"Còn con, đeo cái này vào cho mẹ."

Huệ phi đeo một lá bùa lên cổ A Phủ: "Ta lấy tóc của con và Lan La kết vào nhau, tìm thầy làm bùa này. Con lúc nào cũng phải đeo, nếu Lan La gặp chuyện thì cơ thể con cũng thấy bồn chồn, nóng ruột, cho dù có đang ở đâu, làm gì, con cũng phải bỏ hết để lo cho mẹ con nó, lo cho cháu của ta."

Con nô tì của Lan La nhìn lá bùa, đôi mắt loé lên tia sáng đỏ âm độc, nhưng nó đang cúi đầu nên không ai phát hiện. Lá bùa đó nó đã động chân động tay, thực chất bùa này che mắt vương gia, giúp tiểu quỷ tha hồ lộng hành mà không bị phát hiện.

Khao Miêu cúi đầu cười chua xót trong lòng. Tiểu quỷ đang ngồi trên gáy cô, nó ghì cổ cô nặng trịch, miệng cười khanh khách: "He... he... he... đã bảo rồi, mẹ đừng có mà chống đối, đừng cố bỏ rơi con mà không nghe... he he..."

A Phủ đeo lá bùa Huệ phi đưa lên cổ, cậu nhìn sang Khao Miêu, thấy bả vai cô run rẩy, hình như cô đang lặng lẽ khóc. Huệ phi trong lúc đeo bùa cho cậu, bà ghé qua tai cậu nói nhỏ:

"Thân xác này cậu mượn của con trai ta, cậu phải có trách nhiệm bảo vệ huyết mạch của nó."

A Phủ muốn đặt tay lên vai Khao Miêu dỗ cô, Lan La thấy thế liền nhăn nhó kêu đau bụng. Trước ánh mắt sắc lạnh của Huệ phi, cậu mím chặt môi rụt tay lại, đi tới xem tình hình của Lan La.

"Cô về đi, chép nữ tắc một trăm lần cho ta."

Huệ phi đanh giọng nói với Khao Miêu, cô đáp vâng rồi lê bước nặng nề đi về. A Phủ cũng nặng nề nhìn theo: "Về nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ qua phòng em."

Khao Miêu ngừng lại nghe cậu nói, rồi bước đi tiếp không trả lời.

Tiểu quỷ đậu trên gáy Khao Miêu, thấy cô rơi nước mắt, nó vươn cánh tay dài ngoằng từ đằng sau ra đằng trước lau cho cô.

"Mẹ khóc cái gì hả? Mẹ có con rồi mà!"

Rồi nó vươn hẳn đầu ra đằng trước, cái cổ nó dài ngoằng, uốn éo, lắc lắc trước mặt cô:

"Mẹ trả vương gia cho vật chủ đi! Có vương gia bên cạnh, vật chủ sẽ vui vẻ ăn uống ngon miệng hơn, có vậy con mới được sống tốt."

"Mẹ không được bén mảng đến gần vương gia nữa! Nếu để con biết, con sẽ... quật ch.ết mẹ đấy..."

Khuôn mặt tiểu quỷ dính sát vào mặt cô, khuôn miệng rạch ngang mặt, gần sát như vậy làm cô thấy rõ từng tia máu đỏ lòm, ngoằn ngoèo lan rộng trên mặt nó.

"Vật chủ? Con nói ai?"

Tiểu quỷ không trả lời, cái miệng rạch ngang mặt của nó rúc vào cổ cô, mãi sau mới lên tiếng:

"Đến giờ cho con ăn rồi... he he... Mẹ tự rạch máu hay để con tự cắn?"

Khao Miêu cảm nhận cơn đau buốt nhói nơi cổ, cô nhắm mắt thở dài: "Con bình tĩnh, lát nữa về đến phòng mẹ cho con ăn."

Tiểu quỷ vui sướng đậu trên gáy cô nhảy nhót làm đủ trò, cái cổ nó vươn dài, loằng ngoằng quấn mấy vòng quanh đầu cô, dựng ngược cái đầu đong đưa trước mặt cô, lắc qua lắc lại...

Nhác thấy bóng thằng Bờm đằng xa, cô sợ hãi đi vòng đường khác tránh né. Trước khi tìm được thầy pháp bắt con tiểu quỷ này, cô nên hạn chế tiếp xúc với con trai mình. Nếu không nó sẽ làm hại thằng bé.

Cô về phòng, lấy kim đâm vào tay mình, nhỏ ba giọt máu vào miệng tiểu quỷ.

"Ngon... ngon quá... he he he..."

Rồi nó lè cái lưỡi đỏ lòm dài ngoằng ngoẵng ra liếm sạch vết máu trên tay cô. Khao Miêu nhìn tập giấy trắng và bút, mực đặt trên bàn. Cô thẫn thờ ngồi xuống, chuẩn bị chép một trăm lần nữ tắc mà Huệ phi phạt.

"Mẹ làm gì vậy? Không chơi với con à?"

"Mẹ phải chép nữ tắc một trăm lần. Chắc phải đến sáng mai mới xong mà chơi với con, chép xong tay mẹ cũng mỏi đau ch.ết mất."

Tiểu quỷ nghe vậy nhíu mày, Khao Miêu liền tiếp lời: "Tất cả là do vật chủ của con hại mẹ đấy."

Cô nhếch mép cười nhẹ, căn cứ vào những lời tiểu quỷ nói "Có vương gia bên cạnh, vật chủ sẽ vui vẻ ăn uống ngon miệng hơn, có vậy con mới được sống tốt", cô đã đoán ra vật chủ đó không ai khác chính là Lan La.

Tiểu quỷ giương đôi mắt đỏ lòm lên, giọng nó âm u như lẫn vào trong gió: "Hừ... hừ... cô ta dám... hại mẹ của con à..."

Nếu Lan La đã là vật chủ của đứa trẻ này, lẽ ra nó phải yêu quý cô ta, bám lấy cô ta mới đúng. Đằng này lại đi bám lấy cô, đòi cô làm mẹ. Đúng là lạ lùng nhưng có vẻ Lan La không đủ tốt để nó coi là mẹ.

Cô thử thăm dò xem tiểu quỷ có ghét Lan La không, ai ngờ nó ghét thật.

"Con giúp mẹ trả thù vật chủ được không? Cô ta hại mẹ nhiều lắm, cô ta chơi ngải mẹ, khiến mẹ đau suýt ch.ết, suýt nữa không được gặp con rồi."

Òng ọc... òng ọc...

Cô càng nói, hai mắt tiểu quỷ càng ọc ra hai hàng lệ máu. Cô thầm xin lỗi nó trong lòng, cô đang lợi dụng nó để trả thù Lan La, nhưng cô không còn cách nào khác.

"Nhưng... cha không cho con làm đau vật chủ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện