Lục Thư Nguyệt không vội đi mà ngược lại rất tự nhiên trò chuyện với Tần Chân, Tần Chân cả người không thoải mái, đặc biệt là trong lúc đối phương nhìn thế nào cũng xinh đẹp, mà bản thân cô thì nhìn thế nào cũng thấy kinh hãi.

Cô mượn cớ đi toilet, từ chối sự giúp đỡ của Lục Thư Nguyệt, một mình nhảy từ từ vào toilet, đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Trình Lục Dương.

Trình Lục Dương đang ở trong phòng họp, lúc nói đến trọng điểm thì điện thoại di động cứ rung ù ù.

Anh dừng lại, cúi đầu nhìn một cái, phân vân vài giây đồng hồ rồi vẫn tắt máy.

Ngẩng đầu lên như không có việc gì, tiếp tục nói được hai câu thì điện thoại di động lại vang lên tiếp.

Điều này làm anh hơi luống cuống, suy nghĩ chẳng lẽ Tần Chân ở nhà xảy ra chuyện gì? Cô ở nhà một mình, chân lại bị thương, lỡ ngã thì…

Trình Lục Dương bỗng vụt đứng dậy, không hề giải thích một câu, cầm lấy điện thoại xông ra ngoài.

Mọi người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, họ đều chưa từng thấy tổng giám đốc căng thẳng vì một cú điện thoại như vậy bao giờ.

Phương Khải hắng giọng, ra dáng nói: “Mọi người bình tĩnh chớ nóng, mấy ngày qua tổng giám đốc đang bận một đơn hàng rất quan trọng, không thể để lỡ, không thể để lỡ.”

Liếc nhìn cánh cửa đã khép lại, anh càng đắc ý tự vỗ tay trong lòng.

Cưới vợ xem như là đơn hàng vô cùng quan trọng đi? Chuyện hôn nhân đại sự mà, quan trọng trong quan trọng!

*****

Trên hành lang người qua kẻ lại, Trình Lục Dương đi nhanh hai bước vào phòng trà nước, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tần Chân cũng ép giọng xuống rất thấp, chỉ sợ người trong phòng khách nghe thấy: “Trình Lục Dương, em sắp chết rồi, anh mau quay về cứu em đi!”

Cô nói rất nghiêm túc, giọng nói còn có vẻ luống cuống, dọa cho Trình Lục Dương thót tim: “Sao vậy sao vậy? Nói rõ đi, rốt cục là thế nào?”

“Mẹ anh tới!” Tần Chân mặt như đưa đám, chỉ từ giọng nói cũng có thể hình dung được biểu cảm phong phú sinh động của cô lúc này.

“…” Vẻ mặt Trình Lục Dương kỳ quái đơ trong ba giây, kế đó thì hung dữ phun xối xả: “Mẹ anh tới và em sắp chết thì có liên quan gì? Không lẽ mẹ anh cầm dao tới?”

Có kiểu nói chuyện như vậy sao? Có kiểu nói chuyện giật gân dọa người như vậy sao? Trêu chọc anh như vậy rất thú vị phải không?

Trình Lục Dương tức giận quát cô: “Mẹ anh tới em liền khóc như trời sập muốn anh tới cứu em, nếu là cha anh tới, có phải em muốn anh chuẩn bị tốt quan tài nhặt xác cho em không hả?”

“Hiện nay đang thịnh hành hỏa táng, cần quan tài làm gì?” Người ở đầu bên kia không biết xấu hổ thấp giọng nói với anh.

“Tần Chân!” Giọng anh lập tức trở nên hung dữ.

Tần Chân giờ mới phát giác mình đang cầu xin người, hình như không quá thích hợp chọc giận anh, thế là mau chóng xuống nước năn nỉ anh: “Anh có thể về gấp không? Em thấy em sắp không cầm cự được rồi!”

“Mẹ anh là hổ sao?”

“Còn đáng sợ hơn hổ, cứ luôn thân thiết lôi kéo tay em mà hỏi han đủ thứ, em thấy cứ như thế thì chuyện ba đời nhà em từ trên xuống dưới đều bị bà ấy hỏi ra hết.” Tần Chân rất băn khoăn “vừa nãy ngay cả nhãn hiệu, màu sắc quần lót em mặc cũng hỏi cả, nói là quần áo lót cũng phải chú trọng đến chất lượng.”

Giọng điệu của Trình Lục Dương bỗng chốc trở nên bí hiểm: “Vậy hả?”

“Đúng vậy đó!” Anh cũng cảm thấy rất buồn cười đúng không? Làm gì có ai hỏi đến mấy chuyện riêng tư này?

“Vậy…” Người ở đầu bên kia điện thoại do dự chốc lát: “Vậy rốt cục quần lót em mặc có màu gì?”

“………..”

Cuối cùng cô cũng phát hiện ra hai mẹ con họ đúng là có chung gien di truyền.

Tần Chân có chút luống cuống: “Em không thể ở lâu trong toilet được, anh mau về có được không? Em thật sự không ứng phó nổi, mẹ anh nhìn thì vô cùng dịu dàng hiền lành, thân thiện dễ gần, nhưng em cứ thấy lúc nói chuyện với bà, em như là bị lột sạch quần áo vậy, không giấu được chuyện gì–”

Lột sạch quần áo mà không cần tự mình ra tay?

Ừm……….

Trình Lục Dương rơi vào sự im lặng kỳ lạ, chỉ chốc lát sau, như có điều suy nghĩ mà nói: “Chiêu này anh hẳn nên học bà ấy.”

“Trình, Lục, Dương!” Tần Chân đã không có cách nào khống chế cơn giận dữ của mình.

“Được rồi được rồi, anh về ngay đây, em gắng kiềm chế xấu hổ và khó xử chút đi, khỏa thân thêm chút xíu, nhẫn nại nha!” Trình Lục Dương vừa đi ra ngoài, vừa nhỏ giọng nói thầm một câu: “Anh còn chưa có nhìn dáng vẻ em lột sạch quần áo mà bà ấy lại nhanh chân tới trước.”

Tần Chân mệt mỏi ngắt điện thoại, vừa nhìn vào gương cố gắng xử lý cái đầu tóc tạp nham như cỏ dại của mình vừa an ủi bản thân, ngay cả loại người như Trình Lục Dương cô cũng đã nhẫn nhịn được rồi thì mẹ Trình càng không có gì đáng kể.

So sánh với con trai thì người mẹ quả thực quá bình thường, có phải không?

****

Lúc Trình Lục Dương về nhà thì Lục Thư Nguyệt đang nói với Tần Chân chuyện lý thú của Trình Húc Đông, nói anh ấy hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, nói anh ấy lúc nào cũng ung dung điềm tĩnh thuận theo tự nhiên, nói anh ấy còn tiếp tục lề mề thế nữa thì không biết bao lâu nhà họ Trình mới có cháu để ôm.

Tần Chân không nói xen vào được, liên tục gật đầu mỉm cười, cơ mặt sắp bị rút gân rồi.

Tiếp đó Lục Thư Nguyệt tràn trề hăng hái nhìn cô: “Chân Chân, cháu và Lục Dương…”

Tần Chân mới đầu còn chưa hoàn hồn, nhìn loại ánh mắt chứa đầy hàm ý này, nháy mắt đã tỉnh táo, cơ thể từ sợi tóc cho đến đầu ngón chân đều sôi trào: “Không không không, bọn cháu, bọn cháu còn chưa phát triển đến bước đó –”

“Thật ra các cháu cũng không còn ít tuổi, có thể cân nhắc xem –”

“Bà Lục, hình như bà quan tâm quá nhiều rồi.” Trình Lục Dương cà lơ phất phơ bước vào phòng khách, bởi vì dự họp nên cả người mặc bộ âu phục phẳng phiu đắt tiền màu đen, cà vạt caro màu xanh mực bị anh nhẹ nhàng nới lỏng ra, có vẻ hơi tùy ý.

Anh ném chìa khóa cửa lên bàn trà, sau đó cởi áo khoác bộ âu phục vắt lên ghế sô pha, tiếp đó chân dài bước một bước, cố tình chen vào giữa hai người phụ nữ, thoải mái ngồi xuống ghế.

“Trước khi tới cũng không nói một tiếng, dọa Trình Tần thị nhà con thì làm sao bây giờ?” Đầu tiên là trách một câu sau đó anh vòng tay ôm vai Tần Chân vô cùng tự nhiên, nghiêng đầu hỏi cô: “Em có bị dọa không, Trình Tần thị?”

Tần Chân vốn đang ăn táo với Lục Thư Nguyệt, bây giờ miếng táo kia còn chưa kịp nuốt xuống cứ thế nghẹn trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong.

Lướt qua khuôn mặt tươi cười của Trình Lục Dương, cô thấy vẻ mặt của Lục Thư Nguyệt có mấy phần kỳ diệu, giống như là thấy lạ, lại giống như là kinh ngạc.

Lục Thư Nguyện bĩu môi: “mẹ chỉ quan tâm hai đứa—”

“Quan tâm quá rồi.” Trình Lục Dương không hề khách sáo: “Quan tâm tới cả chuyện chăn gối, nếu mẹ lo lắng về kỹ thuật của con thì có muốn truyền dạy chút chi tiết hay không?”

Tần Chân xấu hổ và giận dữ muốn chết, véo vào bắp đùi Trình tiên sinh, làm anh không vui quay đầu lại liếc nhìn, với hàm ý rất rõ ràng: chẳng lẽ không phải em tìm anh quay về giúp sao?

Lục Thư Nguyệt hừ một tiếng: “Càng lớn càng hư đốn, mẹ là người điềm đạm có khí chất như thế này, sao lại dạy ra thằng con hỗn xược như con vậy chứ?”

Trình Lục Dương ánh mắt khẽ động, chậm rãi nói một câu: “Vốn không phải mẹ dạy mà.”

Lời này vừa thốt ra, Lục Thư Nguyệt sững sờ, nụ cười cũng không còn tự nhiên nữa.

Tần Chân cũng sững sờ, trong thoáng chốc đã quên nên phản ứng thế nào.

Cuối cùng vẫn là Lục Thư Nguyệt đứng dậy, cười híp mắt nói với Tần Chân: “Được rồi, hôm nay chẳng qua là tiện đường nên ghé qua xem, bác còn có việc–”

“Đi thong thả, không tiễn.” Trình Lục Dương vô cùng chân thành xua xua tay, đích thân đi đến cửa mở cửa ra để thể hiện sự lễ độ.

Lục Thư Nguyệt càng lúc càng khó giữ nổi nụ cười, cuối cùng chỉ có thể vội vã lôi kéo tay Tần Chân: “Hôm nào bảo Lục Dương dẫn cháu về nhà chơi, gặp anh nó và ông già nhà bác.”

Bà không dám gọi Trình Viễn Hàng là cha Trình Lục Dương trong tình hình này, sợ con trai đang nổi nóng, không cho bà mặt mũi mà trực tiếp phá đám.

Tần Chân trái lại hơi áy náy, đang muốn ra ngoài tiễn bà, nào ngờ Trình Lục Dương lại quay lại ấn cô ngồi xuống ghế sô pha: “Em ngồi đàng hoàng ở đây cho anh!”

Tần Chân muốn nhỏ giọng quở trách anh vài câu, phê phán thái độ của anh đối với mẹ, nhưng Trình Lục Dương lại tự giác đuổi theo ra cửa.

Cô sững sờ, sau đó thì len lén cười.

Thật ra thì anh vẫn rất để ý đến mẹ mình, dù sao cũng là mẹ con, máu mủ tình thâm.

****

Trong thang máy, Lục Thư Nguyệt im lặng một lát, sau đó mới nói: “Dạo này sức khỏe cha con không tốt lắm, gọi bác sĩ Ôn đến mấy lần nhưng huyết áp vẫn không hạ được.”

“Nhiều tuổi đã đành, tính khí còn nóng hơn nữa, huyết áp hạ được mới lạ đó.” Trình Lục Dương không có biểu cảm gì.

“Tính ông ấy trước giờ đều không tốt, điểm này con cũng biết mà.”

“Con không biết.” Trình Lục Dương đút hai tay trong túi quần “Con nên biết à?”

Lục Thư Nguyệt lại dừng một chút mới nói: “Mấy ngày nay ông ấy thường lục những ảnh trước kia ra xem, một mình xem mà không nói gì, mẹ biết thực ra ông ấy cũng hối hận –”

“Mỗi lần cãi nhau, mẹ đều nói với con ông ấy rất hối hận, nếu như hối hận thì sẽ không có chuyện lần nào cũng chưa nói rõ ràng đã ầm ĩ với con. Không phải là ông ấy hối hận mà căn bản là xem thường con, tất cả những gì con làm trong mắt ông ấy đều là hành vi cố tình gây sự, mỗi lời nói mỗi cử chỉ của con đều ảnh hưởng tiêu cực đến mặt mũi của nhà họ Trình.”

Lục Thư Nguyệt nôn nóng: “Lục Dương, điều hối hận mà mẹ nói không phải điều này!”

Trình Lục Dương phát hiện cảm xúc của mình xuất hiện sự dao động lớn, cũng im lặng đi, không nói thêm gì nữa.

“Ông ấy hối hận không chỉ là việc mỗi lần đều cãi vã với con, mà còn việc trước kia không giữ lời với con, không tới đón con về bên cha mẹ như đã hứa, để mình con chờ đợi ở thị trấn… Không chỉ ông ấy, mẹ cũng rất hối hận.” Giọng nói của Lục Thư Nguyệt dần dần nhỏ đi: “khi đó con còn nhỏ, mà cha mẹ một lòng chỉ nghĩ đến chuyện công ty, bởi vì nỗ lực quá nhiều năm, quá khát vọng thành công, cho nên không thể chăm sóc con. Mấy năm nay, thực ra cha mẹ luôn hối hận, nếu như ban đầu không ném con cho ông ngoại con–”

“Đủ rồi!”

Nếu như những lời hối hận phía trước còn chưa đủ để kích thích Trình Lục Dương đến mức vô lễ thì hai chữ ông ngoại chính là điểm mấu chốt của anh.

Anh cộc cằn ngắt lời Lục Thư Nguyệt, nhìn chằm chằm vào con số không ngừng thay đổi trên bảng hiển thị.

“Người mà các vị xin lỗi không phải tôi.”

Đinh — cửa thang máy mở ra.

“Là ông ngoại.”

Anh đứng trong thang máy không bước ra ngoài, đưa mắt nhìn Lục Thư Nguyệt ra khỏi thang máy, nhìn bà bằng ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt.

“Mỗi người đều khát vọng thành công, tôi có thể thuyết phục bản thân mình, các người không chú ý đến tôi là do các người khát vọng thành công, hi vọng dùng cơ sở vật chất sau khi thành công để bù đắp tuổi thơ không được ở bên cha mẹ của tôi. Nhưng ông ngoại thì khác, khi ông ngã bệnh, các người không biết gì cả; khi ông nguy kịch, các người cũng chỉ gửi tiền như đúng hạn. Tiền có thể mang đến điều kiện cuộc sống ưu việt cho tôi, xem như các người bù đắp cho tôi, nhưng ông ngoại thì sao? Ông chết rồi, thành công của các người ông không nhìn thấy, tiền của các người ông cũng không có phúc hưởng thụ.”

Lục Thư Nguyệt nhìn đứa con trai bình tĩnh đến đáng sợ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Thật lâu sau, bà hỏi một câu: “Vậy con muốn thế nào… mới bằng lòng tha thứ cho chúng ta?”

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Trình Lục Dương chậm rãi nói ra câu cuối cùng: “Những lời này, các người thay tôi hỏi ông ngoại đi.”

Cánh cửa sắt lạnh lẽo kia một lần nữa đóng lại.

Lục Thư Nguyệt lẳng lặng đứng ở sảnh lớn rất lâu, nhìn con số bên phải không ngừng tăng lên, cuối cùng dừng ở tầng anh ở, sau đó mới từ từ đi khỏi.

Cơn gió lạnh cuối thu thổi vù vù, khiến chiếc lá duy nhất trên cây đong đưa sắp rụng, trông thật đáng thương.

Bà vén sợi tóc bị gió thổi rối ra sau tai, cười rất xấu xí, cảm xúc trong mắt thay vì nói là cười, còn không bằng đổi thành từ trái nghĩa.

Xem ra con người quả thật không thể làm chuyện sai trái, một khi làm sai rồi, nếu sai đến quá giới hạn thì có lẽ người thân nhất cả đời cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bạn.

Lúc gọi điện thoại cho Trình Viễn Hàng, bà thấp giọng hỏi: “Nếu như cho ông một cơ hội nữa, ông có gửi Lục Dương cho cha tôi không, mười năm trôi qua không dòm ngó tới?”

Người đàn ông bên kia điện thoại ngồi bên cửa sổ phòng sách tầng hai, mặt mũi u sầu nhìn xuống bãi cỏ đã úa vàng bên dưới, rất lâu không lên tiếng.

Lục Thư Nguyệt nghĩ là ông đã cúp máy, cuối cùng mới nghe được tiếng ho khan trầm trầm của ông, từng tiếng từng tiếng truyền vào tai, từng tiếng từng tiếng gõ xuống đáy lòng bà.

“Nên uống thuốc rồi.” Bà mệt mỏi xoa xoa mi tâm, cuối cùng vẫn phải thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện