"Thiếu chủ." Ảnh Thập quỳ một chân, mặt mày mang vài phần nghiêm trọng, "Bên Lục trưởng lão có dị động, phía bắc không hề giấu giếm hành động, đang tiến gần phía nam."

Nghênh ngang như vậy, e rằng nền hoà bình duy trì trong gượng ép sắp vỡ vụn, cái gọi là "lằn ranh Chu Hán" một khi biến mất, Miêu Cương......ắt có chiến loạn.

Nhưng "Âm khách" phía Bắc và "Miêu Cương Khách" chất hận đã lâu, sớm muộn gì cũng sẽ có trận chiến này.

"Bất Ngữ các" tràn đầy dã tâm, xưa kia không một ai nghĩ rằng Ngụy Sơ thua một Tả Khinh Việt vô danh tiểu tốt, mà hiện giờ dù cho ông ta có sống lại cũng không thể ngờ thuộc hạ mà ông ta từng hết sức xem thường lại có thủ đoạn như thế.

Ánh mắt Tả Khinh Việt lập loè, y nắm rất rõ thực lực của "Miêu Cương khách", trái lại cũng không lo lắng.

Có điều chiều hướng sự tình không có biến động gì......lại cứ cảm thấy bên trong có bẫy.

"Ảnh Thập." Y trầm ngâm giây lát, bỗng gọi, "Sau khi người của ta thăm dò vào Ngư trấn, có tìm được manh mối gì không?"

Ảnh Thập châm chước nói, "Riêng Ngư trấn không có dị thường, chỉ là ba mặt núi bao quanh nó......chúng ta không thâm nhập được."

Ngón tay Tả Khinh Việt vuốt nhẹ bàn tay, vẻ mặt hơi nghiêm lại, "Tới Cổ môn báo cho bọn hắn cảnh giới mọi lúc, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, xử lý sạch sẽ tai mắt cố ý để lại lúc trước đi."

Như vậy xem ra không tới mấy hôm nữa, đối phương sẽ phát động tiến công.

Ảnh Thập gật đầu, sau đó do dự nói, "Lúc trước phát hiện dấu tích của Lục trưởng lão, hẳn là đi gặp Cừu công tử, nhưng hắn quá nhạy bén...bọn ta không đến gần được."

Cừu Nhạn Quy không hổ là thích khách hàng đầu, độ nhạy bén khiến Ảnh Thập kinh hồn bạt vía, không dám đến gần.

"Không cần lo nhiều." Tả Khinh Việt hơi cau mày, dường như đang do dự, nhẹ nhàng nói, "Huynh ấy muốn làm gì cứ để huynh ấy làm......phái nhiều người theo, tốt nhất đừng để huynh ấy dây vào."

Ảnh Thập sửng sốt, nhưng nhanh chóng che đậy cảm xúc, cúi đầu thưa, "Dạ."

Dù đã biết Cừu Nhạn Quy quan trọng với thiếu chủ, nhưng đến hắn cũng không ngờ, một thích khách có thể chiếm địa vị như vậy trong lòng thiếu chủ.

Sau khi Ảnh Thập lui xuống thì nhớ đến Ảnh Lục dưỡng thương dạo này, chuyển bước tới chỗ ở của hắn, than thở trong lòng.

Hắn đi báo cho tên đầu gỗ này một tiếng, dù sao cũng là đồng liêu, nói cho cùng cũng không nhẫn tâm thấy chết không cứu.

**

Trong hậu hoa viên, Thôn Vân các.

Một bàn tay thon dài nắn bóp cục xanh lông xù, tiểu Lục thoải mái làm ổ trong lòng bàn tay hắn, nghe Ảnh Thập tiết lộ, trước đây con vẹt nhỏ diễu võ dương oai này vẫn luôn được nuôi trong Huyền Khinh cư ở Kiếm tông.

Nhưng từ sau khi bọn họ đi, tên nhóc này như thể không biết phải theo ai, suốt này đứng trên giá nghiêng đầu nhìn ra cửa.

Ngày này qua tháng nọ cứ ỉu xìu, như cảm thấy mình đã bị vứt bỏ, Tề tông chủ tự tay chăm bẵm cũng không có tinh thần, lúc này thấy có cơ hội liền đưa qua ngay.

Cừu Nhạn Quy cười khẽ, động tác trên tay không dừng, bây giờ xung quanh không có ai, từ vài ngày trước thiếu chủ không còn giới hạn hành động của hắn nữa, chẳng qua là......

Ánh mắt Cừu Nhạn Quy thờ ơ lia qua mấy chỗ phía sau, sau lưng lúc nào cũng có người theo đuôi cách một đoạn, chắc là người thiếu chủ phái tới bảo vệ hắn.

Cừu Nhạn Quy nghĩ tới đây không nhịn được cong môi, với thân thủ của hắn bây giờ, người bình thường ngay cả góc áo cũng không chạm được, thiếu chủ không thể nào không biết.

Chỉ là...quan tâm hắn mà thôi.

Cừu Nhạn Quy hơi ngớ mặt ra, sau đó buông tiểu Lục, ngón tay chấm ít nước vẽ lên bàn một ký hiệu kỳ lạ, kí hiệu này người thường không hiểu, là bí ngữ riêng của Huyết các.

Vẻ mặt hắn bình thường giống như nhàm chán tiện tay vẽ bậy, nhưng mà lúc cụp mắt toé ra sự ác liệt.

"Bất Ngữ các", "Lục gia"...... không bất ngờ khi có cả "Âm Khách" phía Bắc, nhưng mấy thứ này với Miêu Cương không phải chuyện khó.

Trọng tâm vẫn là át chủ bài của Phùng Đông.

Cừu Nhạn Quy hiểu rõ hơn ai hết át chủ bài của gã là gì, thậm chí đã tiếp xúc với những thứ không ra người quỷ không ra quỷ kia ở khoảng cách gần, mà Phùng Đông cũng nắm mệnh môn của hắn, cho dù hắn biết cũng không thể nào làm chứng.

Trừ phi, có một cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa.

Trên cần cổ màu xám xanh còn có vết sẹo đỏ tươi, trong đầu Cừu Nhạn Quy loé lên một suy nghĩ, hắn mím môi, kí hiệu vẽ trên tay cũng chợt dừng.

Sau đó, từ từ vạch ra một hình vẽ "mắt", thật ra đây cũng là thứ hắn tình cờ được biết.

- - Đó mới là nhược điểm chí mạng của Phùng Đông.

Có lẽ gã, hoàn toàn không thể được coi là người nữa.

Bóng đen bạt ngàn san dã như ở ngay trước mắt, xấu xí kì dị đứng im, nhìn từ xa giống như táng cây rậm rạp không đều, nhưng thực chất là thi rối nhiều vô số kể......

Tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.

Cừu Nhạn Quy kinh hãi, nhanh chóng giơ tay lau sạch vệt nước trên bàn, cưỡng chế rút mạch suy nghĩ từ trong hồi ức không mấy đẹp đẽ, dù là hắn cũng khó chịu một lát.

Một cơ thể hơi lạnh chợt áp lên từ phía sau, Cừu Nhạn Quy cứng đờ, Tả Khinh Việt lại bá đạo chiếm ghế đá, chuyển hắn lên chân mình, sau đó ôm chằm, vùi vào hõm cổ người ta như làm nũng.

"Nhạn Quy...." Giọng nói mềm mỏng như vắt ra nước được, tràn đầy dụ hoặc.

Cứ cố tình là có người thích kiểu này.

Đỉnh tai Cừu Nhạn Quy lập tức đỏ lên, hắn vô thức nghiêng đầu nhìn nơi các ám vệ ẩn thân, may mà họ cũng coi như tinh ý, lúc đã mất tăm, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Ưm....." Đột nhiên, Cừu Nhạn Quy rên một tiếng, xấu hổ nghiêng đầu che cổ lại, "Thiếu chủ, thanh thiên bạch nhật......huynh!"

"Không được ư." Tả Khinh Việt cụp mắt nhìn bộ dạng tức giận của hắn, tủi thân nói nhỏ, "......Ta muốn hôn."

3

Cừu Nhạn Quy: "......"

Cừu Nhạn Quy nhanh chóng lia qua đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tả Khinh Việt, giờ đang ươn ướt nhìn hắn, dịu dàng lại chứa chút tủi thân dè dặt.

Căn bản không có ai từ chối được.

Cừu Nhạn Quy không có tiền đồ mà nghĩ, sau đó thở dài khe khẽ, chủ động quay người cưỡi trên người thiếu chủ, cúi đầu hôn xuống, cam chịu thì thầm, "Được."

Ánh mắt Tả Khinh Việt lập tức sáng lên, gần đây Nhạn Quy giống như biến thành người khác vậy, cực kỳ chủ động.

Áo lông cáo lây phải nhiệt ý, lúc hai người tách ra hơi thở dốc, Tả Khinh Việt ôm Cừu Nhạn Quy, mắt hoa đào chốc chốc lại nhìn hắn, tựa như trong mắt chỉ có thể chứa đựng một người.

"Nhạn Quy." Y nhìn Cừu Nhạn Quy không tự nhiên nghiêng đầu, không biết nghĩ đến gì mà chợt cười nhỏ, "Cừu thống lĩnh."

Cừu Nhạn Quy lập tức quay qua nhìn y, ánh mắt kinh ngạc, quả thật trước đây hắn là thống lĩnh, cũng từng được rất nhiều người gọi như vậy, nhưng lúc này phát ra từ miệng thiếu chủ lại cực kỳ quyến rũ.

Hắn vùng khỏi cái ôm của Tả Khinh Việt, giả vờ bình tĩnh rót trà, đưa một ly cho thiếu chủ.

Tả Khinh Việt giơ tay nhận, ngón tay vuốt ve chén trà, đột nhiên mở miệng, "Nhạn Quy, huynh có muốn làm thống lĩnh tiếp không."

"Loảng xoảng --" Bàn tay bao giờ cũng vững vàng của Cừu Nhạn Quy run rẩy, chén trà nện thẳng lên bàn đá, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Hắn không đỡ mà nghiêng qua nhìn, đối diện với đôi mắt đào hoa chăm chú, Tả Khinh Việt thu hết hơi thở ngang ngược xấu xa lại, cứ im lặng nhìn hắn như thế.

"Ta không muốn trói buộc huynh, nếu như huynh muốn, với thực lực của huynh có lẽ sẽ có hơi ấm ức, nhưng dù thế nào chăng đi nữa." Giọng y trầm thấp, chứa ý cười khó thể nhận ra, "Huynh là thích khách cũng được, thống lĩnh cũng được, bất kể huynh là ai......"

"Cũng đều là tiểu Nhạn Quy của ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện