Mọi âm thanh trong động phủ đều lắng lại.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều bất ngờ trước biến chuyển, trố mắt đực ra tại chỗ, Tả Khinh Việt quay phắt đầu, nhìn thấy cảnh tượng khiến tim y như bị dao cứa.
2
"Nhạn Quy!" Tả Khinh Việt khó tin hét lên, trong giọng pha lẫn vài phần sụp đổ.
Người hắn nhung nhớ khắc khoải đau đớn che ngực, tay hơi run rẩy, Quy Khư rơi xuống bên cạnh, một tay khác của Cừu Nhạn Quy bụm chặt miệng, máu đen không ngừng tuôn ra trong kẽ tay.
Máu rơi trên đất tụ thành một bãi nhỏ, Tả Khinh Việt trông thấy cổ trùng ngọ nguậy trong máu, trong tích tắc cả người như bị sét đánh.
Đó là cổ.
Suy nghĩ của y rối tung rối mù, đó không phải bí thuật, cũng không phải thứ gì khác...
Đó vậy mà lại là cổ.
Tả Khinh Việt không quan tâm đến cái gì nữa, y sải bước chạy tới chỗ Cừu Nhạn Quy, mặc kệ hết thảy quỳ xuống bên cạnh ôm lấy hắn, hoang mang và sợ hãi y đã sớm lãng quên lại lần nữa cuộn đến, trước mắt Tả Khinh Việt nhạt nhoà, y dùng đầu cọ qua loa vào gáy Cừu Nhạn Quy, sức lực rất nhẹ, cuống cuồng nhìn dáng vẻ lộ rõ đau đớn của Cừu Nhạn Quy, cổ họng càng không thể phát ra tiếng, chỉ có giọng hơi vỡ vụn, "Nhạn...Nhạn Quy..."
1
Cừu Nhạn Quy đau đến không nói nên lời, hệt như linh hồn xuất khiếu, chỉ có thể nhìn dáng vẻ quá đỗi bi thương của thiếu chủ, có chất lỏng nhỏ lên mặt, hắn đau lòng, dùng hết tất cả sức lực mới vất vả đến gần được bên tai thiếu chủ, nhẹ giọng nói, "Thiếu....Thiếu chủ, đừng khóc....ta...."
2
"Ta....làm được....rồi."
Trong mắt Cừu Nhạn Quy hiện lên nỗi luyến tiếc, còn lại chính là ái mộ thiết tha nồng đượm không thể nào che đậy.
Thực ra hắn rất không cam tâm, không thể cùng thiếu chủ đi đến cuối, không thể nhìn thấy sau này y thế nào, nhưng....có thể đi đến hiện tại, hắn đã biết đủ.
Thiếu chủ...
Như là lưu luyến, Cừu Nhạn Quy khẽ hôn vành tai của thiếu chủ, sau đó hoàn toàn hết sức, mềm oặt ngã xuống, nhưng tay vẫn nắm tay áo thiếu chủ.
Hắn không nói làm được cái gì, nhưng Tả Khinh Việt gần như hiểu ngay tắp lự.
Ý hắn nói là -- Ta bảo vệ huynh chu toàn bình an.
Trước năm trước là thế, giờ đây cũng vậy.
"Thuộc hạ Cừu Nhạn Quy, nhất định bảo vệ thiếu chủ chu toàn bình an."
Y như nhìn thấy lúc thích khách hứa hẹn với y nhiều năm về trước, trong ánh mắt mạnh mẽ ấy chỉ còn lại ánh sáng trong trẻo.
Mọi kiêu ngạo và tự phụ vào giờ phút này bị nghiền thành bột mịn, gì mà "Cổ vương", gì mà thiếu chủ Miêu Cương, gì mà bảo vệ...
Y hoàn toàn là một tên phế vật! Thuở ấu thơ được cha mẹ chở che có thể được hay chăng chớ, bây giờ chẳng những khiến người thương bôn ba chịu khổ bên ngoài, còn vì cứu y mà bị hành hạ đến mức độ này.
Nghĩ đến những hành động từng làm trong Ngục cung, toàn thân Tả Khinh Việt run rẩy.
Chương Thanh hoàn hồn từ trong sửng sốt, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của thiếu chủ, trong lòng kêu lộp bộp, lập tức mở miệng, "Mau, tìm lối ra dẫn đường!"
Trông thiếu chủ y như trời sắp sập.
Cừu Nhạn Quy đau đớn túm y phục trước ngực, trái tim như có vạn con kiến đang gặm nhấm.
Hơi thở của hắn ngày một mong manh.
Cứ dần nhạt nhoà từng chút một ngay trước mắt Tả Khinh Việt, y chỉ cảm thấy ngực đau như bị ai đó khoét ra, y cẩn thận bế người lên, sải bước đi ra ngoài.
Nhạn Quy không thể chết, huynh ấy không thể...y có cách, bất kể là cách gì...
"Nhạn Quy, Nhạn Quy đau lắm phải không, ngoan...chờ lát sẽ ổn thôi, ta nghĩ cách, ta nhất định sẽ có cách..."
"Nhạn Quy, ta rất nhớ huynh, ta vẫn luôn muốn trở về gặp huynh, ta nghĩ giải quyết xong Phùng Đông sẽ dẫn huynh nhìn ngắm Miêu Cương..."
Giọng Tả Khinh Việt càng ngày càng run, "Ta...ta vẫn chưa kịp đối xử tốt với huynh, vẫn chưa hỏi huynh những năm qua huynh sống thế nào..."
"Tại sao, Nhạn Quy....Tại sao..." Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tả Khinh Việt toàn là nước, y suy sụp cúi đầu hôn trán Cừu Nhạn Quy, "Tại sao lại cứu ta, tại sao lại làm đến bước này, nếu như là thế này..."
Nếu như là thế này, ta thà rằng huynh không gặp được ta.
Mắt Tả Khinh Việt đỏ au, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng bước chân của y rất vững, sợ xóc nảy đến người trong lòng, Tả Khinh Việt luôn nói rất khẽ, nhưng không dám nhìn gương mặt trắng bệch của Cừu Nhạn Quy, vai lưng mảnh khảnh của y căng chặt, y ép mình ráng chống đỡ.
1
Như thể một một khi buông lỏng, người sẽ kiệt sức.
Chương Thanh đang mở đường phía trước, trán liên tục toát mồ hôi, Tả Khinh Việt ép mình bình tĩnh lại, người trong lòng đang mất đi sức sống từng chút, ánh mắt y cũng dần ảm đạm đi, đột nhiên dừng bước.
Cổ tay áo có một con cổ trùng nhanh chóng bò lên, toàn thân nó đen tuyền, gần như không nhìn được hình dạng, Tả Khinh Việt đưa đầu ngón tay qua, cổ trùng cắn rách đầu ngón tay y, sau đó chui vào gáy của Cừu Nhạn Quy, Chương Thanh quay đầu nhìn thấy cảnh này trừng muốn rách mắt, lập tức rống, "Thiếu chủ, không thể được!"
Tả Khinh Việt cơ hồ nghiêng đầu phun ra một búng máu cùng một lúc, y không để ý, vươn tay dò mạch của Cừu Nhạn Quy, cực kỳ yếu ớt, nhưng chí ít giữ được một hơi thở.
Đây không phải cách nối mạng thông thường, cổ này là "Phụ Hồn cổ", hung cổ có tính công kích rất mạnh, sống nhờ hút tinh nguyên và có kịch độc, vừa rồi y dùng tinh huyết của mình giữ một hơi của Cừu Nhạn Quy, đủ để cầm cự tới khi bọn họ về đến Miêu Cương.
Sắc mặt Chương Thanh rất khó coi, mắt thấy y còn muốn tế thêm tinh huyết, vội vàng cản lại, "Thiếu chủ, nếu còn lấy nữa, đến lúc cổ độc phản phệ..."
Tả Khinh Việt gạt cậu ta ra, dùng cổ khoá ba hồn của Cừu Nhạn Quy, giờ phút này sắc mặt y trắng như giấy, "Không sao, lập tức về Miêu Cương."
Con ngươi Chương Thanh co rụt, cậu ta nhìn Cừu Nhạn Quy gần như không còn hơi thở, nhắm mắt cắn răng nói, "Thiếu chủ, Cừu công tử hắn...chúng ta cứu không..."
"Về Miêu Cương!" Trong giọng nói của Tả Khinh Việt lộ ra sự cố chấp bệnh hoạn, "Về Miêu Cương, mở bí cảnh."
Đừng nói là Chương Thanh, ngay cả Miêu Cương khách khác cũng biến sắc, "bí cảnh" đó chỉ có người nắm quyền Miêu Cương nhiều kỳ và cực kỳ thân tín biết, trong bí cảnh là bảo vật các người nắm quyền để lại trong lịch sử lâu đời của Miêu Cương.
Trong đó, có một cổ tên là "Vạn Sinh".
Như tên của nó, vạn vật sống, là chí bảo ông tổ của Miêu Cương để lại.
Nhưng, đó là cổ nối mạng của thiếu chủ.
Năm đó thiếu chủ vẫn còn trẻ, có thể gầy dựng danh tiếng ở Miêu Cương đã bị thương rất nhiều, trong đó hơn phân nửa đều là "độc", đến nỗi tâm mạch chịu tổn thương nghiêm trọng, một khi bị kích động sẽ độc phát ngay, nếu không phải bản thân y có thể chống chọi....
May mà sau này giành được đại quyền, phát hiện "Vạn Sinh" trong bí cảnh, vốn dĩ đã tương đối ổn, nhưng bây giờ thiếu chủ cưỡng ép dùng "Phụ Hồn cổ" lấy tinh huyết, dưới kịch độc lại gặp phản phệ, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vết thương cũ.
Huống chi "Vạn Sinh cổ" nhận chủ, trừ phi chủ nhân trước chết đi, hoặc là giải trừ khế ước....trên sách cổ hiện nay căn bản không có ghi chép giải khế Vạn Sinh cổ, dẫu sao cũng đâu có ai muốn từ bỏ miếng bánh ngon như vậy, toàn sau khi chết tự giải.
Càng không biết giải khế sẽ phản phệ thế nào.
...Xem ra Cừu Nhạn Quy ở trong lòng thiếu chủ còn quan trọng hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn người trước ngực thiếu chủ, lòng nặng trĩu, nhưng đều ăn ý không mở miệng phản bác gì, chỉ im lặng tăng tốc độ tiến bước.
Chương Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, giơ tay che hốc mắt hơi đỏ của mình, vừa tiến về phía trước vừa cao giọng nói, "Đi, về Miêu Cương, mở bí cảnh!"
Bọn họ không cần khuyên ngăn, Miêu Cương khách vĩnh viễn tin tưởng thiếu chủ, nhiệt huyết tôn y làm vương năm xưa sẽ mãi mãi không ngưng kết, bọn họ đều là người bò lên từ đáy vực, không có thiếu chủ thì không có bọn họ ngày hôm nay.
Trong lòng họ, dáng vẻ Tả Khinh Việt bước từng bậc thang ngồi lên bảo toạ vẫn hết sức rõ ràng.
Người thiếu chủ nguyện dùng mạng bảo vệ, đương nhiên bọn họ cũng sẽ dốc cạn sức mình...
Thiếu chủ, không chỉ có một mình.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều bất ngờ trước biến chuyển, trố mắt đực ra tại chỗ, Tả Khinh Việt quay phắt đầu, nhìn thấy cảnh tượng khiến tim y như bị dao cứa.
2
"Nhạn Quy!" Tả Khinh Việt khó tin hét lên, trong giọng pha lẫn vài phần sụp đổ.
Người hắn nhung nhớ khắc khoải đau đớn che ngực, tay hơi run rẩy, Quy Khư rơi xuống bên cạnh, một tay khác của Cừu Nhạn Quy bụm chặt miệng, máu đen không ngừng tuôn ra trong kẽ tay.
Máu rơi trên đất tụ thành một bãi nhỏ, Tả Khinh Việt trông thấy cổ trùng ngọ nguậy trong máu, trong tích tắc cả người như bị sét đánh.
Đó là cổ.
Suy nghĩ của y rối tung rối mù, đó không phải bí thuật, cũng không phải thứ gì khác...
Đó vậy mà lại là cổ.
Tả Khinh Việt không quan tâm đến cái gì nữa, y sải bước chạy tới chỗ Cừu Nhạn Quy, mặc kệ hết thảy quỳ xuống bên cạnh ôm lấy hắn, hoang mang và sợ hãi y đã sớm lãng quên lại lần nữa cuộn đến, trước mắt Tả Khinh Việt nhạt nhoà, y dùng đầu cọ qua loa vào gáy Cừu Nhạn Quy, sức lực rất nhẹ, cuống cuồng nhìn dáng vẻ lộ rõ đau đớn của Cừu Nhạn Quy, cổ họng càng không thể phát ra tiếng, chỉ có giọng hơi vỡ vụn, "Nhạn...Nhạn Quy..."
1
Cừu Nhạn Quy đau đến không nói nên lời, hệt như linh hồn xuất khiếu, chỉ có thể nhìn dáng vẻ quá đỗi bi thương của thiếu chủ, có chất lỏng nhỏ lên mặt, hắn đau lòng, dùng hết tất cả sức lực mới vất vả đến gần được bên tai thiếu chủ, nhẹ giọng nói, "Thiếu....Thiếu chủ, đừng khóc....ta...."
2
"Ta....làm được....rồi."
Trong mắt Cừu Nhạn Quy hiện lên nỗi luyến tiếc, còn lại chính là ái mộ thiết tha nồng đượm không thể nào che đậy.
Thực ra hắn rất không cam tâm, không thể cùng thiếu chủ đi đến cuối, không thể nhìn thấy sau này y thế nào, nhưng....có thể đi đến hiện tại, hắn đã biết đủ.
Thiếu chủ...
Như là lưu luyến, Cừu Nhạn Quy khẽ hôn vành tai của thiếu chủ, sau đó hoàn toàn hết sức, mềm oặt ngã xuống, nhưng tay vẫn nắm tay áo thiếu chủ.
Hắn không nói làm được cái gì, nhưng Tả Khinh Việt gần như hiểu ngay tắp lự.
Ý hắn nói là -- Ta bảo vệ huynh chu toàn bình an.
Trước năm trước là thế, giờ đây cũng vậy.
"Thuộc hạ Cừu Nhạn Quy, nhất định bảo vệ thiếu chủ chu toàn bình an."
Y như nhìn thấy lúc thích khách hứa hẹn với y nhiều năm về trước, trong ánh mắt mạnh mẽ ấy chỉ còn lại ánh sáng trong trẻo.
Mọi kiêu ngạo và tự phụ vào giờ phút này bị nghiền thành bột mịn, gì mà "Cổ vương", gì mà thiếu chủ Miêu Cương, gì mà bảo vệ...
Y hoàn toàn là một tên phế vật! Thuở ấu thơ được cha mẹ chở che có thể được hay chăng chớ, bây giờ chẳng những khiến người thương bôn ba chịu khổ bên ngoài, còn vì cứu y mà bị hành hạ đến mức độ này.
Nghĩ đến những hành động từng làm trong Ngục cung, toàn thân Tả Khinh Việt run rẩy.
Chương Thanh hoàn hồn từ trong sửng sốt, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của thiếu chủ, trong lòng kêu lộp bộp, lập tức mở miệng, "Mau, tìm lối ra dẫn đường!"
Trông thiếu chủ y như trời sắp sập.
Cừu Nhạn Quy đau đớn túm y phục trước ngực, trái tim như có vạn con kiến đang gặm nhấm.
Hơi thở của hắn ngày một mong manh.
Cứ dần nhạt nhoà từng chút một ngay trước mắt Tả Khinh Việt, y chỉ cảm thấy ngực đau như bị ai đó khoét ra, y cẩn thận bế người lên, sải bước đi ra ngoài.
Nhạn Quy không thể chết, huynh ấy không thể...y có cách, bất kể là cách gì...
"Nhạn Quy, Nhạn Quy đau lắm phải không, ngoan...chờ lát sẽ ổn thôi, ta nghĩ cách, ta nhất định sẽ có cách..."
"Nhạn Quy, ta rất nhớ huynh, ta vẫn luôn muốn trở về gặp huynh, ta nghĩ giải quyết xong Phùng Đông sẽ dẫn huynh nhìn ngắm Miêu Cương..."
Giọng Tả Khinh Việt càng ngày càng run, "Ta...ta vẫn chưa kịp đối xử tốt với huynh, vẫn chưa hỏi huynh những năm qua huynh sống thế nào..."
"Tại sao, Nhạn Quy....Tại sao..." Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tả Khinh Việt toàn là nước, y suy sụp cúi đầu hôn trán Cừu Nhạn Quy, "Tại sao lại cứu ta, tại sao lại làm đến bước này, nếu như là thế này..."
Nếu như là thế này, ta thà rằng huynh không gặp được ta.
Mắt Tả Khinh Việt đỏ au, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng bước chân của y rất vững, sợ xóc nảy đến người trong lòng, Tả Khinh Việt luôn nói rất khẽ, nhưng không dám nhìn gương mặt trắng bệch của Cừu Nhạn Quy, vai lưng mảnh khảnh của y căng chặt, y ép mình ráng chống đỡ.
1
Như thể một một khi buông lỏng, người sẽ kiệt sức.
Chương Thanh đang mở đường phía trước, trán liên tục toát mồ hôi, Tả Khinh Việt ép mình bình tĩnh lại, người trong lòng đang mất đi sức sống từng chút, ánh mắt y cũng dần ảm đạm đi, đột nhiên dừng bước.
Cổ tay áo có một con cổ trùng nhanh chóng bò lên, toàn thân nó đen tuyền, gần như không nhìn được hình dạng, Tả Khinh Việt đưa đầu ngón tay qua, cổ trùng cắn rách đầu ngón tay y, sau đó chui vào gáy của Cừu Nhạn Quy, Chương Thanh quay đầu nhìn thấy cảnh này trừng muốn rách mắt, lập tức rống, "Thiếu chủ, không thể được!"
Tả Khinh Việt cơ hồ nghiêng đầu phun ra một búng máu cùng một lúc, y không để ý, vươn tay dò mạch của Cừu Nhạn Quy, cực kỳ yếu ớt, nhưng chí ít giữ được một hơi thở.
Đây không phải cách nối mạng thông thường, cổ này là "Phụ Hồn cổ", hung cổ có tính công kích rất mạnh, sống nhờ hút tinh nguyên và có kịch độc, vừa rồi y dùng tinh huyết của mình giữ một hơi của Cừu Nhạn Quy, đủ để cầm cự tới khi bọn họ về đến Miêu Cương.
Sắc mặt Chương Thanh rất khó coi, mắt thấy y còn muốn tế thêm tinh huyết, vội vàng cản lại, "Thiếu chủ, nếu còn lấy nữa, đến lúc cổ độc phản phệ..."
Tả Khinh Việt gạt cậu ta ra, dùng cổ khoá ba hồn của Cừu Nhạn Quy, giờ phút này sắc mặt y trắng như giấy, "Không sao, lập tức về Miêu Cương."
Con ngươi Chương Thanh co rụt, cậu ta nhìn Cừu Nhạn Quy gần như không còn hơi thở, nhắm mắt cắn răng nói, "Thiếu chủ, Cừu công tử hắn...chúng ta cứu không..."
"Về Miêu Cương!" Trong giọng nói của Tả Khinh Việt lộ ra sự cố chấp bệnh hoạn, "Về Miêu Cương, mở bí cảnh."
Đừng nói là Chương Thanh, ngay cả Miêu Cương khách khác cũng biến sắc, "bí cảnh" đó chỉ có người nắm quyền Miêu Cương nhiều kỳ và cực kỳ thân tín biết, trong bí cảnh là bảo vật các người nắm quyền để lại trong lịch sử lâu đời của Miêu Cương.
Trong đó, có một cổ tên là "Vạn Sinh".
Như tên của nó, vạn vật sống, là chí bảo ông tổ của Miêu Cương để lại.
Nhưng, đó là cổ nối mạng của thiếu chủ.
Năm đó thiếu chủ vẫn còn trẻ, có thể gầy dựng danh tiếng ở Miêu Cương đã bị thương rất nhiều, trong đó hơn phân nửa đều là "độc", đến nỗi tâm mạch chịu tổn thương nghiêm trọng, một khi bị kích động sẽ độc phát ngay, nếu không phải bản thân y có thể chống chọi....
May mà sau này giành được đại quyền, phát hiện "Vạn Sinh" trong bí cảnh, vốn dĩ đã tương đối ổn, nhưng bây giờ thiếu chủ cưỡng ép dùng "Phụ Hồn cổ" lấy tinh huyết, dưới kịch độc lại gặp phản phệ, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vết thương cũ.
Huống chi "Vạn Sinh cổ" nhận chủ, trừ phi chủ nhân trước chết đi, hoặc là giải trừ khế ước....trên sách cổ hiện nay căn bản không có ghi chép giải khế Vạn Sinh cổ, dẫu sao cũng đâu có ai muốn từ bỏ miếng bánh ngon như vậy, toàn sau khi chết tự giải.
Càng không biết giải khế sẽ phản phệ thế nào.
...Xem ra Cừu Nhạn Quy ở trong lòng thiếu chủ còn quan trọng hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn người trước ngực thiếu chủ, lòng nặng trĩu, nhưng đều ăn ý không mở miệng phản bác gì, chỉ im lặng tăng tốc độ tiến bước.
Chương Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, giơ tay che hốc mắt hơi đỏ của mình, vừa tiến về phía trước vừa cao giọng nói, "Đi, về Miêu Cương, mở bí cảnh!"
Bọn họ không cần khuyên ngăn, Miêu Cương khách vĩnh viễn tin tưởng thiếu chủ, nhiệt huyết tôn y làm vương năm xưa sẽ mãi mãi không ngưng kết, bọn họ đều là người bò lên từ đáy vực, không có thiếu chủ thì không có bọn họ ngày hôm nay.
Trong lòng họ, dáng vẻ Tả Khinh Việt bước từng bậc thang ngồi lên bảo toạ vẫn hết sức rõ ràng.
Người thiếu chủ nguyện dùng mạng bảo vệ, đương nhiên bọn họ cũng sẽ dốc cạn sức mình...
Thiếu chủ, không chỉ có một mình.
Danh sách chương