Tạ Đoạt Thạch biết tin quý nữ gây sự, thậm chí không cho đại phu đến Cố phủ chữa bệnh cho Diêu lão gia, thì vô cùng khinh ngạc, từ khi nào mà lá gan của đám quý nữ này to đến vậy? Không bàn việc bọn họ vừa thắng trận trở về, hoàng đế không dám tiếp đón sơ suất, chỉ cần việc tỷ muội Diêu Mật được phong cáo mệnh, những hành vi này của quý nữ chính là đánh vào mặt vua, chuyện này không đơn giản.
Đợi Tạ Đằng hồi phủ, Tạ Đoạt Thạch gọi hắn vào thư phòng, thong thả nói: “A Đằng, lần này chúng ta thắng lợi trở về, nhưng lại quên một chuyện.”
Tạ Đằng tỉnh ngộ, gật đầu đáp: “Hoàng thượng lên ngôi mới ba năm, phân nửa quyền hành đều nằm trong tay Thái hậu. Lần này thắng lợi trở về, trong cung ban thưởng, chúng ta chỉ mới tạ ơn Hoàng thượng, lại quên mất Thái hậu. Thái hậu chắc chắn khó chịu.”
Thái hậu không hài lòng bọn họ, lại không thể thể hiện ra mặt, sợ người ta nói chèn ép công thần, chỉ có thể mượn tay quý nữ cảnh cáo Tạ Đằng. Tạ Đoạt Thạch thấy Tạ Đằng minh bạch, cười nói: “Thái hậu già rồi, lòng dạ ngày càng hẹp hòi. May mà Hoàng thượng có hoàng hâu khá là thông tuệ và sáng suốt đứng sau giúp đỡ.
Phải nhắc tới, Thái hậu chính là đại tẩu của Huệ Tông hoàng đế, không sinh ra, cũng không nuôi lớn, lại phải khoanh tay đứng nhìn Huệ Tông hoàng đế từ từ ngồi vững vàng trên ngai vàng, khó trách được bà muốn xây dựng quyền lực riêng cho mình, để cho mọi người biết được, Thái hậu bà vẫn còn khả năng xoay chuyển triều chính.
Tạ Đằng lắc đầu: “Chỉ e Tiểu Mật thấy ta không che chở nàng, sẽ tức giận.”
Ban đêm, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ngồi trong phòng trò chuyện, người này nhìn người kia rồi nặng nề thở dài, nếu không phải sợ đám quý nữ chĩa mũi nhọn vào Cố phủ, gây phiền phức cho người Cố phủ, các nàng sẽ chẳng nhận lời tham gia cái gì mà Bách Hoa so tài này đâu! Nếu thắng thì tốt rồi, nếu thua, chẳng phải để người ta nói tài mạo bình thường, phải dựa vào hiến thân mới được ngồi vò vị trí phu nhân tướng quân sao!
Diêu Mật lên tiếng: “Đến lúc đó tùy tình hình mà ứng phó.”
Sử Tú Nhi lo lắng: “Chúng ta thà gả cho lão tướng quân còn sướng hơn! Nếu theo lão tướng quân, chắc chắn sẽ được hưởng phúc, không phải lo lắng nhiều chuyện như vậy! Lại càng không sợ lão tướng quân cưới vợ bé!”
Phạm Tinh nghĩ đến Lý Phượng, lại nghĩ đến chuyện bị đám quý nữ ép tới nước này, khăng khăng cho rằng Tạ Nam bất lực, cũng gật đầu nói: “Nếu chúng ta là nữ nhân của lão tướng quân, lão tướng quân chắc chắn sẽ có biện pháp khiến đám quý nữ biết khó mà lui, chứ không phải để chúng ta tự mình ra mặt, còn phải tham gia cái cuộc thi Bách Hoa khỉ gió kia. Ta cầm kì thi họa mọi thứ đều thường thường, thắng được mới là lạ!”
Diêu Mật bật thốt lên: “Nếu quan phủ không mạnh tay phối xứng, chúng ta lại có tiền, thì cứ ở với nhau, cần gì phải cưới chồng. Như vậy cũng có thể đi dạo phố trồng hoa uống trà nuôi trai.”
Hai mắt Phạm Tinh sáng lên, tiếp lời: “Chúng ta là nghĩa tôn nữ của lão tướng quân, là nghĩa muội của tướng quân, dù sao cũng được bọn họ che chở, ngoài đám quý nữ kia, không ai dám ức hiếp chúng ta, chúng ta quyết không lấy chồng. Còn bọn quý nữ kia muốn gả muốn lấy ai thì cứ gả cứ lấy người đó, chẳng liên quan tới chúng ta.”
Sử Tú Nhi cảm thấy mình đã hiến thân, lại giữ gìn phủ tướng quân hơn nửa năm, Tạ Thắng trở về phải thương yêu nàng, kết quả là, không chỉ mang theo Tô Ngọc Thanh trở về, lại còn để đám quý nữ chèn ép Cố phủ, nàng sớm đã nộ khí xung thiên, nay nghe được lời của Pham Tinh, gật mạnh đầu nói: “ĐÚNG!”
Phạm Tinh thấy Sử Tú Nhi tán thành, lập tức kéo nàng nói: “Thật ra ta không muốn sống với Tạ Nam, ta chỉ muốn sống với hai tỷ.”
“Ặc!” Sử Tú Nhi và Diêu Mật hai mặt nhìn nhau.
Phạm Tinh tủi thân xoa mắt, cúi đầu nói: “Ta sợ Tạ Nam không thật lòng, hơn nữa Lý Phượng kia rất lợi hại. Ta ở với hai tỷ mới yên tâm.”
Diêu Mật vuốt ngực, ngây người trả lời: “Ờ ta cũng thấy vậy, gả vào phủ tướng quân thật ra chẳng có gì tốt. Giúp chồng dạy con, cả đời vì phu quân lao lực, họ muốn cưới thiếp, còn phải giả bộ hiền lành, giúp họ nạp vào. Lập gia đình gì chứ, là sống cuộc sống không phải của mình, sống cho người khác thì đúng hơn. Chúng ta rốt cuộc là muốn gì đây?”
Ba người gào một trận, cuối cùng vẫn chẳng biết làm sao, đành đi ngủ.
Vì tỷ muội Diêu Mật nhận lời tham dự cuộc thi Bách Hoa, chúng quý nữ cũng yên tĩnh, không còn nhắm vào Cố phủ.
Cố phu nhân đợi Tạ Đằng tới, nói hắn không cần mời bà mối gấp, đợi sang xuân rồi tính tiếp. Nữ nhi của mình trước đây hiến thân, lại chăm lo cho phủ tướng quân nửa năm, bây giờ muốn chính thức vào cửa còn phải xem sắc mặt của chúng quý nữ, thật không có đạo lí. Tướng quân mặc dù đánh trận xuất sắc, nhưng trên phương diện này rất chậm lụt. Chi bằng nghĩ ra một cách thật tốt, để một lần vất vả suốt đời an nhàn.
Bất kể thế nào, tỷ muội Diêu Mật cũng tích cực chuẩn bị cho cuộc so tài, lúc các nàng nghe kể về những cuộc so tài trước đây không thiên về cầm kì thi họa, mà thường chú trọng những đề tài cổ quái thì thở phao nhẹ nhõm, không tồi, nếu là đề tài cổ quái, các nàng ngược lại nắm chắc được vài phần. Các nàng chỉ e ngại so tài cầm kì thi họa đàng hoàng thôi.
Trong chớp mắt đã hết năm, cuộc thi Bách Hoa bắt đầu khai mạc. Vòng loại là thi nữ hồng và chữ thiếp, mỗi người tự vẽ một bức chân dung, tỷ muội Diêu Mật dễ dàng lọt vào danh sách một trăm người.
Huệ Tông hoàng đế cũng rất để ý cuộc thi Bách Hoa này, ông triệu kiến quan viên, để quan viên hợp tác với các thủ phủ kinh đô, nói rõ chi phí cho cuộc thi do các thủ phủ xuất ra, sau khi cuộc thi kết thúc, trừ bỏ tiền vốn, nếu có lợi nhuận, trong cung và thủ phủ chia năm năm.
Quan viên hơi sững sờ, các cuộc thi Bách Hoa trước đây, đâu đâu cũng là cảnh náo nhiệt, chi tiền xa xỉ, chỗ nào có lợi nhuận? Đây rành rành là muốn Các thủ phủ moi bạc ra mà!
Hiện nay quốc khố trống rỗng, Huệ Tông hoàng đế lo lắng đến suýt chút bạc đầu, từ lâu đã chờ đợi thời cơ hốt bạc. Gần đây nghe tỷ muội Diêu Mật phải tham gia cuộc thi Bách Hoa, không kiềm lòng được nhớ đến chuyện lần trước các nàng gom góp quân tư, bởi vậy cùng hoàng hậu bàn bạc, năm xưa, tổ mẫu hoàng hậu từng tham gia cuộc thi Bách Hoa, cuộc thi năm đó có một mỹ nữ tên là Như Vân, người xem vì muốn tiếp cận mỹ nữ, đều xuất bạc yêu cầu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, khiến cho quan viên nhân cơ hội hốt không biết bao nhiêu là bạc. Thoáng chốc mắt hai người sáng rực lên, cuộc thi Bách Hoa lần này có rất nhiều quý nữ tham gia, vả lại còn có sự kiện Diêu Mật phu nhân tướng quân tương lai danh tiếng như gió đầu ngọn, đến lúc đó người xem chắc chắn sẽ chen chúc giành hàng ghế đầu. Nếu khoanh vùng tổ chức cuộc thi, xây dựng cửa ra vào, thu lệ phí người xem, sẽ thu được bộn tiền.
Quan viên nghe xong lời của Huệ Tông hoàng đế, vô cùng mừng rỡ, liên tục nói: “Hoàng thượng anh minh!”
Vào ngày thứ tám của tháng ba, cuộc so tài Bách Hoa thi đấu bán kết. Địa điếm đấu bán kết được thiết lập trong quảng trường cách hành cung không xa. Giờ thi còn chưa tới, một đám người đã chạy tới, tất cả trình ra thẻ bài làm bằng đồng, có người cười nói: “Thẻ bài của ta khắc hoa văn, có thể ngồi trước ba hàng ghế giữa. Nhưng cũng tốn đến một nghìn lượng mới mua được.”
Lại có người lên tiếng: “Ta tốn một trăm lượng, chỉ ngồi được ở hàng sau cùng.”
Một nhóm người khác mua thẻ bài không có hoa văn, chỉ mất mười lượng, nhưng không có chỗ ngồi, phải đứng.
Các phủ có tỷ muội tham dự giải đấu, cũng phải cắn răng bỏ ra một số tiền lớn mua chỗ ngồi ở hàng trước, cổ vũ cho tỷ muội nhà mình.
Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn nén đau lòng bỏ năm trăm năm lượng bạc mua ghế ở hàng giữa, lúc tiến vào tìm chỗ ngồi thì nói: “Không biết so cái gì đây?”
“So cái gì? Đương nhiên là so ai kiếm được nhiều bạc hơn, hiện giờ không phải là thời gian phong hoa tuyết nguyệt, bạc mới quan trọng.” Huệ Tông hoàng đế ở trong cung cười tủm tỉm với hoàng hậu, “Phải mượn mười cuộc so tài kia kiếm một khoản.”
Lúc này, trong quảng trường có người gõ chiêng trống, sau khi mọi người yên lặng, một quan viên bưng một cái hộp lên đài, trước mặt mọi người xé một phong bì, lấy ra một tờ giấy, đọc lớn: “Cuộc so tài thứ nhất mang tên Lan Tâm Tuệ Chất. Một trăm thí sinh bằng dụng cụ được phát ra, trong nửa canh giờ phải thêu, viết, vẽ, tạo ra một vật để triễn lãm. Sau khi hạ màn sẽ để người xem tham quan, người có ý định mua, nhưng trước tiên phải có tiền, ghi danh, mỗi người được mua nhiều nhất một vật. Mười người được ít bạc nhất sẽ bị loại.”
Quan viên tuyên bố khai mạc, sớm đã có người báo cáo tình hình ở quảng trường với trong cung, Huệ Tông hoàng đế vừa nghe có ba nghìn người đi xem, không kiềm lòng được tính toán sơ số bạc hốt được, thoáng cái máu trào tim đập nhanh, wa, quá nhiều bạc! Chỉ phí vào thôi đã rất khả quan. Đến lúc thí sinh bán cái gì đó, sẽ rút tiếp, hốt tiếp,…
Hoàng hậu lại nói: “Nhiều người như vậy, coi chừng xảy ra hỗn loạn!”
Sứ giả đáp: “Dựa vào từng thẻ bài sẽ có binh lính đến giữ trật tự, huống chi ở đó có tướng quân tọa trấn, muốn loạn cũng loạn không được!”
Sau khi sứ giả lui xuống, hoàng hậu lại mở miệng: “Hoàng thượng, nếu tỷ muội Diêu Mật bị loại, vậy thì….”
Huệ Tông hoàng đế cười nham hiểm: “Các nàng ấy coi hoàng đế ta chỉ là bình bông thôi sao! Loại cứ loại đi, ta đây tứ hôn cho. Ai dám kháng chỉ?”
“Hoàng thượng anh minh!” Hoàng hậu khen một câu, thấy không có người, mới lặng lẽ hỏi: “Bên thái hậu phải ăn nói như thế nào?”
Bởi vì chuyện quý nữ không đồng ý Diêu Mật gả cho Tạ Đằng, làm như con nít khóc nháo om sòm, hoàng thượng không thể vì chuyện này mà trở mặt với thái hậu, cũng không thể đứng ở giữa mà nhìn. Nghe hoàng hậu hỏi vậy, ông cười cười đáp: “Thái hậu chẳng qua là muốn hạnh họe thử trẫm, chỉ cần thường xuyên đi thỉnh an, bà ấy sẽ hết tức giận thôi!”
Hoàng hậu nghe xong, cũng cười cười: “Ta còn nghĩ, đám quý nữ kia bắt nạt Diêu Mật mà sao Tạ Đằng lại không có động tĩnh gì! Hóa ra hắn…”
Huệ Tông hoàng đế gật đầu: “Nay vừa đánh thắng trận, không thể làm nội loạn. Tướng quân đúng là một người sáng suốt!”
Hoàng đế hoàng hậu ở đây trò chuyện, ngoài quảng trường đã vô cùng căng thẳng, một trăm thí sinh đều ngồi trước bàn, nhìn xấp chỉ thêu, vải thêu, cọ vẽ, giấy trắng trăm bộ giống như nhau trước mặt mà vắt óc suy nghĩ, phải làm thế nào để làm ra một vật không đụng ai.
Người ngồi trên khán đài lúc này đang chỉ trỏ thí sinh ở trước mặt, bàn tán: “Trong một trăm thí sinh, phần đông là quý nữ, chỉ có vài tiểu thư bích ngọc!”
Một tài tử nói: “Nghe mẫu thân ta bảo, cuộc so tài Bách Hoa trước kia, mỹ nữ Như Vân, tuy là tiểu thư bích ngọc, lại vang danh tài nữ kinh diễm. Nhưng tư chất thí sinh lần này, có vẻ quý nữ hơn một bậc.” Xong lại thấp giọng nói tiếp: “
Ba vị phu nhân tướng quân cũng rất tốt, chỉ không biết các nàng áy có thắng được hay không?”
Có vài quý nữ đã định liệu kỹ lưỡng trước, cầm giấy mà họa. Lại có một vài có tài thêu thùa, sớm đã cầm kim xâu chỉ, muốn trong nửa canh giờ làm ra một tú phẩm nho nhỏ. (tú phẩm: sản phẩm may vá, thêu thùa…)
Diêu Mật nghĩ khả năng thêu của mình cũng không tồi, vội vàng lấy kim thêu, chọn một tấm vải, suy nghĩ nên thêu cái gì để dụ người mua, nghĩ cả buổi trời, các gì cũng bác bỏ, nhất thời lo cuống lên, chẳng lẽ vòng thứ nhất đã bị loại? Như vậy quá mất thể diện. Có cái gì làm người ta vừa nhìn đã muốn mua đây? Nếu không thì, một bức tranh tướng quân lõa ~ thể??? Diêu Mật hơi ác ý nhìn trộm Tạ Đằng cách đó không xa, mặt đỏ lên, ai bảo hắn nhìn quý nữ ức hiếp chúng ta, mà không có động tĩnh gì chứ? Không phải đám quý nữ kia đều muốn có hắn sao, nếu nhìn thấy bức họa hắn, chắc chắn sẽ tranh nhau mà mua rồi?
Đợi Tạ Đằng hồi phủ, Tạ Đoạt Thạch gọi hắn vào thư phòng, thong thả nói: “A Đằng, lần này chúng ta thắng lợi trở về, nhưng lại quên một chuyện.”
Tạ Đằng tỉnh ngộ, gật đầu đáp: “Hoàng thượng lên ngôi mới ba năm, phân nửa quyền hành đều nằm trong tay Thái hậu. Lần này thắng lợi trở về, trong cung ban thưởng, chúng ta chỉ mới tạ ơn Hoàng thượng, lại quên mất Thái hậu. Thái hậu chắc chắn khó chịu.”
Thái hậu không hài lòng bọn họ, lại không thể thể hiện ra mặt, sợ người ta nói chèn ép công thần, chỉ có thể mượn tay quý nữ cảnh cáo Tạ Đằng. Tạ Đoạt Thạch thấy Tạ Đằng minh bạch, cười nói: “Thái hậu già rồi, lòng dạ ngày càng hẹp hòi. May mà Hoàng thượng có hoàng hâu khá là thông tuệ và sáng suốt đứng sau giúp đỡ.
Phải nhắc tới, Thái hậu chính là đại tẩu của Huệ Tông hoàng đế, không sinh ra, cũng không nuôi lớn, lại phải khoanh tay đứng nhìn Huệ Tông hoàng đế từ từ ngồi vững vàng trên ngai vàng, khó trách được bà muốn xây dựng quyền lực riêng cho mình, để cho mọi người biết được, Thái hậu bà vẫn còn khả năng xoay chuyển triều chính.
Tạ Đằng lắc đầu: “Chỉ e Tiểu Mật thấy ta không che chở nàng, sẽ tức giận.”
Ban đêm, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ngồi trong phòng trò chuyện, người này nhìn người kia rồi nặng nề thở dài, nếu không phải sợ đám quý nữ chĩa mũi nhọn vào Cố phủ, gây phiền phức cho người Cố phủ, các nàng sẽ chẳng nhận lời tham gia cái gì mà Bách Hoa so tài này đâu! Nếu thắng thì tốt rồi, nếu thua, chẳng phải để người ta nói tài mạo bình thường, phải dựa vào hiến thân mới được ngồi vò vị trí phu nhân tướng quân sao!
Diêu Mật lên tiếng: “Đến lúc đó tùy tình hình mà ứng phó.”
Sử Tú Nhi lo lắng: “Chúng ta thà gả cho lão tướng quân còn sướng hơn! Nếu theo lão tướng quân, chắc chắn sẽ được hưởng phúc, không phải lo lắng nhiều chuyện như vậy! Lại càng không sợ lão tướng quân cưới vợ bé!”
Phạm Tinh nghĩ đến Lý Phượng, lại nghĩ đến chuyện bị đám quý nữ ép tới nước này, khăng khăng cho rằng Tạ Nam bất lực, cũng gật đầu nói: “Nếu chúng ta là nữ nhân của lão tướng quân, lão tướng quân chắc chắn sẽ có biện pháp khiến đám quý nữ biết khó mà lui, chứ không phải để chúng ta tự mình ra mặt, còn phải tham gia cái cuộc thi Bách Hoa khỉ gió kia. Ta cầm kì thi họa mọi thứ đều thường thường, thắng được mới là lạ!”
Diêu Mật bật thốt lên: “Nếu quan phủ không mạnh tay phối xứng, chúng ta lại có tiền, thì cứ ở với nhau, cần gì phải cưới chồng. Như vậy cũng có thể đi dạo phố trồng hoa uống trà nuôi trai.”
Hai mắt Phạm Tinh sáng lên, tiếp lời: “Chúng ta là nghĩa tôn nữ của lão tướng quân, là nghĩa muội của tướng quân, dù sao cũng được bọn họ che chở, ngoài đám quý nữ kia, không ai dám ức hiếp chúng ta, chúng ta quyết không lấy chồng. Còn bọn quý nữ kia muốn gả muốn lấy ai thì cứ gả cứ lấy người đó, chẳng liên quan tới chúng ta.”
Sử Tú Nhi cảm thấy mình đã hiến thân, lại giữ gìn phủ tướng quân hơn nửa năm, Tạ Thắng trở về phải thương yêu nàng, kết quả là, không chỉ mang theo Tô Ngọc Thanh trở về, lại còn để đám quý nữ chèn ép Cố phủ, nàng sớm đã nộ khí xung thiên, nay nghe được lời của Pham Tinh, gật mạnh đầu nói: “ĐÚNG!”
Phạm Tinh thấy Sử Tú Nhi tán thành, lập tức kéo nàng nói: “Thật ra ta không muốn sống với Tạ Nam, ta chỉ muốn sống với hai tỷ.”
“Ặc!” Sử Tú Nhi và Diêu Mật hai mặt nhìn nhau.
Phạm Tinh tủi thân xoa mắt, cúi đầu nói: “Ta sợ Tạ Nam không thật lòng, hơn nữa Lý Phượng kia rất lợi hại. Ta ở với hai tỷ mới yên tâm.”
Diêu Mật vuốt ngực, ngây người trả lời: “Ờ ta cũng thấy vậy, gả vào phủ tướng quân thật ra chẳng có gì tốt. Giúp chồng dạy con, cả đời vì phu quân lao lực, họ muốn cưới thiếp, còn phải giả bộ hiền lành, giúp họ nạp vào. Lập gia đình gì chứ, là sống cuộc sống không phải của mình, sống cho người khác thì đúng hơn. Chúng ta rốt cuộc là muốn gì đây?”
Ba người gào một trận, cuối cùng vẫn chẳng biết làm sao, đành đi ngủ.
Vì tỷ muội Diêu Mật nhận lời tham dự cuộc thi Bách Hoa, chúng quý nữ cũng yên tĩnh, không còn nhắm vào Cố phủ.
Cố phu nhân đợi Tạ Đằng tới, nói hắn không cần mời bà mối gấp, đợi sang xuân rồi tính tiếp. Nữ nhi của mình trước đây hiến thân, lại chăm lo cho phủ tướng quân nửa năm, bây giờ muốn chính thức vào cửa còn phải xem sắc mặt của chúng quý nữ, thật không có đạo lí. Tướng quân mặc dù đánh trận xuất sắc, nhưng trên phương diện này rất chậm lụt. Chi bằng nghĩ ra một cách thật tốt, để một lần vất vả suốt đời an nhàn.
Bất kể thế nào, tỷ muội Diêu Mật cũng tích cực chuẩn bị cho cuộc so tài, lúc các nàng nghe kể về những cuộc so tài trước đây không thiên về cầm kì thi họa, mà thường chú trọng những đề tài cổ quái thì thở phao nhẹ nhõm, không tồi, nếu là đề tài cổ quái, các nàng ngược lại nắm chắc được vài phần. Các nàng chỉ e ngại so tài cầm kì thi họa đàng hoàng thôi.
Trong chớp mắt đã hết năm, cuộc thi Bách Hoa bắt đầu khai mạc. Vòng loại là thi nữ hồng và chữ thiếp, mỗi người tự vẽ một bức chân dung, tỷ muội Diêu Mật dễ dàng lọt vào danh sách một trăm người.
Huệ Tông hoàng đế cũng rất để ý cuộc thi Bách Hoa này, ông triệu kiến quan viên, để quan viên hợp tác với các thủ phủ kinh đô, nói rõ chi phí cho cuộc thi do các thủ phủ xuất ra, sau khi cuộc thi kết thúc, trừ bỏ tiền vốn, nếu có lợi nhuận, trong cung và thủ phủ chia năm năm.
Quan viên hơi sững sờ, các cuộc thi Bách Hoa trước đây, đâu đâu cũng là cảnh náo nhiệt, chi tiền xa xỉ, chỗ nào có lợi nhuận? Đây rành rành là muốn Các thủ phủ moi bạc ra mà!
Hiện nay quốc khố trống rỗng, Huệ Tông hoàng đế lo lắng đến suýt chút bạc đầu, từ lâu đã chờ đợi thời cơ hốt bạc. Gần đây nghe tỷ muội Diêu Mật phải tham gia cuộc thi Bách Hoa, không kiềm lòng được nhớ đến chuyện lần trước các nàng gom góp quân tư, bởi vậy cùng hoàng hậu bàn bạc, năm xưa, tổ mẫu hoàng hậu từng tham gia cuộc thi Bách Hoa, cuộc thi năm đó có một mỹ nữ tên là Như Vân, người xem vì muốn tiếp cận mỹ nữ, đều xuất bạc yêu cầu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, khiến cho quan viên nhân cơ hội hốt không biết bao nhiêu là bạc. Thoáng chốc mắt hai người sáng rực lên, cuộc thi Bách Hoa lần này có rất nhiều quý nữ tham gia, vả lại còn có sự kiện Diêu Mật phu nhân tướng quân tương lai danh tiếng như gió đầu ngọn, đến lúc đó người xem chắc chắn sẽ chen chúc giành hàng ghế đầu. Nếu khoanh vùng tổ chức cuộc thi, xây dựng cửa ra vào, thu lệ phí người xem, sẽ thu được bộn tiền.
Quan viên nghe xong lời của Huệ Tông hoàng đế, vô cùng mừng rỡ, liên tục nói: “Hoàng thượng anh minh!”
Vào ngày thứ tám của tháng ba, cuộc so tài Bách Hoa thi đấu bán kết. Địa điếm đấu bán kết được thiết lập trong quảng trường cách hành cung không xa. Giờ thi còn chưa tới, một đám người đã chạy tới, tất cả trình ra thẻ bài làm bằng đồng, có người cười nói: “Thẻ bài của ta khắc hoa văn, có thể ngồi trước ba hàng ghế giữa. Nhưng cũng tốn đến một nghìn lượng mới mua được.”
Lại có người lên tiếng: “Ta tốn một trăm lượng, chỉ ngồi được ở hàng sau cùng.”
Một nhóm người khác mua thẻ bài không có hoa văn, chỉ mất mười lượng, nhưng không có chỗ ngồi, phải đứng.
Các phủ có tỷ muội tham dự giải đấu, cũng phải cắn răng bỏ ra một số tiền lớn mua chỗ ngồi ở hàng trước, cổ vũ cho tỷ muội nhà mình.
Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn nén đau lòng bỏ năm trăm năm lượng bạc mua ghế ở hàng giữa, lúc tiến vào tìm chỗ ngồi thì nói: “Không biết so cái gì đây?”
“So cái gì? Đương nhiên là so ai kiếm được nhiều bạc hơn, hiện giờ không phải là thời gian phong hoa tuyết nguyệt, bạc mới quan trọng.” Huệ Tông hoàng đế ở trong cung cười tủm tỉm với hoàng hậu, “Phải mượn mười cuộc so tài kia kiếm một khoản.”
Lúc này, trong quảng trường có người gõ chiêng trống, sau khi mọi người yên lặng, một quan viên bưng một cái hộp lên đài, trước mặt mọi người xé một phong bì, lấy ra một tờ giấy, đọc lớn: “Cuộc so tài thứ nhất mang tên Lan Tâm Tuệ Chất. Một trăm thí sinh bằng dụng cụ được phát ra, trong nửa canh giờ phải thêu, viết, vẽ, tạo ra một vật để triễn lãm. Sau khi hạ màn sẽ để người xem tham quan, người có ý định mua, nhưng trước tiên phải có tiền, ghi danh, mỗi người được mua nhiều nhất một vật. Mười người được ít bạc nhất sẽ bị loại.”
Quan viên tuyên bố khai mạc, sớm đã có người báo cáo tình hình ở quảng trường với trong cung, Huệ Tông hoàng đế vừa nghe có ba nghìn người đi xem, không kiềm lòng được tính toán sơ số bạc hốt được, thoáng cái máu trào tim đập nhanh, wa, quá nhiều bạc! Chỉ phí vào thôi đã rất khả quan. Đến lúc thí sinh bán cái gì đó, sẽ rút tiếp, hốt tiếp,…
Hoàng hậu lại nói: “Nhiều người như vậy, coi chừng xảy ra hỗn loạn!”
Sứ giả đáp: “Dựa vào từng thẻ bài sẽ có binh lính đến giữ trật tự, huống chi ở đó có tướng quân tọa trấn, muốn loạn cũng loạn không được!”
Sau khi sứ giả lui xuống, hoàng hậu lại mở miệng: “Hoàng thượng, nếu tỷ muội Diêu Mật bị loại, vậy thì….”
Huệ Tông hoàng đế cười nham hiểm: “Các nàng ấy coi hoàng đế ta chỉ là bình bông thôi sao! Loại cứ loại đi, ta đây tứ hôn cho. Ai dám kháng chỉ?”
“Hoàng thượng anh minh!” Hoàng hậu khen một câu, thấy không có người, mới lặng lẽ hỏi: “Bên thái hậu phải ăn nói như thế nào?”
Bởi vì chuyện quý nữ không đồng ý Diêu Mật gả cho Tạ Đằng, làm như con nít khóc nháo om sòm, hoàng thượng không thể vì chuyện này mà trở mặt với thái hậu, cũng không thể đứng ở giữa mà nhìn. Nghe hoàng hậu hỏi vậy, ông cười cười đáp: “Thái hậu chẳng qua là muốn hạnh họe thử trẫm, chỉ cần thường xuyên đi thỉnh an, bà ấy sẽ hết tức giận thôi!”
Hoàng hậu nghe xong, cũng cười cười: “Ta còn nghĩ, đám quý nữ kia bắt nạt Diêu Mật mà sao Tạ Đằng lại không có động tĩnh gì! Hóa ra hắn…”
Huệ Tông hoàng đế gật đầu: “Nay vừa đánh thắng trận, không thể làm nội loạn. Tướng quân đúng là một người sáng suốt!”
Hoàng đế hoàng hậu ở đây trò chuyện, ngoài quảng trường đã vô cùng căng thẳng, một trăm thí sinh đều ngồi trước bàn, nhìn xấp chỉ thêu, vải thêu, cọ vẽ, giấy trắng trăm bộ giống như nhau trước mặt mà vắt óc suy nghĩ, phải làm thế nào để làm ra một vật không đụng ai.
Người ngồi trên khán đài lúc này đang chỉ trỏ thí sinh ở trước mặt, bàn tán: “Trong một trăm thí sinh, phần đông là quý nữ, chỉ có vài tiểu thư bích ngọc!”
Một tài tử nói: “Nghe mẫu thân ta bảo, cuộc so tài Bách Hoa trước kia, mỹ nữ Như Vân, tuy là tiểu thư bích ngọc, lại vang danh tài nữ kinh diễm. Nhưng tư chất thí sinh lần này, có vẻ quý nữ hơn một bậc.” Xong lại thấp giọng nói tiếp: “
Ba vị phu nhân tướng quân cũng rất tốt, chỉ không biết các nàng áy có thắng được hay không?”
Có vài quý nữ đã định liệu kỹ lưỡng trước, cầm giấy mà họa. Lại có một vài có tài thêu thùa, sớm đã cầm kim xâu chỉ, muốn trong nửa canh giờ làm ra một tú phẩm nho nhỏ. (tú phẩm: sản phẩm may vá, thêu thùa…)
Diêu Mật nghĩ khả năng thêu của mình cũng không tồi, vội vàng lấy kim thêu, chọn một tấm vải, suy nghĩ nên thêu cái gì để dụ người mua, nghĩ cả buổi trời, các gì cũng bác bỏ, nhất thời lo cuống lên, chẳng lẽ vòng thứ nhất đã bị loại? Như vậy quá mất thể diện. Có cái gì làm người ta vừa nhìn đã muốn mua đây? Nếu không thì, một bức tranh tướng quân lõa ~ thể??? Diêu Mật hơi ác ý nhìn trộm Tạ Đằng cách đó không xa, mặt đỏ lên, ai bảo hắn nhìn quý nữ ức hiếp chúng ta, mà không có động tĩnh gì chứ? Không phải đám quý nữ kia đều muốn có hắn sao, nếu nhìn thấy bức họa hắn, chắc chắn sẽ tranh nhau mà mua rồi?
Danh sách chương