Editor: heisall
Từ khi Anh Túc trở lại nhà họ Sở, những ngày này, căn bản mỗi ngày đều nhận được một cuộc điện thoại từ Lý Du Anh.
Lý Du Anh gọi điện thoại rất đúng giờ, mỗi đêm vào chín giờ rưỡi, mỗi lần đều chỉ vang lên bảy tiếng chuông. Nếu như Anh Túc không nhận, anh ta lập tức cúp máy, cả ngày hôm đó cũng không quấy rầy nữa. Lúc đầu gọi đến mười lần thì Anh Túc không nghe đến tám lần, còn dư lại một hai lần thì cũng chỉ là nói mấy câu không mặn không nhạt rồi cúp máy rất nhanh. Vậy mà Lý Du Anh vẫn không để tâm, kiên trì tới bây giờ, nhiều lần như vậy, nên mỗi lần Anh Túc nhấn nút từ chối thì thời gian do dự càng ngày càng dài, càng về sau rốt cuộc không từ chối nữa.
Lần đầu tiên Anh Túc nói chuyện điện thoại với Lý Du Anh vượt qua năm phút đồng hồ, uyển chuyển kể rõ hoàn cảnh và thân phận của mình. Sau khi Lý Du Anh nghe xong, gần như không hề dừng lại lập tức trả lời cô, hơn nữa vẫn là thái độ tự nhiên thoải mái gió nhẹ nước chảy đó: “Nhưng anh thấy bản chất của sự việc không có gì khác nhau. Cho dù em ở nhà họ Tưởng hay là nhà họ Sở, em gọi là Tô Phác hay là Anh Túc, công việc rảnh rỗi hay bận rộn, anh nghĩ người anh muốn theo đuổi cũng chỉ là em mà thôi. Trước sau không hề thay đổi. Em thấy có đúng hay không?”
Anh Túc trầm mặc một lúc lâu, hỏi anh: “Anh thật sự chắc chắn như vậy sao?”
Ở bên kia Lý Du Anh khẽ mỉm cười một cái, khi mở miệng lần nữa thì giọng nói càng lúc càng dịu dàng: “Tô Phác, em luôn cho anh một cảm giác rất quả quyết và kiên định. Khó có khi thấy được em cũng có lúc do dự không quyết như vậy. Hơn nữa anh càng không có nghĩ tới rằng chuyện làm em do dự lại là chuyện liên quan đến anh. Anh rất vui. Nhưng, em lại không tin tưởng anh đến như vậy sao? Tại sao lại cảm thấy anh không chắc chắn chứ?”
Anh Túc lại trầm mặc. Ngày đó, sau khi cúp điện thoại, cô lăn lộn khó ngủ suốt cả buổi tối. Sáng ngày thứ hai khi Anh Túc ra ngoài, cô ghé một cửa tiệm ở ven đường mua sim và điện thoại mới. Buổi tối cô nói dãy số mới cho Lý Du Anh, Lý Du Anh vừa nói được, vừa cười hỏi: “Tại sao lại phiền toái như vậy? Bình thường nhà họ Sở quản lý nghiêm ngặt giống như trường quân đội vậy sao?”
Anh Túc suy nghĩ một chút, trả lời: “Theo mức độ lời nói của anh, thì cũng có thể hiểu như thế.”
Cứ như thế qua một thời gian, Lý Du Anh lại gọi điện thoại tới, nói cho cô biết chủ nhật anh sẽ tới thành phố C: “Có một người bạn hẹn gặp mặt, vào tối thứ sáu. Em có rãnh không?”
Anh Túc suy nghĩ một chút, cuối cùng thành thật nói: “Tôi không biết.”
Đến gần tối ngày thứ sáu, khi Anh Túc trở về từ trụ sở của Sở thị, đang muốn về phòng thay đổi quần áo để ra ngoài, thì đột nhiên bị Sở Hành kêu lên, chỉ đích danh cô đi cùng anh đến một bữa tiệc thì Anh Túc mới xác định được rằng ngày đó mình nói với Lý Du Anh ba chữ “Tôi không biết” là hoàn toàn chính xác.
Anh Túc đi đổi lễ phục, lúc ngồi vào trong xe thì thấy Sở Hành đang chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhận thấy cửa xe mở ra rồi đóng lại, Sở Hành khẽ nheo mắt nhìn cô, trước khi nhắm mắt lại lần nữa thì nhàn nhạt nói: “Phía dưới mắt trái trang điểm chưa đẹp.”
Tinh thần Anh Túc có chút mơ hồ, nghe được câu Sở Hành nói, thân thể mới bình tĩnh lại, lấy gương trang điểm ra, cẩn thận trang điểm lại gương mặt.
Thời gian bọn họ đi không tính là sớm. Anh Túc tự xuống xe, trước sau như một đi theo sau lưng Sở Hành cách nửa bước chân. Hai người đi vào thang máy ở đại sảnh tầng một, ngay khi cửa thang máy vừa chuẩn bị khép lại thì bỗng dừng lại, tiếp đó lại từ từ mở ra, một người bước vào.
Anh Túc vốn đang đứng sau lưng Sở Hành, cảm thấy người mới vào đứng ở bên cạnh cô có chút chật chội, liền di chuyển sát vào bên trong cho rộng. Đuôi mắt quét về bóng dáng phía trước ở cửa thang máy, cảm thấy giống như có chút quen thuộc, Anh Túc vừa ngẩng đầu, ngay sau đó liền kinh ngạc đến sợ hãi.
Lý Du Anh cũng đứng đó nhíu mày nhìn cô. Anh đang muốn mở miệng thì gương mặt Anh Túc không thay đổi dời tầm mắt sang hướng khác.
Lý Du Anh mới mở miệng, còn chưa phát ra âm thanh nào, liền nhạy bén dừng lại. Sở Hành đứng phía trước ngay cửa thang máy, chờ thang máy chậm rãi dừng lại, “Đinh” một tiếng mở ra, liền đi ra trước đi. Bọn Anh Túc lập tức đi theo bên cạnh, quay đầu nói với cô một câu: “Lần này dẫn em đi gặp một người.”
Anh Túc đáp một tiếng, không để ý tới tầm mắt của Lý Du Anh ở sau lưng nữa, đi theo Sở Hành đến bữa tiệc ở đại sảnh.
Từ trước đến nay Sở Hành không thích những bữa tiệc náo nhiệt dài dòng như thế này, anh không kiên nhẫn tham dự, nên số lần có mặt cũng không nhiều. Vì vậy trong ngày thường mặc dù thiệp đưa tới không ít, nhưng trong một năm Sở Hành chịu đi cũng chẳng có bao nhiêu cái. Mà số lần Anh Túc tới thì càng ít. Trong ngày thường cô nhớ rõ gương mặt của những người có tiếng tăm trong thành phố, có một phần là nhìn từ hình trong tài liệu, bữa tiệc tối nay là một bữa tiệc long trọng mới có thể gặp được mặt thật của các nhân vật ấy.
Nếu như là trước đây, Anh Túc đã sớm ra sức để có thể lưu lại ấn tượng cho đối phương. Vậy mà tối nay tinh thần của cô có chút không tập trung, Sở Hành dẫn cô đi gặp mấy nhân vật lớn trong thành phố mà ngày thường vốn chỉ ru rú ở trong nhà, nhưng biểu hiện của Anh Túc nhiều nhất chỉ được coi là lễ phép. Về phần Sở Hành nói với đối phương cái gì, một câu cô cũng không chú ý đến.
Cứ như thế năm lần bảy lượt, rốt cuộc Sở Hành cũng hơi nhíu mày. Mở miệng nói: “Cả buổi tối cứ không yên lòng. Đang suy nghĩ cái gì?”
Anh Túc nghe như gió lạnh thổi qua tai, hai giây sau mới khôi phục lại tinh thần. Sợ hãi, nhanh chóng suy tính một lúc, lấy ly rượu không ở trong tay Sở Hành đưa qua cho người phục vụ ở bên cạnh, rồi sau đó ngoan ngoãn dịu dàng mở miệng: “Đang suy nghĩ không biết chị Ly Chi và A Lương sẽ trở lại vào lúc nào.”
Lúc cô nói lời này, vừa vặn nhìn thoáng qua Lý Du Anh ở sau lưng Sở Hành. Anh Túc không nâng mí mắt, chỉ cảm thấy Sở Hành giống như buồn cười liếc cô, hiển nhiên là sẽ không tin tưởng câu trả lời của cô. Sắc mặt Anh Túc không thay đổi để mặc cho anh nhìn, một lát sau mới nghe Sở Hành chậm rãi mở miệng: “Nếu em thật sự hy vọng có thể nhìn thấy hai cô ấy sớm một chút, thì cuối tuần hoặc là sáng thứ năm có thể đi theo tài xế đến sân bay, tự mình đón họ trở lại.”
Anh Túc chỉ làm như không nghe ra được sự nhạo báng trong đó, rũ tay bình tĩnh trả lời: “Đợi đến lúc chị Ly Chi và A Lương trở lại, Anh Túc nhất định sẽ đi đón.”
A Lương ở biên giới tây nam một tuần, cuộc sống trôi qua an nhàn sung sướng cũng giống như lúc ở nhà họ Sở.
Trước khi A Lương tới, người của nhà họ Sở ở vùng Tây Nam cũng đã hiểu được đại khái người mới này có địa vị gì ở nhà họ Sở, nên chờ khi A Lương đến biên giới, liền đưa thẳng cô ta và Ly Chi đến hai căn phòng ở khách sạn tốt nhất nơi đó. Vốn là phải khổ cực điều tra nghe ngóng và đàm phán nhiệm vụ, nhưng lại cố ý sắp xếp cho những người làm ở đây đi điều tra, nên mỗi sáng sớm A Lương chỉ cần nghĩ đến những chuyện cần làm trong ngày, ngoại trừ dùng nửa tiếng đồng hồ để phân công việc, thời gian còn lại chính là ở những nơi dùng cho việc vui chơi và bảo dưỡng sắc đẹp.
Mỗi ngày cô ta trở lại khách sạn rất muộn. Mỗi lần trở về không phải uống đến mơ mơ màng màng, thì chính là thua sạch tiền. Vào ngày chủ nhật náo nhiệt, A Lương về khách sạn đã hơn nữa đêm. Vào mười hai giờ, khi cô uống say mềm trở lại khách sạn, cô lảo đảo cắm thẻ phòng, ngay thời khắc căn phòng sáng lên, thậm chí cô không kịp phát hiện trên ghế sa lon cách đó không xa có thêm một người.
Từ khi Anh Túc trở lại nhà họ Sở, những ngày này, căn bản mỗi ngày đều nhận được một cuộc điện thoại từ Lý Du Anh.
Lý Du Anh gọi điện thoại rất đúng giờ, mỗi đêm vào chín giờ rưỡi, mỗi lần đều chỉ vang lên bảy tiếng chuông. Nếu như Anh Túc không nhận, anh ta lập tức cúp máy, cả ngày hôm đó cũng không quấy rầy nữa. Lúc đầu gọi đến mười lần thì Anh Túc không nghe đến tám lần, còn dư lại một hai lần thì cũng chỉ là nói mấy câu không mặn không nhạt rồi cúp máy rất nhanh. Vậy mà Lý Du Anh vẫn không để tâm, kiên trì tới bây giờ, nhiều lần như vậy, nên mỗi lần Anh Túc nhấn nút từ chối thì thời gian do dự càng ngày càng dài, càng về sau rốt cuộc không từ chối nữa.
Lần đầu tiên Anh Túc nói chuyện điện thoại với Lý Du Anh vượt qua năm phút đồng hồ, uyển chuyển kể rõ hoàn cảnh và thân phận của mình. Sau khi Lý Du Anh nghe xong, gần như không hề dừng lại lập tức trả lời cô, hơn nữa vẫn là thái độ tự nhiên thoải mái gió nhẹ nước chảy đó: “Nhưng anh thấy bản chất của sự việc không có gì khác nhau. Cho dù em ở nhà họ Tưởng hay là nhà họ Sở, em gọi là Tô Phác hay là Anh Túc, công việc rảnh rỗi hay bận rộn, anh nghĩ người anh muốn theo đuổi cũng chỉ là em mà thôi. Trước sau không hề thay đổi. Em thấy có đúng hay không?”
Anh Túc trầm mặc một lúc lâu, hỏi anh: “Anh thật sự chắc chắn như vậy sao?”
Ở bên kia Lý Du Anh khẽ mỉm cười một cái, khi mở miệng lần nữa thì giọng nói càng lúc càng dịu dàng: “Tô Phác, em luôn cho anh một cảm giác rất quả quyết và kiên định. Khó có khi thấy được em cũng có lúc do dự không quyết như vậy. Hơn nữa anh càng không có nghĩ tới rằng chuyện làm em do dự lại là chuyện liên quan đến anh. Anh rất vui. Nhưng, em lại không tin tưởng anh đến như vậy sao? Tại sao lại cảm thấy anh không chắc chắn chứ?”
Anh Túc lại trầm mặc. Ngày đó, sau khi cúp điện thoại, cô lăn lộn khó ngủ suốt cả buổi tối. Sáng ngày thứ hai khi Anh Túc ra ngoài, cô ghé một cửa tiệm ở ven đường mua sim và điện thoại mới. Buổi tối cô nói dãy số mới cho Lý Du Anh, Lý Du Anh vừa nói được, vừa cười hỏi: “Tại sao lại phiền toái như vậy? Bình thường nhà họ Sở quản lý nghiêm ngặt giống như trường quân đội vậy sao?”
Anh Túc suy nghĩ một chút, trả lời: “Theo mức độ lời nói của anh, thì cũng có thể hiểu như thế.”
Cứ như thế qua một thời gian, Lý Du Anh lại gọi điện thoại tới, nói cho cô biết chủ nhật anh sẽ tới thành phố C: “Có một người bạn hẹn gặp mặt, vào tối thứ sáu. Em có rãnh không?”
Anh Túc suy nghĩ một chút, cuối cùng thành thật nói: “Tôi không biết.”
Đến gần tối ngày thứ sáu, khi Anh Túc trở về từ trụ sở của Sở thị, đang muốn về phòng thay đổi quần áo để ra ngoài, thì đột nhiên bị Sở Hành kêu lên, chỉ đích danh cô đi cùng anh đến một bữa tiệc thì Anh Túc mới xác định được rằng ngày đó mình nói với Lý Du Anh ba chữ “Tôi không biết” là hoàn toàn chính xác.
Anh Túc đi đổi lễ phục, lúc ngồi vào trong xe thì thấy Sở Hành đang chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhận thấy cửa xe mở ra rồi đóng lại, Sở Hành khẽ nheo mắt nhìn cô, trước khi nhắm mắt lại lần nữa thì nhàn nhạt nói: “Phía dưới mắt trái trang điểm chưa đẹp.”
Tinh thần Anh Túc có chút mơ hồ, nghe được câu Sở Hành nói, thân thể mới bình tĩnh lại, lấy gương trang điểm ra, cẩn thận trang điểm lại gương mặt.
Thời gian bọn họ đi không tính là sớm. Anh Túc tự xuống xe, trước sau như một đi theo sau lưng Sở Hành cách nửa bước chân. Hai người đi vào thang máy ở đại sảnh tầng một, ngay khi cửa thang máy vừa chuẩn bị khép lại thì bỗng dừng lại, tiếp đó lại từ từ mở ra, một người bước vào.
Anh Túc vốn đang đứng sau lưng Sở Hành, cảm thấy người mới vào đứng ở bên cạnh cô có chút chật chội, liền di chuyển sát vào bên trong cho rộng. Đuôi mắt quét về bóng dáng phía trước ở cửa thang máy, cảm thấy giống như có chút quen thuộc, Anh Túc vừa ngẩng đầu, ngay sau đó liền kinh ngạc đến sợ hãi.
Lý Du Anh cũng đứng đó nhíu mày nhìn cô. Anh đang muốn mở miệng thì gương mặt Anh Túc không thay đổi dời tầm mắt sang hướng khác.
Lý Du Anh mới mở miệng, còn chưa phát ra âm thanh nào, liền nhạy bén dừng lại. Sở Hành đứng phía trước ngay cửa thang máy, chờ thang máy chậm rãi dừng lại, “Đinh” một tiếng mở ra, liền đi ra trước đi. Bọn Anh Túc lập tức đi theo bên cạnh, quay đầu nói với cô một câu: “Lần này dẫn em đi gặp một người.”
Anh Túc đáp một tiếng, không để ý tới tầm mắt của Lý Du Anh ở sau lưng nữa, đi theo Sở Hành đến bữa tiệc ở đại sảnh.
Từ trước đến nay Sở Hành không thích những bữa tiệc náo nhiệt dài dòng như thế này, anh không kiên nhẫn tham dự, nên số lần có mặt cũng không nhiều. Vì vậy trong ngày thường mặc dù thiệp đưa tới không ít, nhưng trong một năm Sở Hành chịu đi cũng chẳng có bao nhiêu cái. Mà số lần Anh Túc tới thì càng ít. Trong ngày thường cô nhớ rõ gương mặt của những người có tiếng tăm trong thành phố, có một phần là nhìn từ hình trong tài liệu, bữa tiệc tối nay là một bữa tiệc long trọng mới có thể gặp được mặt thật của các nhân vật ấy.
Nếu như là trước đây, Anh Túc đã sớm ra sức để có thể lưu lại ấn tượng cho đối phương. Vậy mà tối nay tinh thần của cô có chút không tập trung, Sở Hành dẫn cô đi gặp mấy nhân vật lớn trong thành phố mà ngày thường vốn chỉ ru rú ở trong nhà, nhưng biểu hiện của Anh Túc nhiều nhất chỉ được coi là lễ phép. Về phần Sở Hành nói với đối phương cái gì, một câu cô cũng không chú ý đến.
Cứ như thế năm lần bảy lượt, rốt cuộc Sở Hành cũng hơi nhíu mày. Mở miệng nói: “Cả buổi tối cứ không yên lòng. Đang suy nghĩ cái gì?”
Anh Túc nghe như gió lạnh thổi qua tai, hai giây sau mới khôi phục lại tinh thần. Sợ hãi, nhanh chóng suy tính một lúc, lấy ly rượu không ở trong tay Sở Hành đưa qua cho người phục vụ ở bên cạnh, rồi sau đó ngoan ngoãn dịu dàng mở miệng: “Đang suy nghĩ không biết chị Ly Chi và A Lương sẽ trở lại vào lúc nào.”
Lúc cô nói lời này, vừa vặn nhìn thoáng qua Lý Du Anh ở sau lưng Sở Hành. Anh Túc không nâng mí mắt, chỉ cảm thấy Sở Hành giống như buồn cười liếc cô, hiển nhiên là sẽ không tin tưởng câu trả lời của cô. Sắc mặt Anh Túc không thay đổi để mặc cho anh nhìn, một lát sau mới nghe Sở Hành chậm rãi mở miệng: “Nếu em thật sự hy vọng có thể nhìn thấy hai cô ấy sớm một chút, thì cuối tuần hoặc là sáng thứ năm có thể đi theo tài xế đến sân bay, tự mình đón họ trở lại.”
Anh Túc chỉ làm như không nghe ra được sự nhạo báng trong đó, rũ tay bình tĩnh trả lời: “Đợi đến lúc chị Ly Chi và A Lương trở lại, Anh Túc nhất định sẽ đi đón.”
A Lương ở biên giới tây nam một tuần, cuộc sống trôi qua an nhàn sung sướng cũng giống như lúc ở nhà họ Sở.
Trước khi A Lương tới, người của nhà họ Sở ở vùng Tây Nam cũng đã hiểu được đại khái người mới này có địa vị gì ở nhà họ Sở, nên chờ khi A Lương đến biên giới, liền đưa thẳng cô ta và Ly Chi đến hai căn phòng ở khách sạn tốt nhất nơi đó. Vốn là phải khổ cực điều tra nghe ngóng và đàm phán nhiệm vụ, nhưng lại cố ý sắp xếp cho những người làm ở đây đi điều tra, nên mỗi sáng sớm A Lương chỉ cần nghĩ đến những chuyện cần làm trong ngày, ngoại trừ dùng nửa tiếng đồng hồ để phân công việc, thời gian còn lại chính là ở những nơi dùng cho việc vui chơi và bảo dưỡng sắc đẹp.
Mỗi ngày cô ta trở lại khách sạn rất muộn. Mỗi lần trở về không phải uống đến mơ mơ màng màng, thì chính là thua sạch tiền. Vào ngày chủ nhật náo nhiệt, A Lương về khách sạn đã hơn nữa đêm. Vào mười hai giờ, khi cô uống say mềm trở lại khách sạn, cô lảo đảo cắm thẻ phòng, ngay thời khắc căn phòng sáng lên, thậm chí cô không kịp phát hiện trên ghế sa lon cách đó không xa có thêm một người.
Danh sách chương