Anh Túc đứng ngoài cửa sổ, được một lúc, chỉ cảm thấy bốn phía yên tĩnh có thể nghe được tiếng động.
Sở Hành cầm ly trà bên cạnh lên, cổ tay hơi hạ xuống, nhìn từng vòng nước gợn sóng bên trong, mới mở miệng: “Như vậy ý cụ thể của tiểu thư Tưởng là?”
“Tiên sinh Sở gọi tôi Tưởng Miên là được rồi.” Tưởng Miên khẽ mỉm cười, tóc đen nhánh buông xuống dưới từ một bên bả vai, có vẻ cực kỳ tuyệt đẹp uyển chuyển hàm xúc, “Anh Túc ở nhà họ Sở ngẩn ngơ mười năm, tôi nghĩ hẳn là trôi qua chắc chắn hạnh phúc. Nhưng cha tôi trước khi qua đời vẫn luôn nghĩ về còn có con gái lưu lạc bên ngoài, hơn nữa còn để lại một khoản tài sản cho cô ấy, hôm nay tôi nếu đã tìm được Anh Túc, làm chị, một ít chuyện cần phải nói rõ ràng với cô ấy. Về phần Anh Túc tự mình nghĩ quyết định thế nào, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô ấy.”
Sở Hành nghe xong, nắm ống tay áo, dáng vẻ chẳng nói đúng sai. Tưởng Miên khẽ nghiêng đầu, cười hỏi: “Lần trước ở sân bắn ngài vẫn không thể hiện thái độ, lần này cũng là như vậy, là đang lo lắng cái gì vậy? Không nỡ để Anh Túc rời nhà họ Sở sao?”
Sở Hành nhấp một miếng trà, chậm rãi nói: “Cũng không đến nỗi vậy. Chỉ là mẹ Anh Túc năm đó gặp gỡ Tưởng Mộng Sâm, hình như là lấy thân phận người thứ ba. Sau đó, không thể không mang cái thai rời đi, là dưới áp lực của mẹ cô. Hiện tại, lại muốn tìm em gái cùng cha khác mẹ về nhận tổ quy tông, tiểu thư Tưởng làm như vậy mặc dù thực sự không phụ lòng Tưởng Mộng Sâm, nhưng chỉ sợ rằng có lỗi với phu nhân Tưởng dưới suối vàng nếu biết.”
“Trước khi chính tôi đi ra ngoài tìm Anh Túc, đã nghĩ sẽ làm như vậy.” Tưởng Miên cười sáng lạng, hai tay bắt chéo, suy nghĩ một chút, dịu dàng hỏi: “Bây giờ tôi có thể gặp mặt Anh Túc một chút được không?”
“Hôm nay, Anh Túc có chuyện ra ngoài, bây giờ không ở nhà.” Lúc Sở Hành mở miệng giọng nói ôn hòa, “Chuyện hôm nay tôi sẽ nói với cô ấy sau khi cô ấy trở về, sau đó cho cô câu trả lời thuyết phục. Cô thấy như vậy được không?”
Tưởng Miên gật đầu một cái, cười nói: “Vậy tôi sẽ chờ tin tức của ngài.”
Sau đó, liền không nhắc lại chuyện Anh Túc nữa. Tưởng Miên khen mấy câu lá trà trong chén mùi thơm ngát xanh trong, lập tức đứng dậy nói tạm biệt. Anh Túc ngồi chồm hổm xuống bên tường bên ngoài phòng, khó khăn nghiêng đầu nhìn bầu trời. Chờ Sở Hành tự đưa Tưởng Miên rời đi, cô mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, lặng lẽ bước nhanh trở về chỗ ở của mình.
Đối với trí nhớ trước mười hai tuổi, Anh Túc còn nhớ rõ ràng hơn sau mười hai tuổi. Khi đó, cô ở tại thành phố A. Mẹ cô qua đời vì bệnh lúc cô chín tuổi, đến nay Anh Túc khác sâu ấn tượng nhất, chỉ có mấy ngày sau cùng của mẹ cô, đôi môi khô khốc, đôi mắt ô trầm, dáng vẻ tiều tụy.
Anh Túc hoảng hốt nhớ rõ mẹ cô đã từng là mỹ nhân, da trắng mà gầy, lông mày mảnh khảnh, đôi môi rất nhỏ, theo như người ta thường nói là dáng vẻ yêu kiều mềm mại. Nhưng cũng không quá giỏi trong việc nuôi dưỡng cô, cũng sẽ không nấu cơm. Anh Túc sáu tuổi đã biết nấu cháo, bảy tuổi thì hiểu được làm thịt kho như thế nào, hoàn toàn là do hoàn cảnh tạo nên.
Khi đó, mẹ cô cũng chưa từng ra ngoài đi làm, ở trong nhà thì hầu như là im lặng ngẩn người, cũng không thích cô đi ra ngoài chơi đùa với những đứa bé khác. Anh Túc mới đầu không hiểu, nhưng cô khi còn bé hiểu chuyện nên an tĩnh, mẹ cô yêu cầu như vậy, cô liền ngoan ngoãn đồng ý. Cho đến sau này vẫn là không giấu giếm được, tám tuổi đi học chưa được mấy ngày liền bị một cô bé trong lớp chỉ vào, lớn tiếng công bố với cả lớp, nói: “Mẹ tôi ngày hôm qua nói với tôi, Tô Phác là đứa con hoang. Mẹ của cô ta là người thứ ba, cô ta cũng không phải là thứ tốt gì. Các người, đừng ai chơi với cô ta.”
Sau khi tan học, Anh Túc chạy về nhà, kể lại đầu đuôi lời nói của cô bé và hỏi mẹ, kết quả, liền bị đánh một trận đánh vào mông mà không có lý do gì.
Mẹ cô vừa trách mắng cô vừa rơi lệ, Anh Túc liền không dám đề cập tới thân thế của mình. Cô cũng không muốn đi học. Tạm nghỉ học sau đó không được bao lâu, mẹ cô liền sinh bệnh nặng, nhan sắc hồng nhuận giống như hoa quỳnh, thoáng chốc tàn lụi.
Mãi cho đến khi mẹ cô nhắm mắt xuôi tay, cũng không nói ra tên của cha Anh Túc. Anh Túc xử lý xong tang sự của mẹ, lúc chín tuổi, vào Cô Nhi Viện. Ở nơi đó bình đạm đợi ba năm, bởi vì số tuổi hơi lớn, không người nào nhận nuôi. Cho đến một ngày mười hai tuổi, được người ta dẫn tới nhà họ Sở ở thành phố C.
Sau khi đến nhà họ Sở, mọi chuyện trước kia của Anh Túc cũng bị đè xuống không đề cập tới. Trình độ dung túng thương yêu của Sở Hành đối cô lại còn vượt qua chăm sóc của mẹ cô. Anh Túc trừ Thanh Minh hàng năm đi ra ngoài dâng một nén nhang trước mộ mẹ, rất ít khi nhớ lại sinh hoạt trước năm mười hai tuổi.
Sở Hành cầm ly trà bên cạnh lên, cổ tay hơi hạ xuống, nhìn từng vòng nước gợn sóng bên trong, mới mở miệng: “Như vậy ý cụ thể của tiểu thư Tưởng là?”
“Tiên sinh Sở gọi tôi Tưởng Miên là được rồi.” Tưởng Miên khẽ mỉm cười, tóc đen nhánh buông xuống dưới từ một bên bả vai, có vẻ cực kỳ tuyệt đẹp uyển chuyển hàm xúc, “Anh Túc ở nhà họ Sở ngẩn ngơ mười năm, tôi nghĩ hẳn là trôi qua chắc chắn hạnh phúc. Nhưng cha tôi trước khi qua đời vẫn luôn nghĩ về còn có con gái lưu lạc bên ngoài, hơn nữa còn để lại một khoản tài sản cho cô ấy, hôm nay tôi nếu đã tìm được Anh Túc, làm chị, một ít chuyện cần phải nói rõ ràng với cô ấy. Về phần Anh Túc tự mình nghĩ quyết định thế nào, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô ấy.”
Sở Hành nghe xong, nắm ống tay áo, dáng vẻ chẳng nói đúng sai. Tưởng Miên khẽ nghiêng đầu, cười hỏi: “Lần trước ở sân bắn ngài vẫn không thể hiện thái độ, lần này cũng là như vậy, là đang lo lắng cái gì vậy? Không nỡ để Anh Túc rời nhà họ Sở sao?”
Sở Hành nhấp một miếng trà, chậm rãi nói: “Cũng không đến nỗi vậy. Chỉ là mẹ Anh Túc năm đó gặp gỡ Tưởng Mộng Sâm, hình như là lấy thân phận người thứ ba. Sau đó, không thể không mang cái thai rời đi, là dưới áp lực của mẹ cô. Hiện tại, lại muốn tìm em gái cùng cha khác mẹ về nhận tổ quy tông, tiểu thư Tưởng làm như vậy mặc dù thực sự không phụ lòng Tưởng Mộng Sâm, nhưng chỉ sợ rằng có lỗi với phu nhân Tưởng dưới suối vàng nếu biết.”
“Trước khi chính tôi đi ra ngoài tìm Anh Túc, đã nghĩ sẽ làm như vậy.” Tưởng Miên cười sáng lạng, hai tay bắt chéo, suy nghĩ một chút, dịu dàng hỏi: “Bây giờ tôi có thể gặp mặt Anh Túc một chút được không?”
“Hôm nay, Anh Túc có chuyện ra ngoài, bây giờ không ở nhà.” Lúc Sở Hành mở miệng giọng nói ôn hòa, “Chuyện hôm nay tôi sẽ nói với cô ấy sau khi cô ấy trở về, sau đó cho cô câu trả lời thuyết phục. Cô thấy như vậy được không?”
Tưởng Miên gật đầu một cái, cười nói: “Vậy tôi sẽ chờ tin tức của ngài.”
Sau đó, liền không nhắc lại chuyện Anh Túc nữa. Tưởng Miên khen mấy câu lá trà trong chén mùi thơm ngát xanh trong, lập tức đứng dậy nói tạm biệt. Anh Túc ngồi chồm hổm xuống bên tường bên ngoài phòng, khó khăn nghiêng đầu nhìn bầu trời. Chờ Sở Hành tự đưa Tưởng Miên rời đi, cô mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, lặng lẽ bước nhanh trở về chỗ ở của mình.
Đối với trí nhớ trước mười hai tuổi, Anh Túc còn nhớ rõ ràng hơn sau mười hai tuổi. Khi đó, cô ở tại thành phố A. Mẹ cô qua đời vì bệnh lúc cô chín tuổi, đến nay Anh Túc khác sâu ấn tượng nhất, chỉ có mấy ngày sau cùng của mẹ cô, đôi môi khô khốc, đôi mắt ô trầm, dáng vẻ tiều tụy.
Anh Túc hoảng hốt nhớ rõ mẹ cô đã từng là mỹ nhân, da trắng mà gầy, lông mày mảnh khảnh, đôi môi rất nhỏ, theo như người ta thường nói là dáng vẻ yêu kiều mềm mại. Nhưng cũng không quá giỏi trong việc nuôi dưỡng cô, cũng sẽ không nấu cơm. Anh Túc sáu tuổi đã biết nấu cháo, bảy tuổi thì hiểu được làm thịt kho như thế nào, hoàn toàn là do hoàn cảnh tạo nên.
Khi đó, mẹ cô cũng chưa từng ra ngoài đi làm, ở trong nhà thì hầu như là im lặng ngẩn người, cũng không thích cô đi ra ngoài chơi đùa với những đứa bé khác. Anh Túc mới đầu không hiểu, nhưng cô khi còn bé hiểu chuyện nên an tĩnh, mẹ cô yêu cầu như vậy, cô liền ngoan ngoãn đồng ý. Cho đến sau này vẫn là không giấu giếm được, tám tuổi đi học chưa được mấy ngày liền bị một cô bé trong lớp chỉ vào, lớn tiếng công bố với cả lớp, nói: “Mẹ tôi ngày hôm qua nói với tôi, Tô Phác là đứa con hoang. Mẹ của cô ta là người thứ ba, cô ta cũng không phải là thứ tốt gì. Các người, đừng ai chơi với cô ta.”
Sau khi tan học, Anh Túc chạy về nhà, kể lại đầu đuôi lời nói của cô bé và hỏi mẹ, kết quả, liền bị đánh một trận đánh vào mông mà không có lý do gì.
Mẹ cô vừa trách mắng cô vừa rơi lệ, Anh Túc liền không dám đề cập tới thân thế của mình. Cô cũng không muốn đi học. Tạm nghỉ học sau đó không được bao lâu, mẹ cô liền sinh bệnh nặng, nhan sắc hồng nhuận giống như hoa quỳnh, thoáng chốc tàn lụi.
Mãi cho đến khi mẹ cô nhắm mắt xuôi tay, cũng không nói ra tên của cha Anh Túc. Anh Túc xử lý xong tang sự của mẹ, lúc chín tuổi, vào Cô Nhi Viện. Ở nơi đó bình đạm đợi ba năm, bởi vì số tuổi hơi lớn, không người nào nhận nuôi. Cho đến một ngày mười hai tuổi, được người ta dẫn tới nhà họ Sở ở thành phố C.
Sau khi đến nhà họ Sở, mọi chuyện trước kia của Anh Túc cũng bị đè xuống không đề cập tới. Trình độ dung túng thương yêu của Sở Hành đối cô lại còn vượt qua chăm sóc của mẹ cô. Anh Túc trừ Thanh Minh hàng năm đi ra ngoài dâng một nén nhang trước mộ mẹ, rất ít khi nhớ lại sinh hoạt trước năm mười hai tuổi.
Danh sách chương