Anh trai giúp bà ta rất nhiều việc, nhưng đến giờ phút này bà ta phải lo cho cái mạng của mình trước…
Sáng hôm sau, cả kinh thành rung động vì nhà họ Văn lại tiếp tục phát tang. Chỉ trong vỏn vẹn có nửa tháng mà nhà họ đã mất bốn mạng người.
Trước linh đường của Văn phu nhân, Văn lão gia đang nổi cơn thịnh nộ vì em gái mình dám bỏ về Hà phủ, ngay trong ngày phát tang chị dâu.
“Mày có còn coi tao là anh trai của mày không? Không có nhà họ Văn này chống lưng, mày liệu có được ngày hôm nay chắc?”
Ông ta nói không hề sai, không có ô dù lớn là nhà họ Văn này, làm gì có chuyện bà lớn ở Hà phủ được phép hô mưa gọi gió, một tay che trời như thế. Bây giờ nhà họ Văn sa cơ thất thế, bà ta lại chỉ biết lo chạy trốn bản thân mình đầu tiên.
“Bây giờ mày dám bước ra khỏi nhà này nửa bước, tao coi như đoạn tuyệt quan hệ với mày, tao không có đứa em gái mất dạy như mày!”
Văn lão gia dù đang bệnh nặng nhưng lời nói quát mắng vẫn vang dội như sấm. Uy phong của người một đời làm quan to khiến người ta phải run sợ.
Bà lớn khẽ run rẩy bả vai, những điều này bà ta chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra miệng. Nhà họ Văn sắp chết hết đến nơi rồi, còn làm ô dù che chở được cho ai nữa? Đoạn tuyệt quan hệ sao, bà ta đang rất muốn không phải dính dáng gì đến nhà họ Văn đây. Đáng tiếc, bà ta là con gái nhà họ Văn, đó là sự thật không thể thay đổi. Hoạ trùng tang này có thể lấy mạng bà ta bất cứ lúc nào.
Bà lớn quyết dứt áo ra đi, Văn lão gia trợn trừng mắt nói với lão thầy pháp Tự: “Tôi cấm ông không được giúp nó!”
Lão Tự làm việc cho Văn lão gia, bà lớn là em gái cũng chỉ hưởng ké mà thôi. Lão Tự không dám khẳng định mình là thầy pháp giỏi nhất, nhưng cũng có tiếng tăm nhất ở đất kinh thành này. Muốn tìm được người giỏi hơn lão, chỉ có chui vào nơi thâm sơn cùng cốc, may ra mới có cao nhân ở ẩn mà thôi.
Bà lớn trở về Hà phủ, việc đầu tiên là hùng hổ đi tìm Hà lão gia.
Cái gọi là giác quan thứ sáu của người phụ nữ mách bảo bà ta, phải lập tức đi tìm ông chồng của mình.
“Bẩm bà đã về ạ.”
Người hầu ngạc nhiên vì sao bà lớn lại về đây trong khi đang phát tang chị dâu bà. Bà lớn nhìn khắp nơi bằng ánh mắt soi xét rồi hỏi: “Ông mày đâu?”
“Ông… không phải ông đến Văn phủ dự đám tang sao bà?”
Từ sáng sớm Hà lão gia đã rời khỏi phủ, nói là đi dự đám tang nhà họ Văn. Bà lớn nghe xong thì cười lạnh: “Lão không hề đến Văn phủ! Lão đang ôm ấp con hồ ly tinh nào rồi!”
Bà ta chạy một mạch đến viện của cậu hai, bởi cả phủ này chỉ còn mình mợ hai là đứng về phe bà thôi.
“Ủa, mẹ về ạ. Sao mẹ lại về đây?”
Văn phủ có tang mà bà lại về đây là sao nhỉ, mợ hai thắc mắc. Bà lớn không trả lời mà xông tới giằng giật hai bả vai của mợ hai, trừng mắt quát:
“Lão gia đi đâu? Mày có biết không?”
“Tao vắng nhà, lão đi tìm phụ nữ bên ngoài mà chúng mày cũng để yên được à?”
Mợ hai không dưng bị mẹ chồng cào cấu, vừa sợ vừa bực ấm ức nói: “Sao chúng con biết được, cha có thèm đến viện chúng con bao giờ đâu! Cả ngày chỉ quấn lấy thằng nhóc được nhặt về kia, cha có đi đâu làm gì mẹ đi mà hỏi nó ấy!”
Bà lớn bắt được điểm mấu chốt, cau mày hỏi: “Thằng nhóc nào?”
“Thì cái thằng con nuôi của vợ chồng anh cả đó mẹ! Tự dưng nhặt về một thằng nhóc, thu hút sự quan tâm của cha. Bây giờ trong mắt cha chỉ có vợ chồng anh cả, đâu còn chỗ cho vợ chồng con với chú út nữa…”
Mợ hai còn muốn xéo xắt thêm mấy câu nữa nhưng bà lớn không đủ kiên nhẫn mà nghe. Bà ta xồng xộc chạy đến viện A Phủ, thấy Khao Miêu đang cùng với một đứa bé trai chơi xích đu.
“Mẹ về ạ.”
Khao Miêu hời hợt chào hỏi, thằng Bờm không biết người này là ai, nhưng thấy mẹ mình chào nó cũng chào theo: “Con chào bà.”
“Ai là bà của mày? Khao Miêu, vợ chồng mày nhận con nuôi, chuyện lớn như thế mà không biết mở mồm báo với tao một câu à?”
Khao Miêu làm bộ chua xót, ngậm ngùi nói: “Con cũng muốn tới Văn phủ báo với mẹ, nhưng Văn phủ là nơi tôn quý, người xui xẻo như con đâu xứng bước vào.”
Lời này rõ ràng là nói móc, Văn phủ bây giờ chính là nơi xui xẻo chứ không phải cô. Lúc mới vào cửa bà lớn gán cho cô hai chữ xui xẻo, chui từ trong quan tài ra, bây giờ rốt cuộc cô cũng trả lại được hai chữ đó cho bà ta rồi.
“Mày bớt ở đó khua môi múa mép đi! Tao hỏi mày, lão gia đi đâu?”
Khao Miêu ngẩn ra, quả thực cô cũng không biết Hà lão gia đi đâu. Không phải ông ta nên đến Văn phủ dự đám tang sao? Bà lớn gặng hỏi từng người trong Hà phủ, không một ai biết Hà lão gia đi đâu. Bà ta ở trong phòng điên cuồng đập phá đồ đạc hết cả một ngày, từ sáng cho đến chập tối.
Sáng hôm sau, cả kinh thành rung động vì nhà họ Văn lại tiếp tục phát tang. Chỉ trong vỏn vẹn có nửa tháng mà nhà họ đã mất bốn mạng người.
Trước linh đường của Văn phu nhân, Văn lão gia đang nổi cơn thịnh nộ vì em gái mình dám bỏ về Hà phủ, ngay trong ngày phát tang chị dâu.
“Mày có còn coi tao là anh trai của mày không? Không có nhà họ Văn này chống lưng, mày liệu có được ngày hôm nay chắc?”
Ông ta nói không hề sai, không có ô dù lớn là nhà họ Văn này, làm gì có chuyện bà lớn ở Hà phủ được phép hô mưa gọi gió, một tay che trời như thế. Bây giờ nhà họ Văn sa cơ thất thế, bà ta lại chỉ biết lo chạy trốn bản thân mình đầu tiên.
“Bây giờ mày dám bước ra khỏi nhà này nửa bước, tao coi như đoạn tuyệt quan hệ với mày, tao không có đứa em gái mất dạy như mày!”
Văn lão gia dù đang bệnh nặng nhưng lời nói quát mắng vẫn vang dội như sấm. Uy phong của người một đời làm quan to khiến người ta phải run sợ.
Bà lớn khẽ run rẩy bả vai, những điều này bà ta chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra miệng. Nhà họ Văn sắp chết hết đến nơi rồi, còn làm ô dù che chở được cho ai nữa? Đoạn tuyệt quan hệ sao, bà ta đang rất muốn không phải dính dáng gì đến nhà họ Văn đây. Đáng tiếc, bà ta là con gái nhà họ Văn, đó là sự thật không thể thay đổi. Hoạ trùng tang này có thể lấy mạng bà ta bất cứ lúc nào.
Bà lớn quyết dứt áo ra đi, Văn lão gia trợn trừng mắt nói với lão thầy pháp Tự: “Tôi cấm ông không được giúp nó!”
Lão Tự làm việc cho Văn lão gia, bà lớn là em gái cũng chỉ hưởng ké mà thôi. Lão Tự không dám khẳng định mình là thầy pháp giỏi nhất, nhưng cũng có tiếng tăm nhất ở đất kinh thành này. Muốn tìm được người giỏi hơn lão, chỉ có chui vào nơi thâm sơn cùng cốc, may ra mới có cao nhân ở ẩn mà thôi.
Bà lớn trở về Hà phủ, việc đầu tiên là hùng hổ đi tìm Hà lão gia.
Cái gọi là giác quan thứ sáu của người phụ nữ mách bảo bà ta, phải lập tức đi tìm ông chồng của mình.
“Bẩm bà đã về ạ.”
Người hầu ngạc nhiên vì sao bà lớn lại về đây trong khi đang phát tang chị dâu bà. Bà lớn nhìn khắp nơi bằng ánh mắt soi xét rồi hỏi: “Ông mày đâu?”
“Ông… không phải ông đến Văn phủ dự đám tang sao bà?”
Từ sáng sớm Hà lão gia đã rời khỏi phủ, nói là đi dự đám tang nhà họ Văn. Bà lớn nghe xong thì cười lạnh: “Lão không hề đến Văn phủ! Lão đang ôm ấp con hồ ly tinh nào rồi!”
Bà ta chạy một mạch đến viện của cậu hai, bởi cả phủ này chỉ còn mình mợ hai là đứng về phe bà thôi.
“Ủa, mẹ về ạ. Sao mẹ lại về đây?”
Văn phủ có tang mà bà lại về đây là sao nhỉ, mợ hai thắc mắc. Bà lớn không trả lời mà xông tới giằng giật hai bả vai của mợ hai, trừng mắt quát:
“Lão gia đi đâu? Mày có biết không?”
“Tao vắng nhà, lão đi tìm phụ nữ bên ngoài mà chúng mày cũng để yên được à?”
Mợ hai không dưng bị mẹ chồng cào cấu, vừa sợ vừa bực ấm ức nói: “Sao chúng con biết được, cha có thèm đến viện chúng con bao giờ đâu! Cả ngày chỉ quấn lấy thằng nhóc được nhặt về kia, cha có đi đâu làm gì mẹ đi mà hỏi nó ấy!”
Bà lớn bắt được điểm mấu chốt, cau mày hỏi: “Thằng nhóc nào?”
“Thì cái thằng con nuôi của vợ chồng anh cả đó mẹ! Tự dưng nhặt về một thằng nhóc, thu hút sự quan tâm của cha. Bây giờ trong mắt cha chỉ có vợ chồng anh cả, đâu còn chỗ cho vợ chồng con với chú út nữa…”
Mợ hai còn muốn xéo xắt thêm mấy câu nữa nhưng bà lớn không đủ kiên nhẫn mà nghe. Bà ta xồng xộc chạy đến viện A Phủ, thấy Khao Miêu đang cùng với một đứa bé trai chơi xích đu.
“Mẹ về ạ.”
Khao Miêu hời hợt chào hỏi, thằng Bờm không biết người này là ai, nhưng thấy mẹ mình chào nó cũng chào theo: “Con chào bà.”
“Ai là bà của mày? Khao Miêu, vợ chồng mày nhận con nuôi, chuyện lớn như thế mà không biết mở mồm báo với tao một câu à?”
Khao Miêu làm bộ chua xót, ngậm ngùi nói: “Con cũng muốn tới Văn phủ báo với mẹ, nhưng Văn phủ là nơi tôn quý, người xui xẻo như con đâu xứng bước vào.”
Lời này rõ ràng là nói móc, Văn phủ bây giờ chính là nơi xui xẻo chứ không phải cô. Lúc mới vào cửa bà lớn gán cho cô hai chữ xui xẻo, chui từ trong quan tài ra, bây giờ rốt cuộc cô cũng trả lại được hai chữ đó cho bà ta rồi.
“Mày bớt ở đó khua môi múa mép đi! Tao hỏi mày, lão gia đi đâu?”
Khao Miêu ngẩn ra, quả thực cô cũng không biết Hà lão gia đi đâu. Không phải ông ta nên đến Văn phủ dự đám tang sao? Bà lớn gặng hỏi từng người trong Hà phủ, không một ai biết Hà lão gia đi đâu. Bà ta ở trong phòng điên cuồng đập phá đồ đạc hết cả một ngày, từ sáng cho đến chập tối.
Danh sách chương