Khao Miêu ngơ ngác không hiểu gì, đáng lý nó gặp được cô, phải xé xác cô ra mới đúng. Không nghĩ cô vô tình túm tay tiểu quỷ cộng với câu nói khi nãy, lại làm tiểu quỷ hiểu lầm cô lo cho nó. Trên người cô chi chít vết thương, máu tuôn ra ào ào. Tiểu quỷ thèm máu không chịu nổi nên lại chấm mút máu trên người cô, nó càng phụ thuộc vào cô hơn.

Nó kéo cô lên khỏi cái ch.ết trong gang tấc, trước con mắt ngỡ ngàng của cô ba, tướng giặc và người hầu đánh xe ngựa. Cô ba cũng hoảng hồn sợ tái mặt, xung quanh cô ta có chục đứa trẻ con ngồi lố nhố, ánh mắt vô hồn nhìn chòng chọc Khao Miêu. May có mấy đứa tiểu quỷ này kéo lên, nếu không cô ba cũng tan xác dưới vực sâu hun hút.

"Về nhà thôi... he he he..."

Tiểu quỷ dắt cô đi trước, đám người cô ba hằn học đi theo sau. Tất cả cảnh tượng này thu vào một ánh mắt khác ẩn nấp trong rừng cây.

Mấy đứa trẻ kia ào ào chạy theo tiểu quỷ, chúng xì xồ nói chuyện với nhau. Cô nghe loáng thoáng chúng ngưỡng mộ tiểu quỷ vì nó được ăn quá nhiều máu, bây giờ nó là đứa mạnh nhất, lợi hại nhất trong đám ngải hài nhi. Nhìn đám trẻ đó cô đã hiểu ra mọi chuyện, đêm qua thằng Bờm bị bóng đen bắt đi chỉ là đám trẻ ma này dụ cô ra ngoài để trúng bẫy của cô ba. Mong thằng bé vẫn an toàn ở chỗ tù trưởng.

"Cô ba, xe ngựa hỏng rồi, cô chờ ở đây con về đánh xe khác đưa cô về."

Người hầu đánh xe nói, cô ba xua tay gạt đi: "Không cần, người của tù trưởng sẽ sớm tìm tới đây. Đánh lừa bọn chúng cũng tốt, bọn chúng tưởng người rơi xuống vực rồi, sẽ không tìm tiếp đến tận nhà mình."

Nhà của cô ba nằm sâu tít trong rừng, tách biệt hẳn với bản làng của dân. Càng đi Khao Miêu càng thấy âm u heo hút, cô nghĩ, người của tù trưởng tìm được đến tận đây cũng phải mất nhiều thời gian.

Bước vào nhà cô ba, cô lục lọi khắp nơi để tìm mợ hai. Cô ba giận lắm nhưng có tiểu quỷ bảo vệ nên chẳng làm gì được Khao Miêu. Mợ hai ở dưới hầm nên cô tìm không ra, nhưng lại tìm thấy Đoàn Nghị. Cậu bị nhốt trong một căn phòng, mỗi ngày cô ba đều tới bắt cậu khám, khám xong lại khoá cửa nhốt cậu.

"Sư phụ, cuối cùng con cũng tìm thấy người!"

Hai thầy trò gặp nhau, mừng phát khóc, không ai nghĩ đối phương còn sống. A Phủ không hề gi.ết sư phụ cô, trái tim cô quặn đau trong sự day dứt và hối hận, cô mím chặt môi cố giữ cho mình không bật khóc.

"Sao sư phụ tôi lại ở chỗ cô?".

Cô hỏi cô ba, Đoàn Nghị nhanh miệng trả lời: "Thầy ở đây chữa bệnh cho cô ba."

Ánh mắt Đoàn Nghị nhìn cô giống như có rất nhiều chuyện muốn nói. Cô âm thầm suy tính, tù trưởng nhất định đã báo tin cho A Phủ đi tìm cô. Cô phải bình tĩnh, kéo dài thời gian, giữ được mạng cho mình và Đoàn Nghị, chờ cậu tìm được đến đây.

Cô nói với cô ba: "Cô ba, cô nhốt sư phụ bí bách thế này, ai mà suy nghĩ điều chế thuốc cho cô được?"

Cô ba nhìn cô đầy căm hận, lại e ngại tiểu quỷ cứ lởn vởn đi theo bảo vệ cô mà không làm gì được: "Chị không phải lừa tôi, thả ra để mấy người cùng nhau chạy trốn à?"

Cô thủng thẳng đáp: "Cô nuôi một đám ngải hài nhi để làm cảnh à? Nếu chúng tôi chạy trốn, cô chỉ việc sai bọn nó bắt chúng tôi về."

Cô ba nghiến chặt răng căm giận, Khao Miêu lắm trò ra sao cô ta đã nếm đủ, nhưng khao khát có thể chữa khỏi bệnh, cô ta miễn cưỡng đồng ý thả Đoàn Nghị ra, cho vào rừng hái thuốc nhưng có người đi theo canh chừng.

"Lâu như thế tôi vẫn chưa chữa khỏi được, cô ba có biết vì sao không? Vì bệnh của cô tế nhị, tôi là nam nhân nhiều cái không tiện xem. Nếu cô muốn nhanh khỏi, hãy để Miêu xem cho cô."

Đoàn Nghị nói lời hợp lý làm cô ba không phản bác được. Cô ta miễn cưỡng để cô khám vùng hạ thân, trước những ánh mắt chòng chọc của đám tiểu quỷ giám sát. Cô trao đổi cái gì với Đoàn Nghị cũng đều bị cô ba đi theo nghe, rất nhiều chuyện muốn nói nhưng Đoàn Nghị không có cách nào nói ra.

Cứ như vậy ba ngày liền trao đổi bất tiện, trong ba ngày này Đoàn Nghị viết một quyển sách thuốc. Cô ba lật đi lật lại kiểm tra quyển sách, không phát hiện ra cái gì thì mới giao cho cô.

Khao Miêu giở sách ra xem, cô ngạc nhiên thấy tên các vị thuốc đều bị viết thiếu mất một chữ cuối cùng. Sư phụ không lý nào lại viết sai tên vị thuốc, Khao Miêu tò mò lật đi lật lại, còn đưa lên mũi ngửi, ngửi thấy mùi sáp nến.

Cô như bừng tỉnh mà giơ trang giấy soi trước ánh đèn. Quả nhiên những chữ bị khuyết được Đoàn Nghị viết bằng sáp nến, viết trên giấy như chữ tàng hình, phải soi dưới ánh đèn mới nhìn thấy. Cô ba không rành tên vị thuốc nên không nhìn ra.

Dưới ánh đèn, cô tỉ mỉ đọc từng chữ một, ghép lại thành những câu hoàn chỉnh:

"Lan La mang thai con của người khác, con hiểu lầm vương gia rồi. Sư phụ phát hiện bí mật này nên bị cô ta thủ tiêu. Con nô tì của cô ta bị linh hồn khác chiếm thân xác, nó đem ta vứt ra bãi tha ma, cô ba cứu được đưa ta về đây ép ta chữa bệnh vô sinh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện