Edit: Chickenliverpate
“...... Tôi không biết.”
Anh Túc bước về phía trước một bước, theo bản năng Lộ Minh lui về phía sau một bước. Anh Túc lại bước thêm một bước, sau lưng Lộ Minh đã là bồn hoa, nên không còn đường lui.
Anh vừa cúi đầu, đã nhìn thấy nước da gần như trong suốt của Anh Túc ngay trước mặt. Khi cô chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt thủy ngân đen óng ánh, anh có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, vừa mê hoặc lại nguy hiểm.
Hô hấp của Lộ Minh dường như đứt quãng trong vòng mấy giây, nhưng lại nhanh chóng phục hồi tinh thần, lập tức xoay mặt đi.
“Trợ lý tổng giám đốc Lộ, anh còn thiếu tôi một nhân tình.” Anh Túc bức Lộ Minh phải ngửa cổ ra đằng sau, mãi cho đến khi anh không biết phải dời mắt đến đâu, mới chậm rãi mở miệng: “Anh cho rằng lúc tôi bị giam rồi lên cơn sốt, tùy tiện nói với Sở Hành vài câu hời hợt, là đã trả hết nhân tình cho tôi rồi sao?”
“......”
Lộ Minh bị những lời nói này của cô làm cho tức cười một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư Anh Túc, hai ngày trước cô đột nhiên biến mất, cô không nhìn thấy thiếu gia lo lắng như thế nào đâu. Thiếu gia cho rằng cô bị người ta bắt cóc, không có tâm trạng ăn cơm, lật tung cả Thành phố C, chỉ để tìm cô.”
Anh Túc rũ mắt xuống, hàng mi dài run rẩy, nhất thời không trả lời. Sau một lúc lâu, mới khẽ cười lạnh một tiếng: “Cho nên...?”
Lộ Minh nhìn gương mặt không chút biểu cảm của cô, thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư Anh Túc, cô cứ đi theo vài ngày đi, nha?”
“Theo? Tôi theo như thế nào?” Anh Túc mở bừng mắt, nhìn thẳng vào anh, tâm trạng bất ngờ trở nên kích động: “Đi theo chờ anh ấy cho tôi tiễn Thôi Chí Tân thêm một lần nữa? Viêm phổi suýt chết trong bệnh viện thêm một lần nữa? Thắng xe không ăn thêm một lần nữa, dứt khoát bị đụng chết trên đường luôn đi có phải hay không?”
Lộ Minh lại tức cười thêm một trận, một lát sau nói: “...... Thắng xe không ăn đâu có liên quan gì đến thiếu gia hả?”
Anh Túc lạnh lùng nói: “Chiếc xe đó mới vừa đưa đi kiểm tra định kì không bao lâu, mang trở về liền gặp phải thắng xe không ăn, đặt trường hợp là anh, anh sẽ cảm thấy đây chỉ là nhân tố tình cờ?”
Lộ Minh cẩn thận ngậm miệng không đáp.
Ánh mắt Anh Túc trở nên sắc bén, cô nói: “Anh đến đây, nhất định có quan hệ với Lý Du Anh. Rốt cuộc anh có nói hay không?”
Lộ Minh do dự một lúc, rồi nói: “......Tiểu thư Anh Túc, cô đừng làm khó tôi.”
Anh Túc nhìn anh thật lâu, Lộ Minh gần như muốn nộp khí giới đầu hàng dưới cái nhìn dữ dội của cô. Chợt thấy cô nhếch môi, nhàn nhạt nở nụ cười. Trong lòng Lộ Minh kinh sợ khi nghe cô nói: “Được. Tôi không làm khó dễ anh nữa. Coi như tôi đã đưa nhân tình cho một kẻ vong ân phụ nghĩa.”
Lộ Minh không thích nghe nhất là bị người khác đánh giá anh như vậy, nhắm mắt nói: “Tôi rất muốn nói cho cô, nhưng nếu để thiếu gia biết được, nhất định sẽ róc xương lóc thịt tôi đó!”
Anh Túc nhìn anh chằm chằm, quả thật muốn cầm dao đâm cho anh ta mấy chục lỗ. Sau một lúc lâu, cô mới lui về sau hai bước, giận dỗi bỏ đi.
Sau lưng áo Lộ Minh đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh Túc dừng lại trong hành lang một lát để thu hồi cảm xúc, mới tiếp tục trở về phòng. Sở Hành nghe tiếng cô đi vào, liền vẫy tay về phía cô: “Tới đây.”
Anh Túc đi tới, Sở Hành chỉ vào hình ảnh một nhân vật trên màn hình, nói: “Em thấy người này có giống em hay không?”
Anh Túc hờ hững đưa mắt nhìn sang, rồi nói: “Nhìn đẹp hơn tôi.”
Sở Hành liếc nhìn cô, anh bật cười, rồi đưa tay véo cằm cô, trêu chọc: “ Từ lúc nào em trở nên khiêm nhường như vậy hả?”
Anh Túc mấp máy môi do dự, nhưng vẫn hỏi: “Ngài tới nơi này liên tiếp mấy ngày, công việc bên phía Sở gia phải làm sao?”
“Không xảy ra vấn đề gì.” Sở Hành không mấy lưu tâm đến vấn đề của cô, anh đóng máy vi tính lại, rồi nói: “Chiều nay, chúng ta ra biển bơi.”
Sở Hành đã ra chủ ý thì không ai có thể thay đổi được. Nhưng từ tối hôm qua đến giờ, trong đầu Anh Túc đều lởn vởn chuyện có liên quan đến Lý Du Anh, hoàn toàn không có ý định đi bơi lội.
Cô không nắm bắt được hành động lần này của Sở Hành rốt cuộc có ý gì. Không thấy tung tích của Lý Du Anh, Sở Hành thoát không khỏi có liên hệ. Nhưng từ khi anh xuất hiện, lại không hề nhắc đến lý do vì sao cô đến đây, suốt cả quá trình, ở cùng với ai, cũng chưa từng hỏi một câu tại sao cô lại lén lút bỏ trốn khỏi buổi nhạc kịch, càng không thấy tức giận hay trừng phạt cô, tất cả những hành vi đó hoàn toàn khác xa trước đây.
Sở Hành đã không đề cập đến, nếu Anh Túc chủ động nhắc tới, chẳng khác nào tự tìm đường chết, nên cũng không thể nói. Anh Túc không hỏi, cũng chỉ có thể tự suy đoán. Đêm hôm qua, Anh Túc nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đủ loại khả năng, càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể đoán ra được, dường như cả đêm không hề chợp mắt, lại không dám lộn xộn, dẫn đến sáng sớm hôm nay lúc rời giường, cả người cứng ngắc.
Nước biển ở hòn đảo phụ cận có màu xanh lam, trong vắt có thể nhìn thấy đáy. Ban đầu Anh Túc không chịu xuống nước, nào là sợ nước lạnh chuột rút và một số lý do lấy lệ, cuối cùng vẫn bị Sở Hành cầm mắt cá chân nhẹ nhàng kéo vào trong nước.
Ở trong nước, biểu cảm của Anh Túc vẫn trơ như gỗ, Sở Hành trêu chọc mấy câu, sắc mặt vẫn không thấy tốt hơn. Một lát sau anh mới hỏi: “Bên này nước trong xanh như vậy, vẫn chưa đủ để em nở nụ cười sao?”
Anh Túc cũng không thèm nhìn xuống dưới nước một cái, thuận miệng nói: “Chơi có gì vui chứ, cũng không khác bể bơi Sở gia cho lắm.”
“Vậy em chạy tới đây làm gì?”
Anh thờ ơ nói, nhưng trong lòng Anh Túc lại thấy khá căng thẳng. Cô quan sát sắc mặt của anh, nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra cái gì, vẫn là thái độ giếng sâu không sóng.
Nếu Sở Hành cố ý hỏi cô những lời này, nhất định Anh Túc có thể nói dối không chớp mắt. Nhưng vừa rồi Sở Hành chỉ thuận miệng nói ra, rõ ràng không có ý muốn tiếp tục đề tài này nữa, Anh Túc không có nói cơ hội để nói dối, tất cả những lời nói dối chỉ có thể bị nuốt hết xuống cổ họng, bật ra không được, nuốt cũng không trôi.
Cô đứng đó mang tâm trạng không ổn định, Sở Hành đã ép cô từ từ chìm vào trong nước.
Ban đầu Anh Túc cũng không phát hiện, theo bản năng phun hết không khí trong miệng ra ngoài. Một lát sau liền cảm thấy khó thở, đến khi lấy lại tinh thần mới phát giác mình đang chìm sâu dưới nước gần hai thước.
Anh Túc muốn trồi lên mặt nước, thì bất ngờ phát hiện bả vai mình đang bị Sở Hành vững vàng đè xuống, giãy giụa cách nào cũng không thoát.
Cô vẫn cố gắng trồi lên, thử hai lần, đều phí công. Trong lòng Anh Túc kinh sợ, ngước mặt lên nhìn biểu cảm của Sở Hành.
Sắc mặt của anh ở dưới nước vẫn rất bình tĩnh, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô. Trong khoảnh khắc khi hai ánh mắt chạm vào nhau, trong đầu Anh Túc đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác, anh muốn dìm cô chết đuối ở đây.
Anh Túc trợn to mắt, bắt đầu vùng vẫy dữ dội mà xưa nay chưa từng có. Sở Hành vẫn tiếp tục đè vai cô xuống, cô càng giãy giụa thì lực ép càng tăng, như thế nào cũng không thoát ra được. Khủng hoảng tâm lý trong lòng Anh Túc càng lúc càng lớn, mãi cho đến khi chút không khí cuối cùng trong buồng phổi cạn hết, cảm giác hít thở không thông ập tới, rốt cuộc hai mắt đột nhiên mở trừng.
Ánh mắt Anh Túc bắt đầu tan rã, tay chân quờ quạng trong tuyệt vọng. Sở Hành vẫn bóp chặt vai cô như cũ, nhìn động tác vùng vẫy vô ích cuối cùng của cô.
Chẳng qua chỉ trong vài giây, nhưng Anh Túc lại có cảm giác mình đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, đến khi cảm nhận được cái chết đang gần kề, vòng eo bất ngờ bị người nào đó nắm lấy, lập tức có hai cánh môi mềm mại áp sát vào môi cô, đầu lưỡi linh hoạt tách hai hàm răng cô ra, chậm rãi truyền không khí qua cho cô.
Ánh mắt Anh Túc khẽ chớp lấy lại sức sống, giống như khô hạn gặp mưa, cô vội vã không chút do dự ôm chặt cổ Sở Hành, trong đầu trống rỗng, ngoại trừ làm theo bản năng hớp lấy từng ngụm từng ngụm không khí, thì cái gì cũng không biết.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng trồi lên mặt nước.
Cảnh vật trước mắt Anh Túc đều trở thành một mảng tối đen, cô ôm ngực thở dốc một cách dữ dội. Đợi đến khi cô có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật chung quanh, đã không còn thấy bóng dáng của Sở Hành. Đưa mắt nhìn về phía bờ, mới thấy bóng lưng của Sở Hành đang bước đi dọc theo bờ cát càng lúc càng xa.
Đến lúc ăn tối, Sở Hành cũng không có dáng vẻ như hồi trưa lúc còn ở trong nước.
Sở Hành hoàn toàn không có một hành động nóng nảy nào, lời nói cử chỉ so với ngày thường không có gì khác biệt. Đến khi trở về khách sạn, lúc áp đảo Anh Túc ở trên giường, cong chân trêu chọc, cũng vẫn dùng thủ đoạn ôn hòa, cũng vẫn rất có trình tự. Trái tim Anh Túc cứ treo lơ lửng, cô cắn môi không nói tiếng nào. Mặc dù bị trêu chọc giày vò đến nỗi mồ hôi cũng rịn ra một lớp, nhưng cũng nhịn không phát ra tiếng rên rỉ.
Sở Hành tách hai chân cô ra, ung dung thong thả kéo nửa thân trên của cô thành tư thế một cây cung. Kéo eo Anh Túc cong lên từng chút từng chút một, mãi cho đến khi Sở Hành hài lòng với độ cao, anh mới siết chặt eo của cô, chậm rãi tiến vào.
Sau khi chạm đến chỗ sâu nhất, Sở Hành mới từ từ chuyển động, cuối cùng Anh Túc cũng không nhịn được nữa, ngửa cổ lên khẽ rên một tiếng, eo cũng mềm rũ xuống.
Đúng lúc này, Sở Hành mới bấm vào eo cô một cái, rồi nói: “Cong lên.”
Anh Túc cắn môi, từ từ ưỡn người lên một lần nữa.
Nhưng lần này cô cũng không thể kiên trì được bao lâu. Thủ đoạn của Sở Hành vẫn luôn rất gian xảo, khi anh thong thả khiêu khích cô còn có thể nhẫn nại, nhưng khi anh đã gia tăng tốc độ thì tất cả đều là khổ sở. Đêm nay, động tác trên tay và lực va chạm phía bên dưới của anh cũng càng lúc càng nhanh, ban đầu Anh Túc chỉ nhắm chặt hai mắt không lên tiếng, nhưng sau đó những tiếng kêu trầm thấp cũng từ từ bật ra, càng về sau càng không thể chịu đựng nổi. Hông Anh Túc sập xuống, cô liều mạng bò ra mép giường.
Nhưng chỉ bò được một bước, đã bị Sở Hành chụp lấy cổ chân kép trở lại: “Chạy đi đâu?”
Anh Túc không trả lời, bị anh lật sấp người lại, đổi tư thế thâm nhập sâu hơn. Nhưng Sở Hành vẫn chưa hoàn toàn đi vào, hai vai Anh Túc đã run lên, cô nhỏ giọng cầu xin: “Đau.”
Sở Hành nghe được, cũng không cử động. Tay của anh vòng lên phía trước ôm lấy ngực Anh Túc, chậm rãi xoa bóp, lại dịu dàng vuốt ve, đợi đến khi Anh Túc bắt đầu thả lỏng, đầu ngón tay bất ngờ ngờ véo một cái vào đỉnh hồng cao ngất của cô.
Anh Túc đờ người, mềm mại nằm xuống không một tiếng động, nghe giọng anh thì thầm sau lưng mình: “Em đau cái gì?”
Sự tình đêm đó không kéo dài lâu lắm, cũng không hẳn là đau đớn hơn bình thường, nhưng Anh Túc lại cảm thấy mất hồn mất vía, gian nan khác thường. Cho đến khi đèn treo tường hoàn toàn tắt hẳn, rõ ràng cô cực kì mệt mỏi, nhưng đầu óc lại không ngừng chuyển động rất thanh tỉnh, không cách nào ngủ được.
Ở cùng với Sở Hành trên đảo mấy ngày, mỗi đêm Anh Túc đều trải qua như vậy.
Sở Hành lại giống như không hề phát hiện ra việc cô mất ngủ, vẫn mang cô đi chơi hết trò chơi này đến trò chơi khác ở trên đảo.
“...... Tôi không biết.”
Anh Túc bước về phía trước một bước, theo bản năng Lộ Minh lui về phía sau một bước. Anh Túc lại bước thêm một bước, sau lưng Lộ Minh đã là bồn hoa, nên không còn đường lui.
Anh vừa cúi đầu, đã nhìn thấy nước da gần như trong suốt của Anh Túc ngay trước mặt. Khi cô chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt thủy ngân đen óng ánh, anh có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, vừa mê hoặc lại nguy hiểm.
Hô hấp của Lộ Minh dường như đứt quãng trong vòng mấy giây, nhưng lại nhanh chóng phục hồi tinh thần, lập tức xoay mặt đi.
“Trợ lý tổng giám đốc Lộ, anh còn thiếu tôi một nhân tình.” Anh Túc bức Lộ Minh phải ngửa cổ ra đằng sau, mãi cho đến khi anh không biết phải dời mắt đến đâu, mới chậm rãi mở miệng: “Anh cho rằng lúc tôi bị giam rồi lên cơn sốt, tùy tiện nói với Sở Hành vài câu hời hợt, là đã trả hết nhân tình cho tôi rồi sao?”
“......”
Lộ Minh bị những lời nói này của cô làm cho tức cười một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư Anh Túc, hai ngày trước cô đột nhiên biến mất, cô không nhìn thấy thiếu gia lo lắng như thế nào đâu. Thiếu gia cho rằng cô bị người ta bắt cóc, không có tâm trạng ăn cơm, lật tung cả Thành phố C, chỉ để tìm cô.”
Anh Túc rũ mắt xuống, hàng mi dài run rẩy, nhất thời không trả lời. Sau một lúc lâu, mới khẽ cười lạnh một tiếng: “Cho nên...?”
Lộ Minh nhìn gương mặt không chút biểu cảm của cô, thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư Anh Túc, cô cứ đi theo vài ngày đi, nha?”
“Theo? Tôi theo như thế nào?” Anh Túc mở bừng mắt, nhìn thẳng vào anh, tâm trạng bất ngờ trở nên kích động: “Đi theo chờ anh ấy cho tôi tiễn Thôi Chí Tân thêm một lần nữa? Viêm phổi suýt chết trong bệnh viện thêm một lần nữa? Thắng xe không ăn thêm một lần nữa, dứt khoát bị đụng chết trên đường luôn đi có phải hay không?”
Lộ Minh lại tức cười thêm một trận, một lát sau nói: “...... Thắng xe không ăn đâu có liên quan gì đến thiếu gia hả?”
Anh Túc lạnh lùng nói: “Chiếc xe đó mới vừa đưa đi kiểm tra định kì không bao lâu, mang trở về liền gặp phải thắng xe không ăn, đặt trường hợp là anh, anh sẽ cảm thấy đây chỉ là nhân tố tình cờ?”
Lộ Minh cẩn thận ngậm miệng không đáp.
Ánh mắt Anh Túc trở nên sắc bén, cô nói: “Anh đến đây, nhất định có quan hệ với Lý Du Anh. Rốt cuộc anh có nói hay không?”
Lộ Minh do dự một lúc, rồi nói: “......Tiểu thư Anh Túc, cô đừng làm khó tôi.”
Anh Túc nhìn anh thật lâu, Lộ Minh gần như muốn nộp khí giới đầu hàng dưới cái nhìn dữ dội của cô. Chợt thấy cô nhếch môi, nhàn nhạt nở nụ cười. Trong lòng Lộ Minh kinh sợ khi nghe cô nói: “Được. Tôi không làm khó dễ anh nữa. Coi như tôi đã đưa nhân tình cho một kẻ vong ân phụ nghĩa.”
Lộ Minh không thích nghe nhất là bị người khác đánh giá anh như vậy, nhắm mắt nói: “Tôi rất muốn nói cho cô, nhưng nếu để thiếu gia biết được, nhất định sẽ róc xương lóc thịt tôi đó!”
Anh Túc nhìn anh chằm chằm, quả thật muốn cầm dao đâm cho anh ta mấy chục lỗ. Sau một lúc lâu, cô mới lui về sau hai bước, giận dỗi bỏ đi.
Sau lưng áo Lộ Minh đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh Túc dừng lại trong hành lang một lát để thu hồi cảm xúc, mới tiếp tục trở về phòng. Sở Hành nghe tiếng cô đi vào, liền vẫy tay về phía cô: “Tới đây.”
Anh Túc đi tới, Sở Hành chỉ vào hình ảnh một nhân vật trên màn hình, nói: “Em thấy người này có giống em hay không?”
Anh Túc hờ hững đưa mắt nhìn sang, rồi nói: “Nhìn đẹp hơn tôi.”
Sở Hành liếc nhìn cô, anh bật cười, rồi đưa tay véo cằm cô, trêu chọc: “ Từ lúc nào em trở nên khiêm nhường như vậy hả?”
Anh Túc mấp máy môi do dự, nhưng vẫn hỏi: “Ngài tới nơi này liên tiếp mấy ngày, công việc bên phía Sở gia phải làm sao?”
“Không xảy ra vấn đề gì.” Sở Hành không mấy lưu tâm đến vấn đề của cô, anh đóng máy vi tính lại, rồi nói: “Chiều nay, chúng ta ra biển bơi.”
Sở Hành đã ra chủ ý thì không ai có thể thay đổi được. Nhưng từ tối hôm qua đến giờ, trong đầu Anh Túc đều lởn vởn chuyện có liên quan đến Lý Du Anh, hoàn toàn không có ý định đi bơi lội.
Cô không nắm bắt được hành động lần này của Sở Hành rốt cuộc có ý gì. Không thấy tung tích của Lý Du Anh, Sở Hành thoát không khỏi có liên hệ. Nhưng từ khi anh xuất hiện, lại không hề nhắc đến lý do vì sao cô đến đây, suốt cả quá trình, ở cùng với ai, cũng chưa từng hỏi một câu tại sao cô lại lén lút bỏ trốn khỏi buổi nhạc kịch, càng không thấy tức giận hay trừng phạt cô, tất cả những hành vi đó hoàn toàn khác xa trước đây.
Sở Hành đã không đề cập đến, nếu Anh Túc chủ động nhắc tới, chẳng khác nào tự tìm đường chết, nên cũng không thể nói. Anh Túc không hỏi, cũng chỉ có thể tự suy đoán. Đêm hôm qua, Anh Túc nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đủ loại khả năng, càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể đoán ra được, dường như cả đêm không hề chợp mắt, lại không dám lộn xộn, dẫn đến sáng sớm hôm nay lúc rời giường, cả người cứng ngắc.
Nước biển ở hòn đảo phụ cận có màu xanh lam, trong vắt có thể nhìn thấy đáy. Ban đầu Anh Túc không chịu xuống nước, nào là sợ nước lạnh chuột rút và một số lý do lấy lệ, cuối cùng vẫn bị Sở Hành cầm mắt cá chân nhẹ nhàng kéo vào trong nước.
Ở trong nước, biểu cảm của Anh Túc vẫn trơ như gỗ, Sở Hành trêu chọc mấy câu, sắc mặt vẫn không thấy tốt hơn. Một lát sau anh mới hỏi: “Bên này nước trong xanh như vậy, vẫn chưa đủ để em nở nụ cười sao?”
Anh Túc cũng không thèm nhìn xuống dưới nước một cái, thuận miệng nói: “Chơi có gì vui chứ, cũng không khác bể bơi Sở gia cho lắm.”
“Vậy em chạy tới đây làm gì?”
Anh thờ ơ nói, nhưng trong lòng Anh Túc lại thấy khá căng thẳng. Cô quan sát sắc mặt của anh, nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra cái gì, vẫn là thái độ giếng sâu không sóng.
Nếu Sở Hành cố ý hỏi cô những lời này, nhất định Anh Túc có thể nói dối không chớp mắt. Nhưng vừa rồi Sở Hành chỉ thuận miệng nói ra, rõ ràng không có ý muốn tiếp tục đề tài này nữa, Anh Túc không có nói cơ hội để nói dối, tất cả những lời nói dối chỉ có thể bị nuốt hết xuống cổ họng, bật ra không được, nuốt cũng không trôi.
Cô đứng đó mang tâm trạng không ổn định, Sở Hành đã ép cô từ từ chìm vào trong nước.
Ban đầu Anh Túc cũng không phát hiện, theo bản năng phun hết không khí trong miệng ra ngoài. Một lát sau liền cảm thấy khó thở, đến khi lấy lại tinh thần mới phát giác mình đang chìm sâu dưới nước gần hai thước.
Anh Túc muốn trồi lên mặt nước, thì bất ngờ phát hiện bả vai mình đang bị Sở Hành vững vàng đè xuống, giãy giụa cách nào cũng không thoát.
Cô vẫn cố gắng trồi lên, thử hai lần, đều phí công. Trong lòng Anh Túc kinh sợ, ngước mặt lên nhìn biểu cảm của Sở Hành.
Sắc mặt của anh ở dưới nước vẫn rất bình tĩnh, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô. Trong khoảnh khắc khi hai ánh mắt chạm vào nhau, trong đầu Anh Túc đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác, anh muốn dìm cô chết đuối ở đây.
Anh Túc trợn to mắt, bắt đầu vùng vẫy dữ dội mà xưa nay chưa từng có. Sở Hành vẫn tiếp tục đè vai cô xuống, cô càng giãy giụa thì lực ép càng tăng, như thế nào cũng không thoát ra được. Khủng hoảng tâm lý trong lòng Anh Túc càng lúc càng lớn, mãi cho đến khi chút không khí cuối cùng trong buồng phổi cạn hết, cảm giác hít thở không thông ập tới, rốt cuộc hai mắt đột nhiên mở trừng.
Ánh mắt Anh Túc bắt đầu tan rã, tay chân quờ quạng trong tuyệt vọng. Sở Hành vẫn bóp chặt vai cô như cũ, nhìn động tác vùng vẫy vô ích cuối cùng của cô.
Chẳng qua chỉ trong vài giây, nhưng Anh Túc lại có cảm giác mình đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, đến khi cảm nhận được cái chết đang gần kề, vòng eo bất ngờ bị người nào đó nắm lấy, lập tức có hai cánh môi mềm mại áp sát vào môi cô, đầu lưỡi linh hoạt tách hai hàm răng cô ra, chậm rãi truyền không khí qua cho cô.
Ánh mắt Anh Túc khẽ chớp lấy lại sức sống, giống như khô hạn gặp mưa, cô vội vã không chút do dự ôm chặt cổ Sở Hành, trong đầu trống rỗng, ngoại trừ làm theo bản năng hớp lấy từng ngụm từng ngụm không khí, thì cái gì cũng không biết.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng trồi lên mặt nước.
Cảnh vật trước mắt Anh Túc đều trở thành một mảng tối đen, cô ôm ngực thở dốc một cách dữ dội. Đợi đến khi cô có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật chung quanh, đã không còn thấy bóng dáng của Sở Hành. Đưa mắt nhìn về phía bờ, mới thấy bóng lưng của Sở Hành đang bước đi dọc theo bờ cát càng lúc càng xa.
Đến lúc ăn tối, Sở Hành cũng không có dáng vẻ như hồi trưa lúc còn ở trong nước.
Sở Hành hoàn toàn không có một hành động nóng nảy nào, lời nói cử chỉ so với ngày thường không có gì khác biệt. Đến khi trở về khách sạn, lúc áp đảo Anh Túc ở trên giường, cong chân trêu chọc, cũng vẫn dùng thủ đoạn ôn hòa, cũng vẫn rất có trình tự. Trái tim Anh Túc cứ treo lơ lửng, cô cắn môi không nói tiếng nào. Mặc dù bị trêu chọc giày vò đến nỗi mồ hôi cũng rịn ra một lớp, nhưng cũng nhịn không phát ra tiếng rên rỉ.
Sở Hành tách hai chân cô ra, ung dung thong thả kéo nửa thân trên của cô thành tư thế một cây cung. Kéo eo Anh Túc cong lên từng chút từng chút một, mãi cho đến khi Sở Hành hài lòng với độ cao, anh mới siết chặt eo của cô, chậm rãi tiến vào.
Sau khi chạm đến chỗ sâu nhất, Sở Hành mới từ từ chuyển động, cuối cùng Anh Túc cũng không nhịn được nữa, ngửa cổ lên khẽ rên một tiếng, eo cũng mềm rũ xuống.
Đúng lúc này, Sở Hành mới bấm vào eo cô một cái, rồi nói: “Cong lên.”
Anh Túc cắn môi, từ từ ưỡn người lên một lần nữa.
Nhưng lần này cô cũng không thể kiên trì được bao lâu. Thủ đoạn của Sở Hành vẫn luôn rất gian xảo, khi anh thong thả khiêu khích cô còn có thể nhẫn nại, nhưng khi anh đã gia tăng tốc độ thì tất cả đều là khổ sở. Đêm nay, động tác trên tay và lực va chạm phía bên dưới của anh cũng càng lúc càng nhanh, ban đầu Anh Túc chỉ nhắm chặt hai mắt không lên tiếng, nhưng sau đó những tiếng kêu trầm thấp cũng từ từ bật ra, càng về sau càng không thể chịu đựng nổi. Hông Anh Túc sập xuống, cô liều mạng bò ra mép giường.
Nhưng chỉ bò được một bước, đã bị Sở Hành chụp lấy cổ chân kép trở lại: “Chạy đi đâu?”
Anh Túc không trả lời, bị anh lật sấp người lại, đổi tư thế thâm nhập sâu hơn. Nhưng Sở Hành vẫn chưa hoàn toàn đi vào, hai vai Anh Túc đã run lên, cô nhỏ giọng cầu xin: “Đau.”
Sở Hành nghe được, cũng không cử động. Tay của anh vòng lên phía trước ôm lấy ngực Anh Túc, chậm rãi xoa bóp, lại dịu dàng vuốt ve, đợi đến khi Anh Túc bắt đầu thả lỏng, đầu ngón tay bất ngờ ngờ véo một cái vào đỉnh hồng cao ngất của cô.
Anh Túc đờ người, mềm mại nằm xuống không một tiếng động, nghe giọng anh thì thầm sau lưng mình: “Em đau cái gì?”
Sự tình đêm đó không kéo dài lâu lắm, cũng không hẳn là đau đớn hơn bình thường, nhưng Anh Túc lại cảm thấy mất hồn mất vía, gian nan khác thường. Cho đến khi đèn treo tường hoàn toàn tắt hẳn, rõ ràng cô cực kì mệt mỏi, nhưng đầu óc lại không ngừng chuyển động rất thanh tỉnh, không cách nào ngủ được.
Ở cùng với Sở Hành trên đảo mấy ngày, mỗi đêm Anh Túc đều trải qua như vậy.
Sở Hành lại giống như không hề phát hiện ra việc cô mất ngủ, vẫn mang cô đi chơi hết trò chơi này đến trò chơi khác ở trên đảo.
Danh sách chương