Trần Hàm Xá nói tiếp: “Mị Nhụy cô nương, hãy miêu tả cái bẫy kia cho mọi người nghe thử xem.”
Mị Nhụy khẽ nói: “Bởi vì nhiệm vụ sau này nô tỳ là theo hầu các quý nhân nên được học võ công thiên về tránh né. Nô tỳ từng tránh được màn mưa hàng trăm mũi tên cùng bắn tới một lúc, nhưng hôm đó, dưới cây hoa chỉ có mấy mũi tên mà nô tỳ cũng không tránh nổi. Sau khi suy nghĩ, có lẽ trận thức này là một loại quân trận, tên là Thất Chuyển Linh Lung trận. Nô tỳ cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng thấy, nghe nói do quân phản loạn Quân gia quân sáng chế, chuyên dùng để áp chế những kẻ có võ công cao cường. Chỉ cần sử dụng trận này, dù là mười mấy binh sĩ bình thường cầm cung tên tầm thường trong tay cũng có thể bắn chết cao thủ võ lâm nhất phẩm.”
Nàng ta vừa thốt ra, những kẻ trên công đường, những người sau màn trúc đều chìm vào trầm lặng, một lúc lâu sau Ô Mộc Tề mới thở dài một tiếng: “Không ngờ rằng hôm nay còn có thể nghe được ba chữ Quân gia quân.”
Cũng chỉ có y mới có thể nói như vậy, dĩ nhiên những người khác không lên tiếng phụ họa. Đối với họ mà nói, ba chữ ‘Quân gia quân’ đã được đánh đồng với ba chữ ‘quân phản loạn’.
Một lúc sau, trong màn trúc vang tiếng ho, Cổ Mạc Phi mới bừng tỉnh rồi nói: “Theo lời khai của Mị Nhụy cô nương, Hoa thị có liên quan tới quân phản loạn Quân gia sao?”
Mị Nhụy quỳ rạp xuống đất dập đầu: “Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ nói những điều nô tỳ biết.”
Trần Hàm Xá nói: “Cổ đại nhân, lúc hạ thần dẫn thị vệ đến phủ Ninh vương điều tra, phát hiện Mị Nhụy này bị nhốt trong tầng hầm của phủ Ninh vương, xin hỏi Ninh vương điện hạ, ngài muốn giải thích thế nào về chuyện này?”
Lời này khiến người ta khó có thể dung tha, nhưng Trần Hàm Xá luôn tuân theo luật pháp, không quan tâm tới chức quan của đối phương. Trình độ cứng rắn thẳng thắn nổi danh ngang biệt hiệu ‘Bành Bạch lão gia’ của Cổ Mạc Phi, cho nên không ai dị nghị với câu hỏi của ông ta.
Hạ Hầu Thương chắp tay nói: “Trần đại nhân, bổn vương có vô số cơ thiếp, mà phần lớn được người ngoài đưa tới, không ít người có lòng riêng. Bổn vương không để ý nhiều, nhưng Mị Nhụy này bị Hoa thị len lén đưa đến nhà nông, bổn vương thấy hơi lạ, lúc này mới dẫn cô ta về, nhưng Hoa thị nói cô ta rắp tâm bất lương, cấu kết với thế lực bên ngoài gây bất lợi cho vương phủ. Ai đúng ai sai, bổn vương chưa điều tra rõ ràng, chỉ có thể nhốt cô ta vào địa lao.”
Trần Hàm Xá thản nhiên nói: “Vậy ư? Tại sao lại không giống với lời khai của Mị Nhụy cô nương? Lúc sơ thẩm, ả đã bẩm hết những chuyện ngài biết rồi!”
Mị Nhụy quỳ dưới đất, quay đầu về phía Ninh vương: “Vương gia, nhà nông kia muốn bán nô tỳ vào hầm chứa, chính ngài đã cứu nô tỳ. Nô tỳ đưa ngài tới cây hoa đó, ngài lại dặn dò nô tỳ không được nói gì cả, rồi nhốt nô tỳ vào địa lao. Mạng của nô tỳ hèn mọn, nhưng ngài phải cẩn thận Hoa thị kia!”
Nàng tả kể lể một thôi một hồi, nếu như không phải là ta đã biết nguyên do, cũng cho rằng nàng ta nói thật. Xem ra đã có người dạy cho nàng ta biết phải nói gì, đổ hết lỗi lầm lên đầu ta, cứ như dốc lòng suy nghĩ cho Ninh vương, không để cho người ta bắt được nhược điểm. Nhưng ta biết, cũng chỉ vì nàng ta khai trước, hơn nữa dù nàng ta không muốn, cũng không có nghĩa không ai chuyển lại lời của nàng ta cho Ninh vương. Từ khi Hoàng thái hậu hạ ý chỉ cho ta chế luyện áo giáp bạc, màn tranh đấu ngươi chết ta sống này đã mở màn rồi.
Sắc mặt của ba vị đại nhân trên công đường dần dần nghiêm chỉnh, đặc biệt là Trần Hàm Xá, ánh mắt nhìn Ninh vương thêm phần sắc bén, không hổ danh một vị quan thanh liêm không sợ quyền thế.
Triệu Đình Nghĩa luôn được ca ngợi là hiền hòa giết người không thấy máu, lúc hai vị đại nhân hỏi, ông ta không lên tiếng, vừa cất lời lại nói: “Chỉ bằng lời khai của một thị tỳ nho nhỏ cũng không chứng minh được gì, không bằng tuyên Tào đại nhân vào, xem xem rốt cuộc chuyện này có gì kỳ lạ?”
Tào Đức Bảo đã chờ ở căn phòng bên cạnh từ sớm, nghe được tuyên triệu, theo nha dịch đi vào sảnh đường. Mặt ông ta không khác gì mấy năm trước, tuy bị không khí trong sảnh đường dồn ép, không thể không tỏ vẻ đoan chính, nhưng nếp nhăn trên khóe mắt như có dao khắc, mặc dù cố gắng giữ khuôn mặt sao cho đoan chính nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thân thiết hòa ái.
Ông ta mặc thường phục, không mặc quan phục, cho nên tuy cùng phẩm cấp với ba vị đại nhân, những vẫn phải hành đại lễ theo lệ cũ, rồi hành lễ với hai vị vương gia ngồi hai bên trái phải, lúc này mới đứng lên chờ được hỏi.
Triệu Đình Nghĩa chắp tay cười nói với ông ta: “Tào đại nhân công vụ bề bộn, vốn không nên quấy rầy Tào đại nhân, nhưng hạ quan được Hoàng thượng ủy thác, không thể không mời đại nhân đến để hỏi rõ ràng.”
Tào Đức Bảo cười nói: “Triệu đại nhân dốc lòng vì Hoàng thượng, hạ quan nhất định sẽ hết sức tương trợ, Triệu đại nhân cứ việc hỏi.”
Triệu Đình Nghĩa nói: “Về lai lịch của Hoa thị, Tào đại nhân ở phòng bên cạnh chắc đã nghe rõ rồi. Năm đó Tào đại nhân là Đô thống của Liên Nỗ doanh, lập được công lớn trong việc bắt giữ Quân gia. Theo đạo lý mà nói, Quân gia đem đã sớm đền tội, Thất Chuyển Linh Lung trận kia cũng phải thất truyền theo Quân gia mới phải, nhưng hôm nay Thất Chuyển Linh Lung trận lại xuất hiện trong phủ Ninh vương. Theo Tào đại nhân, chuyện này nên giải thích thế nào?”
Tuy ông ta là quan tam phẩm, nhưng có hai vị vương gia ngồi ở thượng đường, dĩ nhiên không có ghế ngồi, cho nên ông ta liền đứng trả lời: “Vi thần nghe nói phủ Ninh vương có bố trí tiễn trận, lại còn là Thất Chuyển Linh Lung trận đã thất truyền từ lâu. Vi thần vội tới điều tra, vừa nhìn thấy, vi thần đã giật mình. Trận này bố trí vô cùng tài tình, vừa hay Mị Nhụy cô nương lại hái hoa vào giữa trưa, bóng râm dưới cây hoa chẳng đáng là bao, mặt trời cũng chói mắt nhất, trận thế bố trí lợi dụng điểm này. Lúc mũi tên đầu tiên bắn ra, có lẽ không mang mục đích đoạt lấy mạng người, chỉ vì né tránh nên ánh nắng chiếu vào mắt người này, mũi tên thứ hai liền được bắn ra góc độ tuyệt diệu, nhưng chỉ khiến bóng hoa lay động, để cho lá cây phản xạ ánh nắng vào tầm mắt, đầu mũi tên ánh bạc thêm vào sắc màu rực rỡ mặc dù khiến cây hoa chói lọi như ánh bình minh, nhưng sát khí trùng điệp, đủ để khiến người biết võ công đều sinh lòng sợ hãi. Bây giờ mới có thể bắn mũi tên chính diện, dùng góc độ không hề nhân từ khiến Mị Nhụy cô nương ngã xuống đất. Bởi vì toàn bộ tinh thần phòng bị của Mị Nhụy cô nương đều tập trung vào cây hoa nguy hiểm kia, nên không hề phòng bị dưới chân. Mà mũi tên dưới chân lại dùng bùn đất che giấu, khó có thể phát hiện, cho nên Mị Nhụy cô nương mới có thể bị bắn vào hai chân. . . . . .” Ông ta vừa nói, vừa nhìn Ô Mộc Tề ngồi trên ghế hai mắt nửa khép nửa mở, “Hoàng tử Ô Mộc Tề, vi thần kể rõ như vậy, có làm cho ngài nhớ tới ký ức khắc cốt ghi tâm nào đó không? Lúc này Ô Mộc Tề mới mở mắt ra, cười nhạt: “Cười đến phút chót mới là kẻ thắng lợi cuối cùng. Trận thế tuy lợi hại, nhưng người đã không còn, không phải cũng chỉ đổi lại một bát đất vàng thôi sao?”
Tào Đức Bảo nghe y nói vậy, vẻ mặt không khỏi toát lên vẻ rầu rĩ, nói: “Đúng vậy, kẻ thắng lợi cuối cùng mới là kẻ thắng lợi thật sự. Năm đó, hoàng tử Xá Thiết Mộc dẫn mười vạn quân tinh nhuệ muốn vượt biên giới qua đường núi, lại bị chặn bởi năm vạn quân dưới núi Đỗ Thanh. Quân trận sử dụng chính là Thất Chuyển Linh Lung trận này. Linh Lung khởi động, nguy hiểm vô ngần, khéo léo lợi dụng cây cối và thế núi Đỗ Thanh, khiến hoàng tử Xá Thiết Mộc tử trận, từ đó về sau mới có hoàng tử Ô Mộc Tề tung hoành khắp chốn phải không?”
Ô Mộc Tề lạnh lùng cười một tiếng: “Tào đại nhân nói như vậy, cũng nên nhìn lại bản thân. Bởi vì năm đó Quân gia tướng bị tru di cửu tộc, mới có Tào đại nhân vinh quang như ngày hôm nay phải không?”
Tào Đức Bảo cười ha ha: “Nói đùa, nói đùa rồi.”
Mị Nhụy khẽ nói: “Bởi vì nhiệm vụ sau này nô tỳ là theo hầu các quý nhân nên được học võ công thiên về tránh né. Nô tỳ từng tránh được màn mưa hàng trăm mũi tên cùng bắn tới một lúc, nhưng hôm đó, dưới cây hoa chỉ có mấy mũi tên mà nô tỳ cũng không tránh nổi. Sau khi suy nghĩ, có lẽ trận thức này là một loại quân trận, tên là Thất Chuyển Linh Lung trận. Nô tỳ cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng thấy, nghe nói do quân phản loạn Quân gia quân sáng chế, chuyên dùng để áp chế những kẻ có võ công cao cường. Chỉ cần sử dụng trận này, dù là mười mấy binh sĩ bình thường cầm cung tên tầm thường trong tay cũng có thể bắn chết cao thủ võ lâm nhất phẩm.”
Nàng ta vừa thốt ra, những kẻ trên công đường, những người sau màn trúc đều chìm vào trầm lặng, một lúc lâu sau Ô Mộc Tề mới thở dài một tiếng: “Không ngờ rằng hôm nay còn có thể nghe được ba chữ Quân gia quân.”
Cũng chỉ có y mới có thể nói như vậy, dĩ nhiên những người khác không lên tiếng phụ họa. Đối với họ mà nói, ba chữ ‘Quân gia quân’ đã được đánh đồng với ba chữ ‘quân phản loạn’.
Một lúc sau, trong màn trúc vang tiếng ho, Cổ Mạc Phi mới bừng tỉnh rồi nói: “Theo lời khai của Mị Nhụy cô nương, Hoa thị có liên quan tới quân phản loạn Quân gia sao?”
Mị Nhụy quỳ rạp xuống đất dập đầu: “Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ nói những điều nô tỳ biết.”
Trần Hàm Xá nói: “Cổ đại nhân, lúc hạ thần dẫn thị vệ đến phủ Ninh vương điều tra, phát hiện Mị Nhụy này bị nhốt trong tầng hầm của phủ Ninh vương, xin hỏi Ninh vương điện hạ, ngài muốn giải thích thế nào về chuyện này?”
Lời này khiến người ta khó có thể dung tha, nhưng Trần Hàm Xá luôn tuân theo luật pháp, không quan tâm tới chức quan của đối phương. Trình độ cứng rắn thẳng thắn nổi danh ngang biệt hiệu ‘Bành Bạch lão gia’ của Cổ Mạc Phi, cho nên không ai dị nghị với câu hỏi của ông ta.
Hạ Hầu Thương chắp tay nói: “Trần đại nhân, bổn vương có vô số cơ thiếp, mà phần lớn được người ngoài đưa tới, không ít người có lòng riêng. Bổn vương không để ý nhiều, nhưng Mị Nhụy này bị Hoa thị len lén đưa đến nhà nông, bổn vương thấy hơi lạ, lúc này mới dẫn cô ta về, nhưng Hoa thị nói cô ta rắp tâm bất lương, cấu kết với thế lực bên ngoài gây bất lợi cho vương phủ. Ai đúng ai sai, bổn vương chưa điều tra rõ ràng, chỉ có thể nhốt cô ta vào địa lao.”
Trần Hàm Xá thản nhiên nói: “Vậy ư? Tại sao lại không giống với lời khai của Mị Nhụy cô nương? Lúc sơ thẩm, ả đã bẩm hết những chuyện ngài biết rồi!”
Mị Nhụy quỳ dưới đất, quay đầu về phía Ninh vương: “Vương gia, nhà nông kia muốn bán nô tỳ vào hầm chứa, chính ngài đã cứu nô tỳ. Nô tỳ đưa ngài tới cây hoa đó, ngài lại dặn dò nô tỳ không được nói gì cả, rồi nhốt nô tỳ vào địa lao. Mạng của nô tỳ hèn mọn, nhưng ngài phải cẩn thận Hoa thị kia!”
Nàng tả kể lể một thôi một hồi, nếu như không phải là ta đã biết nguyên do, cũng cho rằng nàng ta nói thật. Xem ra đã có người dạy cho nàng ta biết phải nói gì, đổ hết lỗi lầm lên đầu ta, cứ như dốc lòng suy nghĩ cho Ninh vương, không để cho người ta bắt được nhược điểm. Nhưng ta biết, cũng chỉ vì nàng ta khai trước, hơn nữa dù nàng ta không muốn, cũng không có nghĩa không ai chuyển lại lời của nàng ta cho Ninh vương. Từ khi Hoàng thái hậu hạ ý chỉ cho ta chế luyện áo giáp bạc, màn tranh đấu ngươi chết ta sống này đã mở màn rồi.
Sắc mặt của ba vị đại nhân trên công đường dần dần nghiêm chỉnh, đặc biệt là Trần Hàm Xá, ánh mắt nhìn Ninh vương thêm phần sắc bén, không hổ danh một vị quan thanh liêm không sợ quyền thế.
Triệu Đình Nghĩa luôn được ca ngợi là hiền hòa giết người không thấy máu, lúc hai vị đại nhân hỏi, ông ta không lên tiếng, vừa cất lời lại nói: “Chỉ bằng lời khai của một thị tỳ nho nhỏ cũng không chứng minh được gì, không bằng tuyên Tào đại nhân vào, xem xem rốt cuộc chuyện này có gì kỳ lạ?”
Tào Đức Bảo đã chờ ở căn phòng bên cạnh từ sớm, nghe được tuyên triệu, theo nha dịch đi vào sảnh đường. Mặt ông ta không khác gì mấy năm trước, tuy bị không khí trong sảnh đường dồn ép, không thể không tỏ vẻ đoan chính, nhưng nếp nhăn trên khóe mắt như có dao khắc, mặc dù cố gắng giữ khuôn mặt sao cho đoan chính nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thân thiết hòa ái.
Ông ta mặc thường phục, không mặc quan phục, cho nên tuy cùng phẩm cấp với ba vị đại nhân, những vẫn phải hành đại lễ theo lệ cũ, rồi hành lễ với hai vị vương gia ngồi hai bên trái phải, lúc này mới đứng lên chờ được hỏi.
Triệu Đình Nghĩa chắp tay cười nói với ông ta: “Tào đại nhân công vụ bề bộn, vốn không nên quấy rầy Tào đại nhân, nhưng hạ quan được Hoàng thượng ủy thác, không thể không mời đại nhân đến để hỏi rõ ràng.”
Tào Đức Bảo cười nói: “Triệu đại nhân dốc lòng vì Hoàng thượng, hạ quan nhất định sẽ hết sức tương trợ, Triệu đại nhân cứ việc hỏi.”
Triệu Đình Nghĩa nói: “Về lai lịch của Hoa thị, Tào đại nhân ở phòng bên cạnh chắc đã nghe rõ rồi. Năm đó Tào đại nhân là Đô thống của Liên Nỗ doanh, lập được công lớn trong việc bắt giữ Quân gia. Theo đạo lý mà nói, Quân gia đem đã sớm đền tội, Thất Chuyển Linh Lung trận kia cũng phải thất truyền theo Quân gia mới phải, nhưng hôm nay Thất Chuyển Linh Lung trận lại xuất hiện trong phủ Ninh vương. Theo Tào đại nhân, chuyện này nên giải thích thế nào?”
Tuy ông ta là quan tam phẩm, nhưng có hai vị vương gia ngồi ở thượng đường, dĩ nhiên không có ghế ngồi, cho nên ông ta liền đứng trả lời: “Vi thần nghe nói phủ Ninh vương có bố trí tiễn trận, lại còn là Thất Chuyển Linh Lung trận đã thất truyền từ lâu. Vi thần vội tới điều tra, vừa nhìn thấy, vi thần đã giật mình. Trận này bố trí vô cùng tài tình, vừa hay Mị Nhụy cô nương lại hái hoa vào giữa trưa, bóng râm dưới cây hoa chẳng đáng là bao, mặt trời cũng chói mắt nhất, trận thế bố trí lợi dụng điểm này. Lúc mũi tên đầu tiên bắn ra, có lẽ không mang mục đích đoạt lấy mạng người, chỉ vì né tránh nên ánh nắng chiếu vào mắt người này, mũi tên thứ hai liền được bắn ra góc độ tuyệt diệu, nhưng chỉ khiến bóng hoa lay động, để cho lá cây phản xạ ánh nắng vào tầm mắt, đầu mũi tên ánh bạc thêm vào sắc màu rực rỡ mặc dù khiến cây hoa chói lọi như ánh bình minh, nhưng sát khí trùng điệp, đủ để khiến người biết võ công đều sinh lòng sợ hãi. Bây giờ mới có thể bắn mũi tên chính diện, dùng góc độ không hề nhân từ khiến Mị Nhụy cô nương ngã xuống đất. Bởi vì toàn bộ tinh thần phòng bị của Mị Nhụy cô nương đều tập trung vào cây hoa nguy hiểm kia, nên không hề phòng bị dưới chân. Mà mũi tên dưới chân lại dùng bùn đất che giấu, khó có thể phát hiện, cho nên Mị Nhụy cô nương mới có thể bị bắn vào hai chân. . . . . .” Ông ta vừa nói, vừa nhìn Ô Mộc Tề ngồi trên ghế hai mắt nửa khép nửa mở, “Hoàng tử Ô Mộc Tề, vi thần kể rõ như vậy, có làm cho ngài nhớ tới ký ức khắc cốt ghi tâm nào đó không? Lúc này Ô Mộc Tề mới mở mắt ra, cười nhạt: “Cười đến phút chót mới là kẻ thắng lợi cuối cùng. Trận thế tuy lợi hại, nhưng người đã không còn, không phải cũng chỉ đổi lại một bát đất vàng thôi sao?”
Tào Đức Bảo nghe y nói vậy, vẻ mặt không khỏi toát lên vẻ rầu rĩ, nói: “Đúng vậy, kẻ thắng lợi cuối cùng mới là kẻ thắng lợi thật sự. Năm đó, hoàng tử Xá Thiết Mộc dẫn mười vạn quân tinh nhuệ muốn vượt biên giới qua đường núi, lại bị chặn bởi năm vạn quân dưới núi Đỗ Thanh. Quân trận sử dụng chính là Thất Chuyển Linh Lung trận này. Linh Lung khởi động, nguy hiểm vô ngần, khéo léo lợi dụng cây cối và thế núi Đỗ Thanh, khiến hoàng tử Xá Thiết Mộc tử trận, từ đó về sau mới có hoàng tử Ô Mộc Tề tung hoành khắp chốn phải không?”
Ô Mộc Tề lạnh lùng cười một tiếng: “Tào đại nhân nói như vậy, cũng nên nhìn lại bản thân. Bởi vì năm đó Quân gia tướng bị tru di cửu tộc, mới có Tào đại nhân vinh quang như ngày hôm nay phải không?”
Tào Đức Bảo cười ha ha: “Nói đùa, nói đùa rồi.”
Danh sách chương