Tiệc rượu xong xuôi, Lý đại nhân cùng phu nhân cáo từ trước tiên, tiếp theo là vài vị phu nhân có chút giao tình với Diêu Mật thấy bầu không khí hơi tế nhị – không muốn dính vào – cũng giả lả cáo từ. Mấy người này đi khỏi, chỉ còn lại người Cố phủ và tướng quân phủ, cùng với Đoan quận vương, Đức Hưng quận chúa và La Hãn. Những người này nhiều chuyện thành thói, không câu nệ tiểu tiết, mỗi người cứ nói tới nói lui.
Sử di nương sai người mời tỷ muội Linh Chi xuống dưới dùng cơm, sau đó đi thăm dò, thấy bà tử đi mua bã đậu mãi chưa về thì cằn nhằn: cụ bà này càng ngày càng lề mề, cả buổi trời mà chưa thấy cái mặt đâu cả.
Tỷ muội Linh Chi đứng suốt bữa tiệc, bụng đã đói, nhưng các nàng thân là a hoàn, không thể ngồi vào bàn, nên đành phải cam chịu theo a hoàn đi xuống phía dưới cùng vài bà tử có mặt mũi dùng cơm. Tô Ngọc Thanh cũng có đầu óc, cười đùa nói chuyện với một bà tử hiền lành: “Hoàng thượng ban tòa phủ đệ này cho ba vị phu nhân, ba vị phu nhân thật may mắn. Chẳng là sau này ba vị phu nhân xuất giá, nơi này phải làm sao?”
Bà tử cười trả lời: “Cô nương lo nhiều rồi.” Cô phu nhân đã nói, trong phủ không cần người hầu nhiều chuyện, bà sẽ không nói với Tô Ngọc Thanh.
Huệ Tông hoàng đế ban nhà cho ba người Diêu Mật, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đã bàn riêng, nếu ba người không lấy chồng, nơi đây tất nhiên là nhà của ba người. Nếu gả đi, nơi đây sẽ là nhà mẹ đẻ, sau này là đường lui cuối cùng của các nàng. Sinh thời các nàng tuyệt đối không bán tòa nhà này.
Lúc này, Cố phu nhân đang dẫn mọi người vào vườn ngắm hoa. Chỗ này gần với phủ tướng quân, ngọn nguồn nơi đây Tạ Đoạt Thạch nắm rõ như lòng bàn tay, ông nói: “Phủ đệ này từng là nơi ở của một vị quan nhị phẩm tiền triều, sau khi ông ta cáo lão hồi hương, nơi này trở thành không người ở. Những cái khác thì thôi, nhưng vườn này trồng rất nhiều hoa cỏ quý hiếm, có những cây có niên đại hàng mấy thế kỉ. Không ngờ hoàng thượng lại ban nơi này cho các con. Sau này ta mà nhớ Tiểu Mật, chỉ đi vài bước đã tới, không cần phải cưỡi ngựa làm gì cho mệt!”
Diêu Mật cũng rất thích tòa nhà này, nàng tiếp lời: “Chăm sóc khu vườn này toàn là những hoa tượng lão làng, vẫn luôn đến phủ mỗi tháng. Con tiếp quản, khế thân của bọn họ chuyển hết sang tay con. Con nhìn rồi, rất trung hậu, con cũng bớt lo lắng.”
Vào vườn, mọi người tùy sở thích tản ra ngắm hoa.
“Đại ca, các nàng ấy thật kiêu ngạo!” Tạ Thắng nhíu cặp lông mày lưỡi mác, thì thầm với Tạ Đằng: “Không thể để các nàng ấy tùy ý được!”
“Đừng trúng kế, các nàng ấy lạt mềm buộc chặt đấy! Muốn chúng ta sốt ruột, nổi máu ghen ấy mà!” Tạ Đằng đi dạo ngửi hương hoa, đã bình tĩnh trở lại: “Dù vậy, phải nói chuyện rõ ràng với các nàng mới được!”
Tạ Thắng nghe xong liền thư thái, thấp giọng nói: “Ta đã nói rồi mà, đã hiến thân, lại không chịu nhanh chóng gả vào phủ, mà đi trêu ghẹo người ta chọc ta nổi khùng, đây không phải là quá ngốc sao? Té ra là lạt mềm buộc chặt.”
Tạ Nam nghe hai ca ca nói vậy thì thở phào một hơi. Mình đường đường là tướng quân, nữ nhân nào lại không thích? Nếu thua trên tay Phạm Tinh, chẳng phải là khiến người ta chê cười? Thấy Tạ Thắng và Tạ Nam đã bình tĩnh, Tạ Đằng đè thấp giọng nói: “Những nam tử tài mạo song toàn như chúng ta bao nhiêu cô nương lại không muốn gả, chỉ khổ là không có cơ hội thôi. Các nàng ấy sao mà ngoại lệ được? Vả lại lúc đầu, không phải các nàng ấy vì ái mộ chúng ta mới tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn đó sao? Các nàng ấy miệng thì bảo ái mộ ông nội, nhưng ta nghĩ kĩ rồi, nào có đạo lý trẻ không yêu lại yêu già? Bởi vì ái mộ chúng ta, lúc đó mới không do dự hiến thân cho chúng ta. Bây giờ thế này là muốn chúng ta nhượng bộ, cho các nàng có thể diện ấy mà!”
“Đại ca, vậy phải làm sao?” Tạ Nam nhìn lương đình cách đó không xa, Phạm Tinh đang dẫn Đức Hưng quận chúa đi ngắm hoa, nàng cười rực rỡ như hoa, bỗng nhiên không rõ tư vị trong lòng, nha đầu ngốc này sao lại chưa từng cười với ta như vậy?
“Đây là chuyện nhà chúng ta, để tránh người ngoài chê cười, phải lặng lẽ giải quyết thật êm thắm.” Tạ Đằng sờ cằm nói: “Để ta một mình nói chuyện với Tiểu Mật là được.”
Một nơi khác, Diêu Mật và Sử Tú Nhi nấp sang một bên trò chuyện, Diêu Mật nói: “Sử tỷ tỷ, Tạ Thắng vừa thấy biểu ca nói chuyện với tỷ, hai tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt xuống, ta buồn cười chịu không nổi.”
Sử Tú Nhi đẩy Diêu Mật: “Còn hai tròng mắt của Tạ Đằng rớt luôn ấy kìa! Đoan quận vương nói với muội một câu, mí mắt hắn lại giật một cái, nhìn thật hả giận!”
Diêu Mật nở nụ cười, cúi đầu nói: “Linh Chi trở nên đẹp hơn, tỷ thấy không?”
Sử Tú Nhi cầm tay nàng cười cười: “Kệ nàng ta đi! Chỉ là một a hoàn, không đáng để chúng ta bận tâm!”
“Tỷ nói phải.” Diêu Mật tỉnh người lại, hái một đóa hoa cài lên tóc Sử Tú Nhi, lui ra sau hai bước ngắm nhìn rồi tán thưởng: “Thật xinh đẹp!”
Sử Tú Nhi tít mắt: “Muội khen hoa hay khen ta?”
“Đương nhiên là khen hoa.” Diêu Mật cười ha hả, nói xong thì thấy Tạ Thắng nhìn sang, lập tức cúi người nói bên tai Sử Tú Nhi: “Có người nhìn tỷ.”
“Để cho hắn nhìn.” Sử Tú Nhi cười đến ngọt ngào, nói vào tai Diêu Mật: “Thứ không chiếm được mới là tốt nhất.”
Diêu Mật che miệng cười, đáp: “Phải khiến tâm hắn ngứa ngáy.”
Sử Tú Nhi xoay đầu, không chỉ có Tạ Thắng nhìn qua, cả Tạ Đằng cũng vậy, nàng cười một tiếng, cũng ngắt một đóa hoa cài lên tóc Diêu Mật, đang muốn nói chuyện thì thấy một con bướm bay tới dừng trên hoa của Diêu Mật, hai cánh rung rinh, tức thì ‘Woah’ một tiếng: “Đẹp quá!”
“Quả thật rất đẹp!” Tạ Đằng theo tiếng nói đi tới, thấy bươm bướm bay đi, liền gọi Diêu Mật, sau đó nói với Sử Tú Nhi: “Ta có chuyện muốn nói với Diêu Mật, phiền muội tránh đi một lúc.”
Sử Tú Nhi nhìn Diêu Mật, thấy nàng gật đầu mới đi ra ngoài.
Cách đó không xa, người thấy bọn họ đứng ở bụi hoa nói chuyện, cũng không quấy rầy, chỉ tránh đi chỗ khác. Vợ chồng son có chuyện nên giải quyết, rồi nhanh chóng mời bà mối tới cửa cầu hôn, bái đường thành thân mới phải.
Sắc xuân căng tràn, bươm bướm nhảy múa, hương hoa vờn quanh mọi người trong vườn. Không hiểu sao, tâm tình Tạ Đằng trở nên khá hơn, hắn nhìn Diêu Mật, thấy nàng ăn mặc xinh đẹp, tư thái phong lưu, dung mạo như tranh vẽ, so với lần đầu tiên gặp nhau ý vị hơn một phần, trong lòng lập tức mềm nhũn, giọng nói ấm áp: “Tiểu Mật, đừng đùa nữa. Sáng mai ta lại mời bà mối đến cửa cầu hôn, nàng mau chóng đồng ý xuất giá thôi!”
Diêu Mật đáp: “Tướng quân cảm thấy ta không lấy chồng sẽ không sống nổi sao?”
Chóp mũi Tạ Đằng ngửi được mùi hương lạ lùng, đã hơi đứng núi này trông núi nọ, miệng lại nói: “Nói vậy là thế nào?”
Diêu Mật sóng mắt đung đưa liếc nhìn Tạ Đằng, rồi quay đầu nhìn bươm bướm đang bay chập chờn, sau một lúc lâu nói: “Trước đây vì sợ quan phủ cưỡng ép hôn sự, gả phải người không hợp mà vô cùng sốt ruột, mẫu thân ta còn lấy cái chết để uy hiếp, ta rơi vào đường cùng bất đắc dĩ phải cùng Sử tỷ tỷ và Phạm muội muội vào phủ tướng quân làm a hoàn. Tất cả chỉ vì né tránh hôn nhân. Sau này trước khi tướng quân ra trận, vì đủ loại nguyên nhân nên hiến thân, lúc đó, cũng thật sự ái mộ tướng quân. Nhưng bây giờ đã khác, không nhất định không thể không gả.”
Tạ Đằng nghe Diêu Mật không giống giả bộ, lòng liền trầm xuống, mở miệng nói: “Nàng rốt cuộc là muốn như thế nào, nói thật cho ta biết!”
“Tướng quân, nữ nhi muốn gả chồng, là vì muốn có một nơi để dựa vào. Còn một nguyên nhân khác, là vì ái mộ người ấy, nên bất chấp mọi thứ để gả cho người ấy.” Diêu Mật hôm nay thấy Tạ Đằng dẫn Linh Chi đi dự tiệc, lòng nàng đã hơi lạnh, bây giờ lại thấy dáng vẻ ngươi rõ ràng muốn lấy, lại giả vờ làm cái gì của hắn, lòng ái mộ liền hoàn toàn sụp đổ, không muốn giữ lại tình cảm này, chỉ nói: “Hoàng thượng phong ta là cáo mệnh phu nhân, mỗi tháng có bổng lộc. Bây giờ tòa nhà này, khế ước cũng đã ghi tên ta. Ta trước kia bán sách được bạc, sớm đã sai người mua ruộng mua đất. Mười mấy tên thị vệ ăn bổng lộc trong cung, bảo vệ nơi này an toàn, còn nô tỳ bà tử, khế ước bán thân đều nằm trên tay ta, không dám có dị tâm. Vả lại, ta có hoàng thượng và hoàng hậu chống lưng, lão tướng quân là nghĩa tổ phụ, nếu tướng quân bằng lòng, ta sẽ gọi ngài một tiếng nghĩa huynh. Chỉ cần kinh doanh phát đạt, ăn mặc không lo. Sau này nhận nuôi một đứa bé, có người kế thừa, chết có người lo hương quả. Cuộc sống tự do thoải mái như vậy, tại sao phải lập gia thất?”
“Không có nam nhân che chở, các nàng…” Tạ Đằng thấy Diêu Mật nói nghiêm túc liền cảm thấy không ổn, muốn nói nhiều hơn nhưng lại nghèo từ, nha đầu này nói đầy lí lẽ, nàng không lấy chồng, cũng sống thoải mái như ai.
Thấy Tạ Đằng nói không tận ý, Diêu Mật cười nói: “Phụ thân huynh đệ ta là nam nhân, ngoài ra tổ phụ và hai biểu ca ở Cố phủ cũng không phải hạng người không có năng lực, có thể che chở tỷ muội chúng ta. Còn nữa, Đoan quận vương nói rằng muốn nhận ta làm nghĩa muội, nếu như vậy, dựa vào thế lực Tuyên vương phủ, che chở chúng ta chẳng là việc gì.” Nói xong lại nhíu mi, nghĩ đến trước kia từng tiếp xúc da thịt với Tạ Đằng, câu khó mở miệng kia vẫn phải nên nói ra thôi, bởi vậy nói tiếp: “Nếu ngày nào đó ta cần nam nhân, thật ra cũng có thể nuôi trai lơ.”
Diêu Mật vừa dứt lời, cả người Tạ Đằng căng cứng, đứng âm u bất động, thật lâu sau mới lên tiếng: “Phải thế nào nàng mới chịu thay đổi suy nghĩ?”
Diêu Mật thấy tay Tạ Đằng siết thành quả đấm, ánh mắt như muốn ăn thịt người, trong nháy mắt tưởng chừng như sẽ bóp cổ nàng, lại thấy hắn nghiến răng lên tiếng mới thở phào, yên lặng lùi sau một bước, cười yêu kiều: “Tướng quân cho rằng, ta cần thay đổi suy nghĩ sao?” Ha ha, ngươi sống với nha đầu Linh Chi kia cho tốt đi, nổi giận làm cái gì?
Tạ Đằng hỏi gằn từng chữ: “Nàng không hối hận?”
“Chỉ cần tướng quân không lợi dụng cường quyền, không lợi dụng sai sử, không quấy nhiễu chúng ta, chúng ta sẽ được sống vui vẻ, tại sao phải hối hận.” Diêu Mật thấy Tạ Đằng nắm chặt tay, nổi hết gân xanh, có hơi sợ hãi, lại lùi từng bước, ổn định tinh thần nói: “Với thân phận và địa vị như vậy của tướng quân, cùng tướng mạo của ngài, kiêm lập được công lớn, muốn thành thân với ai thì chỉ cần một câu nói. Ta thật sự không muốn trèo cao. Bây giờ nói ra cũng tốt.”
Tạ Thắng và Tạ Nam đứng trò chuyện cách đó không xa, thấy Tạ Đằng và Diêu Mật dường như có tranh cãi, một lúc sau, Diêu Mật quay lưng bỏ đi, còn Tạ Đăng đứng tại chỗ ngẩn người, hai người liếc nhìn nhau rồi chạy tới chỗ Tạ Đằng, hỏi: “Đại ca, lại sao vậy?”
“Ba người muốn nuôi trai không lấy chồng.” Tạ Đằng gần như hét gầm lên, duỗi tay bẻ một cành hoa rồi vứt xuống dưới chân, đạp đạp giậm giậm cho tới khi cành hoa chìm vào trong đất bùn không thấy đâu mới nghiến răng kèn kẹt nói lại lời của Diêu Mật.
Tạ Thắng và Tạ Nam nghe xong cũng đứng sững sờ không lên tiếng.
Tạ Đằng bẻ tiếp một cành hoa, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Diêu Mật là người của hắn, chỉ cần hắn thả một ít tin đồn, ai không muốn sống nữa mới dám tới nhà nàng làm khách. Còn trẻ con, hà hà, nàng muốn trẻ con, hắn cho nàng trẻ con.
Tạ Thắng thấy vẻ tức giận trên mặt Tạ Đằng dần dần biến mất thì cảm thấy kì quái, hỏi: “Đại ca có cách gì sao?”
Tạ Đằng gật đầu: “Tối đa là ba tháng, ta sẽ bắt nàng cầu xin ta cưới nàng.” Có bầu sanh con, nàng dám không lấy chồng sao?
Ba người đang nói chuyện thì một tiểu a hoàn vô cùng khiếp đảm chạy tới bẩm: “Ba vị tỷ tỷ tướng quân mang tới bất thình lình bị đau bụng, nhìn có vẻ không ổn, phu nhân sai nô tì tới đây hỏi là đi mời đại phu, hay đưa về phủ tướng quân?”
Diêu Mật cũng nhanh chóng nghe chuyện ba người Linh Chi bị tiêu chảy, che miệng cười không thôi, nói: “Diêu phủ chúng ta không phải là nơi các nàng có thể ăn. Đáng đời!”
Cố phu nhân khuyên nhủ: “Các nàng ấy dù sao cũng do tướng quân mang tới, không thể quá đáng, vẫn nên mời đại phu xem bệnh cho các nàng, đỡ hơn rồi đưa về phủ tướng quân.”
Diêu Mật cười xong thì sai người mời đại phu, người xảy ra chuyện ở Diêu phủ, cũng không thể không quan tâm.
Đại phu nhanh chóng đi tới, không cần nói cũng tự đi chẩn bệnh cho tỷ muội Linh Chi.
Tạ Đoạt Thạch nghe tỷ muội Linh Chi bị tiêu chảy, lắc đầu cười khổ, nói với Nghiêm phó tướng: “Đám Linh Chi này tới nơi ấy là tự mình chuốc lấy khổ. Đau bụng là vẫn còn nhẹ.”
Nghiêm phó tướng cười “ha hả” nói: “Nếu là lão phu nhân năm đó, nhất định sẽ không tiêu chảy đơn giản như vậy đâu.”
Tạ Đoạt Thạch đang muốn tung hứng lại thấy quản gia lật đật chạy tới, lập tức hỏi: “Khẩn trương cái gì?” Lẽ nào đám Linh Chi thật không đơn giản là tiêu chảy thật?
Sử di nương sai người mời tỷ muội Linh Chi xuống dưới dùng cơm, sau đó đi thăm dò, thấy bà tử đi mua bã đậu mãi chưa về thì cằn nhằn: cụ bà này càng ngày càng lề mề, cả buổi trời mà chưa thấy cái mặt đâu cả.
Tỷ muội Linh Chi đứng suốt bữa tiệc, bụng đã đói, nhưng các nàng thân là a hoàn, không thể ngồi vào bàn, nên đành phải cam chịu theo a hoàn đi xuống phía dưới cùng vài bà tử có mặt mũi dùng cơm. Tô Ngọc Thanh cũng có đầu óc, cười đùa nói chuyện với một bà tử hiền lành: “Hoàng thượng ban tòa phủ đệ này cho ba vị phu nhân, ba vị phu nhân thật may mắn. Chẳng là sau này ba vị phu nhân xuất giá, nơi này phải làm sao?”
Bà tử cười trả lời: “Cô nương lo nhiều rồi.” Cô phu nhân đã nói, trong phủ không cần người hầu nhiều chuyện, bà sẽ không nói với Tô Ngọc Thanh.
Huệ Tông hoàng đế ban nhà cho ba người Diêu Mật, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đã bàn riêng, nếu ba người không lấy chồng, nơi đây tất nhiên là nhà của ba người. Nếu gả đi, nơi đây sẽ là nhà mẹ đẻ, sau này là đường lui cuối cùng của các nàng. Sinh thời các nàng tuyệt đối không bán tòa nhà này.
Lúc này, Cố phu nhân đang dẫn mọi người vào vườn ngắm hoa. Chỗ này gần với phủ tướng quân, ngọn nguồn nơi đây Tạ Đoạt Thạch nắm rõ như lòng bàn tay, ông nói: “Phủ đệ này từng là nơi ở của một vị quan nhị phẩm tiền triều, sau khi ông ta cáo lão hồi hương, nơi này trở thành không người ở. Những cái khác thì thôi, nhưng vườn này trồng rất nhiều hoa cỏ quý hiếm, có những cây có niên đại hàng mấy thế kỉ. Không ngờ hoàng thượng lại ban nơi này cho các con. Sau này ta mà nhớ Tiểu Mật, chỉ đi vài bước đã tới, không cần phải cưỡi ngựa làm gì cho mệt!”
Diêu Mật cũng rất thích tòa nhà này, nàng tiếp lời: “Chăm sóc khu vườn này toàn là những hoa tượng lão làng, vẫn luôn đến phủ mỗi tháng. Con tiếp quản, khế thân của bọn họ chuyển hết sang tay con. Con nhìn rồi, rất trung hậu, con cũng bớt lo lắng.”
Vào vườn, mọi người tùy sở thích tản ra ngắm hoa.
“Đại ca, các nàng ấy thật kiêu ngạo!” Tạ Thắng nhíu cặp lông mày lưỡi mác, thì thầm với Tạ Đằng: “Không thể để các nàng ấy tùy ý được!”
“Đừng trúng kế, các nàng ấy lạt mềm buộc chặt đấy! Muốn chúng ta sốt ruột, nổi máu ghen ấy mà!” Tạ Đằng đi dạo ngửi hương hoa, đã bình tĩnh trở lại: “Dù vậy, phải nói chuyện rõ ràng với các nàng mới được!”
Tạ Thắng nghe xong liền thư thái, thấp giọng nói: “Ta đã nói rồi mà, đã hiến thân, lại không chịu nhanh chóng gả vào phủ, mà đi trêu ghẹo người ta chọc ta nổi khùng, đây không phải là quá ngốc sao? Té ra là lạt mềm buộc chặt.”
Tạ Nam nghe hai ca ca nói vậy thì thở phào một hơi. Mình đường đường là tướng quân, nữ nhân nào lại không thích? Nếu thua trên tay Phạm Tinh, chẳng phải là khiến người ta chê cười? Thấy Tạ Thắng và Tạ Nam đã bình tĩnh, Tạ Đằng đè thấp giọng nói: “Những nam tử tài mạo song toàn như chúng ta bao nhiêu cô nương lại không muốn gả, chỉ khổ là không có cơ hội thôi. Các nàng ấy sao mà ngoại lệ được? Vả lại lúc đầu, không phải các nàng ấy vì ái mộ chúng ta mới tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn đó sao? Các nàng ấy miệng thì bảo ái mộ ông nội, nhưng ta nghĩ kĩ rồi, nào có đạo lý trẻ không yêu lại yêu già? Bởi vì ái mộ chúng ta, lúc đó mới không do dự hiến thân cho chúng ta. Bây giờ thế này là muốn chúng ta nhượng bộ, cho các nàng có thể diện ấy mà!”
“Đại ca, vậy phải làm sao?” Tạ Nam nhìn lương đình cách đó không xa, Phạm Tinh đang dẫn Đức Hưng quận chúa đi ngắm hoa, nàng cười rực rỡ như hoa, bỗng nhiên không rõ tư vị trong lòng, nha đầu ngốc này sao lại chưa từng cười với ta như vậy?
“Đây là chuyện nhà chúng ta, để tránh người ngoài chê cười, phải lặng lẽ giải quyết thật êm thắm.” Tạ Đằng sờ cằm nói: “Để ta một mình nói chuyện với Tiểu Mật là được.”
Một nơi khác, Diêu Mật và Sử Tú Nhi nấp sang một bên trò chuyện, Diêu Mật nói: “Sử tỷ tỷ, Tạ Thắng vừa thấy biểu ca nói chuyện với tỷ, hai tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt xuống, ta buồn cười chịu không nổi.”
Sử Tú Nhi đẩy Diêu Mật: “Còn hai tròng mắt của Tạ Đằng rớt luôn ấy kìa! Đoan quận vương nói với muội một câu, mí mắt hắn lại giật một cái, nhìn thật hả giận!”
Diêu Mật nở nụ cười, cúi đầu nói: “Linh Chi trở nên đẹp hơn, tỷ thấy không?”
Sử Tú Nhi cầm tay nàng cười cười: “Kệ nàng ta đi! Chỉ là một a hoàn, không đáng để chúng ta bận tâm!”
“Tỷ nói phải.” Diêu Mật tỉnh người lại, hái một đóa hoa cài lên tóc Sử Tú Nhi, lui ra sau hai bước ngắm nhìn rồi tán thưởng: “Thật xinh đẹp!”
Sử Tú Nhi tít mắt: “Muội khen hoa hay khen ta?”
“Đương nhiên là khen hoa.” Diêu Mật cười ha hả, nói xong thì thấy Tạ Thắng nhìn sang, lập tức cúi người nói bên tai Sử Tú Nhi: “Có người nhìn tỷ.”
“Để cho hắn nhìn.” Sử Tú Nhi cười đến ngọt ngào, nói vào tai Diêu Mật: “Thứ không chiếm được mới là tốt nhất.”
Diêu Mật che miệng cười, đáp: “Phải khiến tâm hắn ngứa ngáy.”
Sử Tú Nhi xoay đầu, không chỉ có Tạ Thắng nhìn qua, cả Tạ Đằng cũng vậy, nàng cười một tiếng, cũng ngắt một đóa hoa cài lên tóc Diêu Mật, đang muốn nói chuyện thì thấy một con bướm bay tới dừng trên hoa của Diêu Mật, hai cánh rung rinh, tức thì ‘Woah’ một tiếng: “Đẹp quá!”
“Quả thật rất đẹp!” Tạ Đằng theo tiếng nói đi tới, thấy bươm bướm bay đi, liền gọi Diêu Mật, sau đó nói với Sử Tú Nhi: “Ta có chuyện muốn nói với Diêu Mật, phiền muội tránh đi một lúc.”
Sử Tú Nhi nhìn Diêu Mật, thấy nàng gật đầu mới đi ra ngoài.
Cách đó không xa, người thấy bọn họ đứng ở bụi hoa nói chuyện, cũng không quấy rầy, chỉ tránh đi chỗ khác. Vợ chồng son có chuyện nên giải quyết, rồi nhanh chóng mời bà mối tới cửa cầu hôn, bái đường thành thân mới phải.
Sắc xuân căng tràn, bươm bướm nhảy múa, hương hoa vờn quanh mọi người trong vườn. Không hiểu sao, tâm tình Tạ Đằng trở nên khá hơn, hắn nhìn Diêu Mật, thấy nàng ăn mặc xinh đẹp, tư thái phong lưu, dung mạo như tranh vẽ, so với lần đầu tiên gặp nhau ý vị hơn một phần, trong lòng lập tức mềm nhũn, giọng nói ấm áp: “Tiểu Mật, đừng đùa nữa. Sáng mai ta lại mời bà mối đến cửa cầu hôn, nàng mau chóng đồng ý xuất giá thôi!”
Diêu Mật đáp: “Tướng quân cảm thấy ta không lấy chồng sẽ không sống nổi sao?”
Chóp mũi Tạ Đằng ngửi được mùi hương lạ lùng, đã hơi đứng núi này trông núi nọ, miệng lại nói: “Nói vậy là thế nào?”
Diêu Mật sóng mắt đung đưa liếc nhìn Tạ Đằng, rồi quay đầu nhìn bươm bướm đang bay chập chờn, sau một lúc lâu nói: “Trước đây vì sợ quan phủ cưỡng ép hôn sự, gả phải người không hợp mà vô cùng sốt ruột, mẫu thân ta còn lấy cái chết để uy hiếp, ta rơi vào đường cùng bất đắc dĩ phải cùng Sử tỷ tỷ và Phạm muội muội vào phủ tướng quân làm a hoàn. Tất cả chỉ vì né tránh hôn nhân. Sau này trước khi tướng quân ra trận, vì đủ loại nguyên nhân nên hiến thân, lúc đó, cũng thật sự ái mộ tướng quân. Nhưng bây giờ đã khác, không nhất định không thể không gả.”
Tạ Đằng nghe Diêu Mật không giống giả bộ, lòng liền trầm xuống, mở miệng nói: “Nàng rốt cuộc là muốn như thế nào, nói thật cho ta biết!”
“Tướng quân, nữ nhi muốn gả chồng, là vì muốn có một nơi để dựa vào. Còn một nguyên nhân khác, là vì ái mộ người ấy, nên bất chấp mọi thứ để gả cho người ấy.” Diêu Mật hôm nay thấy Tạ Đằng dẫn Linh Chi đi dự tiệc, lòng nàng đã hơi lạnh, bây giờ lại thấy dáng vẻ ngươi rõ ràng muốn lấy, lại giả vờ làm cái gì của hắn, lòng ái mộ liền hoàn toàn sụp đổ, không muốn giữ lại tình cảm này, chỉ nói: “Hoàng thượng phong ta là cáo mệnh phu nhân, mỗi tháng có bổng lộc. Bây giờ tòa nhà này, khế ước cũng đã ghi tên ta. Ta trước kia bán sách được bạc, sớm đã sai người mua ruộng mua đất. Mười mấy tên thị vệ ăn bổng lộc trong cung, bảo vệ nơi này an toàn, còn nô tỳ bà tử, khế ước bán thân đều nằm trên tay ta, không dám có dị tâm. Vả lại, ta có hoàng thượng và hoàng hậu chống lưng, lão tướng quân là nghĩa tổ phụ, nếu tướng quân bằng lòng, ta sẽ gọi ngài một tiếng nghĩa huynh. Chỉ cần kinh doanh phát đạt, ăn mặc không lo. Sau này nhận nuôi một đứa bé, có người kế thừa, chết có người lo hương quả. Cuộc sống tự do thoải mái như vậy, tại sao phải lập gia thất?”
“Không có nam nhân che chở, các nàng…” Tạ Đằng thấy Diêu Mật nói nghiêm túc liền cảm thấy không ổn, muốn nói nhiều hơn nhưng lại nghèo từ, nha đầu này nói đầy lí lẽ, nàng không lấy chồng, cũng sống thoải mái như ai.
Thấy Tạ Đằng nói không tận ý, Diêu Mật cười nói: “Phụ thân huynh đệ ta là nam nhân, ngoài ra tổ phụ và hai biểu ca ở Cố phủ cũng không phải hạng người không có năng lực, có thể che chở tỷ muội chúng ta. Còn nữa, Đoan quận vương nói rằng muốn nhận ta làm nghĩa muội, nếu như vậy, dựa vào thế lực Tuyên vương phủ, che chở chúng ta chẳng là việc gì.” Nói xong lại nhíu mi, nghĩ đến trước kia từng tiếp xúc da thịt với Tạ Đằng, câu khó mở miệng kia vẫn phải nên nói ra thôi, bởi vậy nói tiếp: “Nếu ngày nào đó ta cần nam nhân, thật ra cũng có thể nuôi trai lơ.”
Diêu Mật vừa dứt lời, cả người Tạ Đằng căng cứng, đứng âm u bất động, thật lâu sau mới lên tiếng: “Phải thế nào nàng mới chịu thay đổi suy nghĩ?”
Diêu Mật thấy tay Tạ Đằng siết thành quả đấm, ánh mắt như muốn ăn thịt người, trong nháy mắt tưởng chừng như sẽ bóp cổ nàng, lại thấy hắn nghiến răng lên tiếng mới thở phào, yên lặng lùi sau một bước, cười yêu kiều: “Tướng quân cho rằng, ta cần thay đổi suy nghĩ sao?” Ha ha, ngươi sống với nha đầu Linh Chi kia cho tốt đi, nổi giận làm cái gì?
Tạ Đằng hỏi gằn từng chữ: “Nàng không hối hận?”
“Chỉ cần tướng quân không lợi dụng cường quyền, không lợi dụng sai sử, không quấy nhiễu chúng ta, chúng ta sẽ được sống vui vẻ, tại sao phải hối hận.” Diêu Mật thấy Tạ Đằng nắm chặt tay, nổi hết gân xanh, có hơi sợ hãi, lại lùi từng bước, ổn định tinh thần nói: “Với thân phận và địa vị như vậy của tướng quân, cùng tướng mạo của ngài, kiêm lập được công lớn, muốn thành thân với ai thì chỉ cần một câu nói. Ta thật sự không muốn trèo cao. Bây giờ nói ra cũng tốt.”
Tạ Thắng và Tạ Nam đứng trò chuyện cách đó không xa, thấy Tạ Đằng và Diêu Mật dường như có tranh cãi, một lúc sau, Diêu Mật quay lưng bỏ đi, còn Tạ Đăng đứng tại chỗ ngẩn người, hai người liếc nhìn nhau rồi chạy tới chỗ Tạ Đằng, hỏi: “Đại ca, lại sao vậy?”
“Ba người muốn nuôi trai không lấy chồng.” Tạ Đằng gần như hét gầm lên, duỗi tay bẻ một cành hoa rồi vứt xuống dưới chân, đạp đạp giậm giậm cho tới khi cành hoa chìm vào trong đất bùn không thấy đâu mới nghiến răng kèn kẹt nói lại lời của Diêu Mật.
Tạ Thắng và Tạ Nam nghe xong cũng đứng sững sờ không lên tiếng.
Tạ Đằng bẻ tiếp một cành hoa, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Diêu Mật là người của hắn, chỉ cần hắn thả một ít tin đồn, ai không muốn sống nữa mới dám tới nhà nàng làm khách. Còn trẻ con, hà hà, nàng muốn trẻ con, hắn cho nàng trẻ con.
Tạ Thắng thấy vẻ tức giận trên mặt Tạ Đằng dần dần biến mất thì cảm thấy kì quái, hỏi: “Đại ca có cách gì sao?”
Tạ Đằng gật đầu: “Tối đa là ba tháng, ta sẽ bắt nàng cầu xin ta cưới nàng.” Có bầu sanh con, nàng dám không lấy chồng sao?
Ba người đang nói chuyện thì một tiểu a hoàn vô cùng khiếp đảm chạy tới bẩm: “Ba vị tỷ tỷ tướng quân mang tới bất thình lình bị đau bụng, nhìn có vẻ không ổn, phu nhân sai nô tì tới đây hỏi là đi mời đại phu, hay đưa về phủ tướng quân?”
Diêu Mật cũng nhanh chóng nghe chuyện ba người Linh Chi bị tiêu chảy, che miệng cười không thôi, nói: “Diêu phủ chúng ta không phải là nơi các nàng có thể ăn. Đáng đời!”
Cố phu nhân khuyên nhủ: “Các nàng ấy dù sao cũng do tướng quân mang tới, không thể quá đáng, vẫn nên mời đại phu xem bệnh cho các nàng, đỡ hơn rồi đưa về phủ tướng quân.”
Diêu Mật cười xong thì sai người mời đại phu, người xảy ra chuyện ở Diêu phủ, cũng không thể không quan tâm.
Đại phu nhanh chóng đi tới, không cần nói cũng tự đi chẩn bệnh cho tỷ muội Linh Chi.
Tạ Đoạt Thạch nghe tỷ muội Linh Chi bị tiêu chảy, lắc đầu cười khổ, nói với Nghiêm phó tướng: “Đám Linh Chi này tới nơi ấy là tự mình chuốc lấy khổ. Đau bụng là vẫn còn nhẹ.”
Nghiêm phó tướng cười “ha hả” nói: “Nếu là lão phu nhân năm đó, nhất định sẽ không tiêu chảy đơn giản như vậy đâu.”
Tạ Đoạt Thạch đang muốn tung hứng lại thấy quản gia lật đật chạy tới, lập tức hỏi: “Khẩn trương cái gì?” Lẽ nào đám Linh Chi thật không đơn giản là tiêu chảy thật?
Danh sách chương