Rượu giúp người ta tăng cam đảm, lời này quả không sai. Phậm Tinh thường ngày thẹn thùng, vài chén rượu xuống bụng đã ngà ngà say, lá gan lập tức to lên, chui thẳng vào trong ngực Tạ Nam, thỏ thẻ: “Lần trước, ta muốn giúp chàng có em bé, lần này, chàng phải giúp lại ta.”

Tạ Nam nghe không rõ, cúi tai xuống bên môi Phạm Tinh, thấp giọng hỏi: “Nàng nói gì?”

Ưm, chính là, chính là lần trước ta hiến thân, lần này đến phiên chàng hiến thân đó. Phạm Tinh cuối cùng cũng còn hơi thanh tỉnh, không nói ra lời trong lòng, chỉ ngậm vành tai Tạ Nam, khẽ cắn một cái, thổi khí: “Ta muốn chàng…”

“Được, ta lập tức cho nàng.” Tạ Nam vừa bị cắn bị mút, lại nghe những lời này, thì toàn thân tê dại, cả người nhũn ra, dùng khuỷu tay đẩy cửa phòng bế Phạm Tinh vào, ngay sau đó đạp chân vào cửa, khuỷu tay vừa đụng, đã cài chốt cửa lại, bước vài bước ôm Phạm Tinh ngồi bên mép giường, dịu dàng cúi đầu xuống.

“Đừng!” Phạm Tinh không cam lòng, dùng tay ngăn trước môi Tạ Nam, cúi đầu thật thấp hỏi: “Chàng thích ta sao?”

“Thích, rất thích!” Tạ Nam cả người như lửa nóng, chỉ muốn dụ Phạm Tinh ngoan ngoãn nghe lời, nghe vậy liền ra sức gật đầu.

Trả lời nhanh như vậy, tám chín phần là nói dối. Phạm Tinh không tin, không cho Tạ Nam hôn, hỏi lại: “Vậy chàng thích ta ở điểm nào?”

Tạ Nam buồn bực, bà nhỏ ơi, mần chuyện cho xong xuôi rồi hỏi những cái này được không hả? “Nói!” Phạm Tinh nhéo mặt Tạ Nam, thuận thế sờ sờ, xoa xoa môi Tạ Nam, nhớ lại cảnh tiếp xúc da thịt lần trước thì động tình, nhưng lại không chịu dễ dàng xuôi theo, bày vẻ mặt đợi Tạ Nam trả lời.

Tạ Nam hết cách đáp: “Điểm nào cũng thích.”

“Gạt người!” Phạm Tinh đẩy Tạ Nam một cái , rồi đấm vào tay Tạ Nam, khóc ‘Òa’ một tiếng, dù thế nào, hắn vẫn không thích ta.

Lại sai chỗ nào rồi? Tạ Nam vã mồ hôi, đưa tay lau nước mắt giúp Phạm Tinh, dụ dỗ nói: “Một chút cũng không lừa nàng, thật!”

“Ta không tin đâu.” Nước mắt Phạm Tinh cứ từng giọt từng giọt nhỏ xuống, toàn bộ lo lắng sợ hãi tự ti vân vân che giấu mấy ngày nay xộc lên đầu, nàng nghẹn ngào: “Ta chỉ muốn nghe một câu nói thật.”

Tạ Nam yên lặng một chút rồi nói: “Tiểu Tinh, nàng sai người trêu chọc Lý Phượng, miệng nàng ta rách một lỗ to chảy đầy máu, dáng vẻ nhếch nhác, vả lại nàng ta rơi xuống nước, được Trần Minh cứu lên hô hấp nhân tạo, ôm tới ôm lui, cuối cùng cũng đồng ý gả cho Trần Minh. Nàng còn lo lắng cái gì?”

“Oaa!” Phạm Tinh vừa nghe những lời này, không biết sức lự từ đâu tới mà đẩy Tạ Nam ra nhảy xuống, chạy tới kéo chốt mở cửa, tay chỉ ra ngoài nói: “Ngươi đi!” Khỏi phải hiến thân, khỏi phải giúp ta sinh em bé.

“Nàng không say?” Tạ Nam nhìn Phạm Tinh, thấy nước mắt trên mặt nàng, vẻ mặt tràn đầy buồn rầu thì hơi nghĩ không ra, đứng lên nói: “Nàng rốt cuộc là muốn như thế nào?” Nói xong lại nhớ tới lời của Phạm lão gia, lúc nữ nhân nói tràng giang đại hải thì đừng quan tâm làm gì, cứ chuyên tâm hành động, hắn lập tức đi tới cài chốt cửa lần nữa, dịu dàng bảo: “Có chuyện này cần nói trước.” Nói xong đưa tay ôm Phạm Tinh, chặn miệng nàng lại, mặc kệ nàng giãy giụa, bế nàng ném lên giường, đồng thời vung tay, dập nến.

Một nơi khác, Tạ Thắng đỡ Sử Tú Nhi về phòng, thấy mặt nàng hà hồng, cặp mắt ật nước, ngực phập phồng lên xuống, xinh đẹp không lời nào tả được, cả người không khỏi nóng lên, nóng lòng muốn nhào tới ngay lập tức, chỉ là trong lòng còn nhớ lời của Sử lão gia, không được thiếu tình ngữ chân thành, nhu tình mật ý.

Tửu lượng Sử Tú Nhi không tệ, uống vài chén chỉ là chuyện muỗi, trên đường đi thì giả vờ say và mệt mỏi, nay vừa vào phòng đã lập tức đẩy Tạ Thắng ra, tự mình đi tới trước bàn, lắc lắc ấm trà, thấy trà nguội, liền rót một chén.

Tạ Thắng xoay người đóng kín cửa, cũng ngồi trước bàn, nâng chén trà trong tay Sử Tú Nhi lên, hai mắt sáng quắc nói: “Ta đút nàng uống.”

Đối diện với ánh mắt nóng rực của Tạ Thắng, mặc dù tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng Sử Tú Nhi vẫn là mặt đỏ tim đập dồn dập, có hơi hoảng hốt, lại cười nói: “Tự ta uống được rồi.” Vừa nói chuyện, ngón tay khẽ cào lòng bàn tay Tạ Thắng, đưa chén đến bên mép, thấy Tạ Thắng còn chưa buông tay, môi tiến tới miệng chén, như hữu ý như vô ý chạm vào tay Tạ Thắng, khóe mắt dò xét Tạ Thắng, vô cùng phong tình.

Tạ Thắng nào còn chịu nỗi khiêu khích như vậy? Liền đưa tay ôm Sử Tú Nhi vào ngực, thấp giọng hỏi: “Đầu có nhức không? Có muốn ta xoa giúp nàng không?” Ha ha, là giả vờ say rượu dụ dỗ ta đây mà, thật là gãi đúng chỗ ngứa.

“Ừm, hơi nhức.” Sử Tú Nhi tựa đầu vào lồng ngực Tạ Thắng nghe nhịp tim hắn đập, đến khi hắn đưa tay xoa bóp trán, liền chỉ vào bả vai nói: “Bận rộn cả một ngày, vai cũng mỏi.”

Tạ Thắng cười xấu xa, lập tức chuyển tay sang vai Sử Tú Nhi nhẹ nhàng vuốt ve. Sử Tú Nhi rên một tiếng thoải mái, thì thầm bảo: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút, a, lên trên một chút, lên trên một chút, ưm, là chỗ này.”

Ánh nến nhè nhẹ, mỹ nhân yêu kiều, mặt Tạ Thắng đỏ sậm, hai mắt say mê, cúi đầu khàn giọng hỏi: “Đến giường nhé?”

“Đến giường làm gì?” Sử Tú Nhi đẩy đẩy ngực Tạ Thắng, hai tay vòng qua hông hắn, cả người xoay tới xoay lui, nũng nịu: “Ta không muốn lên giường?”

“Được, không lên thì không lên.” Tạ Thắng ý loạn tình mê, dùng tay gạt hết đồ vật trên bàn xuống, bế Sử Tú Nhi đăt lên, hai tay chống hai bên bàn, cúi thấp đầu hỏi: “Ở nơi này sao?” Sử lão gia đã dặn, nữ nhân rất coi trọng cảm xúc, nàng thích thế nào, đừng hỏi tại sao, cứ như vậy mà làm, thì sẽ hòa hợp.

A, lại muốn chơi đùa sao? Tim Sử Tú Nhi nhảy loạn xạ, vội vàng tự nhủ với chính mình, đừng động tâm đừng động tâm, đây là để hắn hiến thân kiếm một đứa thôi, nếu động tình, người chịu thiệt cuối cùng vẫn chính là mình.

Sử Tú Nhi cắn môi, xòe tay chống trên ngực Tạ Thắng không cho hắn cúi người xuống, cười quyến rũ nói: “Do ta chủ động.”

Tạ Thắng biết Sử Tú Nhi đanh đá lớn mật, nhưng cũng không ngờ nàng bạo gan như vậy, lại đòi chủ động. Hắn lập tức giả vờ thẹn thùng, giọng ỏn ẻn: “Nàng muốn thế nào thì như thế ấy.”

Sử Tú Nhi nghe giọng điệu như vậy thì kinh hãi rùng mình, lông tơ trên lưng dựng đứng cả lên, thế nhưng lại càng thêm can đảm, đẩy Tạ Thắng, lớn giọng nói: “Lúc này, ngươi là nam sủng, chủ nhân nói cái gì thì nghe cái ấy.”

Chơi khá đấy! Tạ Thắng nhảy nhót, lập tức gật đầu: “Xin Sử gia phân phó.”

Tên này rõ ràng là bị dạy dỗ chưa đủ. Sử Tú Nhi nói thầm, túm cổ áo Tạ Thắng kéo hắn đến mép giường, thấy mắt hắn lộ ra ý vui vẻ thì đẩy hắn ngã xuống giường, lại thấy hắn không phản kháng, liền thô bạo xé áo hắn, xoắn lại thành dải rồi bịt mắt hắn lại, thấp giọng ra lệnh: “Cấm nhúc nhích!”

“Ta không động.” Tạ Thắng bị bịt mắt, liền chu môi chờ đợi.

Sử Tú Nhi áp tay mình lên môi Tạ Thắng, nhất thời sinh ác độc tuột quần hắn xuống, dùng ống quần cột hai chân hắn lại, xong xuôi mới ngồi trên lưng hắn, uốn tới ẹo lui, chẳng qua là không làm thật.

“Tú Nhi, van nàng!” Tạ Thắng nhịn không được, đưa tay xé toạt ống quần vướn víu trên chân, nhanh như hổ vồ mồi, trở người đè Sử Tú Nhi xuống giường.

Lại nói đến Cố phu nhân nghe được chuyện Tạ Đằng vấn kế từ trong miệng Diêu lão gia thì buồn cười không thôi, “Tướng quân không những đánh trận vô cùng lợi hại, mà trên chuyện tình cảm nam nữ, cũng ngốc một cách vô cùng ‘lợi hại’. Tiểu Mật chê nó khi nào đâu? Rõ ràng là sợ bị nó chê mới đúng. Nó sao lại không hiểu chứ? Nó chỉ cần biểu lộ thành tâm một tí, mềm dẻo một tí, Tiểu Mật mà không thuận theo sao? Đã là phu thê của nhau cả rồi, chỉ thiếu nghi thức bái đường nữa thôi, thế mà lại giày vò nhau làm gì cho khổ?”

Diêu lão gia cười đáp: “Chúng ta ở kinh thành lâu thế này, chỉ chờ chúng nó bái đường thành thân thì trở về. Chỉ là chúng nó cứ không chịu ai nhường ai thế kia, không biết tới khi nào mới bái đường thành thân đây?”

Cố phu nhân lắc đầu: “Cứ vậy tới khi ra em bé mới chịu thành thân sao?”

Chỉ cần có em bé, xem nàng có dám không thuận theo không? Lúc này Tạ Đằng cũng đang đè Diêu Mật trên giường, trêu ghẹo đủ kiểu, mắt thấy cả người Diêu Mật xụi lơ, xinh đẹp mê hoặc nhìn hắn thì trong mắt rực lửa, lại không hành động mà hỏi: “Nàng đồng ý gả cho ta, ta liền…”

Đây là dùng nam sắc trêu đùa sao? Diêu Mật vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng lại hơi ngờ vực, Tạ Đằng học chiêu này từ đâu chứ? Lần trước đâu thấy hắn rành rọt như vậy. Bởi vậy dò hỏi: “Công phu câu người của tướng quân lợi hại hơn lần trước gấp mấy lần, chẳng lẽ là ngày ngày cùng người khác luyện tập?”

“Chưa từng cùng người khác luyện tập, chỉ luyện tập với nàng.” Nghe Diêu Mật nói, Tạ Đằng đắc ý cười: “Lại hợi không? Không uổng công ta đêm đêm khêu đèn nghiên cứu mấy loại sách kia.” Nói xong lại ghé vào tai Diêu Mật thì thầm mấy lời khiến người khác đỏ mặt tía tai.

“Phù!” Trống ngực Diêu Mật đập điên cuồng, mặt đổ tới tận mang tai, toàn thân hư thiêu đốt, uốn người tới thổi Tạ Đàng một ngụm.

Một mùi thơm lạ lùng ập tới, Tạ Đằng hơi choáng, chỉ khẽ nghiêng đầu, đợi bình thường trở lại thì nói: “Tiểu Mật, chuyện Linh Chi đã giải quyết xong rồi, chúng ta vẫn nên thành thân thôi!”

Diêu Mật đột nhiên im lặng một lúc rồi mở miệng: “Đại ca, nếu dung mạo ta không giống tiểu cô cô, chàng còn thích ta sao?”

“Đây là ý gì? Ta đâu phải vì dung mạo nàng giống tiểu cô cô mới thân thiết với nàng.” Tạ Đằng thấy Diêu Mật hết rầu rĩ chuyện Linh Chi, lại rầu rĩ chuyện dung mạo, không khỏi lắc đầu, thở dài nói: “Nữ nhân các nàng sao lại phiền phức như vậy?”

Nhìn đi, vẫn là không có cách nào khai thông mà! Diêu Mật cũng thầm thở dài, thoáng cái lại hít sâu một hơi, bất thình lình thổi khí vào mặt Tạ Đằng, nhìn tay chân Tạ Đằng bắt đầu mềm nhũn thì lật người dậy ném Tạ Đằng lên giường, cưỡi lên người hắn, thấp giọng nói: “Chàng cầu xin ta, ta liền…”

Ha ha, đây là chàng tự dâng mình tới cửa, lúc này cầu xin ta, sau này coi chàng còn dám mạnh miệng không?

Cả người Tạ Đằng mềm nhũn, sau một lúc mới khôi phục sức lực, không biết từ đâu móc ra một viên thuốc ngậm vào miệng, cười nói: “Tiểu Mật, nàng thổi nữa đi.”

Ta thổi ta thổi. Diêu Mật quả nhiên là thổi hơi vào mặt Tạ Đằng, lại thấy tay hắn tuy có mềm nhũn, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường thì vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ây, sao vậy? Chàng lại không bất tỉnh.”

Tạ Đằng cười đắc ý: “Hôm qua có được một viên giải bách độc, hôm nay thuận miệng nuốt xuống, không ngờ viên thuốc này giải lại được mê hương của nàng, ha ha ha.” Nói xong lại ôm Diêu Mật vào ngực, thấp giọng khiêu khích: “Nàng phun thử xem!”

Phun thì phun, ai sợ ai chứ? Diêu Mật ra sức thổi lên mặt Tạ Đằng.

Tay chân Tạ Đằng thoáng mềm, lại lập tức trở lại như thường, vô cùng đắc ý đè Diêu Mật lần nữa, hung ác bá đạo: “Xem nàng sau này còn dám kiêu ngạo nữa không?”

Ta cứ phun! Diêu Mật tiếp tục thổi khí trên chóp mũi Tạ Đằng, lại bị Tạ Đằng chặn miệng.

Trêu đùa tới nửa đêm, Tạ Đằng đã hơi nhịn không nổi, áp môi mình lên môi Diêu Mật. Chỉ cảm thấy mềm mềm, trơn nhẵn, tươi non, và một hương thơm kì lạ quanh quất bên chóp mũi, hắn không kiềm được nữa,…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện