Lúc này người hầu bẩm lên tù trưởng có thư gửi tới. Tù trưởng mở thư ra xem, ánh mắt tinh tường thoáng liếc nhìn Khao Miêu một cái.
"Cô Khao Miêu, cô có biết thư này của ai gửi không?"
Khao Miêu hơi buồn bực, ông ấy hỏi vậy thì chắc chắn là thư của A Phủ rồi. Chẳng lẽ nhanh như vậy cậu đã đuổi kịp, nhưng sao cậu lại biết cô đang ở nhà tù trưởng chứ.
"Cậu A Phủ đang ở doanh trại, đêm qua quân Lan Xang tràn sang cướp bóc và đốt vài bản làng sát biên giới. Xem ra chúng vẫn chưa từ bỏ dã tâm. Cậu ấy đang vướng việc quân nên nhờ tôi trợ giúp tìm cô. Cậu ấy không biết cô đang ở đây."
Tù trưởng lấy giấy bút viết thư trả lời, Khao Miêu năn nỉ: "Xin tù trưởng đừng nói mẹ con tôi đang ở đây mà."
Khao Miêu chỉ nói giữa cô và A Phủ có chút khúc mắc, cụ thể là gì thì không chịu nói. Tù trưởng cho là vợ chồng trẻ giận dỗi nhau nên vẫn lặng lẽ viết thư cho A Phủ, báo cho cậu biết vợ con cậu đang ở đây.
"Cô rơi xuống suối mất tích nửa năm trời, tìm lại được cô đúng là kỳ tích. Cô không biết lúc đó cậu A Phủ tìm cô đến phát điên thế nào đâu. Cậu ấy đúng là si tình."
Khao Miêu biết thừa tù trưởng đang nói tốt cho A Phủ. Cô chỉ biết gượng cười, đó là trước kia, bây giờ giữa hai người chỉ còn khoảng cách ngày càng lớn.
"À, cô có muốn thăm thằng Kha một chút không?"
Khao Miêu gật đầu, thằng Kha vì thay A Phủ ăn bát chè đậu đỏ trộn bùa yêu nên mới ra nông nỗi này. Nhưng tránh được bùa yêu thì đã sao? Lan La vẫn có cái bẫy khác để gài cậu, mang thai được đứa con của cậu đó thôi.
Thằng Kha bị nhốt trong một căn phòng. Một thanh niên khoẻ mạnh cường tráng nhưng lúc này trông người cứ dại ra, hai mắt đờ đẫn, luôn miệng lẩm bẩm: "Thả tôi ra, tôi muốn gặp thứ phi Lan La..."
"Tù trưởng, anh ta cứ thế này đến bao giờ?"
Khao Miêu nhìn thằng Kha đầy áy náy. Trước đây anh ta là một trong những thuộc hạ đắc lực của A Phủ, tung hoành tự do, bây giờ lại phải nhốt ở đây, ngày ngày đối mặt với bốn bức tường bí bách.
"Bùa máu dơ mà cậu ta trúng phải rất khó gỡ. Mười người trúng bùa này may ra có một người gỡ được, nhưng phải rất kiên trì. Tro đốt từ ván đóng quan tài vừa mới bốc mộ, pha với nước ngày ngày cho cậu ta uống."
Khao Miêu hỏi nhỏ: "Tiểu quỷ nói, khi đến kỳ sinh nở, Lan La sẽ sinh ra quái thai rồi ch.ết. Liệu cô ta ch.ết rồi thằng Kha có gỡ được bùa không ạ?"
Tù trưởng gật gù: "Cũng có thể lắm."
Thằng Kha đang ngồi vật vờ, bỗng nghe thấy Khao Miêu với tù trưởng đang to nhỏ nói chuyện. Nhìn thấy cô anh ta trợn to mắt không tin nổi, rồi nhào đến vồ lấy chân cô dập đầu xuống đất lạy:
"Vương phi! Người nói thứ phi Lan La có thai?"
"Thuộc hạ tội đáng muôn ch.ết! Cái thai đó là của thuộc hạ! Vương gia chẳng qua đêm ở Lan viện ngày nào, cái thai đó nhất định là của thuộc hạ! Trời ơi, tôi đã gây ra tội lớn rồi!"
Thằng Kha vò đầu bứt tóc kêu la, Khao Miêu sững sờ hỏi lại: "Anh nói gì? Sao cái thai đó lại là của anh được?"
Thằng Kha không dám ngẩng mặt lên nhìn cô. Anh ta nói, hôm đó một người thuộc hạ khác giải anh ta đến nhà tù trưởng. Đến đêm nhân lúc người thuộc hạ kia nghỉ ngơi, thằng Kha vì quá nhớ nhung Lan La mà lẻn trốn về, trèo tường nhảy vào Lan viện. Vừa hay đêm đó người hầu của Lan viện bị bắt nhốt lại hết, anh ta thuận lợi vào tận giường của Lan La. Kẻ giở trò với Lan La đêm đó chính là thằng Kha. Gần sáng anh ta lại quay về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Thuộc hạ tội đáng muôn ch.ết! Không còn mặt mũi nào nhìn vương gia và vương phi nữa!"
Thằng Kha định đâm đầu vào tường ch.ết, liền bị cô và tù trưởng ngăn lại. Cô buồn rầu đáp:
"Đừng tự trách mình, đêm đó cách đây ba tháng rồi. Cái thai đó mới được một tháng, là của vương gia, không phải của anh."
Lúc quay ra, tù trưởng nói với cô: "Không ngờ còn có chuyện như thế. Cô Khao Miêu, cô hãy suy nghĩ lại. Cái thai đó cũng có thể là của thằng Kha."
Khao Miêu giật mình, toàn thân chấn động.
"Vì đâu mà cứ nhất định cho rằng cái thai một tháng? Có con tiểu quỷ trong bụng, muốn đánh lừa người ngoài không hề khó."
Lời của tù trưởng làm Khao Miêu thấy hai tai mình như ù đi, cô nhớ lại những lúc cô tức giận đuổi A Phủ tránh xa mình, nhớ lại ánh mắt đầy bất lực của A Phủ khi xin cô tha thứ. Cậu vẫn luôn cam chịu thái độ tuyệt tình của cô.
"Miêu, Lan La đang uống thuốc an thai đó! Con xem bã thuốc này đi!"
Lời của Đoàn Nghị một lần nữa văng vẳng bên tai cô. Lan La thật sự đã uống thuốc an thai từ trước khi công bố có thai.
Cô suy sụp đứng dựa vào tường, cảm giác hối hận làm cô đau nhói. Cô đã trách lầm cậu bấy lâu nay...
"Cô Khao Miêu, cô có biết thư này của ai gửi không?"
Khao Miêu hơi buồn bực, ông ấy hỏi vậy thì chắc chắn là thư của A Phủ rồi. Chẳng lẽ nhanh như vậy cậu đã đuổi kịp, nhưng sao cậu lại biết cô đang ở nhà tù trưởng chứ.
"Cậu A Phủ đang ở doanh trại, đêm qua quân Lan Xang tràn sang cướp bóc và đốt vài bản làng sát biên giới. Xem ra chúng vẫn chưa từ bỏ dã tâm. Cậu ấy đang vướng việc quân nên nhờ tôi trợ giúp tìm cô. Cậu ấy không biết cô đang ở đây."
Tù trưởng lấy giấy bút viết thư trả lời, Khao Miêu năn nỉ: "Xin tù trưởng đừng nói mẹ con tôi đang ở đây mà."
Khao Miêu chỉ nói giữa cô và A Phủ có chút khúc mắc, cụ thể là gì thì không chịu nói. Tù trưởng cho là vợ chồng trẻ giận dỗi nhau nên vẫn lặng lẽ viết thư cho A Phủ, báo cho cậu biết vợ con cậu đang ở đây.
"Cô rơi xuống suối mất tích nửa năm trời, tìm lại được cô đúng là kỳ tích. Cô không biết lúc đó cậu A Phủ tìm cô đến phát điên thế nào đâu. Cậu ấy đúng là si tình."
Khao Miêu biết thừa tù trưởng đang nói tốt cho A Phủ. Cô chỉ biết gượng cười, đó là trước kia, bây giờ giữa hai người chỉ còn khoảng cách ngày càng lớn.
"À, cô có muốn thăm thằng Kha một chút không?"
Khao Miêu gật đầu, thằng Kha vì thay A Phủ ăn bát chè đậu đỏ trộn bùa yêu nên mới ra nông nỗi này. Nhưng tránh được bùa yêu thì đã sao? Lan La vẫn có cái bẫy khác để gài cậu, mang thai được đứa con của cậu đó thôi.
Thằng Kha bị nhốt trong một căn phòng. Một thanh niên khoẻ mạnh cường tráng nhưng lúc này trông người cứ dại ra, hai mắt đờ đẫn, luôn miệng lẩm bẩm: "Thả tôi ra, tôi muốn gặp thứ phi Lan La..."
"Tù trưởng, anh ta cứ thế này đến bao giờ?"
Khao Miêu nhìn thằng Kha đầy áy náy. Trước đây anh ta là một trong những thuộc hạ đắc lực của A Phủ, tung hoành tự do, bây giờ lại phải nhốt ở đây, ngày ngày đối mặt với bốn bức tường bí bách.
"Bùa máu dơ mà cậu ta trúng phải rất khó gỡ. Mười người trúng bùa này may ra có một người gỡ được, nhưng phải rất kiên trì. Tro đốt từ ván đóng quan tài vừa mới bốc mộ, pha với nước ngày ngày cho cậu ta uống."
Khao Miêu hỏi nhỏ: "Tiểu quỷ nói, khi đến kỳ sinh nở, Lan La sẽ sinh ra quái thai rồi ch.ết. Liệu cô ta ch.ết rồi thằng Kha có gỡ được bùa không ạ?"
Tù trưởng gật gù: "Cũng có thể lắm."
Thằng Kha đang ngồi vật vờ, bỗng nghe thấy Khao Miêu với tù trưởng đang to nhỏ nói chuyện. Nhìn thấy cô anh ta trợn to mắt không tin nổi, rồi nhào đến vồ lấy chân cô dập đầu xuống đất lạy:
"Vương phi! Người nói thứ phi Lan La có thai?"
"Thuộc hạ tội đáng muôn ch.ết! Cái thai đó là của thuộc hạ! Vương gia chẳng qua đêm ở Lan viện ngày nào, cái thai đó nhất định là của thuộc hạ! Trời ơi, tôi đã gây ra tội lớn rồi!"
Thằng Kha vò đầu bứt tóc kêu la, Khao Miêu sững sờ hỏi lại: "Anh nói gì? Sao cái thai đó lại là của anh được?"
Thằng Kha không dám ngẩng mặt lên nhìn cô. Anh ta nói, hôm đó một người thuộc hạ khác giải anh ta đến nhà tù trưởng. Đến đêm nhân lúc người thuộc hạ kia nghỉ ngơi, thằng Kha vì quá nhớ nhung Lan La mà lẻn trốn về, trèo tường nhảy vào Lan viện. Vừa hay đêm đó người hầu của Lan viện bị bắt nhốt lại hết, anh ta thuận lợi vào tận giường của Lan La. Kẻ giở trò với Lan La đêm đó chính là thằng Kha. Gần sáng anh ta lại quay về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Thuộc hạ tội đáng muôn ch.ết! Không còn mặt mũi nào nhìn vương gia và vương phi nữa!"
Thằng Kha định đâm đầu vào tường ch.ết, liền bị cô và tù trưởng ngăn lại. Cô buồn rầu đáp:
"Đừng tự trách mình, đêm đó cách đây ba tháng rồi. Cái thai đó mới được một tháng, là của vương gia, không phải của anh."
Lúc quay ra, tù trưởng nói với cô: "Không ngờ còn có chuyện như thế. Cô Khao Miêu, cô hãy suy nghĩ lại. Cái thai đó cũng có thể là của thằng Kha."
Khao Miêu giật mình, toàn thân chấn động.
"Vì đâu mà cứ nhất định cho rằng cái thai một tháng? Có con tiểu quỷ trong bụng, muốn đánh lừa người ngoài không hề khó."
Lời của tù trưởng làm Khao Miêu thấy hai tai mình như ù đi, cô nhớ lại những lúc cô tức giận đuổi A Phủ tránh xa mình, nhớ lại ánh mắt đầy bất lực của A Phủ khi xin cô tha thứ. Cậu vẫn luôn cam chịu thái độ tuyệt tình của cô.
"Miêu, Lan La đang uống thuốc an thai đó! Con xem bã thuốc này đi!"
Lời của Đoàn Nghị một lần nữa văng vẳng bên tai cô. Lan La thật sự đã uống thuốc an thai từ trước khi công bố có thai.
Cô suy sụp đứng dựa vào tường, cảm giác hối hận làm cô đau nhói. Cô đã trách lầm cậu bấy lâu nay...
Danh sách chương