"Mau đuổi theo!"

Cậu dẫn theo quân lính và các thầy pháp đuổi theo, thật rùng rợn, dù đã bị mù nhưng nó vẫn chạy băng băng không hề dừng lại. Điều duy nhất nó bị ảnh hưởng là không nhìn thấy nên di chuyển khó khăn hơn, thân thể va đập vào cây rừng bùm bụp, cản bớt phần nào tốc độ của nó.

"Có vẻ nó đã bị mù cả hai mắt rồi. Nhưng chúng ta không vì thế mà lơ là, cái giống này nó vẫn có thể di chuyển lần theo mùi tanh, máu và hơi người." - Tù trưởng nói.

"Nam Viễn Vương, ngài đi chậm thôi, nguy hiểm lắm, chờ chúng tôi đi cùng nữa!"

Các thầy pháp chẳng hiểu sao A Phủ lại một mình thúc ngựa phóng vọt lên phía trước. Chỉ có tù trưởng thở dài, ông biết A Phủ có hận thù cực sâu đậm với vong quỷ kia, cậu mặc kệ nguy hiểm để bắt bằng được nó.

"Vút, vút" mũi tên liên tiếp được bắn đi, bắn cho cái xác của Khẳm Noi lỗ chỗ như cái tổ ong. Vong quỷ của bà lớn bị hao tổn nhiều sức nên chạy chậm dần, A Phủ đuổi tới gần, vung tới một cái thòng lọng móc vào cổ cái xác.

"Khao Miêu đang ở đâu?"

A Phủ trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, cậu biết mục đích bà lớn nhập xác sống dậy là để trả thù vợ chồng cậu. Khao Miêu mất tích không để lại một chút dấu vết, nếu không phải bị quân Lan Xang bắt thì chính là do bà ta.

Bà lớn rú lên cười khành khạch: "Con trai, đừng tơ tưởng nữa. Nó về Lan Xang làm công chúa rồi, không có ngày trở lại với mày đâu, á há há..."

Rồi cái xác rú lên vang ầm cả một khoảng rừng, nó mặc kệ thòng lọng đang móc vào cổ mà chạy tiếp. Sức nó khoẻ khủng khiếp, A Phủ không kịp đề phòng liền bị cái xác cứ thế kéo theo đi.

"Hí!!!" con ngựa lồng lên không chịu đi tiếp vì phía trước là vách núi sâu. Bà lớn hình như muốn kéo cậu rơi thẳng xuống vực nên cứ cắm đầu cắm cổ chạy. A Phủ cả kinh nhảy vội từ trên ngựa xuống, thân thể đập vào thân cây đau điếng nằm đó.

"Hí!!!" con ngựa đáng thương bị quăng thẳng xuống vực, cái xác lừ lừ quay lại vì chưa diệt được cậu. Lúc này người đằng sau đã đuổi tới, quân lính hốt hoảng nâng cậu lên lùi về sau, nhường lại cho các thầy pháp đấu với vong quỷ khó nhằn này.

Vong quỷ đã bị A Phủ làm hao tổn một phần sức mạnh, năm thầy pháp cầm kiếm và bùa phép xông lên, năm thầy còn lại dùng vôi vẽ một vòng tròn bát quái và ngồi vào làm lễ xin trợ giúp của các ngài thần thánh. Quỷ nhập tràng khi tìm được xác để nhập vào sống dậy, mục đích của nó chỉ là tìm máu tanh để duy trì tồn tại. Còn vong quỷ này thì khác, mục đích bà lớn sống dậy ngoài duy trì tồn tại còn có báo thù Khao Miêu và A Phủ. Ngay từ đầu bà ta đã sớm dự liệu sẽ có lúc bị thầy pháp diệt trừ, nên đã uống vô vàn máu tươi của quân lính trên chiến trường. Nhờ đó sức của vong quỷ này quá mạnh.

Năm thầy pháp quần nhau với cái xác một hồi, nó đã bị mù nhưng vẫn có sức đánh loạn xạ. Năm thầy tung ra bùa Mật chú của Phật giáo và lẩm nhẩm đọc, có thể làm vong quỷ chịu xuất ra khỏi xác. Cái xác kêu rú lên đau đớn nhưng vẫn cố chấp đánh loạn xạ. Trên trán năm thầy bắt đầu lấm tấm mồ hôi, vong quỷ này đã tích trữ máu của rất nhiều binh sĩ khoẻ mạnh, cứ đánh mãi sức nó sẽ yếu dần nhưng các thầy cũng hao tổn sức khoẻ không ít.

"Hừ... khừ... khừ..."

Cái xác hầm hừ trong cổ họng rồi rùng mình, có các ngài thần thánh đến trợ giúp nó rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa. Một làn khói trắng thoát ra từ cái xác rồi bị tù trưởng thu vào ống tay áo. Các thầy khác cũng ôm ngực thở dốc, còn cái xác thì teo tóp như một cái cây khô.

Giữa ngực cái xác khô đét lộ rõ một vết kiếm đâm xuyên qua người, chỗ đó lở loét giòi bọ lúc nha lúc nhúc. Cái xác hiện nguyên hình dáng của nó khi đang phân huỷ, trên người những vết lở loét chi chít, chảy nước mủ hôi tanh tởm lợm.

"Thật kỳ quái, Nam Viễn Vương chém ch.ết hắn từ ba ngày trước, mới ch.ết ba ngày không lý nào phân huỷ đến mức độ này."

Mọi người bịt mũi lùi lại, quân lính ném đuốc vào đốt cháy cái xác.

"Vương gia có sao không?"

Mọi người lo lắng hỏi han, A Phủ lắc đầu nói không sao: "Ngàn lần cảm tạ sự trợ giúp của các thầy."

"Có hề gì, có thể góp công sức vào chiến thắng của Đại Việt, dù hi sinh cái mạng này cũng đáng."

Trên đường trở về doanh trại, thấy A Phủ luôn lầm lì, đôi lúc lại nhìn về phía bên kia núi, tù trưởng không nhịn được hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Cậu nhìn chằm chằm bên kia núi kiên định nói: "Khẳm Noi ch.ết, quân địch mất thêm một tướng, đây là cơ hội chúng ta tiến công. Khao Miêu đang ở trong tay chúng."

Trong doanh trại của quân Lan Xang, thái tử đang sầu lo chuyện quỷ nhập tràng, gã nói với Khao Miêu: "Chờ trời sáng em phải lập tức về kinh, ở đây quá nguy hiểm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện