Mấy ngày sau.

Tình hình chiến sự căng thẳng làm A Phủ rất bận, cậu thường ở trong cung qua đêm không về phủ.

Đêm nay con Cúc vẫn đốt tinh dầu như mọi ngày. Nửa đêm, nó đứng trước cửa thử gọi vào trong: “Cô Miêu ơi!”

Không thấy ai trả lời, nghĩ cô đã ngủ say, con Cúc bèn len lén đi đến góc tường trao đổi tin tức với cái bóng đen bên ngoài. Nó không ngờ đêm nay Khao Miêu không ở trong phòng mình mà sang phòng thằng Bờm cùng nó đọc sách luyện chữ.

“Bài thơ này tả trăng, con cũng muốn làm thơ tả trăng cho cha xem.”

Thằng Bờm đòi đi ngắm trăng, hai mẹ con đưa nhau ra vườn. Giữa đêm trăng thanh vắng, tiếng người nói chuyện thì thào làm cô chú ý.

“Ai đó?”

Khao Miêu vừa chạy tới vừa hô hoán người hầu. Họ chạy đến góc tường nơi con Cúc hay tới, chỉ thấy một cái thây người, cổ thòng vào sợi dây thừng treo trên cây. Gió thổi rào rào làm hai cái chân buông thõng của con Cúc cứ đung đưa chập chờn qua lại…



“Con Cúc? Sao nó lại ch.ết treo cổ ở đây?”

Đám người hầu gỡ cái xác xuống, lúc này mới phát hiện lưỡi của nó đã bị cắt, máu chảy ồ ồ vẫn còn chưa khô. Hai tay nó cũng bị đập dập nát thành một đống máu thịt lẫn lộn…

Khao Miêu bịt mắt thằng Bờm đưa nó về phòng. Con Cúc ch.ết kỳ quặc quá, nó có chuyện gì nghĩ không thông, muốn t.ự t.ử thì cũng không việc gì phải tự cắt lưỡi, đập nát tay mình như thế cả. Nó là bị người ta gi.ết, gi.ết để bịt đầu mối.

Cắt lưỡi, đập nát tay để nó làm ma cũng là một con ma câm, không nói được cũng không viết được! Con Cúc nhất định là biết bí mật gì đó! Bí mật về chín sợi tóc của cô, nó đã sắp đến tay công chúa Lan La, bí mật này theo cái ch.ết của con Cúc, bị ỉm đi không ai biết…

Sáng ngày hôm sau A Phủ từ trong cung trở về, nghe tin trong phủ có người ch.ết.

“Mẹ con em không sao chứ?”

“Mẹ con em không sao, nhưng em sợ…”

Cô lo sợ về cái bí mật nào đó mà con Cúc đang nắm giữ. Phải biết rằng, tình hình hiện tại kẻ thù đang tìm mọi cách cài cắm tai mắt vào vương phủ này để thám thính thông tin.

A Phủ quan sát kĩ càng xác ch.ết của con Cúc, cậu gọi quản gia tới hỏi: “Lai lịch của con Cúc này ra sao?”

“Bẩm vương gia, nó là dân chạy nạn, được phủ ta mua về từ một tháng trước. Gốc gác ba đời nhà nó đều là dân gốc Mường Mai, cả nhà đều đã ch.ết sạch trong lúc chạy nạn.”

“Được, ta biết rồi.”



Gốc gác trong sạch nhưng nếu bị kẻ khác mua chuộc thì cũng cắn chủ được thôi. A Phủ xem xét góc tường nơi con Cúc ch.ết, phát hiện có một viên gạch đã bị cạy. Con Cúc này chắc chắn là lén trao đổi thông tin trong phủ với người bên ngoài, bị kẻ đó thủ tiêu bịt đầu mối.

“Trong phòng em có mất trộm cái gì không?”

Khao Miêu kiểm tra rất kĩ trong phòng, không bị mất cái gì. Cô ủ rũ nói:

“Em xin lỗi cậu, là em bất cẩn, nuôi ong tay áo bao lâu nay…”

“Không trách em được, là kẻ thù quá gian xảo.”

A Phủ sau đó chặn hết các cửa thành, lục soát khắp các ngõ ngách trong kinh thành, ngay cả một ngôi nhà hoang cũng không bỏ qua. Bất cứ kẻ nào nghi ngờ không phải người Đại Việt đều bị bắt lại tra hỏi.

“Cậu chủ, đã đưa người của công chúa Lan La thuận lợi ra khỏi kinh thành.”

Thuộc hạ của Trần Long bẩm báo, hắn nghe xong hài lòng nở nụ cười âm trầm: “A Phủ, ngươi có phong toả hết cửa thành thì cũng chậm hơn ta một bước rồi.”

Tên thuộc hạ đi theo Trần Long bao lâu nay nhưng vẫn bị nụ cười đó làm cho gai hết cả người: “Cậu chủ, chuyện nối giáo cho giặc này quá nguy hiểm. Không thể lún quá sâu được đâu!”

“Không đến lượt ngươi lắm lời!”

Trần Long lạnh giọng mắng, hắn đương nhiên biết phải có điểm dừng, không được lún sâu. Cái hắn muốn chỉ là mượn tay quân giặc gi.ết A Phủ trong thân xác Nam Viễn Vương. Đại Việt có bao nhiêu tướng tài, ch.ết đi một tên Nam Viễn Vương ắt sẽ có người khác thay thế. Hắn chỉ truyền tin cho bên đó trong khoảng thời gian Nam Viễn Vương cầm quân mà thôi, chỉ cần Nam Viễn Vương ch.ết, hắn sẽ biết điểm dừng mà cắt đứt liên lạc với bên đó.

Trần Long cho thuộc hạ lui, hắn đi vào phòng Vũ Nguyệt, nhìn cô ta đang ngồi rúm ró trên giường sợ hãi.

“Cậu qua đây làm gì? Đừng đánh em, đừng đánh em mà!”

Trần Long ngồi xuống bên giường, hắn đưa tay đặt lên cái bụng của Vũ Nguyệt, dịu giọng nói:

“Đừng sợ, tôi không đánh.”

“Tôi hỏi cô, quan hệ giữa Huệ phi với nhà họ Vũ có tốt không?”

Bùa mà hắn bắt Vũ Nguyệt uống sẽ ngấm dần vào người chứ không có tác dụng ngay, lúc này cô ta vẫn còn có nhận thức, chỉ là sức khoẻ yếu đi nhiều. Vũ Nguyệt run nhong nhóc nói:

“Không, không tốt lắm đâu…”

Huệ phi là em họ của mẹ Vũ Nguyệt, là em họ bên ngoại nên tính ra không có liên quan gì đến nhà họ Vũ. Vũ Nguyệt chỉ là cháu họ gọi Huệ phi bằng dì, lâu lâu được vào cung thăm bà ấy một lần. Cô ta dựa vào mối quan hệ này mà huênh hoang với tất cả các tiểu thư khác trong kinh thành, nên Huệ phi không thích đứa cháu họ này cho lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện