10.
Ba tháng xuân, Lý Hành bắt đầu lo liệu việc triều chính.

Mười ngày nửa tháng ta mới gặp hắn một lần.
A tỷ cũng không thoái chức trong khoảng thời gian này, thậm chí còn bận rộn hơn.
Ta hỏi a tỷ vì sao không cứng rắn lên, cứ giao binh quyền ra là được rồi.
A tỷ gõ đầu ta: “Trường An của chúng ta sắp vào cung rồi.

Vậy thì a tỷ sẽ bảo vệ biên cương, bảo vệ hoàng cung, cũng bảo vệ Trường An.”
Ta biết a tỷ cảm thấy có lỗi với ta nhưng tỷ ấy lại nói đây là lựa chọn của tỷ ấy.
Lý Diễn lại rất rảnh rỗi.

Tuổi của ta và hắn khá gần nhau cho nên hắn rất hay chạy đến chỗ ta chơi.
Ta trời sinh rất thích ồn ào, cho nên ta hay trốn Thích lão gia và Thích phu nhân đi chơi.
Hôm nay, Lý Diễn tặng ta một món đồ chơi làm bằng gỗ, không biết bên trong có cơ quan gì, ấn một cái nó sẽ kẽo kẹt chạy đi.
“Ngươi lấy cái này ở đâu thế?” Ta hỏi.

Lý Diễn không biết xấu hổ nói: “Mấy cái này ta có nhiều lắm, ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có thể soạn nhạc ngâm thơ, còn biết võ thuật bảo vệ quốc gia nữa đó.”
Ta “xì” một tiếng, mau cất món đồ chơi này đi mau, nếu không Lý Diễn đổi ý, đòi lại thì sao.
Dạo chơi trong chợ mệt rồi, Lý Diễn mua cho ta một cái bánh bao nhân thịt.

Hắn biết ta không thích ăn đồ ngọt.
Ta không ngại chút nào, ngồi xuống há miệng cắn một miếng bánh bao thật to.

Đột nhiên, Lý Diễn cười ta: “Thích Trường An, ngươi thô lỗ muốn chết!”
“Ai cần ngươi lo,” ta tức giận, “Đừng có mà không biết lớn nhỏ như thế.

Ta sắp trở thành tẩu tử của ngươi rồi đó.”
“À, mà ta nói thật nhé,” Lý Diễn vô tình hỏi, “Nếu ngày ấy, người cầu hôn là ta, liệu ngươi có đồng ý không?”
Ta không do dự chút nào: “Ta sẽ đá ngươi đi thật xa luôn.”
Hắn cười: “Ta biết mà.”
“Ta phải rời khỏi hoàng thành rồi,” bỗng nhiên, Lý Diễn nói, “Tuy hoàng thành rất vui nhưng có quá nhiều quy củ, ta thích tự do tự tại hơn.”
“Vậy ngươi… buông bỏ a tỷ rồi sao?”
Lý Diễn nhìn ta rất lâu.
“Đúng thế, ta buông bỏ rồi.”
Nhưng Lý Diễn lại không rời khỏi hoàng thành được.
Đầu tháng tư, Hoàng đế mất, truyền ngôi cho Lý Hành, dựa theo truyền thống của Đại Ung, các hoàng tử công chúa phải ở lại hoàng thành giữ đạo hiếu 3 năm mới có thể đi đến đất phong.
Vì quốc tang, hôn lễ của ta và Lý Hành kéo dài vô thời hạn.
Ngày tân đế đăng cơ, Lý Diễn dắt ta đến một đài cao để nhìn.

Cả triều văn võ quỳ xuống.

Lý Hành ở nơi cao nhất, khuôn mặt vô cảm, bên cạnh là Lục gia tỷ tỷ đoan trang, xinh đẹp.
Ta cảm thấy rất xa lạ, giống như… giống như… ta không phải rất muốn gả cho Lý Hành.
Buổi tối, a tỷ trở về, nói với ta tỷ không thoái chức nữa.


Du mục tái bắc lại xâm phạm lãnh thổ của Đại Ung, tỷ ấy phải đi đánh giặc.
Ta đi tiễn a tỷ hành quân, lại không ngờ người bên cạnh tỷ ấy là Lâm Cẩn Y.
A tỷ xoay người lên ngựa, dặn dò ta: “Ở hoàng thành phải cẩn thận, đừng chạy loạn khắp nơi, biết không?”
Ta gật đầu, dù sao thì a tỷ không có thiên lý nhãn, không quản ta được.
Thích lão gia và Thích phu nhân phải về cố hương.

Trước khi đi, bọn họ gặp Lý Hành, nói ta không hiểu lễ nghĩa, muốn mang ta theo để dạy dỗ, chờ khi thành hôn sẽ đưa ta về.
Tất nhiên ta không vui.

Lý Hành chiều ta, không đồng ý với bọn họ.
Thiếu sự quản giáo của bọn họ, ta cầu còn không được.
Tiếu Thiền và Liễu Y Nhiên đã không còn bị cấm túc, chẳng qua Liễu Y Nhiên đã đổi tính, trở thành một thục nữ ngoan ngoãn.
Tiếu Thiền vẫn khiến người ta ghét như trước.
Ta và nàng rất hay chạy vào cung gặp Lý Hành, lúc đụng mặt nhau không thể tránh khỏi việc nói qua nói lại vài câu.

Lý Hành thiên vị ta, lần nào Tiếu Thiền cũng đau lòng, khóc lóc chạy về nhà.
Lý Hành bất đắc dĩ bảo ta đừng lộn xộn nữa.
Ta giả vờ không vui và Lý Hành đã đến dỗ dành ta.
Lục Vãn Vân chỉ có thể mím môi nhịn cười.
Cô ấy là một tiểu thư khuê các chân chính.


Mỗi khi cô ấy ở bên cạnh Lý Hành, hai bọn họ rất đẹp đôi, chỉ có ta giống như là kẻ dư thừa.
Có một lần ta vô tình nghe thấy tỳ nữ của Lục Vãn Vân nói ta giống như đứa con nhỏ của hai người họ.

Ta rất tức giận.

Lục Vãn Vân biết chuyện đã phạt nô tỳ kia đi làm cu li.
"Trường An, muội đừng tin mấy lời nói linh tinh của người trong cung," Lục Vãn Vân nắm tay ta, "Hoàng thượng rất thích muội.

Muội sẽ trở thành Phi tử, đừng tức giận vì mấy lời không cần thiết này."
"Vì sao làm phi tử thì không thể tức giận?" Bỗng nhiên ta hỏi bất ngờ.
Lục Vãn Vân nói: "Hậu phi thì nên rộng lượng một chút.

Ở trong cung điều đáng kiêng kỵ nhất chính là mấy lời thật lòng."
Ta buột miệng: "Vậy thì ta không muốn làm phi tử nữa.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện