“Ừ thì…”
Chuyện cô dụ bà lớn sập bẫy là chuyện ân oán nội bộ trong nhà họ Hà, đáng lý không nên kể với người ngoài. Nhưng A Phủ đã đồng ý điều kiện, cùng Trần Long đánh bại hai nhà Hà, Văn, kể cho hắn nghe cũng được vậy.
“Thì tôi chỉ báo quan phủ đi bắt kẻ xấu ở Nguyệt Quế Lầu thôi.”
Trần Long nhìn cô sâu xa nói: “Em có thể nói với anh một tiếng mà.”
Hắn vừa dứt lời, thằng hầu đang đánh xe ngựa bên ngoài liền nói chen vào:
“Lão gia nhà con giữ chức Đại lý tự khánh, cô nói với cậu con một tiếng không phải nhanh hơn sao?”
Khao Miêu kinh ngạc trợn tròn mắt, bởi cô luôn mang tâm lý tránh né Trần Long, nên nào có rảnh để tâm tìm hiểu nhà họ Trần nắm giữ những chức quan gì trong triều. Cô chỉ biết nhà họ là một trong tứ đại gia tộc ở kinh thành, cùng với ba nhà họ Hà, Văn, Vũ thôi.
Đại lý tự khánh là chức trưởng quan của Đại lý tự, là cơ quan phụ trách hình án. Chuyện của bà lớn liên quan đến bao nhiêu mạng người, vụ này sẽ xếp vào hình án. Cô có đi báo quan phủ thì vụ này sau đó cũng được trình lên Đại lý tự.
Rốt cuộc vẫn dính dáng đến Trần Long, Khao Miêu ngồi nhấp nhổm không được thoải mái. Sao cô cứ có cảm giác đôi mắt của ai đó đang ở quanh đây nhìn chằm chằm cô, không cho cô dây dưa với người đàn ông khác.
“Bờm, qua đây cha ôm một chút nào.”
Thằng Bờm từ lúc lên xe đến giờ chỉ chào Trần Long một câu, rồi cứ bám dính như cái đuôi của Khao Miêu. Thằng bé lấy cớ sắp tới nơi rồi nên nhất định không qua. Nó thiên vị thấy rõ làm Trần Long hụt hẫng ra mặt.
Đến cửa Nguyệt Quế Lầu, Trần Long xuống xe, dặn mẹ con Khao Miêu ở yên trong xe, không được ra ngoài để giữ an toàn. Lúc xuống xe, hắn thấy một chiếc xe ngựa khác từ hướng ngược lại đi tới, cũng như xe của hắn, không có ký hiệu gia tộc.
Nguyệt Quế Lầu là lầu xanh, các cậu ấm đến đây vui chơi, giấu tên gia tộc nhà mình là chuyện bình thường. Nên Trần Long mới không để ý mà đi thẳng vào trong.
Chiếc xe ngựa kia là của nhà họ Vũ. Người trong xe là Vũ phu nhân và cô cả của nhà họ Vũ, Vũ Nguyệt. Vũ Nguyệt vừa định xuống xe thì bắt gặp Trần Long vội vã đi vào, xa xa còn có một đoàn quan quân cũng đang đi về hướng này thì phải.
Cô Vũ Nguyệt này năm xưa chết mê chết mệt tướng mạo anh tuấn của A Phủ. Đáng tiếc cậu lại ra đi quá sớm, cô ả liền chuyển mục tiêu sang người khác, Trần Long.
“Sao anh Long lại tới đây nhỉ? Không ổn rồi, mẹ ơi, chúng ta mau về thôi!”
Vũ Nguyệt đánh hơi thấy điều bất thường nên lập tức cho quay xe chạy về. Mẹ con cô ta ngày hôm nay quả thực may mắn tránh được một kiếp. Nếu bước vào trong Nguyệt Quế Lầu kia, kiểu gì cũng bị quan quân hốt một đống giải đi.
Nhưng cô ta vẫn cho người ở lại nghe ngóng tin tức.
Trong xe ngựa của Trần Long, mẹ con Khao Miêu đang ngồi hóng tình hình, thì bất chợt có một người lính đi tới gọi.
“Anh là ai?”
Thằng hầu đánh xe ngựa ngạc nhiên hỏi. Nó đi theo Trần Long bấy lâu nay, thường xuyên tiếp xúc với quan quân, nhưng chưa gặp người này bao giờ. Vả lại, người này tướng mạo anh quấn quá, trên người toả ra khí chất uy nghiêm, so với cậu chủ Trần Long nhà nó còn có phần nhỉnh hơn. Thằng hầu cảm thán người như thế này mà chỉ là một tên lính quèn, có hơi đáng tiếc. ngôn tình hài
“Tôi đến truyền lời, cậu chủ nhà cậu gọi cậu vào có việc sai bảo.”
Thằng hầu liền đi vào bên trong xem thử. Nó đâu hay biết lúc nó đi vào trong cũng là lúc cái xe ngựa từ từ đi mất.
Người lính nói chuyện chỉ đủ để cho mình anh ta với thằng hầu nghe thấy. Bên trong Khao Miêu không biết có chuyện gì xảy ra, tự nhiên thấy cái xe di chuyển thì hết cả hồn.
“Anh đi đâu đấy? Cậu chủ nhà anh đã ra đâu?”
Người đánh xe ngựa không hề đáp lại. Khao Miêu thấy chuyện bất thường, liền vén rèm lên xem thì hỡi ôi, bên ngoài chẳng có ai cả! Không có ai nhưng xe ngựa cứ đi băng băng, tốc độ ngày càng nhanh…
“Không ổn rồi! Chúng ta phải xuống xe thôi!”
Khao Miêu ôm thằng Bờm vào lòng che chở, lên tiếng nói với con Đậu. Con Đậu sợ run lẩy bẩy, mếu máo khóc: “Mợ ơi, xe chạy nhanh như điên ấy, nhảy xuống có mà chết à!”
Nó vừa dứt lời, “ruỳnh” một tiếng kinh thiên động địa vang lên. Hình như xe bị đâm vào một vật cứng, một bức tường hay cái gì đó đại loại như vậy. Cơ hội đến rồi, Khao Miêu vừa ôm thằng Bờm vừa kéo tay con Đậu nhảy xuống xe.
“Đi đâu?”
Giọng nói trầm khàn lạnh lẽo vang lên làm cả ba cứng tê cả người. Thằng Bờm rúc vào lòng Khao Miêu he hé mắt nhìn, còn con Đậu cũng sợ hãi che hai bả vai nó lại. Nó sợ cậu cả lại ngồi lên đầu nó nữa.
“Xuống xe.”
Con Đậu như được đại xá, vội chui tuột xuống xe. Xuống rồi nó mới nhận ra, đây là Hà phủ mà. Ra là cậu nó đánh xe đưa mọi người về nhà.
Chuyện cô dụ bà lớn sập bẫy là chuyện ân oán nội bộ trong nhà họ Hà, đáng lý không nên kể với người ngoài. Nhưng A Phủ đã đồng ý điều kiện, cùng Trần Long đánh bại hai nhà Hà, Văn, kể cho hắn nghe cũng được vậy.
“Thì tôi chỉ báo quan phủ đi bắt kẻ xấu ở Nguyệt Quế Lầu thôi.”
Trần Long nhìn cô sâu xa nói: “Em có thể nói với anh một tiếng mà.”
Hắn vừa dứt lời, thằng hầu đang đánh xe ngựa bên ngoài liền nói chen vào:
“Lão gia nhà con giữ chức Đại lý tự khánh, cô nói với cậu con một tiếng không phải nhanh hơn sao?”
Khao Miêu kinh ngạc trợn tròn mắt, bởi cô luôn mang tâm lý tránh né Trần Long, nên nào có rảnh để tâm tìm hiểu nhà họ Trần nắm giữ những chức quan gì trong triều. Cô chỉ biết nhà họ là một trong tứ đại gia tộc ở kinh thành, cùng với ba nhà họ Hà, Văn, Vũ thôi.
Đại lý tự khánh là chức trưởng quan của Đại lý tự, là cơ quan phụ trách hình án. Chuyện của bà lớn liên quan đến bao nhiêu mạng người, vụ này sẽ xếp vào hình án. Cô có đi báo quan phủ thì vụ này sau đó cũng được trình lên Đại lý tự.
Rốt cuộc vẫn dính dáng đến Trần Long, Khao Miêu ngồi nhấp nhổm không được thoải mái. Sao cô cứ có cảm giác đôi mắt của ai đó đang ở quanh đây nhìn chằm chằm cô, không cho cô dây dưa với người đàn ông khác.
“Bờm, qua đây cha ôm một chút nào.”
Thằng Bờm từ lúc lên xe đến giờ chỉ chào Trần Long một câu, rồi cứ bám dính như cái đuôi của Khao Miêu. Thằng bé lấy cớ sắp tới nơi rồi nên nhất định không qua. Nó thiên vị thấy rõ làm Trần Long hụt hẫng ra mặt.
Đến cửa Nguyệt Quế Lầu, Trần Long xuống xe, dặn mẹ con Khao Miêu ở yên trong xe, không được ra ngoài để giữ an toàn. Lúc xuống xe, hắn thấy một chiếc xe ngựa khác từ hướng ngược lại đi tới, cũng như xe của hắn, không có ký hiệu gia tộc.
Nguyệt Quế Lầu là lầu xanh, các cậu ấm đến đây vui chơi, giấu tên gia tộc nhà mình là chuyện bình thường. Nên Trần Long mới không để ý mà đi thẳng vào trong.
Chiếc xe ngựa kia là của nhà họ Vũ. Người trong xe là Vũ phu nhân và cô cả của nhà họ Vũ, Vũ Nguyệt. Vũ Nguyệt vừa định xuống xe thì bắt gặp Trần Long vội vã đi vào, xa xa còn có một đoàn quan quân cũng đang đi về hướng này thì phải.
Cô Vũ Nguyệt này năm xưa chết mê chết mệt tướng mạo anh tuấn của A Phủ. Đáng tiếc cậu lại ra đi quá sớm, cô ả liền chuyển mục tiêu sang người khác, Trần Long.
“Sao anh Long lại tới đây nhỉ? Không ổn rồi, mẹ ơi, chúng ta mau về thôi!”
Vũ Nguyệt đánh hơi thấy điều bất thường nên lập tức cho quay xe chạy về. Mẹ con cô ta ngày hôm nay quả thực may mắn tránh được một kiếp. Nếu bước vào trong Nguyệt Quế Lầu kia, kiểu gì cũng bị quan quân hốt một đống giải đi.
Nhưng cô ta vẫn cho người ở lại nghe ngóng tin tức.
Trong xe ngựa của Trần Long, mẹ con Khao Miêu đang ngồi hóng tình hình, thì bất chợt có một người lính đi tới gọi.
“Anh là ai?”
Thằng hầu đánh xe ngựa ngạc nhiên hỏi. Nó đi theo Trần Long bấy lâu nay, thường xuyên tiếp xúc với quan quân, nhưng chưa gặp người này bao giờ. Vả lại, người này tướng mạo anh quấn quá, trên người toả ra khí chất uy nghiêm, so với cậu chủ Trần Long nhà nó còn có phần nhỉnh hơn. Thằng hầu cảm thán người như thế này mà chỉ là một tên lính quèn, có hơi đáng tiếc. ngôn tình hài
“Tôi đến truyền lời, cậu chủ nhà cậu gọi cậu vào có việc sai bảo.”
Thằng hầu liền đi vào bên trong xem thử. Nó đâu hay biết lúc nó đi vào trong cũng là lúc cái xe ngựa từ từ đi mất.
Người lính nói chuyện chỉ đủ để cho mình anh ta với thằng hầu nghe thấy. Bên trong Khao Miêu không biết có chuyện gì xảy ra, tự nhiên thấy cái xe di chuyển thì hết cả hồn.
“Anh đi đâu đấy? Cậu chủ nhà anh đã ra đâu?”
Người đánh xe ngựa không hề đáp lại. Khao Miêu thấy chuyện bất thường, liền vén rèm lên xem thì hỡi ôi, bên ngoài chẳng có ai cả! Không có ai nhưng xe ngựa cứ đi băng băng, tốc độ ngày càng nhanh…
“Không ổn rồi! Chúng ta phải xuống xe thôi!”
Khao Miêu ôm thằng Bờm vào lòng che chở, lên tiếng nói với con Đậu. Con Đậu sợ run lẩy bẩy, mếu máo khóc: “Mợ ơi, xe chạy nhanh như điên ấy, nhảy xuống có mà chết à!”
Nó vừa dứt lời, “ruỳnh” một tiếng kinh thiên động địa vang lên. Hình như xe bị đâm vào một vật cứng, một bức tường hay cái gì đó đại loại như vậy. Cơ hội đến rồi, Khao Miêu vừa ôm thằng Bờm vừa kéo tay con Đậu nhảy xuống xe.
“Đi đâu?”
Giọng nói trầm khàn lạnh lẽo vang lên làm cả ba cứng tê cả người. Thằng Bờm rúc vào lòng Khao Miêu he hé mắt nhìn, còn con Đậu cũng sợ hãi che hai bả vai nó lại. Nó sợ cậu cả lại ngồi lên đầu nó nữa.
“Xuống xe.”
Con Đậu như được đại xá, vội chui tuột xuống xe. Xuống rồi nó mới nhận ra, đây là Hà phủ mà. Ra là cậu nó đánh xe đưa mọi người về nhà.
Danh sách chương