6.
Ta là nhị nữ của Thích gia.

Hồi nhỏ ta bị bắt cóc, mãi đến năm 13 14 tuổi mới được người trong nhà tìm thấy.
Lúc đó, ta đã trở thành một đứa nhỏ đanh đá, lưu manh, không biết công dung ngôn hạnh là gì.
Thích phu nhân chê ta thô t.c, ném ta vào trong cung học tập.

Tiếu Thiền và Liễu Y Nhiên là quý nữ thế gia, tất nhiên là không thích một Thích nhị tiểu thư từ đâu xuất hiện như ta, suốt ngày đánh mắng ta.
Những con cháu thế gia khác cũng làm như không thấy, một mình ta không đấu lại các nàng, cũng không dám về nhà nói với Thích phu nhân.
Mọi thứ chỉ thay đổi vào mùa đông năm ta 15 tuổi, a tỷ thắng trận trở về.

Thích gia trăm năm nay đều là văn thần, không ngờ lại sinh ra một nữ tướng quân như a tỷ.
Trở về cùng tỷ ấy còn có hai vị hoàng tử điện hạ, Lý Hành và Lý Diễn.
Đại hoàng tử Lý Hành không có gì để chê, tiếng lành đồn xa, ôn tồn, lễ độ, được cả triều khen ngợi.


Mọi người đều truyền tai nhau rằng Hoàng đế muốn phong hắn làm Thái tử, là minh quân tương lai.
Mà Lý Diễn, một tên cà lơ phất phơ, ai cũng ngại chơi cùng.
Ngày đó, sau khi bị Tiếu Thiền hắt một ly trà lên y phục, ta đang cố gắng gột sạch vết bẩn ở bên ao, chợt nghe thấy một tiếng chọc ghẹo: “Tiểu mỹ nhân, nàng bị bắt nạt sao?”
Ta quay đầu, một người thiếu niên đứng ở trên bờ cười nham hiểm.
Nhìn thấy ta, hắn vô cùng kinh ngạc: “Cũng không phải tiểu mỹ nhân, hơi xấu.”
Ta thấy y phục của hắn cũng bình thường, đoán hắn là con cháu thế gia nào đó, lá gan cũng lớn hơn một chút: “Mở to mắt ch.ó của ngươi ra nhìn xem, bổn cô nương là nhị tiểu thư Thích gia, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn.

Ngươi mù hay sao mà dám mắng ta xấu?”
Thiếu niên kia ngạc nhiên, hình như không ngờ ta mới mở miệng ra đã mắng hắn như thế, rất lâu sau mới giải thích: “Ý của ta không phải nói ngươi xấu xí, ý ta là nói nốt ruồi trên lông mày của ngươi, rất kì lạ.”
Lông mày bên trái của ta có một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu, tuy không đẹp nhưng ta rất thích nó.
Vì ta và a tỷ trông khá giống nhau, người khác dựa vào nốt ruồi này sẽ không nhận nhầm hai bọn ta.
Ta mắng: “Tên lưu manh này đến từ đâu thế, dám nhận xét dung mạo của nữ tử, đúng là không biết xấu hổ!”
“Ha, sao ngươi lại thích mắng người khác thế? Trông ngươi rất giống…”
Hắn còn chưa nói hết, có một đám người đi về phía hắn, dẫn đầu là Lý Hành.


Hắn khẽ quát: “A Diễn, không được vô lễ, đây là muội muội của Thích tướng quân.”
“A tỷ!”
Ta nhìn thấy a tỷ đằng sau hắn, vui vẻ chạy tới.

A tỷ ôm ta, cười nói: “Muội gầy đi rồi.”
Tỷ quay lại nói với người kia: “Không biết tật xấu thích đánh giá vẻ ngoài của nữ tử của Nhị điện hạ bao giờ mới sửa? Nếu muội muội của thần khó coi như thế, thì nữ tử khắp Đại Ung làm gì có ai hợp ý ngài nữa.”
Lý Diễn cười hì hì: “Tướng quân tỷ tỷ à, nhị tiểu thư tuy rằng rất đẹp nhưng so với tỷ vẫn kém một chút.”
Tên Lý Diễn này đúng là một tên nịnh nọt.
Ta trừng mắt với hắn.
Lý Hành cười: “Ta thấy nốt ruồi kia của Thích nhị tiểu thư rất kì diệu, giống như nét bút vẽ chấm trên mắt rồng.”
Lời khen của Lý Hành làm ta xấu hổ, vùi đầu trong lòng a tỷ đỏ mặt.
A tỷ nghiêm túc nói: “Hai vị điện hạ thật là lỗ mãng.

Vậy thì mấy quyển sách trước đây đọc đều vô ích rồi.

Nếu đã quên sách rồi, không biết có quên võ không, nên đến giáo trường luyện tập một chút.”
Lý Diễn kêu to: “Ta sai rồi tướng quân tỷ tỷ.

Mới về đã phải tập luyện rồi sao…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện