"Cô Nguyệt, cô đổi ý qua đây ăn cơm à? Chúng nô tì tưởng cô không ăn cùng mọi người? Để nô tì qua bẩm với nương nương kẻo người lo!"

Vũ Nguyệt nhân lúc mọi người đều kéo qua phòng cô ta, lẳng lặng quay về bàn cơm chung. Không có ai nhìn chằm chằm nữa, cô ta móc gói bột trong tay áo ra, nhanh chóng hoà vào bát canh sâm của Huệ phi.

"Ngươi nói Vũ Nguyệt đổi ý quay lại ăn cơm cùng mọi người à? Con nhỏ này thật là, đang mang thai nên tính nết thất thường hay sao?"

Mấy người quay trở lại bàn cơm thì đã chẳng thấy ai.

"Vũ Nguyệt đâu?" - Huệ phi hỏi cung nữ đứng canh.

"Bẩm nương nương, cô ấy ngồi một tí rồi lại kêu mệt nên về phòng rồi ạ."

"Không hề, nó không hề quay về phòng!"

Bầu không khí trầm xuống nặng nề. A Phủ nói: "Để con đi tìm cô ta."

"Ta đành trông cậy hết vào con vậy."

Huệ phi được Khao Miêu đỡ ngồi xuống ghế: "Nương nương tốt xấu gì vẫn nên ăn một chút, khi nãy người chưa ăn gì cả."

Huệ phi không có tâm trạng ăn gì cả, chỉ uống mỗi bát canh sâm. Vũ Nguyệt chính là biết điểm này, biết kiểu gì bà cũng uống bát canh này nên mới hoà gói bùa vào bát.

Một canh giờ sau, A Phủ quay lại, sắc mặt lạnh lẽo như hàn sương.

"Có tìm thấy người không cậu?"

"Không thấy. Sợ kinh động đến hoàng thượng nên vẫn chỉ mới tìm trong cung Huệ phi, nếu đến sáng mai vẫn không thấy, e là phải tìm sang các cung khác."

Lại tìm tiếp đến nguyên một đêm, vẫn là không thấy. Sang hôm sau chuyện kinh động đến các cung khác, Trần phủ và Vũ phủ giống như hẹn trước với nhau, kéo đến trước mặt vua ỉ ôi khóc kêu oan.

"Các khanh bình tĩnh đi, Huệ phi là dì của Vũ Nguyệt, sao có thể hại cháu mình? Nàng ấy vì chuyện này cũng đã suy sụp đến phát bệnh rồi."

Huệ phi nằm ốm yếu trên giường, ai nhìn vào cũng nghĩ bà suy sụp vì chuyện Vũ Nguyệt mất tích, không ai hay sự thật là bà bị trúng bùa.

"Bẩm bệ hạ, vào ngày phu nhân của thần mất tích, có người nhìn thấy cô ấy tranh cãi với thị thiếp của Nam Viễn Vương. Ngay cả Nam Viễn Vương cũng có mặt lúc đó tranh cãi. Xin bệ hạ trả lại công đạo cho cô ấy."

Trần Long nói với nét mặt vừa đau khổ, vừa bức xúc vì vợ mình phải chịu oan ức. Chuyện này không bằng không chứng, không thể kết tội vợ chồng A Phủ, nhưng vẫn gieo một nỗi nghi ngờ trong lòng vua.

Ba ngày sau, cái hồ cá trong cung Huệ phi bỗng xuất hiện một cái xác ch.ết nổi lềnh bềnh.

Cái xác không còn nguyên, thân thể trương phềnh những nước, lúc nhúc giòi bọ, nhiều chỗ bị cá rỉa thịt trần trụi nguyên cả mảnh xương trắng.

"Mợ Nguyệt! Mợ ch.ết thảm quá! Một xác hai mạng, mẹ con mợ ch.ết thảm quá!"

Trần Long không biết làm sao mà có mặt ở hiện trường rất nhanh. Hắn ngồi trước cái xác thương tâm lắm, khiến ai cũng phải ái ngại, xì xào với nhau:

"Thật sự là mợ cả nhà họ Trần đấy ư?"

"Chẳng lẽ là Nam Viễn Vương với thị thiếp của ngài ấy hại mợ ta thật?"

"Tất cả im lặng, ai không liên can giải tán hết cho ta!"

Tiếng quân lính dõng dạc vang lên giải tán đám đông, mở đường cho một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ che nửa mặt bước tới.

"Cậu Trần quả là có con mắt tinh tường, xác ch.ết đã phân huỷ đến mức này rồi, cậu lại chỉ nhìn liếc qua cũng biết đó là ai."

Trần Long cúi gằm mặt, khẽ nghiến răng nhưng rất nhanh cũng phản ứng lại: "Quần áo trên người thi thể này là của vợ ta mặc trước khi vào cung."

A Phủ cúi xuống, đối mặt với Trần Long đang quỳ sụp trước cái xác nên ánh mắt cậu nhìn hắn là từ trên cao nhìn xuống, hơi thở cậu lạnh lẽo, khí thế áp đảo bức người:

"Muốn kết tội người khác phải có bằng chứng."

Trần Long làm như không nghe thấy, mục đích của hắn chỉ là gieo rắc sự nghi ngờ trong lòng mọi người, mà nghi ngờ thì cần gì phải có bằng chứng chứ. Cái ch.ết của Vũ Nguyệt làm hắn mất đi một đứa con nhưng đổi lại, lòng tin, sự tín nhiệm của hoàng thượng với Nam Viễn Vương đã vơi đi phần nào.

Bây giờ chỉ cần chính miệng Huệ phi thừa nhận Nam Viễn Vương đã bị A Phủ chiếm đoạt thân xác! "Vương gia, Huệ phi nương nương không xong rồi!"

Phủ cả kinh: "Nương nương làm sao?"

"Nương nương cứng lạnh hết cả chân tay, mắt người dại ra, đục ngầu, đáng sợ hơn là nương nương cứ nhìn chòng chọc vào góc nhà, miệng nói... nói..."

"Nói cái gì?"

A Phủ vừa sải bước đi về vừa lạnh lẽo hỏi, cung nữ khóc oà lên run run nói: "Nương nương nói 'Con ta về rồi, mau trả xác cho con ta!'..."

Rõ ràng con trai bà, Nam Viễn Vương đang sống sờ sờ ở đây, bà ấy nói vậy khác nào trù con trai mình ch.ết? Cung nữ mờ mịt không hiểu gì, cho đến khi A Phủ đi vào phòng.

Cậu vừa bước chân qua cửa, lập tức có chén trà bay tới, rồi liền sau đó là liên tiếp chăn, gối, khay trà cốc chén tới tấp bay tới đập vào người cậu, tóm lại là Huệ phi vớ được thứ gì trong tay đều hung hăng ném vào người cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện