Mặt mũi Tả Khinh Việt tối sầm, cổ trùng nằm yên ở đầu ngón tay, y nhìn dáng vẻ sợ mất vía rõ mồn một của Cừu Nhạn Quy, ngón tay cứng đờ, cuối cùng vẫn trở tay áo thu cổ trùng về.

1

Hai người yên lặng trong phút chốc.

Cừu Nhạn Quy tự biết mình đã thất lễ, hắn trấn định lại đương tính chữa cháy, thì nghe thấy thiếu chủ cười lạnh giễu cợt, "Đến con nít ba tuổi ở Miêu Cương cũng không sợ cổ trùng, Nhạn Quy của chúng ta có tiền đồ ghê."

Là giọng điệu mỉa mai châm chọc trước sau như một, nhưng Cừu Nhạn Quy để ý thấy động tác thu cổ trùng lại của y, phiền muộn tích tụ trong lòng lập tức tan biến.

Không để tâm lời nói cay nghiệt của y, Cừu Nhạn Quy im lặng cúi đầu, đột nhiên trong chén có thêm mấy miếng thịt.

"Ăn." Tả Khinh Việt nói súc tích, ánh mắt y để lộ vài phần doạ dẫm, lưu luyến trên cổ tay gầy gò của đối phương một lát mới tỉnh bơ dời mắt đi.

Bàn tay cầm đũa của Cừu Nhạn Quy dừng lại, khẽ đáp.

Thật ra hắn không chú trọng ham muốn ăn ngon, chỉ cần no là được, nhưng Cừu Nhạn Quy mở miệng cắn miếng thịt kia, nước dùng chảy ra khắp miệng, thơm ngon đậm đà, hắn lại có mấy phần muốn nếm kĩ.

Tả Khinh Việt cụp mắt, nhìn cổ trùng lắc râu trong lòng bàn tay, thờ ơ dùng ngón tay ấn.

Vừa rồi y không bỏ lỡ sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Cừu Nhạn Quy, trước đây Cừu Nhạn Quy có không thích cổ trùng thật, nhưng cũng không nên phản ứng như vậy.

Như thể đã nhớ ngay tới thứ gì đó từng làm hắn kinh sợ, loại cảm xúc này xuất hiện trên người hắn quả thực rất kỳ quái.

Tuy rằng đối phương phản ứng lại rất nhanh, chỉ trong một hơi thở đã giấu hết cảm xúc của mình.

Nhưng hắn không giấu nổi Tả Khinh Việt.

Ngoại trừ Miêu Cương, có thể phối hợp với cổ và vừa hay có liên quan với thích khách, chỉ có một nơi.

- - Bất Ngữ các.

Tả Khinh Việt thoáng nghẹt thở, song tức tốc khôi phục bình thường, y hơi cau mày.

1

Nếu Cừu Nhạn Quy thật sự bị hạ cổ, y không thể không nhìn ra, huống chi lúc đối phương và y.....thân mật cũng không thấy lạ gì.

Chỉ là.

Tả Khinh Việt sầm mặt.

Chỉ là nói thì nói vậy, nhưng nếu cổ kia không tầm thường, là cổ được xưng thất truyền trong sách cổ.

"Thiếu chủ." Cừu Nhạn Quy đúng lúc bỏ chén đũa xuống, thấy y trầm tư thì hoảng hốt, lập tức mím môi gọi.

Mạch suy nghĩ vốn rõ ràng bị ngắt ngang, giống như trăng trong gương hoa trong nước chẳng tỏ tường, Tả Khinh Việt không nghĩ sâu thêm, nhanh chóng phủ định cách nghĩ vừa rồi của mình.

"Cấm cổ" được đề cập trong sách cổ đều đã thất truyền, trăm năm nay cũng không có ai nhắc đến, y nắm quyền Miêu Cương nhiều năm, gió lay ngọn cỏ cũng nghe được hết.

"Xong rồi?" Y đứng dậy phủi y phục, bình thản hỏi, "Vậy thì đi dạo xung quanh, tiêu thực."

Cừu Nhạn Quy đương nhiên không dị nghị, đi theo sau lưng y theo bản năng, Tả Khinh Việt dừng chân, quay đầu kéo Cừu Nhạn Quy tới bên cạnh mình, ngón tay thon dài ôm lấy xương cổ tay gầy gò có dư, âm thầm dò mạch.

Mạch đập đập hữu lực, thật sự không có lạ thường, mặc dù Cừu Nhạn Quy gầy đi nhiều, nhưng nền móng vẫn còn đó, nếu như điều dưỡng tốt....

Sắc mặt Tả Khinh Việt thay đổi, nhận ra mình đang nghĩ gì y lập tức cau mày, xụ mặt buông tay Cừu Nhạn Quy ra, vẻ mặt lạnh nhạt đi nhiều.

2

Tuy ngoài mặt vẫn là cái điệu mỉm cười, nhưng ý cười chẳng đến mắt, nom cũng là tật xấu bị chiều mà ra.

Cừu Nhạn Quy cúi đầu nhìn cổ tay mình, nơi đó như vẫn còn vương chút độ ấm, rồi lại ngước mắt nhìn thiếu chủ nắng mưa thất thường, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Hắn theo phía sau thiếu chủ, có điều lần này cố tình giữ khoảng cách.

Thiếu chủ thấy được qua khoé mắt, thầm cười lạnh.

Tâm tư nhỏ cũng nhiều lắm, quả nhiên quỷ kế đa đoan.

2

**

Bố cục của Miêu Cương tương tự với thành trì bên ngoài, sự cổ kính phồn hoa trải đầy đường phố, mấy cây cổ thụ ven đường cao chọc trời, tạo nên một chốn tĩnh mịch.

Chẳng qua mọi người ăn mặc mỗi người mỗi kiểu, kình trang phóng khoáng, cẩm y nho nhã, còn có một số kiểu ăn mặc kỳ dị Cừu Nhạn Quy chưa từng nhìn thấy, nhưng không hề thấy quái lạ, mà lại có một mỹ cảm thần bí.

Bất kể ăn mặc ra sao, đa số trên người bọn họ đều đeo ngân sức, Tả Khinh Việt không cho người đi theo, từ nãy tới giờ cũng không hé nửa lời.

Trong lòng Cừu Nhạn Quy cũng hoang mang không kém, cố nghĩ lại xem mình đã chọc y chỗ nào, nhưng nghĩ mãi không ra.

Nhưng điệu bộ làm mình làm mẩy hiển nhiên đã làm cho Cừu Nhạn Quy bối rối, tại chốn đông người, tuy mọi người không công khai để ý tới đây, nhưng hắn cảm nhận được mũi nhọn ở lưng rất rõ ràng, huống hồ chi xung quanh vẫn có ánh mắt theo dõi.

Cứ giằng co như vậy cũng không phải cách.

Trong mắt Cừu Nhạn Quy hiện vẻ trầm tư.

Hẳn là thiếu chủ muốn nhân cơ hội này thăm dò thái độ của đối phương, Cừu Nhạn Quy di chuyển ánh mắt thầm quan sát, rất nhanh đã nhắm được vài mục tiêu khả nghi.

Quán trà gần đây, cùng với vài gian hàng.

Người của thiếu chủ chắc đang quan sát ở gần đây, chờ theo dõi thái độ của đám người này.

Lúc đi đến chỗ nào đó, hắn chợt hoa mắt, dừng chân lại, cau mày đỡ trán, cộng thêm sắc mặt hắn vốn đã hơi trắng, có một cảm giác lung lay chực ngã.

Hắn lập tức duỗi tay chống trước sạp của tiểu thương, tiểu thương kia giật nảy mình, cuống quít lui về sau hai bước, không may sao trong mơ màng Cừu Nhạn Quy vô thức kéo ống tay áo của cậu ta, hòng giữ vững cơ thể mình.

Trong khoảnh khắc tay áo tung bay, lộ ra vết sẹo dài dữ tợn thoáng hiện trên cánh tay.

Ấn đường Tả Khinh Việt giựt giựt, sải bước tới đỡ hắn, sắc mặt không đẹp mấy hỏi nhỏ, "Có chuyện gì vậy?"

Cừu Nhạn Quy hít thở không thông, cau mày dựa vào đối phương, tạm thời khó chịu không nói nên lời, hồi lâu sau mới khàn giọng nói, "Không đáng ngại."

Ánh mắt Tả Khinh Việt loé sáng, nhìn chằm chằm hắn không nói gì, thấy ánh mắt này trái tim Cừu Nhạn Quy giật thót, nhưng may thay cuối cùng thiếu chủ chỉ gật đầu, nhìn sang trà lâu bên kia, giọng điệu tựa hồ chứa cảm xúc khó đoán được.

".....Phía trước có một tràn lâu, vào nghỉ chân chút?"

Cừu Nhạn Quy không tỏ ý kiến, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch chắc chắn là cần phải nghỉ ngơi, lần này Tả Khinh Việt không giận lẫy nữa, ôm hờ Cừu Nhạn Quy đi tới trà lâu.

Tầm mắt tìm tòi nghiên cứu đưa tới, Tả Khinh Việt lạnh lùng liếc quanh, bầu không khí căng thẳng trong thoáng chốc, sau đó lại nhộn nhịp trở lại, ai bận việc nấy.

Lúc vào trà lâu, Tả thiếu chủ yên lặng lạ thường, thế nhưng đó giờ tính nết y vui giận thất thường nên cũng không quá bất ngờ.

Bọn họ không ngồi lâu lắm, Cừu Nhạn Quy ước chừng thời gian hồm hồm liền "đỡ" hơn, Tả Khinh Việt không nói nhiều, chỉ bắt lấy cổ tay hắn, để hắn mượn sức dựa lên người mình.

Kiệu ngừng ở không xa chờ.

Tua cờ lay động phát ra tiếng va chạm, rèm che ngăn cách ồn ã và tầm mắt ở bên ngoài, dường như thiếu chủ không có hứng thú, ngay cả lời châm chọc chê hắn phiền phức cũng không, lên kiệu rồi liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tầm mắt Cừu Nhạn Quy nán lại trên gương mặt của y giây lát, sau đó vươn tay xoa nhẹ cổ tay mình, cũng nhắm mắt lại.

Tính người vốn tham lam, mà Cừu Nhạn Quy âu cũng chỉ là một người phàm, khó tránh muốn được voi đòi tiên.

Tháng ngày như giấc mộng sẽ luôn trôi đi, chờ đến khi về đến Thôn Vân các hắn sẽ tiếp tục bị buộc xiềng xích, quay về ngục cung tối tăm ngột ngạt, thật ra những điều ấy với Cừu Nhạn Quy thì không tính là gì.

Cái hắn chán nản chẳng phải phải trở về nơi không ánh sáng.

Mà là nơi ấy không có thiếu chủ nhung nhớ không thôi.

1

**

Đã đến Thôn Vân các.

Kiệu từ từ ngừng lại, giống như không dám lắc lư quấy nhiễu thiếu chủ nửa phần.

Ảnh Thập vẫy lui đám ám vệ, khom người vén ra một góc màn, gọi nhỏ, "Chủ tử".

Tả Khinh Việt hờ hững đáp lời, xuống kiệu ánh mắt tụ lại, dừng bước chân, Cừu Nhạn Quy theo phía sau suýt nữa tông vào, nhìn sang theo cái nhìn của thiếu chủ.

Một con vẹt nhỏ đáng yêu giương cánh, lưng xanh bụng trắng, đỉnh đầu có một cọng lông xanh, mở mỏ tới, "Đã lâu không gặp -- đã lâu không gặp--"

Không cần nghĩ cũng biết là thứ đồ do tên rảnh rỗi nào dạy.

Tả Khinh Việt híp mắt, Ảnh Thập hắng giọng, hơi khó xử, "Tề tông chủ nói, sợ thiếu chủ nhàm chán, có lòng đưa tới."

Tả Khinh Việt kéo khoé môi, cứ cảm thấy đã nhìn thấy mặt mũi hoà nhã nhưng quái quở của Tề Thịnh thông qua con vẹt này, y cười lạnh, "Còn nữa đâu."

"Còn có...." Dù rằng Ảnh Thập không hiểu hàm nghĩa trong đấy, nhưng vẫn nhắm mắt, "Tề tông chủ nói, sợ ngài quên nó."

Là "nó" hay "hắn" thì không biết được.

Ấn đường của Cừu Nhạn Quy bất chợt giựt giựt, hắn ngước lên nhìn, quả nhiên sắc mặt thiếu chủ đen thui, nghiến răng cười khẽ, "Một bó tuổi rồi mà còn lo nghĩ nhiều quá, tìm xem Miêu Cương có nữ tử nào đến tuổi, hỏi Tề tông chủ có tình ý hay không."

__

@Tiện Phàm:

Thấy có nhiều honey còn thắc mắc với "Trung cổ" nên giải thích xíu (thiết lập riêng không có nguyên mẫu)

"Trung cổ" có tên khác là "Ngự hồn cổ", là cấm cổ được ghi chép trong sách cổ, bởi vì âm độc nên đã thất truyền vào trăm năm trước.

Nó chôn sâu trong tâm mạch của người trúng cổ, đến đỗi không nhận ra được, có thể khống chế tâm trí người sống, người trúng cổ sau khi chết thì thành con rối, không khác gì người sống.

Đúng như cái tên Trung cổ, quyết ở từ "Trung".

Điều kiện tử vong:

Người trúng cổ có hành vi phản bội người giữ mẫu cổ.

Đặc điểm:

Người sống lẫn chết đều có thể khống chế, mẫu cổ chết tất cả tử cổ bị diệt, tử cổ chết mẫu cổ có cảm ứng, cách bình thường không thể tìm ra, và cổ này trong ghi chép không giải được (chỉ là không có cổ tương khắc có thể giải, chứ không phải hoàn toàn không có cách)

Ps: "Trung cổ" trong Nhạn Quy không phải "Trung cổ" thất truyền, uy lực không lớn bằng cấm cổ, phần đầu đã có phục bút, phần sau sẽ nhắc đến.

Tác giả chỉ có sức tưởng tượng, không có quá nhiều não, mừng đặt câu hỏi sửa bug, có chỗ không hiểu sẽ trả lời nha ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện