Lúc Trình Lục Dương xuống xe, “tốt bụng” dặn dò Phương Khải một câu: “Chú ý bảo vệ tốt bản thân, đừng có mất đầu óc, bị người ta ăn còn giúp người ta kiếm tiền.”
Một câu danh ngôn quen thuộc bình thường bị anh sửa lại vài chữ, Phương Khải lập tức kinh hãi.
Sao lại có cảm giác như sắp xông vào đầm rồng hang hổ gặp bà Tiểu Thiến (*) đây? Cứ như Tần Chân là một lão yêu quái chuyên đi hút tinh khí của con người vậy.
[(*) Tiểu Thiến: Nhân vật trong phim ma ‘Thiến nữ u hồn’ của TQ]
Phương Khải nhớ lại một chút, lúc gặp Tần Chân hai lần trước, tuy rằng cô ấy mặc trang phục công sở, nhưng trông chỉ khoảng hai lăm hai sáu, cho dù không phải là đại mỹ nữ, nhưng cũng tuyệt đối có vài phần nhan sắc.
Nếu cô là một bà lão, thì cũng là một bà lão khiến người ta tự nguyện bị hút tinh khí.
Cho nên Phương Khải rất vui vẻ mà lái xe đi ăn lẩu, sợ tổng giám đốc đại nhân hay soi mói kia có chuyện hay không có chuyện đều gọi điện thoại đến làm phiền, anh còn đặc biệt kéo tên đối phương trong danh bạ vào sổ đen — vậy là cuộc hẹn buổi tối này tuyệt đối không thể bị phá hỏng!
Trong lòng Trình Lục Dương hơi bất bình, tại sao Phương Khải có lẩu để ăn, còn anh thì phải tự về nhà gọi thức ăn ngoài? Nhà anh ở tầng trên cùng, mặc dù sau khi được anh tỉ mỉ thiết kế thì có vẻ ấm cúng như gia đình, nhưng bởi vì phòng rộng quá mà chỉ có một mình anh ở, cho nên nhìn kiểu nào cũng trống trải.
Sau khi đẩy cửa đi vào, anh ngồi xuống ghế sofa, lấy một quyển sách thật dày từ trong ngăn kéo của bàn trà ra, rồi vừa nhìn vừa trầm tư suy nghĩ.
Quyển sách này là Phương Khải giúp anh sắp xếp lại, bên trên có dán đầy tên nhà hàng và các món ăn đặc sắc đã được anh khẳng định ở trung tâm thành phố, bởi vì cái tính cách hay soi mói của anh mà Phương Khải còn quét lại rồi in ra toàn bộ hình ảnh, chỉnh sửa các hình ảnh trên bản thực đơn đều rõ nét, đẹp đẽ với kích cỡ như nhau.
Trình Lục Dương càng nhìn càng tức giận, dựa vào đâu điện thoại là anh bảo Phương Khải gọi, khoản phí sửa chữa cũng là anh giúp Tần Chân tiết kiệm, nhưng đến khi họ Tần kia mời khách lại chỉ mời có một mình Phương Khải?
Lúc trước cũng có nghe Phương Khải nhắc tới quán lẩu đó, ở chỗ nào ấy nhỉ? Phố bình dân? Mặc dù nghe tên cũng biết không phải thuộc gu của anh, cho dù Tần Chân có đem kiệu lớn tám người khiêng tới mời anh anh cũng không đi, nhưng mời và không mời đại diện cho mặt mũi và tôn nghiêm của anh đó, có được không?
Trình Lục Dương ném thực đơn lên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Phương Khải, kết quả là nghe được giọng nữ lạnh lùng tiếp tục chà đạp lên lòng tự tôn của anh: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy —”
Đáng thương cho cái điện thoại bị anh tàn nhẫn ném lên ghế sofa.
Sau đó bởi vì tâm trạng không được tốt, lúc Trình Lục Dương gọi món thì quả quyết nói một câu: “Nhà hàng các người có món nào đặc sắc đem mỗi loại một suất đến chỗ tôi!”
Đối phương bị anh làm cho kích động: “Xin lỗi, ngài vừa mới nói gì? Xin ngài lặp lại lần nữa được không?”
“Đổi người có lỗ tai tốt tới nghe điện thoại!” Trình Lục Dương ngạo mạn quát đối phương.
“……….”
Một tiếng đồng hồ sau, toàn bộ mười hai món ăn đặc sắc được đưa đến.
Sau khi thanh toán, Trình Lục Dương thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn một bàn đồ ăn đặc sắc kia thì anh chợt nhận ra một vấn đề hóc búa — anh đã quên dặn đối phương không bỏ ớt rồi! Cho nên trong mười hai món ăn đặc sắc này, đâu là món bình thường, đâu là món cay, anh hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Đối với người bị mù màu xanh đỏ lại không ăn được tí cay nào, thì làm sao giải quyết được vấn đề khi không phân biệt được màu của trái ớt đây?
Nếm thử? Nếu lỡ ăn phải ớt thì uống ngay hai chai nước? Sau khi uống thì lại tiếp tục nếm thử?
Trình Lục Dương rất tức giận mà quăng đũa, rồi cầm di động đi ra ngoài tìm Phương Khải.
… Tại sao lại tìm Phương Khải? Ha ha ha, bạn cho rằng tổng giám đốc Trình sẽ thừa nhận là ngoại trừ người trợ lý này ra, trên thế giới này anh không biết vác mặt đi tìm ai giúp anh phân ra thức ăn là cay hay không cay?
Bị mù màu xanh đỏ thì không thể lái xe nên Trình Lục Dương vẫy một chiếc taxi trống, rồi nhanh chóng nói tên của quán lẩu, kết quả là lúc xe đi được nửa đường thì có người vẫy.
Xe taxi rất phổ biến ở các thành phố lớn, chuyện ghép xe cũng rất bình thường, nhưng khi cô gái trang điểm đậm kia vừa mở cửa xe thì Trình Lục Dương mặt không đổi sắc đóng cửa xe lại, nói với người tài xế đang giật mình kia: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận ghép xe”.
Tài xế khó xử: “Cái gì vậy chứ, anh xem tôi cũng muốn làm ăn mà?”
Trình Lục Dương không nói hai lời, móc một trăm tệ ra, tài xế liền sảng khoái nhận lấy, rồi đạp xuống chân ga, vui vẻ đưa vị đại gia này đi ăn lẩu.
—–
Trong quán lẩu khói bay nghi ngút, Tần Chân và Phương Khải ngồi đối diện nhau ở một góc trong sảnh lớn, ăn rất vui vẻ.
Tần Chân tốt tính, chỉ cần không phải gặp khách hàng và cấp trên là có thể tám chuyện linh tinh mà không kiêng nể gì, Phương Khải mặc dù hơi hướng nội, nhưng dưới sự lôi kéo của Tần Chân cũng rất nhanh thả lỏng, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, nói rất nồng nhiệt.
Tần Chân nói: “May mà có trợ lý Phương giúp tôi giữ lại hơn ba vạn tệ, nếu không có cuộc gọi của anh, tôi còn thật ngu ngốc tự bỏ tiền túi ra mà bồi thường.”
Phương Khải ngượng ngùng nói: “Đâu có đâu có, tiện tay mà thôi, sao có thể nhìn cô chịu thiệt chứ? Vốn dĩ cũng không nên để cô bỏ số tiền này, tôi cũng chỉ —” Vốn định nói anh cũng chỉ nghe theo lệnh của tổng giám đốc mà gọi điện thoại cho cô thôi, nhưng lời đến bên miệng lại dừng lại, đổi thành “tôi cũng chỉ lo lắng cô không biết rõ tình hình mà bị trường dạy lái xe lừa.”
Tần Chân cười cởi mở “Trợ lý Phương tốt bụng, không giống như tổng giám đốc bụng dạ thâm hiểm của các anh, lúc đó tôi muốn chia tiền ra để trả góp định kỳ, cứ nghĩ anh ta là người có tiền nên chắc chắn sẽ không so đo với tôi về vấn đề thời gian, kết quả là anh ta không thèm để ý tới tôi mà quay lưng bước đi luôn, cứ như nói thêm với tôi một câu thì sẽ làm ô uế cái miệng của anh ta không bằng.”
Phương Khải biết rất rõ tổng giám đốc nhà anh ngoài mặt thì độc ác bao nhiêu, nhưng thật ra lòng dạ lại rất tốt, nếu không cũng sẽ không bảo anh nhắc nhở Tần Chân chuyện chi phí sửa chữa phải do phía nhà trường dạy lái xe đảm nhận.
Nhưng cách một cái bàn, anh thấy Tần Chân cười với anh không hề xa cách, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp vì hơi nóng mà ửng đỏ, đôi mắt cũng long lanh nước, vừa đen vừa sáng… Không biết thế nào, anh chột dạ cúi đầu, lựa chọn không giải thích.
Lúc bữa ăn diễn ra được một nửa, Phương Khải đã hoàn toàn thả lỏng, cười với Tần Chân cùng nhau nói xấu cấp trên của mình.
Tần Chân nói bà Lưu Trân Châu thỉnh thoảng sẽ giũa móng chân ở trong phòng làm việc, làm móng xong thì ngoáy mũi, khiến Phương Khải bị nghẹn miếng thịt bò trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong.
“Tuy bà ấy nói năng chua ngoa nhưng rất tốt bụng, tôi biết bà ấy vẫn rất quan tâm đến tôi.” Tần Chân và anh uống hết một cốc bia, ánh mắt trong suốt, có cảm giác sảng khoái không còn buồn bực sau khi giải quyết hết mọi việc.
Phương Khải cảm thấy nếu cô đã thẳng thắn như vậy thì anh cũng không nên giấu giếm giả bộ làm quân tử, thế là cũng uống một hơi hết cốc bia, rồi bắt đầu nói xấu tổng giám đốc nhà mình.
“… Nói thật tôi không hiểu nổi trình độ thưởng thức của anh ta được hình thành như thế nào mà đạt tới trình độ đặc sắc như bây giờ, có một tuần lễ anh ta cứ mặc suốt bộ Âu phục màu vỏ quýt, rồi bộ đồ ở nhà màu xanh da trời, còn có bộ đồ màu xanh lá nhạt như quả địa cầu nữa, ở lầu dưới có một đám fan đặt biệt danh cho anh ta là — người con của cầu vồng, vì thế mà mỗi lần đi ở phía sau anh ta, tôi đều không khỏi muốn lấy vớ che mặt lại …”
“… Còn có, mức độ đòi hỏi của anh ta đối với tôi đã vượt qua bất kỳ giống gì trên trái đất rồi. Chưa nói đến việc ra ngoài đi xe thì muốn tôi đưa đón, cho dù với tay là lấy được tập tài liệu cũng phải gọi điện thoại bảo tôi tự mình lấy, còn có một lần muốn tặng quần lót đỏ cho cháu gái nhỏ nhà anh ta vào năm bổn mạng (*), anh ta lại bắt tôi đi mua! Tôi mang tiếng là làm trợ lý chứ thực ra là làm bảo mẫu. May mà tôi là nam, nếu không sợ là cái chuyện tam bồi (**) cũng phải bao hết…..”
[(*) Năm bổn mạng hay năm cầm tinh, được cho là năm xấu ở TQ, vào năm bổn mạng, già trẻ đều mặc hoặc đeo đồ đỏ để xua điềm xấu.
(**)tam bồi: bồi ăn, bồi uống, bồi ngủ]
Tần Chân cười ngặt nghẽo, đặt đôi đũa xuống nói: “Tổng giám đốc các anh năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Có người yêu chưa?”
Phương Khải sửng sốt, tưởng cô có ý với tổng giám đốc, anh thót tim nói: “Ba mươi tuổi, chưa có người yêu, sao vậy, cô…”
“Đừng có đoán mò, ý tôi là, đã nhiều tuổi thế mà ngay cả bạn gái còn không có thì làm sao anh biết là anh ta có muốn tìm anh làm tam bồi hay không?”
Phương Khải tức khắc đỏ mặt: “Không đâu không đâu, khuynh hướng tình dục của anh ấy vẫn rất bình thường.”
“Biết người biết mặt không biết lòng”. Tần Chân nâng cốc bia lên: “Nào nào nào, cạn một cái, chúc anh thuận buồm xuôi gió, không bị tổng giám đốc lòng dạ hiểm độc kia đầu độc và hành hạ tâm lý!”
Động tác của cô hơi mạnh, không cẩn thận làm rơi đũa, nên áy náy để cốc xuống, khom người xuống nhặt lên.
Cô vừa khom lưng xuống thì thẳng theo tầm mắt của Phương Khải — người ngồi ở phía sau Tần Chân đưa lưng về phía bọn họ sao nhìn giống tổng giám đốc nhà anh vậy?
Tay chân tức thì lạnh ngắt, người đàn ông đó từ từ quay người lại, âm trầm nhìn anh cười một cái: “Thật trùng hợp, trợ lý Phương.”
Tần Chân cuối cùng cũng nhặt được đũa lên, quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa lên tiếng thì sợ ngây người.
Trình Lục Dương đối diện với ánh mắt của cô, dùng vẻ mặt càng dữ tợn hơn cười ha ha với cô: “Tài ăn nói của cô Tần thật tốt, thứ cho tôi mắt kém, ban đầu sao lại nhìn không ra nhỉ? Xem ra cô và trợ lý của tôi quả thật là trời sinh một cặp, có cần tôi se dây tơ hồng, làm mai cho hai người hay không?”
Tần Chân: “…”
Phương Khải: “…”
Quán lẩu nóng hừng hực bỗng nhiên bị giảm xuống vài độ, Trình Lục Dương vẫn cười âm u như vậy, nhìn chằm chằm hai người đang lặng im không nói kia với ánh mắt sắc bén: “Tôi đã nói mà, sao hai người lại nhất kiến như cố, tái kiến sinh tình (*) như vậy, thì ra là một nam cặn bã, một nữ đê tiện, trời sinh một cặp, xứng lứa vừa đôi. Xỉa xói sau lưng người ta, phỏng chừng phát bệnh mà không biết uống thuốc, gia đình anh chị có biết không?”
[(*)vừa gặp mà như đã thân, gặp lại thì nảy sinh tình cảm]
Anh nhìn Phương Khải: “người con của cầu vồng đúng không?”
Phương Khải muốn khóc.
Anh lại chuyển hướng sang Tần Chân: “Tìm đàn ông làm tam bồi phải không?”
Tần Chân mặt đỏ tới mang tai.
Giờ phút này, lửa giận không tên của Trình Lục Dương đã bị kích phát ra toàn bộ, anh mất ba trăm tệ để mua chỗ ngồi này và chai rượu miễn phí do ông chủ tặng, cũng mặc kệ cái nhãn hiệu này rẻ tiền bao nhiêu mà trực tiếp cắn mở nắp rồi nâng hướng về phía hai người: “Kính anh chị, song tiện hợp bích, thiên hạ vô địch! Hai kẻ đê tiện đến độc nhất vô nhị, vạn người kính ngưỡng, không phải có nhà thơ đã nói là đợi năm trăm năm trước Phật Tổ mới gặp được người yêu sao? Tuy nói làm người đê tiện rất dễ dàng, nhưng đê tiện đến trình độ này như anh chị cũng thực không dễ, hôm nay lại còn đi cùng nhau thật khiến người ta nghẹn không nói nên lời, than thở khóc lóc, đâu chỉ là may mắn của năm trăm năm là có thể nói hết? Nào nào nào, chúc anh chị trăm năm hòa hợp!”
Cuối cùng, trong lúc hai người vẫn còn đang lúng túng, anh đặt mạnh chai rượu lên bàn “cạch” một tiếng, rồi lạnh lùng quay người đi khỏi.
Một câu danh ngôn quen thuộc bình thường bị anh sửa lại vài chữ, Phương Khải lập tức kinh hãi.
Sao lại có cảm giác như sắp xông vào đầm rồng hang hổ gặp bà Tiểu Thiến (*) đây? Cứ như Tần Chân là một lão yêu quái chuyên đi hút tinh khí của con người vậy.
[(*) Tiểu Thiến: Nhân vật trong phim ma ‘Thiến nữ u hồn’ của TQ]
Phương Khải nhớ lại một chút, lúc gặp Tần Chân hai lần trước, tuy rằng cô ấy mặc trang phục công sở, nhưng trông chỉ khoảng hai lăm hai sáu, cho dù không phải là đại mỹ nữ, nhưng cũng tuyệt đối có vài phần nhan sắc.
Nếu cô là một bà lão, thì cũng là một bà lão khiến người ta tự nguyện bị hút tinh khí.
Cho nên Phương Khải rất vui vẻ mà lái xe đi ăn lẩu, sợ tổng giám đốc đại nhân hay soi mói kia có chuyện hay không có chuyện đều gọi điện thoại đến làm phiền, anh còn đặc biệt kéo tên đối phương trong danh bạ vào sổ đen — vậy là cuộc hẹn buổi tối này tuyệt đối không thể bị phá hỏng!
Trong lòng Trình Lục Dương hơi bất bình, tại sao Phương Khải có lẩu để ăn, còn anh thì phải tự về nhà gọi thức ăn ngoài? Nhà anh ở tầng trên cùng, mặc dù sau khi được anh tỉ mỉ thiết kế thì có vẻ ấm cúng như gia đình, nhưng bởi vì phòng rộng quá mà chỉ có một mình anh ở, cho nên nhìn kiểu nào cũng trống trải.
Sau khi đẩy cửa đi vào, anh ngồi xuống ghế sofa, lấy một quyển sách thật dày từ trong ngăn kéo của bàn trà ra, rồi vừa nhìn vừa trầm tư suy nghĩ.
Quyển sách này là Phương Khải giúp anh sắp xếp lại, bên trên có dán đầy tên nhà hàng và các món ăn đặc sắc đã được anh khẳng định ở trung tâm thành phố, bởi vì cái tính cách hay soi mói của anh mà Phương Khải còn quét lại rồi in ra toàn bộ hình ảnh, chỉnh sửa các hình ảnh trên bản thực đơn đều rõ nét, đẹp đẽ với kích cỡ như nhau.
Trình Lục Dương càng nhìn càng tức giận, dựa vào đâu điện thoại là anh bảo Phương Khải gọi, khoản phí sửa chữa cũng là anh giúp Tần Chân tiết kiệm, nhưng đến khi họ Tần kia mời khách lại chỉ mời có một mình Phương Khải?
Lúc trước cũng có nghe Phương Khải nhắc tới quán lẩu đó, ở chỗ nào ấy nhỉ? Phố bình dân? Mặc dù nghe tên cũng biết không phải thuộc gu của anh, cho dù Tần Chân có đem kiệu lớn tám người khiêng tới mời anh anh cũng không đi, nhưng mời và không mời đại diện cho mặt mũi và tôn nghiêm của anh đó, có được không?
Trình Lục Dương ném thực đơn lên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Phương Khải, kết quả là nghe được giọng nữ lạnh lùng tiếp tục chà đạp lên lòng tự tôn của anh: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy —”
Đáng thương cho cái điện thoại bị anh tàn nhẫn ném lên ghế sofa.
Sau đó bởi vì tâm trạng không được tốt, lúc Trình Lục Dương gọi món thì quả quyết nói một câu: “Nhà hàng các người có món nào đặc sắc đem mỗi loại một suất đến chỗ tôi!”
Đối phương bị anh làm cho kích động: “Xin lỗi, ngài vừa mới nói gì? Xin ngài lặp lại lần nữa được không?”
“Đổi người có lỗ tai tốt tới nghe điện thoại!” Trình Lục Dương ngạo mạn quát đối phương.
“……….”
Một tiếng đồng hồ sau, toàn bộ mười hai món ăn đặc sắc được đưa đến.
Sau khi thanh toán, Trình Lục Dương thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn một bàn đồ ăn đặc sắc kia thì anh chợt nhận ra một vấn đề hóc búa — anh đã quên dặn đối phương không bỏ ớt rồi! Cho nên trong mười hai món ăn đặc sắc này, đâu là món bình thường, đâu là món cay, anh hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Đối với người bị mù màu xanh đỏ lại không ăn được tí cay nào, thì làm sao giải quyết được vấn đề khi không phân biệt được màu của trái ớt đây?
Nếm thử? Nếu lỡ ăn phải ớt thì uống ngay hai chai nước? Sau khi uống thì lại tiếp tục nếm thử?
Trình Lục Dương rất tức giận mà quăng đũa, rồi cầm di động đi ra ngoài tìm Phương Khải.
… Tại sao lại tìm Phương Khải? Ha ha ha, bạn cho rằng tổng giám đốc Trình sẽ thừa nhận là ngoại trừ người trợ lý này ra, trên thế giới này anh không biết vác mặt đi tìm ai giúp anh phân ra thức ăn là cay hay không cay?
Bị mù màu xanh đỏ thì không thể lái xe nên Trình Lục Dương vẫy một chiếc taxi trống, rồi nhanh chóng nói tên của quán lẩu, kết quả là lúc xe đi được nửa đường thì có người vẫy.
Xe taxi rất phổ biến ở các thành phố lớn, chuyện ghép xe cũng rất bình thường, nhưng khi cô gái trang điểm đậm kia vừa mở cửa xe thì Trình Lục Dương mặt không đổi sắc đóng cửa xe lại, nói với người tài xế đang giật mình kia: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận ghép xe”.
Tài xế khó xử: “Cái gì vậy chứ, anh xem tôi cũng muốn làm ăn mà?”
Trình Lục Dương không nói hai lời, móc một trăm tệ ra, tài xế liền sảng khoái nhận lấy, rồi đạp xuống chân ga, vui vẻ đưa vị đại gia này đi ăn lẩu.
—–
Trong quán lẩu khói bay nghi ngút, Tần Chân và Phương Khải ngồi đối diện nhau ở một góc trong sảnh lớn, ăn rất vui vẻ.
Tần Chân tốt tính, chỉ cần không phải gặp khách hàng và cấp trên là có thể tám chuyện linh tinh mà không kiêng nể gì, Phương Khải mặc dù hơi hướng nội, nhưng dưới sự lôi kéo của Tần Chân cũng rất nhanh thả lỏng, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, nói rất nồng nhiệt.
Tần Chân nói: “May mà có trợ lý Phương giúp tôi giữ lại hơn ba vạn tệ, nếu không có cuộc gọi của anh, tôi còn thật ngu ngốc tự bỏ tiền túi ra mà bồi thường.”
Phương Khải ngượng ngùng nói: “Đâu có đâu có, tiện tay mà thôi, sao có thể nhìn cô chịu thiệt chứ? Vốn dĩ cũng không nên để cô bỏ số tiền này, tôi cũng chỉ —” Vốn định nói anh cũng chỉ nghe theo lệnh của tổng giám đốc mà gọi điện thoại cho cô thôi, nhưng lời đến bên miệng lại dừng lại, đổi thành “tôi cũng chỉ lo lắng cô không biết rõ tình hình mà bị trường dạy lái xe lừa.”
Tần Chân cười cởi mở “Trợ lý Phương tốt bụng, không giống như tổng giám đốc bụng dạ thâm hiểm của các anh, lúc đó tôi muốn chia tiền ra để trả góp định kỳ, cứ nghĩ anh ta là người có tiền nên chắc chắn sẽ không so đo với tôi về vấn đề thời gian, kết quả là anh ta không thèm để ý tới tôi mà quay lưng bước đi luôn, cứ như nói thêm với tôi một câu thì sẽ làm ô uế cái miệng của anh ta không bằng.”
Phương Khải biết rất rõ tổng giám đốc nhà anh ngoài mặt thì độc ác bao nhiêu, nhưng thật ra lòng dạ lại rất tốt, nếu không cũng sẽ không bảo anh nhắc nhở Tần Chân chuyện chi phí sửa chữa phải do phía nhà trường dạy lái xe đảm nhận.
Nhưng cách một cái bàn, anh thấy Tần Chân cười với anh không hề xa cách, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp vì hơi nóng mà ửng đỏ, đôi mắt cũng long lanh nước, vừa đen vừa sáng… Không biết thế nào, anh chột dạ cúi đầu, lựa chọn không giải thích.
Lúc bữa ăn diễn ra được một nửa, Phương Khải đã hoàn toàn thả lỏng, cười với Tần Chân cùng nhau nói xấu cấp trên của mình.
Tần Chân nói bà Lưu Trân Châu thỉnh thoảng sẽ giũa móng chân ở trong phòng làm việc, làm móng xong thì ngoáy mũi, khiến Phương Khải bị nghẹn miếng thịt bò trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong.
“Tuy bà ấy nói năng chua ngoa nhưng rất tốt bụng, tôi biết bà ấy vẫn rất quan tâm đến tôi.” Tần Chân và anh uống hết một cốc bia, ánh mắt trong suốt, có cảm giác sảng khoái không còn buồn bực sau khi giải quyết hết mọi việc.
Phương Khải cảm thấy nếu cô đã thẳng thắn như vậy thì anh cũng không nên giấu giếm giả bộ làm quân tử, thế là cũng uống một hơi hết cốc bia, rồi bắt đầu nói xấu tổng giám đốc nhà mình.
“… Nói thật tôi không hiểu nổi trình độ thưởng thức của anh ta được hình thành như thế nào mà đạt tới trình độ đặc sắc như bây giờ, có một tuần lễ anh ta cứ mặc suốt bộ Âu phục màu vỏ quýt, rồi bộ đồ ở nhà màu xanh da trời, còn có bộ đồ màu xanh lá nhạt như quả địa cầu nữa, ở lầu dưới có một đám fan đặt biệt danh cho anh ta là — người con của cầu vồng, vì thế mà mỗi lần đi ở phía sau anh ta, tôi đều không khỏi muốn lấy vớ che mặt lại …”
“… Còn có, mức độ đòi hỏi của anh ta đối với tôi đã vượt qua bất kỳ giống gì trên trái đất rồi. Chưa nói đến việc ra ngoài đi xe thì muốn tôi đưa đón, cho dù với tay là lấy được tập tài liệu cũng phải gọi điện thoại bảo tôi tự mình lấy, còn có một lần muốn tặng quần lót đỏ cho cháu gái nhỏ nhà anh ta vào năm bổn mạng (*), anh ta lại bắt tôi đi mua! Tôi mang tiếng là làm trợ lý chứ thực ra là làm bảo mẫu. May mà tôi là nam, nếu không sợ là cái chuyện tam bồi (**) cũng phải bao hết…..”
[(*) Năm bổn mạng hay năm cầm tinh, được cho là năm xấu ở TQ, vào năm bổn mạng, già trẻ đều mặc hoặc đeo đồ đỏ để xua điềm xấu.
(**)tam bồi: bồi ăn, bồi uống, bồi ngủ]
Tần Chân cười ngặt nghẽo, đặt đôi đũa xuống nói: “Tổng giám đốc các anh năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Có người yêu chưa?”
Phương Khải sửng sốt, tưởng cô có ý với tổng giám đốc, anh thót tim nói: “Ba mươi tuổi, chưa có người yêu, sao vậy, cô…”
“Đừng có đoán mò, ý tôi là, đã nhiều tuổi thế mà ngay cả bạn gái còn không có thì làm sao anh biết là anh ta có muốn tìm anh làm tam bồi hay không?”
Phương Khải tức khắc đỏ mặt: “Không đâu không đâu, khuynh hướng tình dục của anh ấy vẫn rất bình thường.”
“Biết người biết mặt không biết lòng”. Tần Chân nâng cốc bia lên: “Nào nào nào, cạn một cái, chúc anh thuận buồm xuôi gió, không bị tổng giám đốc lòng dạ hiểm độc kia đầu độc và hành hạ tâm lý!”
Động tác của cô hơi mạnh, không cẩn thận làm rơi đũa, nên áy náy để cốc xuống, khom người xuống nhặt lên.
Cô vừa khom lưng xuống thì thẳng theo tầm mắt của Phương Khải — người ngồi ở phía sau Tần Chân đưa lưng về phía bọn họ sao nhìn giống tổng giám đốc nhà anh vậy?
Tay chân tức thì lạnh ngắt, người đàn ông đó từ từ quay người lại, âm trầm nhìn anh cười một cái: “Thật trùng hợp, trợ lý Phương.”
Tần Chân cuối cùng cũng nhặt được đũa lên, quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa lên tiếng thì sợ ngây người.
Trình Lục Dương đối diện với ánh mắt của cô, dùng vẻ mặt càng dữ tợn hơn cười ha ha với cô: “Tài ăn nói của cô Tần thật tốt, thứ cho tôi mắt kém, ban đầu sao lại nhìn không ra nhỉ? Xem ra cô và trợ lý của tôi quả thật là trời sinh một cặp, có cần tôi se dây tơ hồng, làm mai cho hai người hay không?”
Tần Chân: “…”
Phương Khải: “…”
Quán lẩu nóng hừng hực bỗng nhiên bị giảm xuống vài độ, Trình Lục Dương vẫn cười âm u như vậy, nhìn chằm chằm hai người đang lặng im không nói kia với ánh mắt sắc bén: “Tôi đã nói mà, sao hai người lại nhất kiến như cố, tái kiến sinh tình (*) như vậy, thì ra là một nam cặn bã, một nữ đê tiện, trời sinh một cặp, xứng lứa vừa đôi. Xỉa xói sau lưng người ta, phỏng chừng phát bệnh mà không biết uống thuốc, gia đình anh chị có biết không?”
[(*)vừa gặp mà như đã thân, gặp lại thì nảy sinh tình cảm]
Anh nhìn Phương Khải: “người con của cầu vồng đúng không?”
Phương Khải muốn khóc.
Anh lại chuyển hướng sang Tần Chân: “Tìm đàn ông làm tam bồi phải không?”
Tần Chân mặt đỏ tới mang tai.
Giờ phút này, lửa giận không tên của Trình Lục Dương đã bị kích phát ra toàn bộ, anh mất ba trăm tệ để mua chỗ ngồi này và chai rượu miễn phí do ông chủ tặng, cũng mặc kệ cái nhãn hiệu này rẻ tiền bao nhiêu mà trực tiếp cắn mở nắp rồi nâng hướng về phía hai người: “Kính anh chị, song tiện hợp bích, thiên hạ vô địch! Hai kẻ đê tiện đến độc nhất vô nhị, vạn người kính ngưỡng, không phải có nhà thơ đã nói là đợi năm trăm năm trước Phật Tổ mới gặp được người yêu sao? Tuy nói làm người đê tiện rất dễ dàng, nhưng đê tiện đến trình độ này như anh chị cũng thực không dễ, hôm nay lại còn đi cùng nhau thật khiến người ta nghẹn không nói nên lời, than thở khóc lóc, đâu chỉ là may mắn của năm trăm năm là có thể nói hết? Nào nào nào, chúc anh chị trăm năm hòa hợp!”
Cuối cùng, trong lúc hai người vẫn còn đang lúng túng, anh đặt mạnh chai rượu lên bàn “cạch” một tiếng, rồi lạnh lùng quay người đi khỏi.
Danh sách chương