Đoàn Nghị run rẩy sờ những tấm ván gỗ dưới chân. Cô ba quả là con gái ruột của bà lớn, thiết kế của căn phòng này cũng có một đường hầm bí mật đi xuống dưới, giống hệt đường hầm của bà lớn ở Hà phủ.
Đoàn Nghị kiên nhẫn thử từng tấm một, cuối cùng cũng tìm ra một tấm ván khác thường với những tấm khác. Nhấc nó lên là lộ ra lối đi xuống hầm. Giọng nói quái đản của một người phụ nữ khi nãy là từ trong hầm này phát ra.
Đoàn Nghị đánh liều đi xuống dưới, dù sao cũng không còn gì để mất.
Dưới hầm ánh nến hư ảo khiến khung cảnh quá sức âm u. Đi xuống dưới lập tức cái lạnh bủa vây khắp thân thể, cái lạnh gai người. Có rất nhiều cây nến, mỗi cây nến có một cái hũ sứ trắng, nút bằng vải đỏ đặt bên cạnh.
Trông thấy mấy cái bình đó, đột nhiên Đoàn Nghị nghe thấy tiếng trẻ con khóc văng vẳng bên tai. Không phải một mà là giọng rất nhiều đứa trẻ con, mỗi đứa một kiểu, tiếng chúng khóc lộn xộn xen vào nhau:
"U... u... u oa..."
"Đói... đói quá... u... u oa..."
"Có người... có người kìa... hi hi ha ha..."
Không có mắt âm dương nhưng Đoàn Nghị vẫn thấy lố nhố một bầy tiểu quỷ, chúng đứng lộn xộn chen chúc cứ như mọc từ dưới đất lên. Căn bản là chúng muốn cho Đoàn Nghị nhìn thấy chúng.
Đám tiểu quỷ con nào con nấy đều nhìn Đoàn Nghị bằng ánh mắt thèm khát, bởi chúng đều có mẹ nhưng lại không có cha. Nói đúng ra chúng không biết cha mình là ai. Chúng là những cái thai của các cô gái bị cô ba lừa đi làm gái.
Cô ta tận dụng luôn những cái thai bị phá này để làm ngải hài nhi chiêu tài cho mình. Cô ta nuôi chúng, đổi lại chúng chiêu tài cho cô ta bằng cách đi lừa, dẫn dụ các cô gái tìm đến, dẫn khách về cho cô ta.
"Cha, cha, cha của ta..."
Bầy tiểu quỷ ùn ùn bu đến vây quanh Đoàn Nghị, con nào con nấy mặt hau háu thèm khát. Cậu run sợ tính quay lại leo lên thì một bàn tay ai từ đâu kéo tuột cậu trở lại...
Bầy tiểu quỷ đang ùn ùn bu lấy cậu lập tức dạt ra, Đoàn Nghị chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì có khuôn mặt lở nát hết một nửa, thịt thà thối bọ lúc nhúc cười cười bên cạnh.
Kèm theo khuôn mặt thối rữa là mùi hôi tanh muốn nôn mửa, khuôn mặt nở nụ cười trắng ởn nói với Đoàn Nghị:
"Chào thầy Trương, lâu quá không gặp."
Đoàn Nghị giật nảy người, suýt chút ngã vào giữa bầy tiểu quỷ: "Tôi... tôi có quen cô sao?"
Hồn ma này gọi cậu là thầy Trương chứ không phải thầy Đoàn, chứng tỏ có biết thân phận thật của cậu là người thầy lang năm đó chế thuốc p.há thai hại mẹ A Phủ.
Khuôn mặt lở loét đó ngừng cười, cất giọng ảm đạm:
"Phải rồi ha, tôi gớm ghiếc thế này sao thầy nhận ra. Tôi là mợ hai nhà họ Hà đây."
Đoàn Nghị há hốc miệng kinh sợ: "Sao mợ hai lại ra nông nỗi này?"
Mợ hai xua tay giải tán bầy tiểu quỷ đi: "Tránh ra hết đi. Đói thì lát cô ba về cho các ngươi ăn. Không được động đến một miếng thịt nào của thầy, thầy mà sứt mất miếng thịt nào, coi chừng cô ba về cho các ngươi đi siêu thoát hết!"
Bầy tiểu quỷ không muốn bị đi siêu thoát nên sợ hãi chạy đi hết.
Hai mắt mợ hai trợn to trương lồi ra, khoé miệng mợ ta rỉ ra dòng máu, máu đã thâm đen khô khốc từ bao giờ. Khi mở miệng nói chuyện hay khi ngậm miệng không nói gì, cái lưỡi của mợ ta cũng y sì một kiểu, thè ra khỏi miệng đầy nhớt dãi....
Đoàn Nghị nhìn biểu hiện này liền kinh hãi: "Mợ... mợ ch.ết... treo cổ sao?"
Mợ hai cười quái đản, cái cổ nhúc nhích thay cho câu trả lời.
Rắc... rắc...
Tiếng xương khớp vỡ vụn vang lên, cái đầu trên cổ mợ hai bị mợ ta dùng tay tự vặn ngược về đằng sau, để lộ một sợi dây thòng lọng sau gáy....
Đoàn Nghị sau một khắc kinh sợ thì dần lấy lại bình tĩnh. Cậu đã biết chuyện Khao Miêu là con dâu nhà họ Hà, khi còn ở Hà phủ đám người nhà này đều cùng nhau bu vào bắt nạt làm khó cô. Nên cậu cũng chẳng ưa gì mợ hai này.
"Thầy Trương, tôi chỉ muốn nói là thầy đừng cố trốn khỏi đây làm gì, vô ích thôi. Nếu không thầy sẽ phải chịu kết cục giống thôi bây giờ, ha ha ha..."
Mợ hai nói rồi cười quái đản điên cuồng. Đoàn Nghị lạnh giọng nói: "Tôi họ Đoàn, không phải họ Trương."
"Được thôi, thầy Đoàn."
Mợ hai giục Đoàn Nghị leo lên trên rồi kể tiếp.
"Cô ba ác lắm, ác y như mẹ ruột của cô ta vậy."
"Tất cả những đứa tiểu quỷ ở dưới hầm, đều là ngải hài nhi do một tay cô ta luyện đấy. Ngay cả đứa con của tôi cô ta cũng không tha, cũng đem đi luyện thành ngải hài nhi chiêu tài cho cô ta."
"Nếu không phải cô ta đem linh hồn đứa con của tôi ra uy hiếp tôi, tôi đã cùng đứa con đi đầu thai từ lâu, đâu phải ở đây làm trâu ngựa, hầu hạ cho mẹ con cô ta làm gì?"
Mợ hai nói đến đây liền đưa tay lên xoa bụng mình, đôi mắt mợ ta trương lồi trắng dã, khoé mắt chảy ra từ từ hai hàng máu đỏ loét...
Đoàn Nghị kiên nhẫn thử từng tấm một, cuối cùng cũng tìm ra một tấm ván khác thường với những tấm khác. Nhấc nó lên là lộ ra lối đi xuống hầm. Giọng nói quái đản của một người phụ nữ khi nãy là từ trong hầm này phát ra.
Đoàn Nghị đánh liều đi xuống dưới, dù sao cũng không còn gì để mất.
Dưới hầm ánh nến hư ảo khiến khung cảnh quá sức âm u. Đi xuống dưới lập tức cái lạnh bủa vây khắp thân thể, cái lạnh gai người. Có rất nhiều cây nến, mỗi cây nến có một cái hũ sứ trắng, nút bằng vải đỏ đặt bên cạnh.
Trông thấy mấy cái bình đó, đột nhiên Đoàn Nghị nghe thấy tiếng trẻ con khóc văng vẳng bên tai. Không phải một mà là giọng rất nhiều đứa trẻ con, mỗi đứa một kiểu, tiếng chúng khóc lộn xộn xen vào nhau:
"U... u... u oa..."
"Đói... đói quá... u... u oa..."
"Có người... có người kìa... hi hi ha ha..."
Không có mắt âm dương nhưng Đoàn Nghị vẫn thấy lố nhố một bầy tiểu quỷ, chúng đứng lộn xộn chen chúc cứ như mọc từ dưới đất lên. Căn bản là chúng muốn cho Đoàn Nghị nhìn thấy chúng.
Đám tiểu quỷ con nào con nấy đều nhìn Đoàn Nghị bằng ánh mắt thèm khát, bởi chúng đều có mẹ nhưng lại không có cha. Nói đúng ra chúng không biết cha mình là ai. Chúng là những cái thai của các cô gái bị cô ba lừa đi làm gái.
Cô ta tận dụng luôn những cái thai bị phá này để làm ngải hài nhi chiêu tài cho mình. Cô ta nuôi chúng, đổi lại chúng chiêu tài cho cô ta bằng cách đi lừa, dẫn dụ các cô gái tìm đến, dẫn khách về cho cô ta.
"Cha, cha, cha của ta..."
Bầy tiểu quỷ ùn ùn bu đến vây quanh Đoàn Nghị, con nào con nấy mặt hau háu thèm khát. Cậu run sợ tính quay lại leo lên thì một bàn tay ai từ đâu kéo tuột cậu trở lại...
Bầy tiểu quỷ đang ùn ùn bu lấy cậu lập tức dạt ra, Đoàn Nghị chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì có khuôn mặt lở nát hết một nửa, thịt thà thối bọ lúc nhúc cười cười bên cạnh.
Kèm theo khuôn mặt thối rữa là mùi hôi tanh muốn nôn mửa, khuôn mặt nở nụ cười trắng ởn nói với Đoàn Nghị:
"Chào thầy Trương, lâu quá không gặp."
Đoàn Nghị giật nảy người, suýt chút ngã vào giữa bầy tiểu quỷ: "Tôi... tôi có quen cô sao?"
Hồn ma này gọi cậu là thầy Trương chứ không phải thầy Đoàn, chứng tỏ có biết thân phận thật của cậu là người thầy lang năm đó chế thuốc p.há thai hại mẹ A Phủ.
Khuôn mặt lở loét đó ngừng cười, cất giọng ảm đạm:
"Phải rồi ha, tôi gớm ghiếc thế này sao thầy nhận ra. Tôi là mợ hai nhà họ Hà đây."
Đoàn Nghị há hốc miệng kinh sợ: "Sao mợ hai lại ra nông nỗi này?"
Mợ hai xua tay giải tán bầy tiểu quỷ đi: "Tránh ra hết đi. Đói thì lát cô ba về cho các ngươi ăn. Không được động đến một miếng thịt nào của thầy, thầy mà sứt mất miếng thịt nào, coi chừng cô ba về cho các ngươi đi siêu thoát hết!"
Bầy tiểu quỷ không muốn bị đi siêu thoát nên sợ hãi chạy đi hết.
Hai mắt mợ hai trợn to trương lồi ra, khoé miệng mợ ta rỉ ra dòng máu, máu đã thâm đen khô khốc từ bao giờ. Khi mở miệng nói chuyện hay khi ngậm miệng không nói gì, cái lưỡi của mợ ta cũng y sì một kiểu, thè ra khỏi miệng đầy nhớt dãi....
Đoàn Nghị nhìn biểu hiện này liền kinh hãi: "Mợ... mợ ch.ết... treo cổ sao?"
Mợ hai cười quái đản, cái cổ nhúc nhích thay cho câu trả lời.
Rắc... rắc...
Tiếng xương khớp vỡ vụn vang lên, cái đầu trên cổ mợ hai bị mợ ta dùng tay tự vặn ngược về đằng sau, để lộ một sợi dây thòng lọng sau gáy....
Đoàn Nghị sau một khắc kinh sợ thì dần lấy lại bình tĩnh. Cậu đã biết chuyện Khao Miêu là con dâu nhà họ Hà, khi còn ở Hà phủ đám người nhà này đều cùng nhau bu vào bắt nạt làm khó cô. Nên cậu cũng chẳng ưa gì mợ hai này.
"Thầy Trương, tôi chỉ muốn nói là thầy đừng cố trốn khỏi đây làm gì, vô ích thôi. Nếu không thầy sẽ phải chịu kết cục giống thôi bây giờ, ha ha ha..."
Mợ hai nói rồi cười quái đản điên cuồng. Đoàn Nghị lạnh giọng nói: "Tôi họ Đoàn, không phải họ Trương."
"Được thôi, thầy Đoàn."
Mợ hai giục Đoàn Nghị leo lên trên rồi kể tiếp.
"Cô ba ác lắm, ác y như mẹ ruột của cô ta vậy."
"Tất cả những đứa tiểu quỷ ở dưới hầm, đều là ngải hài nhi do một tay cô ta luyện đấy. Ngay cả đứa con của tôi cô ta cũng không tha, cũng đem đi luyện thành ngải hài nhi chiêu tài cho cô ta."
"Nếu không phải cô ta đem linh hồn đứa con của tôi ra uy hiếp tôi, tôi đã cùng đứa con đi đầu thai từ lâu, đâu phải ở đây làm trâu ngựa, hầu hạ cho mẹ con cô ta làm gì?"
Mợ hai nói đến đây liền đưa tay lên xoa bụng mình, đôi mắt mợ ta trương lồi trắng dã, khoé mắt chảy ra từ từ hai hàng máu đỏ loét...
Danh sách chương