đã thiệt cho Tiểu Mật các nàng rồi.” Nói rồi để đám người Diêu Mật tiến lên kính trà.
Hạ nhân sớm đặt trà lên tay Diêu Mật, Diêu Mật bất chấp xấu hổ, tiến lên quỳ xuống, gọi: “Tổ phụ mời người dùng trà!”
Tạ Đoạt Thạch “Ha ha” cười nói: “Ngóng cháu dâu dâng trà, ta ngóng đã nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng được đền bù mong muốn.” Nói rồi nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch, đưa một bao lì xì cho Diêu Mật.
Đợi Sử Tú Nhi và Phạm Tinh kính trà xong, Tạ Đoạt Thạch liền lệnh cho đám người Tạ Đằng tiến lên hành lễ với Cố phu nhân các nàng, gọi một tiếng nhạc mẫu. Sớm có nha hoàn đưa tiền lì xì cho Cố phu nhân các nàng. Các nàng nhận lấy, rồi vội vàng kín đáo đưa cho đám người Tạ Đằng, lại nói vài câu chúc may mắn, rốt cuộc đã chính thức trở thành thân thích.
Sau đó quản gia dẫn những hạ nhân có uy tín lên bái kiến bọn người Diêu Mật, miệng nói bái kiến Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân.
Tạ Đoạt Thạch mang ý bảo quản gia ban thưởng cho hạ nhân phía sau, sau đó nói: “Sau này phủ tướng quân sẽ giao cho ba người Tiểu Mật các nàng xử lý, còn có những người Cố phu nhân ở lại trong phủ tướng quân giúp đỡ giải quyết gia sự.” chuyển hướng sang Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết: “Các ngươi gác lại chuyện nhà mình, đến phủ tướng quân hỗ trợ chấp chưởng gia sự, thực là khổ cực, hiện nay có Tiểu Mật các nàng nắm giữ gia sự, không còn cần phải làm phiền các ngươi nữa. Đợi chúng ta trở về, nhất định sẽ báo đáp cực khổ mà hai mẹ con hai người đã bỏ ra nửa năm nay.”
“Không dám nhận đáp tạ của lão tướng quân!” Mạnh Uyển Cầm thấy đại thế đã mất, thấy đám người Cố phu nhân nhìn chằm chằm, cũng biết mình không còn lý do gì xen vào phủ tướng quân nữa, liền đứng lên nói: “Lúc đó vì thấy phủ tướng quân không có nữ quyến, nên mới gác lại gia sự nhà mình, tới đây giúp quản lý. Hiện nay phủ tướng quân đã có các nàng Diêu phu nhân, đương nhiên ta phải giao lại gia sự, trở về nhà mình.”
Huynh đệ Tạ gia phải xuất chinh, không biết nguy cơ không trở về là bao nhiêu. Cố Mỹ Tuyết đến tận bây giờ có thể trút ra một hơi thở nhẹ nhõm, thậm chí nàng cảm thấy bản thân may mắn vì trước kia không vì Tạ Đằng mà đi hủy danh tiếng. Hơn nữa, mẫu thân nhà mình quản lý phủ tướng quân hơn nửa năm, cũng thâu tóm không ít tiền tài, lúc này trở về nhà, đồ cưới cũng dày lên hẳn, những thứ khác không cần so đo.
Tạ Đoạt Thạch dao sắc chém loạn, trước mặt đám người Đoan quận vương và La Hãn chú ý chuyện gia sự, lại trước mặt mọi người miễn cưỡng nói với các nàng Diêu Mật vài câu, lúc này mới nói với Đoan quận vương và La Hãn: “Bọn ta không ở kinh thành, nếu phủ tướng quân có chuyện gì, mong chư vị chiếu cố nhiều hơn.”
Đám người Đoan quận vương vội vàng đồng ý, luôn miệng bảo Tạ Đoạt Thạch yên tâm. Nhất thời có quản sự đến bảo: “Lão tướng quân, tướng quân, thánh chỉ tới, Cao công công đã đến ngoài cửa lớn.”
Đợi đến khi mọi người cùng Tạ Đoạt Thạch đi ra ngoài tiếp chỉ, Cố phu nhân lúc này mới lôi Diêu Mật, muốn mắng nàng vài câu, nhưng thấy sắc mặt nàng không tốt, lại nuốt lời nói xuống, chỉ nói: “Mặc dù chưa chính thức cưới vợ, nhưng lão tướng quân cũng đã uống trà của con, lại có đám người Đoan quận vương làm chứng, đương nhiên là chắc chắn, cũng đừng lo lắng.”
Diêu Mật đã chuẩn bị nghe Cố phu nhân mắng mỏ một phen, thấy ngược lại bà an ủi mình thì có chút ngoài ý muốn, thấp giọng nói: “Nương, nương không trách con à?”
Cố phu nhân lắc đầu, kéo nàng qua rồi nói: “Nhận chỉ xong, chỉ sợ phải nhanh chóng xuất chinh, con mau tranh thủ thời gian, thu dọn vài món hành lý cho A Đằng đi. Còn lời gì muốn nói với nó thì cũng nói hết ra đi.”
Sử di mụ và Phạm di cũng không nỡ trách mắng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, chỉ dặn dò một phen. Một hồi sau, ba mẹ con vào phòng, giúp đám người Tạ Đằng thu thập hành lý.
Tạ Đoạt Thạch nhận chỉ truyền bọn họ tiến cung. Vì sự tình khẩn cấp, cũng không nhiều lời, đoàn người theo Cao công công xuất môn.
Diêu Mật ngây ngô rối ren một trận, khi quản gia đến nói, lúc này mới tỉnh hồn lại, tranh thủ thời gian bảo quản gia phái người ra ngoài cung điều tra tin tức, xem đám người Tạ Đằng hôm nay sẽ đến quân doanh, dẫn đại quân xuất phát, hay là ngày hôm sau mới xuất phát? Còn hành lý có cần mang đến quân doanh không?
Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, đám người Tạ Đoạt Thạch vừa vào cung, thương nghị xong, không kịp hồi phủ, đã chạy tới quân doanh, chỉnh đốn quân mã, buổi chiều, đại quân ra trận.
Quản gia về phủ, bẩm báo từng việc một cho Diêu Mật biết, lại xoa xoa tay nói: “Ta nghe nói, tướng quân chỉ mang theo lương thực cho một tháng. Lương thảo của triều đình không đủ, đã buộc Đoan quận vương trù bị lương thảo, muốn trong vòng mười ngày phải chuẩn bị đủ ba tháng lương thực chuyển ra biên quan.”
Đang nói, lại có một quản sự chạy tới bẩm: “Phu nhân, Cao công công đến ngoài cửa rồi, bảo ba vị phu nhân đi ra ngoài tiếp chỉ.”
Danh sách chương