Vũ Nguyệt bình tĩnh lại, cô ta nhìn lão Tự cười nói: “Xem chừng thầy sống chui lủi thế này cũng không thoải mái gì. Có muốn làm việc cho tôi…”
Lão Tự xưa nay có trung thành với một mình ai bao giờ, đồng ý ngay lập tức.
Ngày hôm sau Trần Long lại bí mật đến để đưa hai cái xác đi chôn. Ngỡ là Khao Miêu đã ch.ết, hắn buồn bã, điên cuồng đâm đầu vào công việc, càng bỏ bê Vũ Nguyệt không ngó ngàng tới. Vũ Nguyệt phải canh những hôm hắn uống say mới được làm chuyện vợ chồng, cô ta rất nhục nhã, càng hận Khao Miêu hơn.
Một tháng sau.
“Mợ ơi, cũng một tháng rồi, xem ra lần đó Trần Long không phát hiện ra đâu! Em đã bảo rồi, cần cái gì để em đi mua, mợ với cậu chủ nhỏ đừng ra ngoài nguy hiểm lắm!”
Nghe con Đậu lải nhải, Khao Miêu chỉ biết thở dài: “Biết rồi biết rồi, lâu lâu cũng phải cho thằng bé ra ngoài hít thở khí trời chút chứ.”
Rồi con Đậu xách giỏ ra ngoài đi chợ, cũng giống như Khao Miêu, nó ăn mặc giả trai. Đang lựa mấy mớ rau, đột nhiên nó giật mình bởi bả vai bị một bàn tay đập trúng.
“Ai vậy?”
Con Đậu ngơ ngác nhìn quanh, đông người qua lại, chẳng rõ ai đã va vào nó nữa.
Mấy canh giờ trôi qua, mẹ con Khao Miêu chờ mãi vẫn chưa thấy con Đậu về. Cô lo lắng dắt theo thằng Bờm ra ngoài đi tìm, tìm khắp các con phố họ thường ghé qua mà không thấy.
Lúc nó ra ngoài đã là ngang chiều, bây giờ trời đã tối. Ngoài đường chính còn có người, chứ trong ngõ sâu nơi có căn nhà của cô, vắng tanh vắng ngắt không có người qua lại. Mẹ con Khao Miêu ủ rũ quay về nhà, vừa buồn vừa lo sợ.
“Mẹ ơi, sao nhà mình lại sáng đèn thế kia?”
Tiếng thằng Bờm hỏi làm cô cũng giật mình, rõ ràng lúc ra khỏi nhà đã tắt đèn rồi mà! Hay là con Đậu đã về nhỉ? Nghĩ thế nhưng cô vẫn có dự cảm không lành, bèn nhặt thanh củi ngoài sân làm vũ khí, nắm chặt tay thằng Bờm kéo vào một chỗ nấp. Cô nhặt một hòn đá, thử ném vào cửa nhà phát ra tiếng động.
Nếu bên trong có người, người đó chạy ra sẽ biết có phải con Đậu hay không.
Thế nhưng trong nhà vẫn im phăng phắc, có vẻ bên trong không hề có người. Khao Miêu lo lắng đành đi tới, khẽ đẩy cửa bước vào. Gian ngoài không có ai, cô mới đi vào trong buồng, thì thấy một người bị treo lủng lẳng, hai cái chân buông thõng đong đưa…
“Đậu!!!”
Hai mẹ con kinh hãi kêu lên, lúc này con Đậu đột nhiên giãy giụa kịch liệt. Nó vẫn còn sống, nó chỉ bị trói hai tay treo lên, không phải là bị treo cổ. Miệng nó bị nhét giẻ, cứ lắc đầu kêu “ứ ứ”, chân đá ra ngoài, ý bảo mẹ con cô mau chạy ngay đi.
“Khà khà khà… đúng là bất ngờ chưa! Thằng nào nghĩ ra cái ch.ết giả cho mẹ con mày cũng tài thật đấy!”
Trong bóng tối từ phía sau, một cái bóng đen vồ tới lần lượt chụp thuốc mê vào mũi cả hai mẹ con. Khao Miêu mê man nhìn khuôn mặt kẻ đó, lão Tự?
Chẳng lẽ cô gặp ma, rõ ràng lão đã ch.ết rồi…
Lão Tự bắt được mẹ con Khao Miêu, cân nhắc rất lâu rồi quyết định giao cho Vũ Nguyệt.
Giao cho Trần Long hay Vũ Nguyệt thì lão cũng được thưởng lớn, nhưng vì lòng riêng của lão cũng căm ghét Khao Miêu vô cùng, nên mới giao cô cho Vũ Nguyệt. Vũ Nguyệt vì ghen tuông, nhất định sẽ hành hạ Khao Miêu thê thảm.
Quả nhiên vừa mới nhận được tin, Vũ Nguyệt đã như mụ điên xông tới ngay trong đêm. Đêm nay Trần Long lại say khướt, cô ta viện cớ về nhà mẹ đẻ thăm người ốm để ra ngoài, không bị ai nghi ngờ.
“Con hồ ly tinh này!”
Trông thấy Khao Miêu nằm hôn mê, Vũ Nguyệt xông thẳng tới giáng cho cô một cái tát. Khoé miệng cô rỉ máu, làn da trắng nõn làm cho vết máu càng thêm nổi bật đỏ gay mắt.
“Mày còn đứng đó làm gì? Hắt nước cho nó tỉnh để tao đánh tiếp!”
Vũ Nguyệt phẫn nộ hét lên với con hầu. “Ào” một tiếng, xô nước lạnh buốt hắt thẳng vào mặt Khao Miêu. Cô tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là quơ tay tìm thằng Bờm ôm chặt vào lòng.
“Lại còn cả thằng oắt con này nữa!”
Vũ Nguyệt lườm thằng Bờm, toan giơ tay đánh nó thì một cảm giác đau buốt truyền đến, cô ta rống lên như lợn bị chọc tiết: “Á!!! Mày dám cắn tao!!!”
Khao Miêu đang bị trói, không thể dùng tay nên cô dùng cả thân mình đỡ cú đánh cho thằng Bờm. Cô há miệng cắn thật mạnh vào tay Vũ Nguyệt, cắn cho cô ta chảy máu đầm đìa.
“Bộp” một cái, Khao Miêu thấy trời đất quay cuồng, con hầu của Vũ Nguyệt xông đến cầm khúc gỗ đập vào đầu cô, giải cứu cho cô chủ nó.
“Cô là ai? Tại sao lại đánh mẹ con tôi?”
Khao Miêu nằm đó đau đớn hỏi, người phụ nữ lạ hoắc này ở đâu đến ào vào đánh cô? Trông bộ dạng cô ta cứ như thù hằn với cô từ truyền kiếp vậy!
“Mày giả ngu à, cô cả của nhà họ Vũ mà mày cũng không biết?”
Con hầu của Vũ Nguyệt the thé hỏi. Còn Khao Miêu tuy đã choáng hết đầu nhưng vẫn cố lục lọi trí nhớ, à thì ra là cô ta. Vợ của Trần Long.
Lão Tự xưa nay có trung thành với một mình ai bao giờ, đồng ý ngay lập tức.
Ngày hôm sau Trần Long lại bí mật đến để đưa hai cái xác đi chôn. Ngỡ là Khao Miêu đã ch.ết, hắn buồn bã, điên cuồng đâm đầu vào công việc, càng bỏ bê Vũ Nguyệt không ngó ngàng tới. Vũ Nguyệt phải canh những hôm hắn uống say mới được làm chuyện vợ chồng, cô ta rất nhục nhã, càng hận Khao Miêu hơn.
Một tháng sau.
“Mợ ơi, cũng một tháng rồi, xem ra lần đó Trần Long không phát hiện ra đâu! Em đã bảo rồi, cần cái gì để em đi mua, mợ với cậu chủ nhỏ đừng ra ngoài nguy hiểm lắm!”
Nghe con Đậu lải nhải, Khao Miêu chỉ biết thở dài: “Biết rồi biết rồi, lâu lâu cũng phải cho thằng bé ra ngoài hít thở khí trời chút chứ.”
Rồi con Đậu xách giỏ ra ngoài đi chợ, cũng giống như Khao Miêu, nó ăn mặc giả trai. Đang lựa mấy mớ rau, đột nhiên nó giật mình bởi bả vai bị một bàn tay đập trúng.
“Ai vậy?”
Con Đậu ngơ ngác nhìn quanh, đông người qua lại, chẳng rõ ai đã va vào nó nữa.
Mấy canh giờ trôi qua, mẹ con Khao Miêu chờ mãi vẫn chưa thấy con Đậu về. Cô lo lắng dắt theo thằng Bờm ra ngoài đi tìm, tìm khắp các con phố họ thường ghé qua mà không thấy.
Lúc nó ra ngoài đã là ngang chiều, bây giờ trời đã tối. Ngoài đường chính còn có người, chứ trong ngõ sâu nơi có căn nhà của cô, vắng tanh vắng ngắt không có người qua lại. Mẹ con Khao Miêu ủ rũ quay về nhà, vừa buồn vừa lo sợ.
“Mẹ ơi, sao nhà mình lại sáng đèn thế kia?”
Tiếng thằng Bờm hỏi làm cô cũng giật mình, rõ ràng lúc ra khỏi nhà đã tắt đèn rồi mà! Hay là con Đậu đã về nhỉ? Nghĩ thế nhưng cô vẫn có dự cảm không lành, bèn nhặt thanh củi ngoài sân làm vũ khí, nắm chặt tay thằng Bờm kéo vào một chỗ nấp. Cô nhặt một hòn đá, thử ném vào cửa nhà phát ra tiếng động.
Nếu bên trong có người, người đó chạy ra sẽ biết có phải con Đậu hay không.
Thế nhưng trong nhà vẫn im phăng phắc, có vẻ bên trong không hề có người. Khao Miêu lo lắng đành đi tới, khẽ đẩy cửa bước vào. Gian ngoài không có ai, cô mới đi vào trong buồng, thì thấy một người bị treo lủng lẳng, hai cái chân buông thõng đong đưa…
“Đậu!!!”
Hai mẹ con kinh hãi kêu lên, lúc này con Đậu đột nhiên giãy giụa kịch liệt. Nó vẫn còn sống, nó chỉ bị trói hai tay treo lên, không phải là bị treo cổ. Miệng nó bị nhét giẻ, cứ lắc đầu kêu “ứ ứ”, chân đá ra ngoài, ý bảo mẹ con cô mau chạy ngay đi.
“Khà khà khà… đúng là bất ngờ chưa! Thằng nào nghĩ ra cái ch.ết giả cho mẹ con mày cũng tài thật đấy!”
Trong bóng tối từ phía sau, một cái bóng đen vồ tới lần lượt chụp thuốc mê vào mũi cả hai mẹ con. Khao Miêu mê man nhìn khuôn mặt kẻ đó, lão Tự?
Chẳng lẽ cô gặp ma, rõ ràng lão đã ch.ết rồi…
Lão Tự bắt được mẹ con Khao Miêu, cân nhắc rất lâu rồi quyết định giao cho Vũ Nguyệt.
Giao cho Trần Long hay Vũ Nguyệt thì lão cũng được thưởng lớn, nhưng vì lòng riêng của lão cũng căm ghét Khao Miêu vô cùng, nên mới giao cô cho Vũ Nguyệt. Vũ Nguyệt vì ghen tuông, nhất định sẽ hành hạ Khao Miêu thê thảm.
Quả nhiên vừa mới nhận được tin, Vũ Nguyệt đã như mụ điên xông tới ngay trong đêm. Đêm nay Trần Long lại say khướt, cô ta viện cớ về nhà mẹ đẻ thăm người ốm để ra ngoài, không bị ai nghi ngờ.
“Con hồ ly tinh này!”
Trông thấy Khao Miêu nằm hôn mê, Vũ Nguyệt xông thẳng tới giáng cho cô một cái tát. Khoé miệng cô rỉ máu, làn da trắng nõn làm cho vết máu càng thêm nổi bật đỏ gay mắt.
“Mày còn đứng đó làm gì? Hắt nước cho nó tỉnh để tao đánh tiếp!”
Vũ Nguyệt phẫn nộ hét lên với con hầu. “Ào” một tiếng, xô nước lạnh buốt hắt thẳng vào mặt Khao Miêu. Cô tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là quơ tay tìm thằng Bờm ôm chặt vào lòng.
“Lại còn cả thằng oắt con này nữa!”
Vũ Nguyệt lườm thằng Bờm, toan giơ tay đánh nó thì một cảm giác đau buốt truyền đến, cô ta rống lên như lợn bị chọc tiết: “Á!!! Mày dám cắn tao!!!”
Khao Miêu đang bị trói, không thể dùng tay nên cô dùng cả thân mình đỡ cú đánh cho thằng Bờm. Cô há miệng cắn thật mạnh vào tay Vũ Nguyệt, cắn cho cô ta chảy máu đầm đìa.
“Bộp” một cái, Khao Miêu thấy trời đất quay cuồng, con hầu của Vũ Nguyệt xông đến cầm khúc gỗ đập vào đầu cô, giải cứu cho cô chủ nó.
“Cô là ai? Tại sao lại đánh mẹ con tôi?”
Khao Miêu nằm đó đau đớn hỏi, người phụ nữ lạ hoắc này ở đâu đến ào vào đánh cô? Trông bộ dạng cô ta cứ như thù hằn với cô từ truyền kiếp vậy!
“Mày giả ngu à, cô cả của nhà họ Vũ mà mày cũng không biết?”
Con hầu của Vũ Nguyệt the thé hỏi. Còn Khao Miêu tuy đã choáng hết đầu nhưng vẫn cố lục lọi trí nhớ, à thì ra là cô ta. Vợ của Trần Long.
Danh sách chương