- Lần này tru diệt này yêu thú, Triệu sư đệ chính là chủ lực ra sức nhiều nhất, tài liệu giao long này tự nhiên để lại cho sư đệ.
Kim Diệp tiên tử nói theo.
Mặc dù những người khác cũng rất muốn lấy tài liệu yêu thú hiếm có như vậy, nhưng cũng không dám công khai khiêu khích Kim Diệp tiên tử cùng Triệu Địa. Vốn hai người này có thực lực mạnh nhất trong tất cả mọi người, cho nên những tu sĩ khác cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, rất nhanh đã đưa ra phương án phân chia thi thể giao long.
Yêu đan thuộc về Kim Diệp tiên tử, tài liệu yêu thú thuộc về Triệu Địa, hai người này mỗi người lấy ra ba khối trung phẩm linh thạch, chia cho các tu sĩ còn lại mỗi người một khối.
Sau đó mọi người vội vàng phóng xuất các loại màn hào quang phòng ngự đủ màu, nhảy xuống Bích Hàn đàm.
Nhiệt độ của nước trong đầm cực thấp, phàm nhân chỉ cần dính vào một chút, lập tức sẽ bị đóng băng. Người tu tiên có linh khí hộ thể, tuy không đến nỗi bị đóng băng, nhưng cũng có thể rõ ràng cảm giác được khí lạnh từng trận.
Xung quanh Triệu Địa bao phủ một vòng bảo vệ Thủy Mạc thuật, đây là phòng ngự pháp thuật thuộc tính Thủy, cũng là phòng ngự pháp thuật có lực phòng ngự kém nhất trong Ngũ Hành pháp thuật. Nhưng nó có được hiệu quả đặc thù cách thủy mà không cách khí, sử dụng lặn dưới nước vô cùng thích hợp.
Nhưng rất nhanh Triệu Địa đã cảm giác được nhiệt độ càng ngày càng xuống thấp, không thể làm gì khác hơn là thêm một vòng bảo vệ thuộc tính Hỏa màu đỏ chói bên trong vòng bảo vệ Thủy Mạc thuật màu xanh biếc, giúp cho nhiệt độ xung quanh thân thể gia tăng một chút.
Mặc dù ở trên bờ là liên thủ giết yêu, nhưng lúc tìm bảo, tất cả mọi người thức thời phân tán ra, không ai muốn đi chung với người khác.
Trong đầm nước giá rét này, thậm chí ngay cả thần thức cũng không thể vươn xa, chỉ cό thể bao trùm bên người chừng mười mấy trượng, Chuyện này làm cho Triệu Địa cảm thấy không quen, trong tay phải âm thầm thủ sẵn một tấm kim thuẫn.
Sau khi lặn xuống mấy chục trượng, ánh sáng cũng đã yếu đi, Triệu Địa lấy ra hai khối Nguyệt Quang thạch to như quả trứng gà, một trái một phải lơ lửng ở trước người chiếu sáng.
Càng lặn xuống sâu, mật độ nước đầm càng lớn, sức đẩy cũng càng ngày càng mạnh. Cuối cùng Triệu Địa không thể không thi triển một Trọng Lực thuật lên người mình, mới có thể tiếp tục lặn xuống.
Một mực xâm nhập mấy trăm trượng, cuối cùng mới chạm đến đáy đầm, nhờ ánh sáng của Nguyệt Quang thạch Triệu Địa phát hiện đáy đầm này chất đầy những hòn đá màu trắng.
Hơn nữa mơ hồ có thể cảm nhận được từng tia linh khí Băng Hàn từ trong đống loạn thạch dưới đáy đầm toát ra.
“Khó trách trong ngọc giản không có nói rõ vị trí cụ thể của quặng Băng Linh Thạch. Cả đáy đầm này toàn là quặng Băng Linh Thạch rải rác, bất quá linh khí mỏng manh như vậy, e rằng linh thạch cũng phân bố vô cùng thưa thớt, chỉ có thể căn cứ cảm ứng từng tia linh lực chập chờn như có như không, mất một phen công phu chậm rãi tìm kiếm.” Triệu Địa lẩm bẩm tự nhủ.
Mấy ngày sau, bảy tám tên tu sĩ bao gồm Kim Diệp tiên tử tụ tập ở bên bờ Bích Hàn đàm.
- Kim tiên tử, các vị đạo hữu, lão đạo còn muốn đi nơi khác thử vận khí một chút, vì vậy sẽ tách ra cùng chư vị đạo hữu.
Người nói chuyện là một vị lão đạo sĩ năm sáu chục tuổi Ngọc Thanh môn.
- Hai người chúng ta cũng muốn đi chỗ khác, mấy vị đạo hữu, sau này còn gặp lại!
Lão hòa thượng Tịnh Minh tông cũng tỏ ý muốn rời đi, bên cạnh lão là một vị tiểu hòa thượng thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi.
- Mấy vị đạo hữu đều tính toán hành động một mình sao? Phải biết trong Hàng Long cốc này, nếu tu sĩ thực lực chưa đủ hành động một mình, gặp phải cao cấp tu sĩ hoặc là yêu thú, sẽ cực kỳ khó chạy thoát!
Kim Diệp tiên tử thấy tất cả mọi người có ý hành động một mình, bèn lên tiếng khuyên nhủ.
