Nàng cười khẽ một tiếng: "Sai lầm lớn nhất của muội chính là lợi dụng người đó. Phải biết rằng, nếu người nọ dễ lợi dụng thì trong phủ này sẽ không có thêm nhiều oan hồn như thế, rừng trúc sau núi cũng không đào thêm nhiều huyệt như vậy. Theo ta thấy, muội cách chỗ đó không xa đâu."

Nói xong, nàng che miệng cười, lả lướt rời đi.

Ta biết hết thảy đều như ta đoán. Lần này ra vẻ rằng ta đây đã khiến nàng hoàn toàn tin tưởng rằng ta cũng giống hệt nàng dành cho Ninh Vương tình cảm chứa chan, chỉ mong cả đời dõi theo y, có thể vì y vứt bỏ tất cả. Phàm là nữ tử, nếu đã có tình ý sâu nặng với một người, sẽ đánh mất nhận định đúng đắn. Cho rằng những nữ nhân xuất hiện bên người nàng thầm mong trộm nhớ đều có ý nghĩ giống nàng. Huống chi trong mắt nàng, những hành động lần này của ta lại càng như đâm vào thịt, không hề sai lệch. Ta nghĩ, nàng ta sắp có hành động kế tiếp rồi.

Nhưng, trước đó ta phải giải quyết một mối phiền phức khác mới được.

...

Biến chuyển của ta tất nhiên không thể gạt được Mị Nhụy, nhưng nàng vẫn yên lặng, không hề nói bóng nói gió đủ điều như trước kia. Ta cũng không dối gạt nàng, chỉ hơi thu liễm lại tình cảm mến mộ dành cho Ninh Vương. Mỗi khi nàng phải ra khỏi phủ hồi báo, ta đều vắt hết óc sức suy nghĩ để dạy nàng cách ứng phó.

Hôm nay trời mưa nhỏ, trong nhà ngoài trời không khí trong lành. Lá non bên cửa sổ như được thoa lên màu xanh bóng, cực kỳ tươi vui. Ta thấy con đường lát đá xanh chỉ hơi ướt, cũng không có nước đọng lại, bèn nói với Mị Nhụy: "Hôm nay trời đẹp, sau một trận mưa xối xả, chắc hẳn cây phù dung bên hồ cũng xinh tươi hơn, không bằng chúng ta ra hồ đi."

Nàng lấy áo choàng khoác lên vai cho ta, biết ta sợ lạnh nên mặc dù mới vừa tới tháng mười, nhưng cũng chuẩn bị cái bao tay bằng lông cáo. Xong xuôi mọi thứ rồi đi trước dẫn đường, bước đi trước tiên.

Sự tỉ mỉ của nàng khiến đáy lòng ta khẽ nổi lên gợn sóng, cố gắng dằn lại mới có thể áp chế cảm xúc hối lỗi.

Tới bên hồ, lại thấy hoa phù dung đang nở rộ. Hoa này có tiếng là chống được sương, không sợ sương giá mùa thu lạnh, vẫn luôn là loài hoa mà ta ưa thích. Thấy nó nở rộ xinh tươi, ta liền gọi Mị Nhụy ngắt một đóa hoa mọc chếch ra, gài bên tóc mai, soi xuống hồ nước lặng sóng.

Mị Nhụy thấy ta khá vui vẻ, liền khen: "Chủ tử cài hoa này quả nhiên người như phù dung, xinh đẹp không ai sánh bằng."

Ta cười một tiếng rồi tháo nó xuống, ánh mắt bất giác nhìn về mái hiên xanh trắng xen sắc vàng ở đằng xa. Đó là chỗ ở của Ninh Vương.

Mị Nhụy ở bên cạnh ta lâu ngày, cũng đoán được suy nghĩ đăm chiêu trong lòng ta, lúc này khẽ cười rồi nói: "Vương Gia thấy được chắc chắn tán thưởng không dứt."

Nhụy hoa phù dung trong tay rực rỡ như lửa, cánh hoa bao quanh lại mang màu hồng nhạt mỏng manh, cành hoa xanh mướt như lá, cầm ở trong tay thật huy hoàng rực rỡ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, có mấy đóa phù dung rời cành rơi xuống, vài bông rơi xuống hồ trôi theo dòng nước chảy.

Tay ta vuốt ve cánh hoa phù dung, khóe mắt mang nét buồn vấn vương: "Mị Nhụy, có phải mỹ nhân bọn ta cũng giống này những đóa phù dung rời cành theo gió này không? Thời gian ngắn ngủi trên cây thật huy hoàng rực rỡ, khi gió thổi qua lại bị bóp nát thành bùn?"

Mị Nhụy biết ý của ta, lại khuyên nhủ: "Chủ tử, Vương Gia chỉ tức giận nhất thời, mấy ngày nữa là không sao rồi."

Sau vụ lần trước, Mị Nhụy tuy được Ninh Vương thả đi, hành động vẫn tự do, nhưng vẫn có người giám sát mọi lúc mọi nơi. E rằng muốn truyền tin cũng phải tốn chút công sức, nhưng ta biết nàng có cách để truyền tin ra ngoài.

Nếu nàng không thể truyền tin ra ngoài thì sao đây? "Nghe nói dạo gần đây Vương Gia đêm đêm vùi mình trong thư phòng, đêm đêm say mèm. Dù rượu hổ phách ôn hòa, nhưng cũng không thể uống nhiều như vậy được. Nghe tỳ nữ rỉ tai nhau, mấy ngày gần đây mắt Vương Gia còn sưng đỏ?"

Mị Nhụy thở dài: "Chủ tử, người thật sự để tâm tới Vương Gia."

Ta quay đầu nhìn nàng: "Mị Nhụy, dù ta có để tâm tới y đến đâu thì cũng chỉ vì đạt được mục tiêu mà thôi."

Hiển nhiên Mị Nhụy không tin lời ta, cũng không khuyên giải ám chỉ như trước mà chỉ nhặt một bông phù dung từ dưới đất: "Chủ tử đã lo lắng Vương Gia như vậy sao không tới thăm một chút? Nghe nói hoa phù dung này nghiền thành phấn, trộn với nước đá trong hầm có thể giúp mắt bớt đỏ sưng đỏ, hay là chúng ta hái hoa tươi mang về?"

Ta cười cười: "Mị Nhụy, kiến thức của ngươi thật uyên bác."

Mị Nhụy khẽ nói: "Sao có thể sánh bằng chủ tử. Thật ra chủ tử tới đây, không phải vì chuyện này sao?"

Bị nàng vạch trần suy nghĩ trong lòng, ta cũng không biện minh, vừa hay có một cành vươn ra, bên trên điểm xuyết vài bông hoa nở vô cùng diễm lệ, ta bèn chỉ vào nơi đó, nói với nàng: "Mấy đóa phù dung đó được đấy..."

Mị Nhụy liền cười, nói: "Vậy nô tỳ hái xuống cho người nhé?"

Ta gật đầu, nơi đây vắng vẻ, rất ít người ghé qua. Mị Nhụy vận khinh công, dĩ nhiên không sợ có ai trông thấy.

Như một cơn gió nhẹ thổi qua, khẽ khàng thổi thân hình của nàng lên. Áo xanh váy đỏ, đầu ngón tay khẽ hái, hoa phù dung màu hồng phấn như mỉm cười, tôn lên dung nhan như ngọc của nàng. Một tay nàng kéo cành cây, giày thêu màu vàng đậm giẫm lên cành mềm bên dưới, quay đầu mỉm cười: "Chủ tử, bông này đẹp không?"

Đột biến ập tới, cành mềm dưới chân nàng bỗng bắn lên trước, giữa những lá xanh rợp cành, chợt có tiếng động liên tiếp, vài mũi tên nhọn phóng ra. Nàng nhìn nhận vấn đề rất nhanh, mau chóng phóng người lên cành trên, trong chớp mắt tránh thoát những mũi tên đó. Chân chạm đất, một mũi tên bỗng phóng tới từ phía bên. Lưng nàng kề sát đất, tránh khỏi nguy hiểm cận kề.

Vừa định đứng lên lại lảo đảo ngã xuống, nàng nhìn ta bằng ánh mắt khiếp sợ.

Máu tươi từ hai chân nàng nhiễm đỏ bãi cỏ xanh. Nơi đó, có hai mũi tên lao ra từ mặt đất, xuyên qua hai chân nàng.

Trên tên có bôi thuốc tê.

"Chủ tử, người cần gì phải như vậy?" Nàng nhìn ta, cười khổ.

Ta buông cái bẫy giấu phía sau cây ra, đến gần bên nàng, ngồi xổm xuống nhìn nàng: "Ta phải như thế."

Ta nâng chân nàng lên, dùng kéo bạc cắt đứt đầu mũi tên, rút mũi tên ra khỏi mặt đất, lấy thuốc trị thương giấu trong bụi cỏ ra rắc lên miệng vết thương của nàng. Máu liền ngừng chảy, ta dùng vải trắng băng kín lại.

Mắt nàng khép hờ, vẻ mặt hơi mơ màng, nhưng khẽ lên tiếng: "Thất Chuyển Linh Lung trận, nô tỳ còn không tránh nổi ba trận trong số đó. Chưa ai có thể bày quân trận trong bụi hoa tầm thường, đơn giản hóa mà dùng tên thay cho binh. Thời gian, ánh sáng, ngay cả tiếng gió cũng có thể khống chế đâu ra đấy... Chủ tử, rốt cuộc người là ai?"

Ta cười cười, nhìn vết máu không còn rỉ ra từ lớp vải trắng nữa mới khẽ nói với nàng: "Ta là ai có quan trọng không?"

Nàng cố mở mắt: "Chủ tử, người biết không, nô tỳ là người có thân pháp tốt nhất trong tiểu trúc. Ngày xuất sư, thái tử điện hạ cho trăm binh sĩ dàn trận cùng bắn, tên ập tới như mưa nhưng cũng không ai có thể bắn trúng nô tỳ. Mà người, chỉ dùng năm mũi tên..."

Ta nhìn nàng, mặc dù thuốc mê đã ngấm tới toàn thân nhưng vẫn còn chìm chằm chằm vào ta, muốn ta cho nàng đáp án. Ta vỗ vỗ vào gương mặt của nàng: "Đều là tên, nhưng tên cỏ và tên vàng có thể so sánh với nhau sao?"

Nàng rất không hài lòng với câu trả lời của ta, ánh mắt vô cùng nhẫn nhịn. Chuyện này giống với vụ thảo luận về kế sách nghênh đón kẻ địch. Sắc mặt của mọi người đều rất nghiêm túc, đưa ra vô số mưu lược cách bài binh bối trận để chống lại địch mạnh. Nhưng có người lại âm thầm thảo luận với Tiểu Thất rằng trong lúc hành quân bảo Tiểu Ngũ bắt hai con gà rừng để thay đổi khẩu vị? ... Người thống soái vừa lên chức hừ lạnh một tiếng: Cuộc tập kích tối nay do ngươi tiên phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện