Tần Chân phì cười, ném quyển sổ tiết kiệm lên người anh : “Trình Lục Dương anh bị thần kinh đúng không?”

Trình Lục Dương luống cuống tay chân cầm cuốn sổ tiết kiện, hấp tấp lật giở ra trước mặt cô, “Này, trước khi từ chối tốt xấu gì cũng nên nhìn rõ ràng được không? Nhìn đi! Nhìn con số ghi trên sổ này đi! Thế nào? Theo đại gia em tuyệt đối sẽ không thiệt thòi, em yêu tiền như vậy, vì tiền yêu anh lại không thiệt, làm chi không cân nhắc a?”

Anh gấp đến muốn nhảy dựng, tỏ vẻ “Em làm sao lại không tinh mắt như vậy”, vô cùng đau đớn.

Tần Chân nhìn chằm chằm anh, thấy anh chậm rãi đỏ hai gò má cùng vành tai, còn ra vẻ bình tĩnh rồi lại nhịn không được tránh né ánh mắt của cô.

Trình Lục Dương như một đứa trẻ to xác, cực kì bức thiết muốn được một người thừa nhận, anh nghĩ rằng mình che dấu rất tốt, nhưng mỗi một động tác và biểu cảm rất nhỏ đều để lộ ra sự bất an không yên của anh.

Anh còn lẩm bẩm: “Anh đây điều kiện không tồi, em nhìn cái chân của em đi, nói không chừng sau này sẽ có tật, chỉ anh mới có thể không chê em, dù em có què thì anh cũng có thể cõng em. Còn nữa, em lại xấu như thế, chỉ có anh mới không nhìn mặt mà bắt hình dong, lại có thể mặt dày mày dạn trái lương tâm khen em xinh đẹp…”

Lải nhải dong dài một đống lời lảm nhảm, khiến Tần Chân nghe mà tức giận, vì sao ngay cả tỏ tình mà anh ta cũng có thể nói bốc mùi như đánh rắm vậy?

Thế nhưng thần kì nhất là cô nghe xong lại thấy rất vui, khóe môi cũng không khỏi nhếch lên từng chút một.

Cô hỏi anh: “Trình Lục Dương, anh đây là đang làm gì vậy?”

Trình Lục Dương giống như bị người ta cầm kim đâm vào, lập tức im bặt, mặt đỏ tía tai đứng đơ ra đó.

Tần Chân thở dài, “Em cũng không có yêu cầu khác, tiêu chuẩn tìm đối tượng cũng không cao, nhưng nhất thiết phải tỏ tình. Nghe nói nghề luật sư tài ăn nói tốt, chắc em phải trông cậy vào Mạnh Đường có thể tỏ tình ra hồn với em rồi, nếu không làm sao trước kia lại luôn thích anh ta chứ? Phụ nữ cho dù thế nào thì vẫn thích nghe lời dễ nghe.”

“Dễ nghe lại không thể làm cơm ăn!” Trình Lục Dương không khỏi xen mồm.

“Nhưng em thích nghe!” Tần Chân nói giọng chắc nịch.

Nhìn dáng vẻ tinh quái của cô, Trình Lục Dương cực kì muốn bóp chết cô, người phụ nữ này đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của mình, cứ muốn làm khó mình đây!

Với tính tình của anh, nếu đổi là trước kia nhất định anh sẽ dứt khoát quay đầu bước đi, nhưng hôm nay, đối mặt với người phụ nữ không tính là cực kì xinh đẹp, tính cách cũng không được tự nhiên này, anh trái lại không thể nhấc chân được.

Anh nghĩ, giữ dịt sĩ diện chỉ khổ thân mình, nếu cứ đi như vậy, khẳng định sẽ mất ngủ cả đêm. Nếu thời điểm này tên họ Mạnh kia lại đến phá hoại thì chắc anh sẽ bị kích thích đến mức muốn cầm dao chém chết đối phương.

Nghĩ như vậy, anh ho khan hai tiếng, lấy một quả táo từ trong giỏ ra, sau đó lại cầm một con dao nhỏ ở tủ đầu giường, ngồi cạnh giường vừa gọt vừa nói: “Nói nhiều như vậy chắc khát nước rồi? Ăn hoa quả trước đã.”

Tần Chân có chút đoán không ra suy nghĩ của anh, đây là thể loại gì? Màn tỏ tình độc nhất vô nhị mới tiến hành được một nửa, sao lại biến thành ăn trái cây rồi?

Mà Trình Lục Dương vừa lưu loát gọt vỏ, vừa nói với giọng trầm thấp dễ nghe : “thật ra ý anh là, em xem hai đứa mình đã không còn ít tuổi, cha mẹ đều đang thúc giục cưới xin, không bằng chín bỏ làm mười, cứ quyết định như vậy đi?”

Anh chuyên tâm nhìn chằm chằm quả táo trong tay, vành tai càng lúc càng đỏ.

“Tuy rằng tính tình anh không tốt, nhưng đối với em cũng coi như có thể nhẫn nại chịu đựng rồi, em xem, em thường xuyên hô to gọi nhỏ với anh, còn lấy dép lê ném anh, anh cũng không làm gì em… Đương nhiên, nếu ở cùng nhau, anh khẳng định sẽ cố gắng không nổi nóng với em.”

Tần Chân nhỏ giọng than thở một câu: “Anh đã ấn em lên tường rồi, còn nói không làm gì em!”

Thoáng cái mặt Trình Lục Dương như bùng cháy, anh lại bắt đầu dữ dằn nói: “Vậy em cũng không thể phủ nhận, thật ra kĩ thuật của anh rất tốt đi!”

Tần Chân lên án: “vừa rồi anh còn nói không nổi nóng với em!”

Trình Lục Dương nháy mắt im lặng, cuối cùng xị mặt đưa quả táo gọt xong qua.

Tần Chân nhận táo, cũng không nói gì, bỏ lên miệng cắn một miếng, rất ngọt, hương vị kia nhanh chóng tràn lên đầu lưỡi, hoá thành cảm giác kì dị trong lòng.

Cô nhìn Trình Lục Dương chậm rãi quay đầu, dùng ánh mắt hết cách nhìn cô, “Có đôi khi anh rất nghi ngờ mình là tên cuồng chịu ngược, trong số những người anh quen biết, em là người hung dữ với anh nhất. Chẳng nghe lời anh nói bao giờ, còn cứ thích mắng chửi anh, em keo kiệt, tham tài, tùy hứng, không quả quyết, đặc biệt là không có nguyên tắc, với ai cũng tươi cười đón chào được, cực kì không có cốt khí!”

Này này, cô thành loại phụ nữ nhiều tuổi không chút ưu điểm như anh nói từ lúc nào rồi ?

Tần Chân lập tức đen mặt, đang định phản bác, thình lình lại nghe thấy anh nói thêm một câu: “Nhưng làm sao bây giờ a, ở lâu với người như thế, anh cảm thấy nữ thần cũng không còn sức hấp dẫn với anh rồi.”

Cô xì một tiếng bật cười.

Trình Lục Dương lại không cười, anh nhắm mắt lại, kéo tay trái của cô dán lên mí mắt mình.

Tần Chân sửng sốt, nghe anh nói với giọng trầm thấp nhu hòa: “Tần Chân, thế giới của anh đang dần dần mất đi màu sắc, có lẽ cuộc đời sau này sẽ chỉ còn lại hai màu đen trắng. Anh luôn cho rằng bản thân mình giàu có, mặt mũi cũng được, Trình Lục Dương như thế chắc hẳn sẽ có rất nhiều phụ nữ thích. Nhưng hôm nay, anh lại sợ bị em ghét bỏ một anh như thế.”

Căn phòng chìm vào yên tĩnh, ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách.

Ở trong phòng bệnh nho nhỏ này, Trình Lục Dương chậm rãi mở to mắt, nhìn cô gái đang ngơ ngác trước mắt, nhẹ giọng hỏi một câu: “Em có lòng tốt như vậy, có thể thương xót, thu nhận một người không nhìn thấy màu sắc gì như anh không?”

***

Trên thế giới này, mỗi một ngày, mỗi một khắc, mỗi một phút, mỗi một giây, chúng ta có lẽ sẽ gặp được những người khác nhau, hoặc thoáng nhìn qua trong lúc vội vàng, hoặc chăm chú ngắm nhìn khi dạo chơi nhàn nhã.

Cho nên tôi chưa bao giờ ngờ rằng, từ khoảnh khắc gặp được anh, chúng tôi sẽ từ người xa lạ trở thành sự tồn tại kỳ diệu như thế, giống như phản ứng hoá học thời phổ thông, Ma-gie (Mg) lạnh như băng một khi bị thiêu đốt, sẽ lập tức xuất hiện ánh sáng trắng, chói mắt đến khó tin.

Vì thế hôm nay tôi rốt cục hiểu được, giống như ánh sáng ngọc thạch hay kim cương, không qua gọt giũa thì không thể nào làm mọi người trầm trồ tán thưởng, thì tình cảm cũng bắt đầu từ một khởi điểm bình thản, bởi vì quá trình ở chung mà dần dần trở nên tốt đẹp ấm áp, cuối cùng, mỗi một khoảnh khắc ở bên anh cũng bắt đầu toả sáng lấp lánh.

Trình Lục Dương, những lời anh nói trước nay đều không phải lời dễ nghe nhất, nhưng lại chân thành nhất, có thể xúc động lòng người nhất.

— Nhật kí Tần Chân – ngày Trình Lục Dương tỏ tình.

***

“Em có lòng tốt như vậy, có thể thương xót, thu nhận một người không nhìn thấy màu sắc gì như anh không?”

Giống như bắt đầu từ những lời này, Tần Chân liền ngây ngẩn, cô để mặc Trình Lục Dương khép kín mắt, lôi kéo tay mình đặt lên mí mắt anh, mà lòng bàn tay cô phủ lên khuôn mặt anh, hơi thở mềm mại ấm áp giống như cánh bướm khẽ phất qua làn da cô.

Âm ấm, mềm mềm, làm lòng người ta cũng mềm mại theo.

Khuôn mặt Trình Lục Dương nằm trong bàn tay cô, mà cô nhẹ nhàng đụng vào ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của anh, không khỏi nhẹ nhàng kề sát, trong khi anh nhắm chặt mắt cô liền hôn lên đôi môi anh rất nhanh chóng.

Cô có thể cảm giác được Trình Lục Dương dường như run run nhè nhẹ, sau đó chậm rãi mở to mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn cô.

Đôi mắt đó rất đẹp, như mặc ngọc sáng lấp lánh, như nét mực trên nền tuyết trắng xóa, ánh sáng đen nhánh, không lẫn chút tạp chất nào.

Trình Lục Dương nhẹ nhàng hỏi cô: “Đây xem như là đồng ý thu nhận anh sao?”

Một Trình Lục Dương dịu dàng như vậy, thận trọng từng tý như vậy.

Cả trái tim Tần Chân đều sụp đổ rồi, cô vòng tay lên ôm cổ anh, ôm chặt lấy anh nói: “Trình tiên sinh, tuy rằng anh miệng độc, tính tình thối, hay cự nự mất tự nhiên, còn có bệnh hoàng tử, nhưng một cô gái lương thiện tốt bụng, thích giúp người nhất như em, thấy anh thành khẩn như vậy, em quyết định thay trời hành đạo, cứu vớt muôn dân, cố mà thu nhận anh, anh trăm ngàn lần đừng quá cảm động, sổ tiết kiệm chi phiếu tất cả giao cho em là tốt rồi!”

Cô nói lung tung mấy câu hài hài, trong hốc mắt lại nóng bỏng. Trình Lục Dương cúi đầu cười rộ lên, cũng không giận dỗi cô, ngược lại giơ tay chậm rãi đáp lại cái ôm của cô.

Anh vừa cười vừa nói: “Được, đều cho em, cho em đếm tiền tới mức tay rút gân, từ đó khăng khăng một mực đi theo Trình đại gia anh, được không?”

Tần Chân nói: “Không được, em học toán không tốt, Trình đại gia anh thay em mua một cái máy đếm tiền đi.”

 “…” Trình Lục Dương chỉ có thể cười không ngừng, cảm thán một câu, “Trình Tần thị, sao em lại đáng yêu như vậy?”

