“Đó là Văn phu nhân ch.ết treo cổ t.ự t.ử, hoá làm ma thần vòng về dụ chồng mình ch.ết theo.”

“Ghê quá! Trùng tang của nhà này sao mà gớm vậy chứ! Không khéo những nhà thông gia hai bên cũng bị liên luỵ mất!”

Cô ba bước vào ngục thăm, vừa vặn nghe được những lời này, thoáng chốc khuôn mặt tái mét, đứng không vững tí thì trượt ngã. Một bàn tay từ trong ngục vươn ra ngoài qua khe, tóm chặt lấy chân cô ta.

“AAA…”

Cô ba hoảng sợ kêu lên, thấy một con quỷ khuôn mặt nhăn nheo gớm ghiếc, mái tóc bạc gần hết, rối bù xù như tổ quạ, mắt cứ nhìn chòng chọc vào mình, còn cái tay xương xẩu thì cứ tóm chặt lấy chân cô.

“Con gái, cuối cùng vẫn chỉ có con đến thăm mẹ thôi…”

Bà lớn chảy nước mắt khóc, còn cô ba cũng ngơ ngẩn nhận ra đây chính là mẹ mình! Bà ta đã biến thành bộ dạng gớm ghiếc như quỷ này khiến cô ta nhận không ra, hết cả hồn vía.



“Mẹ, sao mẹ lại ra nông nỗi này?”

Cô ba khóc nức nở, mà bàn tay giơ xương của bà lớn cứ bóp chặt làm cô ta càng đau chảy nước mắt hơn.

“Tất cả là tại hai vợ chồng nó! Thằng A Phủ, con Khao Miêu! Chúng nó đã hại mẹ ra nông nỗi này, con phải thay mẹ trả thù chúng nó!”

Bà lớn nghiến răng ken két gằn lên nói. Bàn tay xương xẩu thò ra kéo đầu cô ba lại gần, thì thầm thì thầm…. Ngôn Tình Cổ Đại

Vua hay tin Văn lão gia t.ự t.ử chết trong ngục, với một tư thế rất khó coi. Bàn tay ngài bóp chặt bản cáo trạng ăn chặn ngân sách xây đê của Văn lão gia, có phải ông ta sợ tội nên mới t.ự sát? Nhớ ba năm trước ngài đi vi hành, không may gặp phải trận lũ lớn, đê vỡ, suýt nữa bị nước cuốn trôi. Chính là lần đó A Phủ cứu giá vua, lấy được sự trọng dụng của ngài. A Phủ âm thầm nhận mệnh điều tra liệu có sự ăn chặn ngân sách xây đê, nhưng chẳng bao lâu sau đó cậu đột ngột qua đời.

Thật quá trùng hợp, cái ch.ết của A Phủ thật quá trùng hợp, quá lạ lùng…

Ngày bà lớn bị đưa đi hành hình, bầu trời xám xịt âm u.

Dân chúng nhìn trời biết ngày hôm nay không phải ngày tốt để ra khỏi nhà, nhưng vẫn ùn ùn kéo ra đường ném rau trứng thối vào bà ta. Thế nhưng bà ta chẳng hề mảy may tránh né, chỉ ngơ ngác nhìn đi đâu, thỉnh thoảng lại gào rú lên:

“Quỷ sứ, quỷ sứ đến bắt tôi! Đừng, đừng, đừng qua đây mà!”



Bà ta cứ điên dại như thế suốt một đường đi. Giờ ngọ ba khắc, đầu bà rơi xuống, đúng lúc này có sự lạ là một đàn diều hâu từ đâu bay đến cắp cái đầu đi mất. Người ta kháo nhau phải chăng đó là thần trùng, vẫn chưa buông tha cho nhà họ Văn.

Trong một căn nhà hoang vắng nọ.

Lão Tự giật mình nhìn Trần Long bước vào nhà như một bóng ma. Lão biết mạng mình đang nằm trong tay người này, chỉ có thể cung kính chào đón:

“Cậu có gì sai bảo?”

“Trùng tang của nhà họ Văn có thể giải được không?”

Hắn không muốn mẹ con Khao Miêu bị hoạ trùng tang này làm liên luỵ. Dẫu sao nhà họ Văn cũng đã tan tác, còn nhà họ Hà sớm muộn gì cũng sụp bởi Hà lão gia dính dáng đến vụ ăn chặn ngân sách xây đê. Hai nhà này không thể ảnh hưởng gì đến địa vị của nhà họ Trần được nữa.

Cho nên, hắn không muốn nhà họ Hà bị liên luỵ, để mẹ con cô giữ được mạng. Vì cô là con dâu nhà họ Hà, còn thằng bé, cũng là con cháu của nhà đó…

Lão Tự kinh ngạc, Trần Long rõ ràng muốn hai nhà Hà, Văn sụp đổ, sao tự dưng lại muốn giải trùng cho nhà đó?

“Chuyện này lão chỉ dám chắc năm phần thôi. Trùng tang nhà họ quá nặng, nếu thỉnh thêm được âm binh, âm tướng trợ giúp đuổi đám thần trùng thì may ra. Âm binh của lão nuôi hiện tại không đủ mạnh.”

“Ông làm sao thì làm, nghĩ cách giải trùng đi.”

Trần Long ra lệnh cho lão Tự rồi rời khỏi căn nhà hoang, bước đi không có chủ đích, đến lúc định thần lại thì thấy mình đã đi đến Hà phủ từ bao giờ. Hà phủ lúc này đìu hiu vắng lặng, nên tiếng trẻ con cười đùa vang lên nghe thật rõ.

Trần Long đứng trong góc tối, mải mê nhìn mẹ con Khao Miêu đùa giỡn với nhau. Bỗng hắn giật mình nấp kĩ hơn, vì thấy xa giá của vua từ đằng xa đi tới, dừng lại trước cửa Hà phủ.

Vua sao lại tới Hà phủ làm gì?

Càng ngạc nhiên hơn là hắn thấy con Đậu hớt hải chạy tới bẩm với Khao Miêu: “Mợ ơi! Hoàng thượng giá đáo, còn chỉ đích danh muốn gặp mợ!”

Khao Miêu bán tín bán nghi đi ra sảnh chính nghênh đón vua. Còn Trần Long thì đứng đó chết sững, cố đứng chờ để thăm dò tin tức. Nhưng chờ mãi không thấy vua quay ra, hắn đành phải đi về.

Bởi tội tham ô của Văn lão gia, cả nhà họ Văn bị tịch thu tài sản, tất cả những người còn sống đều bị bắt đi đày khổ sai, khai khẩn đất hoang sát vùng biên giới phía Tây. Trần Long áp giải mấy người nhà họ Văn, đi đường sông Đà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện