"Vương gia, ta nói cho ngài một tin vui. Huệ phi nương nương được pháp sư trị khỏi rồi, bà ấy đã khoẻ mạnh minh mẫn như trước. Nhân dịp này về kinh thăm bà ấy, bà ấy nhớ ngài lắm đấy."
Tuy Huệ phi đã biết cậu không phải con trai bà, nhưng thời gian dài tiếp xúc, bà ấy cũng thương cậu lắm. Cậu cũng đã hứa thay Nam Viễn Vương chăm sóc, hiếu kính với bà ấy.
"Vương gia, có nghe ta nói không? Ngài nghĩ gì mà nãy giờ như người mất hồn thế?"
A Phủ giật mình đáp: "Được, ta đã biết. Ngày mai sẽ có mặt ở kinh thành."
Lần này về kinh cậu có một thứ rất hay ho giao nộp lên hoàng thượng. Thư từ qua lại giữa Trần Long với bên địch, cậu lấy được từ mấy tên bại tướng của Lan Xang. Cấu kết với giặc là tội chu di, nhà họ Trần coi như chấm hết.
Có điều, Trần Long thì lại mất tích cùng lúc với Khao Miêu, không rõ sống ch.ết ra sao. Hình của hắn bị dán truy nã khắp nơi.
A Phủ đi trên phố, bất chợt nghe thấy giọng nói lảnh lót quen thuộc.
"Cậu ngơ ngẩn cái gì thế? Đi thôi!"
"Lên đó núi non hữu tình, cậu lại là đại gia bất động sản sở hữu cả một vùng đất. Cậu phải xây cho em chục cái villa thật hoành tráng đấy nhá!"
"À thì... là biệt thự, nói sao cho cậu hiểu nhỉ? À là lâu đài, cậu xây cho em chục cái lâu đài hoa lệ có được không?"
"Xin cậu đừng đi! Cậu với mẹ con em chia cách một lần là quá đủ rồi, không thể có lần nào nữa!"
A Phủ cả kinh nhìn trước ngó sau. Không có ai, giọng nói lảnh lót vừa rồi, tất cả chỉ là ảo giác.
Cậu bây giờ, có mọi thứ trong tay, có tất cả nhưng lại thiếu cô. Thật vô nghĩa...
Nửa năm trôi qua.
"Cậu A Phủ, rốt cuộc cậu cũng chịu chấp nhận sự thật."
Tù trưởng người Thái kinh ngạc nhìn A Phủ đến tìm mình. Nửa năm qua cậu dường như đã đi mòn con sông Đà để tìm kiếm Khao Miêu. Nửa năm vô vọng dài đằng đẵng như cả thế kỷ, hôm nay cậu đến gặp tù trưởng nhờ ông ấy làm lễ gọi hồn Khao Miêu.
Cô sống khôn thác thiêng, nếu đúng cô không còn trên đời này nữa, cũng mong cô chỉ cho cậu xác cô đang kẹt lại nơi nào, để cậu đưa cô về đoàn tụ với cha con cậu.
Trong số lễ lạt được chuẩn bị, A Phủ chú ý đến chín cái đèn được gọi là đèn kết phách. Tù trưởng giải thích:
"Dưới lòng sông Đà đá nhọn nhiều vô kể. Trong trường hợp thân xác cô ấy không còn nguyên vẹn do va đập với đá nhọn, linh hồn sẽ bị tổn thương, khó mà gọi về cũng như siêu thoát. Đèn kết phách chín cái với vong linh nữ và bảy cái với vong linh nam, sẽ gắn hàn lại linh hồn và khôi phục nguyên khí, hồn phách của người đã mất."
"Được rồi, ông cứ làm đi."
A Phủ bần thần nói, vừa chăm chú nhìn tù trưởng làm lễ vừa ôm thật chặt thằng Bờm trong lòng. Mỗi khi nhìn nó cậu lại nhớ Khao Miêu, từng cử chỉ, ánh mắt nét cười của nó đều giống cô y đúc. Có điều từ ngày cô mất tích, thằng bé hiếm khi nở nụ cười.
"Cha, tại sao cha Long lại làm vậy với mẹ con con chứ?"
Đến tận bây giờ nó vẫn chưa quên được bộ dạng đáng sợ ngày đó của Trần Long. A Phủ không biết giải thích sao cho nó khỏi đau buồn, thì thằng bé đã lên tiếng, mắt nó buồn rười rượi:
"Con biết rồi, con không phải con đẻ của cha Long nên không được thương đúng không?"
Lời này vừa dứt, A Phủ giật mình. Thằng bé quá thông minh cũng khổ, những chuyện chưa đến lúc cần biết nó đã tự quan sát mà hiểu ra rồi.
"Con còn có cha đây. Cha luôn thương con. Cha chính là cha ruột của con."
Thằng bé cho cậu một cái hôn vào má, rồi dụi đầu vào ngực cậu như mèo con. Nó ậm ừ nói: "Con biết mà. Con cũng thương cha nhiều lắm."
A Phủ nhìn điệu bộ giống Khao Miêu y đúc này, không nhịn được nhếch khoé môi cười nhẹ. Ông tướng này biết cậu là cha ruột từ khi nào, mà giấu trong lòng bây giờ mới nói? Bảy ngày trôi qua.
"Sao đèn kết phách vẫn chưa có động tĩnh gì?"
A Phủ sốt ruột, tù trưởng cũng lấy làm lạ. Nếu Khao Miêu đúng là bị ma da dìm ch.ết oan ức, oán khí nặng, cô phải tìm về báo mộng cho người nhà từ lâu rồi mới phải.
"Cũng có thể thân xác cô ấy bị tổn thương nặng nề, nhất thời các mảnh hồn phách chưa ngưng tụ đủ."
Tù trưởng cũng chỉ biết lý do này là hợp lý nhất, tiếp tục kiên trì giữ cho đèn kết phách luôn thắp sáng. Lễ xin xác cúng ma quỷ thuỷ thần dưới sông Đà cũng làm không biết bao nhiêu lần nhưng đều không thấy xác cô nổi lên. Ngày lại ngày trôi qua, bầu không khí càng thêm nặng nề, vô vọng nối tiếp vô vọng.
"Đã qua bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi, liệu có phải quá trình làm lễ xảy ra sai sót gì không?"
Tù trưởng vuốt chòm râu trầm ngâm, bản thân ông ta cũng không hiểu đã làm sai chỗ nào.
"Vương gia, cấp báo. Ở thượng nguồn sông Đà có người làm nghề vớt xác, vớt được xác một tên tướng giặc cùng với một cái rương gỗ. Nghi bên trong chứa bí mật quân sự nên đã đem cả cái xác lẫn rương gỗ giao nộp."
Tuy Huệ phi đã biết cậu không phải con trai bà, nhưng thời gian dài tiếp xúc, bà ấy cũng thương cậu lắm. Cậu cũng đã hứa thay Nam Viễn Vương chăm sóc, hiếu kính với bà ấy.
"Vương gia, có nghe ta nói không? Ngài nghĩ gì mà nãy giờ như người mất hồn thế?"
A Phủ giật mình đáp: "Được, ta đã biết. Ngày mai sẽ có mặt ở kinh thành."
Lần này về kinh cậu có một thứ rất hay ho giao nộp lên hoàng thượng. Thư từ qua lại giữa Trần Long với bên địch, cậu lấy được từ mấy tên bại tướng của Lan Xang. Cấu kết với giặc là tội chu di, nhà họ Trần coi như chấm hết.
Có điều, Trần Long thì lại mất tích cùng lúc với Khao Miêu, không rõ sống ch.ết ra sao. Hình của hắn bị dán truy nã khắp nơi.
A Phủ đi trên phố, bất chợt nghe thấy giọng nói lảnh lót quen thuộc.
"Cậu ngơ ngẩn cái gì thế? Đi thôi!"
"Lên đó núi non hữu tình, cậu lại là đại gia bất động sản sở hữu cả một vùng đất. Cậu phải xây cho em chục cái villa thật hoành tráng đấy nhá!"
"À thì... là biệt thự, nói sao cho cậu hiểu nhỉ? À là lâu đài, cậu xây cho em chục cái lâu đài hoa lệ có được không?"
"Xin cậu đừng đi! Cậu với mẹ con em chia cách một lần là quá đủ rồi, không thể có lần nào nữa!"
A Phủ cả kinh nhìn trước ngó sau. Không có ai, giọng nói lảnh lót vừa rồi, tất cả chỉ là ảo giác.
Cậu bây giờ, có mọi thứ trong tay, có tất cả nhưng lại thiếu cô. Thật vô nghĩa...
Nửa năm trôi qua.
"Cậu A Phủ, rốt cuộc cậu cũng chịu chấp nhận sự thật."
Tù trưởng người Thái kinh ngạc nhìn A Phủ đến tìm mình. Nửa năm qua cậu dường như đã đi mòn con sông Đà để tìm kiếm Khao Miêu. Nửa năm vô vọng dài đằng đẵng như cả thế kỷ, hôm nay cậu đến gặp tù trưởng nhờ ông ấy làm lễ gọi hồn Khao Miêu.
Cô sống khôn thác thiêng, nếu đúng cô không còn trên đời này nữa, cũng mong cô chỉ cho cậu xác cô đang kẹt lại nơi nào, để cậu đưa cô về đoàn tụ với cha con cậu.
Trong số lễ lạt được chuẩn bị, A Phủ chú ý đến chín cái đèn được gọi là đèn kết phách. Tù trưởng giải thích:
"Dưới lòng sông Đà đá nhọn nhiều vô kể. Trong trường hợp thân xác cô ấy không còn nguyên vẹn do va đập với đá nhọn, linh hồn sẽ bị tổn thương, khó mà gọi về cũng như siêu thoát. Đèn kết phách chín cái với vong linh nữ và bảy cái với vong linh nam, sẽ gắn hàn lại linh hồn và khôi phục nguyên khí, hồn phách của người đã mất."
"Được rồi, ông cứ làm đi."
A Phủ bần thần nói, vừa chăm chú nhìn tù trưởng làm lễ vừa ôm thật chặt thằng Bờm trong lòng. Mỗi khi nhìn nó cậu lại nhớ Khao Miêu, từng cử chỉ, ánh mắt nét cười của nó đều giống cô y đúc. Có điều từ ngày cô mất tích, thằng bé hiếm khi nở nụ cười.
"Cha, tại sao cha Long lại làm vậy với mẹ con con chứ?"
Đến tận bây giờ nó vẫn chưa quên được bộ dạng đáng sợ ngày đó của Trần Long. A Phủ không biết giải thích sao cho nó khỏi đau buồn, thì thằng bé đã lên tiếng, mắt nó buồn rười rượi:
"Con biết rồi, con không phải con đẻ của cha Long nên không được thương đúng không?"
Lời này vừa dứt, A Phủ giật mình. Thằng bé quá thông minh cũng khổ, những chuyện chưa đến lúc cần biết nó đã tự quan sát mà hiểu ra rồi.
"Con còn có cha đây. Cha luôn thương con. Cha chính là cha ruột của con."
Thằng bé cho cậu một cái hôn vào má, rồi dụi đầu vào ngực cậu như mèo con. Nó ậm ừ nói: "Con biết mà. Con cũng thương cha nhiều lắm."
A Phủ nhìn điệu bộ giống Khao Miêu y đúc này, không nhịn được nhếch khoé môi cười nhẹ. Ông tướng này biết cậu là cha ruột từ khi nào, mà giấu trong lòng bây giờ mới nói? Bảy ngày trôi qua.
"Sao đèn kết phách vẫn chưa có động tĩnh gì?"
A Phủ sốt ruột, tù trưởng cũng lấy làm lạ. Nếu Khao Miêu đúng là bị ma da dìm ch.ết oan ức, oán khí nặng, cô phải tìm về báo mộng cho người nhà từ lâu rồi mới phải.
"Cũng có thể thân xác cô ấy bị tổn thương nặng nề, nhất thời các mảnh hồn phách chưa ngưng tụ đủ."
Tù trưởng cũng chỉ biết lý do này là hợp lý nhất, tiếp tục kiên trì giữ cho đèn kết phách luôn thắp sáng. Lễ xin xác cúng ma quỷ thuỷ thần dưới sông Đà cũng làm không biết bao nhiêu lần nhưng đều không thấy xác cô nổi lên. Ngày lại ngày trôi qua, bầu không khí càng thêm nặng nề, vô vọng nối tiếp vô vọng.
"Đã qua bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi, liệu có phải quá trình làm lễ xảy ra sai sót gì không?"
Tù trưởng vuốt chòm râu trầm ngâm, bản thân ông ta cũng không hiểu đã làm sai chỗ nào.
"Vương gia, cấp báo. Ở thượng nguồn sông Đà có người làm nghề vớt xác, vớt được xác một tên tướng giặc cùng với một cái rương gỗ. Nghi bên trong chứa bí mật quân sự nên đã đem cả cái xác lẫn rương gỗ giao nộp."
Danh sách chương