Hòa thượng đạo sĩ còn chưa mở miệng, một vị tu sĩ thanh niên tầng mười hai Thái Hư môn đã lên tiếng trước:
- Kim sư tỷ nói không sai, hành động một mình quả thật vô cùng nguy hiểm. Bất quá nếu chúng ta đã dám đi tới nơi này, ai mà không biết nơi này nguy hiêm. Đi thành một đoàn đương nhiên an toàn hơn rất nhiều, nhưng cơ hội tìm được thiên tài địa bảo cũng sẽ ít đi rất nhiều.
- Nếu không đổi được Trúc Cơ đan, mấy chục năm sau chúng ta sẽ trở thành một nắm đất vàng, không bằng nhân cơ hội liều một chuyến, nói cách khác sẽ gặp may mắn cũng chưa biết chừng.
- Vị thí chủ trẻ tuổi này nói rất đúng, bần tăng cũng có ý này.
Lão hòa thượng gật đầu một cái, ra vẻ hết sức tán thành quan điểm của đối phương.
Kim Diệp tiên tử thấy tất cả mọi người đều có ý hành động một mình, cũng không miễn cưỡng nữa, khẽ mỉm cười nói:
- Nếu mọi người đều tính toán đi cầu may, vậy ta cũng sẽ không làm người khác khó xử nữa. Mọi người chia tay vui vẻ, chỉ mong có thể gặp lại bên ngoài cốc.
Kế đó đám tu sĩ tỏ ra khách sáo từ giã một phen, mỗi người theo một phương hướng khác nhau rời khỏi Bích Hàn đàm. Bờ đầm chỉ còn lại Kim Diệp tiên tử vẫn không có rời đi, ngoài ra còn có một tu sĩ Thái Hư môn và một thiếu nữ Lãm Nguyệt tông quyết định vẫn tiếp tục đồng hành với nàng.
- Triệu sư đệ còn chưa ra khỏi đầm, xem ra đã định tiếp tục tìm kiếm. Chúng ta đã tìm trong đầm này vài ngày, trừ mười mấy khối hạ phẩm Băng Linh Thạch ra, căn bản không thấy bóng dáng của trung phẩm Băng Linh Thạch. Thay vì lãng phí thời gian ở nơi này, chúng ta nên đi tới gần Thái Hà Sơn cầu may, đi thôi.
Kim Diệp tiên tử nói với hai người kia, ba người bèn phóng xuất phi hành pháp khí, dán sát mặt đất chậm rãi bay ra xa. Bích Hàn đàm lại khôi phục yên tĩnh như trước.
Lúc này Triệu Địa đang đứng trong một thạch động bí ẩn do một đống loạn thạch tạo thành, trong tay nắm một hòn đá to bằng nắm tay trẻ con, có màu trắng, toát ra sương lạnh.
Hòn đá này nhìn qua không có gì khác với những hòn đá trắng rải rác khắp đáy đầm, nhưng nếu dùng thần thức thăm dò cẩn thận, có thể phát hiện trong sương trắng có một tia linh lực thuộc tính Băng hết sức tinh thuần, mới biết đây là một khối hạ phẩm Băng Linh Thạch.
Đây đã là khối hạ phẩm Băng Linh Thạch thứ tư mà Triệu Địa tìm được trong vòng ba ngày. Bởi vì không còn phát hiện trong đầm có sự tồn tại của yêu thú nào khác, lại tương đối vắng vẻ an toàn hơn bên ngoài, cho nên sau khi tìm được ba khối hạ phẩm Băng Linh Thạch, Triệu Địa bèn quyết định tìm một chỗ kín đáo dưới đáy đầm, lấy tiểu đỉnh ra nuôi dưỡng những khối hạ phẩm linh thạch này trở thành trung phẩm linh thạch. Kết quả bởi vì hắn cố ý tìm kiếm chỗ bí ẩn, trong lúc vô tình phát hiện ra thạch động nhỏ này.
Cửa động chỉ rộng hơn hai thước, bên trong cũng rộng chừng hơn một trượng. Sau khi Triệu Địa chui vào thạch động, đi không bao lâu chợt cảm thấy dao động linh lực yếu ớt, bèn cẩn thận tìm kiếm một phen, rốt cục tìm được khối hạ phẩm Băng Linh Thạch thứ tư này.
Triệu Địa cảm thấy hứng thú vô cùng đối với thạch động sâu không thấy đáy trước mắt. Vị trí thạch động này hết sức kín đáo, chỉ cần dùng loạn thạch chặn lại cửa động vốn không lớn, cho dù là gần ngay trước mắt, chỉ sợ cũng rất khó phát hiện.
Như vậy hắn có thể an tâm dùng tiểu đỉnh nuôi dưỡng linh thạch, mà không sợ bị những tu sĩ khác phát hiện.
Triệu Địa tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước trong thạch động, sau khi đi được chừng trăm trượng, vẫn sâu không thấy đáy. Triệu Địa không khỏi có chút hoảng sợ.
Hắn bèn lấy ra băng thuẫn trung phẩm Linh Cụ chắn ở trước người, đồng thời lấy một khối Nguyệt Quang thạch ra soi sáng phía trước. Dù là trong động này có yêu thú gì lợi hại, hắn cũng có thể tận lực tranh thủ nhiều thời gian mà chạy đi.
Đi thêm gần trăm trượng nữa, thạch động nhất thời thông suốt sáng sủa, trước mắt Triệu Địa xuất hiện một sơn động cao hai ba chục trượng, liếc mắt nhìn qua không thấy đâu là cuối, đồng thời có một mùi vị yêu thú quen thuộc xộc vào mũi hắn.
“Chẳng lẽ đây là sào huyệt của yêu thú giao long kia?” Triệu Địa thầm nghĩ trong lòng, ý nghĩ này khiến cho bước chân hắn càng nhanh hơn trước, nỗi lo lắng trong lòng cũng giảm đi một ít.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Triệu Địa liền thấy một tấm da rắn hoàn chỉnh dài bảy tám trượng, toàn thân màu xanh biếc. Xem ra con Bích Hàn Giao kia chính là lột đi da rắn ở chỗ này, tiến hóa thành giao.
Triệu Địa không chút khách sáo thu da rắn lại, cho vào trong túi trữ vật. Tấm da yêu thú hoàn chỉnh như vậy ngoại trừ có thể dùng luyện chế giấy phù ra, còn có thể luyện chế các loại y phục phòng ngự như áo khoác, giày...
Sau đó hắn phóng xuất tất cả thần thức ra ngoài, bước đi thật chậm, cần thận dò xét xem trong sào huyệt giao long này còn những gì khác hay không.
“Ủa...” Triệu Địa ngạc nhiên khẽ kêu lên, hắn vừa cảm ứng được một nơi nào đó trong sơn động này truyền ra dao động linh lực yếu ớt.
Triệu Địa vội vàng đi tới, phát hiện ra năm quả trứng thú to bằng nắm tay trong góc sơn động.
- Đây là trứng giao long!
Triệu Địa mừng rỡ, trứng thú không dễ gì tìm được, huống chi là trứng giao long.
Triệu Địa cần thận quan sát mấy quả trứng này, có một quả là màu trắng, bốn quả còn lại có màu xanh biếc, hình bầu dục, toát ra dao động linh khí yếu ớt khó lòng phát hiện. Hắn hưng phấn lấy ra một túi linh thú, thu hết năm quả trứng giao long vào trong đó.
Hắn còn cảm giác được trong vách đá trước mắt này lờ mờ truyền ra một ít linh khí tinh thuần, dường như cũng không phải là thuộc tính Băng.
Nhờ thần thức cảm ứng phương hướng, Triệu Địa dần dần tìm tới. Kết quả khi hắn dùng Công Bố kiếm đào ra một lỗ to trên vách đá sơn động, một cỗ linh lực thuộc tính Phong nồng đậm thình lình ập vào mặt.
Không ngờ rằng phía sau vách đá lộ ra một mỏ quặng Phong Linh Thạch nhỏ.
Triệu Địa dễ dàng phát hiện ra mấy khối hạ phẩm linh thạch màu trắng thuộc tính Phong. Hắn thuận tay dùng Công Bố kiếm đào những khối linh thạch này ra, thu vào trong túi trữ vật.
Đây là bởi vì Phong Linh Thạch cũng ít khi thấy, bình thường cũng không dám đổi quá nhiều, nếu đổi lại là hạ phẩm linh thạch bình thường thuộc tính Ngũ Hành, Triệu Địa cũng không thèm đào.
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Địa vẫn ở lại chỗ này, dùng tiểu đỉnh nuôi dưỡng Băng Linh Thạch, thăng cấp chúng từ hạ phẩm linh thạch lên trung phẩm linh thạch.
Thời gian còn lại hắn chăm chú đọc hai điển tịch luyện khí của tu sĩ Bách Xảo môn và Kim Diệp tiên tử. Con đường luyện khí, ngoại trừ nhất định phải tự mình thực hành lục lọi ra, hấp thu thật nhiều kinh nghiệm của tiền nhân cũng là hết sức trọng yếu.
Triệu Địa ở một mạch dưới đáy Bích Hàn đàm bảy tám ngày.
Những ngày qua, số phận các tu sĩ trong Hàng Long cốc không ai giống ai.
Trên một vách đá hiểm trở của Phượng Vũ sơn, một thiếu nữ xinh đẹp Lãm Nguyệt tông vung ra một thanh Nguyệt Nha nhận màu vàng nhạt, chém một con yêu thú cấp một trung cấp làm hai đoạn. Sau đó vui mừng nhổ tận gốc một gốc linh thảo nhiều màu, có phiến lá giống như lông chim cách thi thể yêu thú kia không xa.
Trong một sơn động dung nham có nhiệt độ cực cao, một tu sĩ trung niên Thái Hư môn dùng một thanh kiếm bản rộng, dài hơn bảy thước màu đỏ lửa đánh chết một tên tu sĩ Bách Linh môn điều khiển hai con dơi hút máu màu xanh lá cây vô cùng quỷ dị.
Ngay sau đó hai con dơi cũng tự bạo, huyết dịch màu xanh lá cây rơi đầy đất. Tu sĩ trung niên lập tức nhặt lên một hòn đá nhìn qua hết sức bình thường, nhưng nhìn kỹ bên trong có hoa văn hình ngọn lửa màu vàng, không khỏi nở một nụ cười vui sướng.
Trên một sườn núi phong cảnh xinh đẹp, hai tên đồng môn sư huynh đệ Bách Xảo môn đứng đối diện nhau cách chừng bảy trượng, mạnh ai nấy điều khiển pháp khí của mình liều một trận sinh tử với nhau. Cách bọn họ không xa, một gốc linh chi gần như trong suốt kỳ dị đang toát ra ánh sáng màu lục.
Một tên đạo sĩ thiếu niên mày thanh mắt sáng, trong tay đang cầm một khối trung cấp Mộc Linh Thạch, ngồi tĩnh tọa hồi phục linh lực. Ở bên cạnh y có hai thi thể hòa thượng một già một trẻ, nhưng túi trữ vật bên hông bọn họ đã không cánh mà bay.
Không ít tu sĩ vô cùng may mắn, tìm được đủ các loại thiên tài địa bảo ở những địa phương vắng vẻ hiểm trở, mà rất nhiều tu sĩ còn lại không có chút thu hoạch nào.
Tu sĩ tìm được bảo vật đương nhiên mừng như điên, có một ít tu sĩ không tìm được bảo vật cũng tỏ ra không quan tâm lắm. Bọn họ cho là tìm được bảo vật là một chuyện, còn sống đem bảo vật ra khỏi Hàng Long cốc lại là một chuyện khác.
Người tìm được bảo vật cũng không phải là người thắng. Kẻ cười đến cuối cùng vĩnh viễn là tu sĩ có thực lực mạnh nhất.
Thời gian nhiệm vụ Hàng Long cốc đã trôi qua gần một nửa, các tu sĩ trong cốc tự nhận là thực lực không tầm thường bắt đầu rục rịch. Một trường mưa máu gió tanh tìm bảo và tàn sát đang chậm rãi đi tới cao trào.
Lúc này còn cách Hàng Long cốc mở ra chỉ có nửa tháng, Triệu Địa cũng không định đi tới những địa phương khác mạo hiểm. Tính ra trong lúc trong cốc đang đầy mưa máu gió tanh, Triệu Địa đã hoàn thành được hai nhiệm vụ, tự nhiên không muốn đi mạo hiểm nữa. Nếu lỡ đụng phải đệ tử tinh anh chân chính, sẽ không tránh được một trường đại chiến.
Bích Hàn đàm cách cửa ra Bình An cốc khá xa, tính theo đường chim bay có gần ngàn dặm. Nếu hắn ngự khí phi hành một mạch, có thể chỉ một ngày là tới, nhưng hắn cũng không định làm như vậy. Hơn nữa vì vòng tránh một ít cấm địa nguy hiểm, không thể không lượn quanh đường vòng mà đi, như vậy thế nào cũng phải mất bốn, năm ngày.
- Hơn nữa trong những ngày cuối cùng, các tu sĩ trong cốc sẽ trở nên điên cuồng tàn sát. E rằng khi đó những con đường dẫn tới Bình An cốc đều bị những đệ tử tinh anh mai phục.
Cho nên lúc còn nửa tháng, Triệu Địa đã bắt đầu tiến về phía Bình An cốc. Theo kế hoạch của hắn, tự nhiên là tìm chỗ kín đáo trong cốc ẩn thân, chờ qua nửa tháng lối ra xuất hiện, lúc ấy sẽ nhanh chóng xông tới.
Triệu Địa thi triển Nặc Linh thuật đi tới một chỗ quái thạch mọc như rừng, chợt thần thức phát hiện có một tu sĩ đang ngự khí bay về phía này, vì vậy lập tức trốn trong đám quái thạch.
Nhưng khi hắn tiến một bước phát hiện đối phương chỉ là một người, hơn nữa là người mà hắn biết, lền hủy bỏ Nặc Linh thuật, chủ động nhảy ra ngoài, đứng trên đường đi của đối phương, cản đối phương lại.
- Hàng Long cốc là một nơi lớn như vậy, lại để cho ta gặp ngươi, không biết đây coi như là ý trời hay là oan gia ngõ hẹp!
Triệu Địa nhìn tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười ba trước mắt, bình tĩnh nói.
- Là ngươi, Triệu Địa! Hắc hắc, hôm nay không biết là ngươi may mắn, hay là ta xui xẻo, sau lưng ta hiện có một đám tu sĩ Thiên Du tông đuổi theo, chỉ sợ chưa tới một canh giờ sẽ chạy tới nơi này. Nếu không, có lẽ ta sẽ thuận tiện lấy mạng sư đệ.
Vị tu sĩ tầng mười ba này trong lúc phi hành cũng đã phóng hết thần thức ra ngoài thăm dò tình huống xung quanh, nhưng cũng không thấy có sự tồn tại của tu sĩ nào khác. Lúc này đột nhiên nhìn thấy một tu sĩ ngăn đường mình, lập tức giật mình kinh hãi. Nhưng khi y thấy rõ ràng đối phương chẳng qua chỉ là Triệu Địa Luyện Khí kỳ tầng mười hai, lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
- Ủa, một canh giờ, như vậy là đủ rồi! Bạch sư huynh, vì sao ngươi muốn giết ta? Triệu Địa không lộ vẻ gì gật đầu hỏi. Tu sĩ tầng mười ba này, không ai xa lạ, chính là sư huynh đồng môn Bạch Sơ Lê từng có duyên gặp mặt một lần, vẫn theo đuổi Giản Hinh Nhi không dứt.
- Còn cần phải hỏi sao, hừ, nếu không giết chết ngươi, Giản nha đầu kia làm sao chịu từ bỏ hy vọng đi theo Bạch mỗ?
Bạch Sơ Lê tỏ ra vô cùng thẳng thắn, nói ra chân tướng.
- Rất tốt, ngươi tỏ ra thẳng thắn như vậy, ta cũng sẽ không dài dòng. Thời gian không còn nhiều lắm, vậy ta sẽ cho ngươi chết một cách sảng khoái...
Hai tay Triệu Địa đồng thời vung lên, trong ống tay áo lóe ra một đạo ngân quang cùng mười mấy đạo hồng quang.
Kim Diệp tiên tử nói theo.
Mặc dù những người khác cũng rất muốn lấy tài liệu yêu thú hiếm có như vậy, nhưng cũng không dám công khai khiêu khích Kim Diệp tiên tử cùng Triệu Địa. Vốn hai người này có thực lực mạnh nhất trong tất cả mọi người, cho nên những tu sĩ khác cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, rất nhanh đã đưa ra phương án phân chia thi thể giao long.
Yêu đan thuộc về Kim Diệp tiên tử, tài liệu yêu thú thuộc về Triệu Địa, hai người này mỗi người lấy ra ba khối trung phẩm linh thạch, chia cho các tu sĩ còn lại mỗi người một khối.
Sau đó mọi người vội vàng phóng xuất các loại màn hào quang phòng ngự đủ màu, nhảy xuống Bích Hàn đàm.
Nhiệt độ của nước trong đầm cực thấp, phàm nhân chỉ cần dính vào một chút, lập tức sẽ bị đóng băng. Người tu tiên có linh khí hộ thể, tuy không đến nỗi bị đóng băng, nhưng cũng có thể rõ ràng cảm giác được khí lạnh từng trận.
Xung quanh Triệu Địa bao phủ một vòng bảo vệ Thủy Mạc thuật, đây là phòng ngự pháp thuật thuộc tính Thủy, cũng là phòng ngự pháp thuật có lực phòng ngự kém nhất trong Ngũ Hành pháp thuật. Nhưng nó có được hiệu quả đặc thù cách thủy mà không cách khí, sử dụng lặn dưới nước vô cùng thích hợp.
Nhưng rất nhanh Triệu Địa đã cảm giác được nhiệt độ càng ngày càng xuống thấp, không thể làm gì khác hơn là thêm một vòng bảo vệ thuộc tính Hỏa màu đỏ chói bên trong vòng bảo vệ Thủy Mạc thuật màu xanh biếc, giúp cho nhiệt độ xung quanh thân thể gia tăng một chút.
Mặc dù ở trên bờ là liên thủ giết yêu, nhưng lúc tìm bảo, tất cả mọi người thức thời phân tán ra, không ai muốn đi chung với người khác.
Trong đầm nước giá rét này, thậm chí ngay cả thần thức cũng không thể vươn xa, chỉ cό thể bao trùm bên người chừng mười mấy trượng, Chuyện này làm cho Triệu Địa cảm thấy không quen, trong tay phải âm thầm thủ sẵn một tấm kim thuẫn.
Sau khi lặn xuống mấy chục trượng, ánh sáng cũng đã yếu đi, Triệu Địa lấy ra hai khối Nguyệt Quang thạch to như quả trứng gà, một trái một phải lơ lửng ở trước người chiếu sáng.
Càng lặn xuống sâu, mật độ nước đầm càng lớn, sức đẩy cũng càng ngày càng mạnh. Cuối cùng Triệu Địa không thể không thi triển một Trọng Lực thuật lên người mình, mới có thể tiếp tục lặn xuống.
Một mực xâm nhập mấy trăm trượng, cuối cùng mới chạm đến đáy đầm, nhờ ánh sáng của Nguyệt Quang thạch Triệu Địa phát hiện đáy đầm này chất đầy những hòn đá màu trắng.
Hơn nữa mơ hồ có thể cảm nhận được từng tia linh khí Băng Hàn từ trong đống loạn thạch dưới đáy đầm toát ra.
“Khó trách trong ngọc giản không có nói rõ vị trí cụ thể của quặng Băng Linh Thạch. Cả đáy đầm này toàn là quặng Băng Linh Thạch rải rác, bất quá linh khí mỏng manh như vậy, e rằng linh thạch cũng phân bố vô cùng thưa thớt, chỉ có thể căn cứ cảm ứng từng tia linh lực chập chờn như có như không, mất một phen công phu chậm rãi tìm kiếm.” Triệu Địa lẩm bẩm tự nhủ.
Mấy ngày sau, bảy tám tên tu sĩ bao gồm Kim Diệp tiên tử tụ tập ở bên bờ Bích Hàn đàm.
- Kim tiên tử, các vị đạo hữu, lão đạo còn muốn đi nơi khác thử vận khí một chút, vì vậy sẽ tách ra cùng chư vị đạo hữu.
Người nói chuyện là một vị lão đạo sĩ năm sáu chục tuổi Ngọc Thanh môn.
- Hai người chúng ta cũng muốn đi chỗ khác, mấy vị đạo hữu, sau này còn gặp lại!
Lão hòa thượng Tịnh Minh tông cũng tỏ ý muốn rời đi, bên cạnh lão là một vị tiểu hòa thượng thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi.
- Mấy vị đạo hữu đều tính toán hành động một mình sao? Phải biết trong Hàng Long cốc này, nếu tu sĩ thực lực chưa đủ hành động một mình, gặp phải cao cấp tu sĩ hoặc là yêu thú, sẽ cực kỳ khó chạy thoát!
Kim Diệp tiên tử thấy tất cả mọi người có ý hành động một mình, bèn lên tiếng khuyên nhủ.
Hòa thượng đạo sĩ còn chưa mở miệng, một vị tu sĩ thanh niên tầng mười hai Thái Hư môn đã lên tiếng trước:
- Kim sư tỷ nói không sai, hành động một mình quả thật vô cùng nguy hiểm. Bất quá nếu chúng ta đã dám đi tới nơi này, ai mà không biết nơi này nguy hiêm. Đi thành một đoàn đương nhiên an toàn hơn rất nhiều, nhưng cơ hội tìm được thiên tài địa bảo cũng sẽ ít đi rất nhiều.
- Nếu không đổi được Trúc Cơ đan, mấy chục năm sau chúng ta sẽ trở thành một nắm đất vàng, không bằng nhân cơ hội liều một chuyến, nói cách khác sẽ gặp may mắn cũng chưa biết chừng.
- Vị thí chủ trẻ tuổi này nói rất đúng, bần tăng cũng có ý này.
Lão hòa thượng gật đầu một cái, ra vẻ hết sức tán thành quan điểm của đối phương.
Kim Diệp tiên tử thấy tất cả mọi người đều có ý hành động một mình, cũng không miễn cưỡng nữa, khẽ mỉm cười nói:
- Nếu mọi người đều tính toán đi cầu may, vậy ta cũng sẽ không làm người khác khó xử nữa. Mọi người chia tay vui vẻ, chỉ mong có thể gặp lại bên ngoài cốc.
Kế đó đám tu sĩ tỏ ra khách sáo từ giã một phen, mỗi người theo một phương hướng khác nhau rời khỏi Bích Hàn đàm. Bờ đầm chỉ còn lại Kim Diệp tiên tử vẫn không có rời đi, ngoài ra còn có một tu sĩ Thái Hư môn và một thiếu nữ Lãm Nguyệt tông quyết định vẫn tiếp tục đồng hành với nàng.
- Triệu sư đệ còn chưa ra khỏi đầm, xem ra đã định tiếp tục tìm kiếm. Chúng ta đã tìm trong đầm này vài ngày, trừ mười mấy khối hạ phẩm Băng Linh Thạch ra, căn bản không thấy bóng dáng của trung phẩm Băng Linh Thạch. Thay vì lãng phí thời gian ở nơi này, chúng ta nên đi tới gần Thái Hà Sơn cầu may, đi thôi.
Kim Diệp tiên tử nói với hai người kia, ba người bèn phóng xuất phi hành pháp khí, dán sát mặt đất chậm rãi bay ra xa. Bích Hàn đàm lại khôi phục yên tĩnh như trước.
Lúc này Triệu Địa đang đứng trong một thạch động bí ẩn do một đống loạn thạch tạo thành, trong tay nắm một hòn đá to bằng nắm tay trẻ con, có màu trắng, toát ra sương lạnh.
Hòn đá này nhìn qua không có gì khác với những hòn đá trắng rải rác khắp đáy đầm, nhưng nếu dùng thần thức thăm dò cẩn thận, có thể phát hiện trong sương trắng có một tia linh lực thuộc tính Băng hết sức tinh thuần, mới biết đây là một khối hạ phẩm Băng Linh Thạch.
Đây đã là khối hạ phẩm Băng Linh Thạch thứ tư mà Triệu Địa tìm được trong vòng ba ngày. Bởi vì không còn phát hiện trong đầm có sự tồn tại của yêu thú nào khác, lại tương đối vắng vẻ an toàn hơn bên ngoài, cho nên sau khi tìm được ba khối hạ phẩm Băng Linh Thạch, Triệu Địa bèn quyết định tìm một chỗ kín đáo dưới đáy đầm, lấy tiểu đỉnh ra nuôi dưỡng những khối hạ phẩm linh thạch này trở thành trung phẩm linh thạch. Kết quả bởi vì hắn cố ý tìm kiếm chỗ bí ẩn, trong lúc vô tình phát hiện ra thạch động nhỏ này.
Cửa động chỉ rộng hơn hai thước, bên trong cũng rộng chừng hơn một trượng. Sau khi Triệu Địa chui vào thạch động, đi không bao lâu chợt cảm thấy dao động linh lực yếu ớt, bèn cẩn thận tìm kiếm một phen, rốt cục tìm được khối hạ phẩm Băng Linh Thạch thứ tư này.
Triệu Địa cảm thấy hứng thú vô cùng đối với thạch động sâu không thấy đáy trước mắt. Vị trí thạch động này hết sức kín đáo, chỉ cần dùng loạn thạch chặn lại cửa động vốn không lớn, cho dù là gần ngay trước mắt, chỉ sợ cũng rất khó phát hiện.
Như vậy hắn có thể an tâm dùng tiểu đỉnh nuôi dưỡng linh thạch, mà không sợ bị những tu sĩ khác phát hiện.
Triệu Địa tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước trong thạch động, sau khi đi được chừng trăm trượng, vẫn sâu không thấy đáy. Triệu Địa không khỏi có chút hoảng sợ.
Hắn bèn lấy ra băng thuẫn trung phẩm Linh Cụ chắn ở trước người, đồng thời lấy một khối Nguyệt Quang thạch ra soi sáng phía trước. Dù là trong động này có yêu thú gì lợi hại, hắn cũng có thể tận lực tranh thủ nhiều thời gian mà chạy đi.
Đi thêm gần trăm trượng nữa, thạch động nhất thời thông suốt sáng sủa, trước mắt Triệu Địa xuất hiện một sơn động cao hai ba chục trượng, liếc mắt nhìn qua không thấy đâu là cuối, đồng thời có một mùi vị yêu thú quen thuộc xộc vào mũi hắn.
“Chẳng lẽ đây là sào huyệt của yêu thú giao long kia?” Triệu Địa thầm nghĩ trong lòng, ý nghĩ này khiến cho bước chân hắn càng nhanh hơn trước, nỗi lo lắng trong lòng cũng giảm đi một ít.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Triệu Địa liền thấy một tấm da rắn hoàn chỉnh dài bảy tám trượng, toàn thân màu xanh biếc. Xem ra con Bích Hàn Giao kia chính là lột đi da rắn ở chỗ này, tiến hóa thành giao.
Triệu Địa không chút khách sáo thu da rắn lại, cho vào trong túi trữ vật. Tấm da yêu thú hoàn chỉnh như vậy ngoại trừ có thể dùng luyện chế giấy phù ra, còn có thể luyện chế các loại y phục phòng ngự như áo khoác, giày...
Sau đó hắn phóng xuất tất cả thần thức ra ngoài, bước đi thật chậm, cần thận dò xét xem trong sào huyệt giao long này còn những gì khác hay không.
“Ủa...” Triệu Địa ngạc nhiên khẽ kêu lên, hắn vừa cảm ứng được một nơi nào đó trong sơn động này truyền ra dao động linh lực yếu ớt.
Triệu Địa vội vàng đi tới, phát hiện ra năm quả trứng thú to bằng nắm tay trong góc sơn động.
- Đây là trứng giao long!
Triệu Địa mừng rỡ, trứng thú không dễ gì tìm được, huống chi là trứng giao long.
Triệu Địa cần thận quan sát mấy quả trứng này, có một quả là màu trắng, bốn quả còn lại có màu xanh biếc, hình bầu dục, toát ra dao động linh khí yếu ớt khó lòng phát hiện. Hắn hưng phấn lấy ra một túi linh thú, thu hết năm quả trứng giao long vào trong đó.
Hắn còn cảm giác được trong vách đá trước mắt này lờ mờ truyền ra một ít linh khí tinh thuần, dường như cũng không phải là thuộc tính Băng.
Nhờ thần thức cảm ứng phương hướng, Triệu Địa dần dần tìm tới. Kết quả khi hắn dùng Công Bố kiếm đào ra một lỗ to trên vách đá sơn động, một cỗ linh lực thuộc tính Phong nồng đậm thình lình ập vào mặt.
Không ngờ rằng phía sau vách đá lộ ra một mỏ quặng Phong Linh Thạch nhỏ.
Triệu Địa dễ dàng phát hiện ra mấy khối hạ phẩm linh thạch màu trắng thuộc tính Phong. Hắn thuận tay dùng Công Bố kiếm đào những khối linh thạch này ra, thu vào trong túi trữ vật.
Đây là bởi vì Phong Linh Thạch cũng ít khi thấy, bình thường cũng không dám đổi quá nhiều, nếu đổi lại là hạ phẩm linh thạch bình thường thuộc tính Ngũ Hành, Triệu Địa cũng không thèm đào.
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Địa vẫn ở lại chỗ này, dùng tiểu đỉnh nuôi dưỡng Băng Linh Thạch, thăng cấp chúng từ hạ phẩm linh thạch lên trung phẩm linh thạch.
Thời gian còn lại hắn chăm chú đọc hai điển tịch luyện khí của tu sĩ Bách Xảo môn và Kim Diệp tiên tử. Con đường luyện khí, ngoại trừ nhất định phải tự mình thực hành lục lọi ra, hấp thu thật nhiều kinh nghiệm của tiền nhân cũng là hết sức trọng yếu.
Triệu Địa ở một mạch dưới đáy Bích Hàn đàm bảy tám ngày.
Những ngày qua, số phận các tu sĩ trong Hàng Long cốc không ai giống ai.
Trên một vách đá hiểm trở của Phượng Vũ sơn, một thiếu nữ xinh đẹp Lãm Nguyệt tông vung ra một thanh Nguyệt Nha nhận màu vàng nhạt, chém một con yêu thú cấp một trung cấp làm hai đoạn. Sau đó vui mừng nhổ tận gốc một gốc linh thảo nhiều màu, có phiến lá giống như lông chim cách thi thể yêu thú kia không xa.
Trong một sơn động dung nham có nhiệt độ cực cao, một tu sĩ trung niên Thái Hư môn dùng một thanh kiếm bản rộng, dài hơn bảy thước màu đỏ lửa đánh chết một tên tu sĩ Bách Linh môn điều khiển hai con dơi hút máu màu xanh lá cây vô cùng quỷ dị.
Ngay sau đó hai con dơi cũng tự bạo, huyết dịch màu xanh lá cây rơi đầy đất. Tu sĩ trung niên lập tức nhặt lên một hòn đá nhìn qua hết sức bình thường, nhưng nhìn kỹ bên trong có hoa văn hình ngọn lửa màu vàng, không khỏi nở một nụ cười vui sướng.
Trên một sườn núi phong cảnh xinh đẹp, hai tên đồng môn sư huynh đệ Bách Xảo môn đứng đối diện nhau cách chừng bảy trượng, mạnh ai nấy điều khiển pháp khí của mình liều một trận sinh tử với nhau. Cách bọn họ không xa, một gốc linh chi gần như trong suốt kỳ dị đang toát ra ánh sáng màu lục.
Một tên đạo sĩ thiếu niên mày thanh mắt sáng, trong tay đang cầm một khối trung cấp Mộc Linh Thạch, ngồi tĩnh tọa hồi phục linh lực. Ở bên cạnh y có hai thi thể hòa thượng một già một trẻ, nhưng túi trữ vật bên hông bọn họ đã không cánh mà bay.
Không ít tu sĩ vô cùng may mắn, tìm được đủ các loại thiên tài địa bảo ở những địa phương vắng vẻ hiểm trở, mà rất nhiều tu sĩ còn lại không có chút thu hoạch nào.
Tu sĩ tìm được bảo vật đương nhiên mừng như điên, có một ít tu sĩ không tìm được bảo vật cũng tỏ ra không quan tâm lắm. Bọn họ cho là tìm được bảo vật là một chuyện, còn sống đem bảo vật ra khỏi Hàng Long cốc lại là một chuyện khác.
Người tìm được bảo vật cũng không phải là người thắng. Kẻ cười đến cuối cùng vĩnh viễn là tu sĩ có thực lực mạnh nhất.
Thời gian nhiệm vụ Hàng Long cốc đã trôi qua gần một nửa, các tu sĩ trong cốc tự nhận là thực lực không tầm thường bắt đầu rục rịch. Một trường mưa máu gió tanh tìm bảo và tàn sát đang chậm rãi đi tới cao trào.
Lúc này còn cách Hàng Long cốc mở ra chỉ có nửa tháng, Triệu Địa cũng không định đi tới những địa phương khác mạo hiểm. Tính ra trong lúc trong cốc đang đầy mưa máu gió tanh, Triệu Địa đã hoàn thành được hai nhiệm vụ, tự nhiên không muốn đi mạo hiểm nữa. Nếu lỡ đụng phải đệ tử tinh anh chân chính, sẽ không tránh được một trường đại chiến.
Bích Hàn đàm cách cửa ra Bình An cốc khá xa, tính theo đường chim bay có gần ngàn dặm. Nếu hắn ngự khí phi hành một mạch, có thể chỉ một ngày là tới, nhưng hắn cũng không định làm như vậy. Hơn nữa vì vòng tránh một ít cấm địa nguy hiểm, không thể không lượn quanh đường vòng mà đi, như vậy thế nào cũng phải mất bốn, năm ngày.
- Hơn nữa trong những ngày cuối cùng, các tu sĩ trong cốc sẽ trở nên điên cuồng tàn sát. E rằng khi đó những con đường dẫn tới Bình An cốc đều bị những đệ tử tinh anh mai phục.
Cho nên lúc còn nửa tháng, Triệu Địa đã bắt đầu tiến về phía Bình An cốc. Theo kế hoạch của hắn, tự nhiên là tìm chỗ kín đáo trong cốc ẩn thân, chờ qua nửa tháng lối ra xuất hiện, lúc ấy sẽ nhanh chóng xông tới.
Triệu Địa thi triển Nặc Linh thuật đi tới một chỗ quái thạch mọc như rừng, chợt thần thức phát hiện có một tu sĩ đang ngự khí bay về phía này, vì vậy lập tức trốn trong đám quái thạch.
Nhưng khi hắn tiến một bước phát hiện đối phương chỉ là một người, hơn nữa là người mà hắn biết, lền hủy bỏ Nặc Linh thuật, chủ động nhảy ra ngoài, đứng trên đường đi của đối phương, cản đối phương lại.
- Hàng Long cốc là một nơi lớn như vậy, lại để cho ta gặp ngươi, không biết đây coi như là ý trời hay là oan gia ngõ hẹp!
Triệu Địa nhìn tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười ba trước mắt, bình tĩnh nói.
- Là ngươi, Triệu Địa! Hắc hắc, hôm nay không biết là ngươi may mắn, hay là ta xui xẻo, sau lưng ta hiện có một đám tu sĩ Thiên Du tông đuổi theo, chỉ sợ chưa tới một canh giờ sẽ chạy tới nơi này. Nếu không, có lẽ ta sẽ thuận tiện lấy mạng sư đệ.
Vị tu sĩ tầng mười ba này trong lúc phi hành cũng đã phóng hết thần thức ra ngoài thăm dò tình huống xung quanh, nhưng cũng không thấy có sự tồn tại của tu sĩ nào khác. Lúc này đột nhiên nhìn thấy một tu sĩ ngăn đường mình, lập tức giật mình kinh hãi. Nhưng khi y thấy rõ ràng đối phương chẳng qua chỉ là Triệu Địa Luyện Khí kỳ tầng mười hai, lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
- Ủa, một canh giờ, như vậy là đủ rồi! Bạch sư huynh, vì sao ngươi muốn giết ta? Triệu Địa không lộ vẻ gì gật đầu hỏi. Tu sĩ tầng mười ba này, không ai xa lạ, chính là sư huynh đồng môn Bạch Sơ Lê từng có duyên gặp mặt một lần, vẫn theo đuổi Giản Hinh Nhi không dứt.
- Còn cần phải hỏi sao, hừ, nếu không giết chết ngươi, Giản nha đầu kia làm sao chịu từ bỏ hy vọng đi theo Bạch mỗ?
Bạch Sơ Lê tỏ ra vô cùng thẳng thắn, nói ra chân tướng.
- Rất tốt, ngươi tỏ ra thẳng thắn như vậy, ta cũng sẽ không dài dòng. Thời gian không còn nhiều lắm, vậy ta sẽ cho ngươi chết một cách sảng khoái...
Hai tay Triệu Địa đồng thời vung lên, trong ống tay áo lóe ra một đạo ngân quang cùng mười mấy đạo hồng quang.
Danh sách chương