“Đúng vậy, em chính là loại người đáng yêu đến mức không có bạn bè, còn mê chết người không đền mạng đấy, cho nên anh phải quý trọng em vào!”

Trình Lục Dương gật đầu, “Quý trọng người phụ nữ của mình, phương thức tốt nhất chính là chà đạp cô ấy, xin phu nhân yên tâm, anh nhất định cố gắng hết sức, không phụ sự kỳ vọng của em!”

Tần Chân phút chốc ngẩng đầu lên án: “Anh lại bắt đầu nói sắc (*) thế rồi!”

[(*) nhắc tới đề tài nhạy cảm]

“Trong mắt không có màu sắc, đành phải nói chút màu sắc thôi, như vậy cũng không cho?” Trình Lục Dương nghiêm mặt tỏ vẻ “anh đang xin phê chuẩn từ lãnh đạo”.

Rõ ràng anh đang nói đùa, nhưng Tần Chân lại cảm thấy rất xót xa, cô giơ tay che đôi mắt sáng ngời kia, nhẹ nhàng nói: “Anh yên tâm, bản lĩnh khác em không có, nhưng từ nhỏ đã được người ta khen ngợi là mặt trời bé nhỏ, che hết ánh nắng. Cho dù anh không nhìn được màu sắc cũng không sao, em có thể làm đôi mắt của anh, phụ trách chiếu cho thế giới của anh hào quang vạn trượng!”

Cô nói ra lời thề son sắt với biểu cảm cực kì nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa tia đau lòng, sốt ruột, trấn an cùng với không muốn xa rời.

Đôi khi Trình Lục Dương thật không rõ, một cô gái yếu ớt không có cốt khí trong mắt người ngoài như thế, vì sao lại có được can đảm và tín nhiệm lớn như thế, có can đảm đứng ra bảo vệ tất cả những người mình muốn bảo vệ, giống như khi giúp đỡ cô gái tàn tật trên xe buýt, hoặc giống như khi bảo vệ đồng nghiệp bị tên háo sắc bắt nạt ở tòa bất động sản của Âu Đình.

Nhưng chính một Tần Chân như vậy mới khiến anh khó có thể rời mắt, cô gan dạ, chân thành, can đảm và lương thiện đến liều lĩnh.

Anh nở nụ cười, liên tục hôn lên mặt cô vài cái, “Trình Tần thị nhà chúng ta thật giỏi! Nói ra mấy câu cực kỳ buồn nôn, hại da gà của anh cũng nổi lên hết rồi, về sau mẹ anh không cần lo lắng anh bị ai làm cho buồn nôn nữa.”

Tần Chân bật cười, đẩy cái miệng hôn loạn của anh ra, “Trình Lục Dương anh đừng ba hoa, nói cho anh biết, về sau nếu dám hung dữ với em, em cũng sẽ trở mặt! Đừng tưởng rằng ăn đến miệng liền an toàn, chân em rất dài đấy, coi chừng chạy mất!”

Trình Lục Dương vô tội dựng thẳng ngón tay, “Thứ nhất, anh bây giờ chỉ dính một chút vị, còn chưa kịp ăn vào miệng. Thứ hai, em xác định chân em thật có thể trốn khỏi lòng bàn tay của anh? Nếu em không tin, bây giờ anh có thể thử áp đảo em, em xem em chạy trốn được không.”

 “…” Tần Chân cảm thấy người này đã sắp không có thuốc nào cứu được rồi, nói trong nói ngoài đều là vấn đề nhạy cảm.

Thượng Đế đóng của bạn một cánh cửa, tất sẽ mở một cánh cửa khác cho bạn — lời này chiếu vào Trình Lục Dương thì cực kì thích hợp, bởi vì tuy rằng anh không nhìn được màu sắc, nhưng trái tim anh tràn ngập sức mạnh màu vàng (*), đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai bằng được.

[(*) màu biểu trưng cho đồi trụy]

Tần Chân vừa nghĩ, khóe miệng lại không khỏi nhếch lên.

Cô phát hiện mình thật sự rất vui vẻ rất vui vẻ rất vui vẻ, thì ra đây là cảm giác thích một người, khi người ấy đáp lại, mình sẽ cảm thấy như đang ôm toàn bộ thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện