"Bé Miêu, em đứng lại!"

Một luồng gió ào tới từ đằng sau, một người chạy như bay đuổi tới, mạnh mẽ túm lấy bàn tay cô giữ lại. Cô không nhịn được khẽ run rẩy, người này gọi đúng tên cô, chẳng lẽ là người quen của cô? "Vương gia? Ngài còn có gì dặn dò?"

Trông thấy người này là Nam Viễn Vương, cô khẽ thở phào một hơi. Cô nghe nói Nam Viễn Vương là người rất thương dân lành, nhìn khí chất trầm ổn trên người ngài ấy cũng khiến người ta tin tưởng. Nhưng mà, hai người đàn ông nắm tay nhau đứng giữa đường thế này, trông hơi kỳ kỳ thì phải...

Không nghĩ Nam Viễn Vương uy phong này lại đi thích đàn ông?

Hay ngài ta đã nhận ra cô là con gái?

"Ngài ngài... nên thả tôi ra thì hơn, người ta nhìn chúng ta kìa..."

Cô dùng sức giãy giụa, bàn tay Nam Viễn Vương lại cứ như gọng kìm giữ chặt lấy cô không cho rời xa.

"Em chơi trò gì đấy? Có phải em giận tôi lâu như vậy mới tìm thấy em? Bé Miêu, theo tôi về, nửa năm qua cha con tôi không lúc nào không nghĩ đến em cả!"



"Có phải ngài nhận nhầm người không?"

"Nhầm? Khuôn mặt này của em mà tôi nhầm? Cái vòng thất bảo em đang đeo là của tôi tặng, mà còn nói nhầm?"

Khao Miêu cố gắng lục lọi mảng trí nhớ trống rỗng của mình. Cô không nhớ gì cả, biết đâu ngài ta nói thật, cô mới là người hiểu lầm nhỉ?

"Trước hết ngài bình tĩnh buông tay đã! Tôi bị mất trí nhớ, có gì ngài từ từ nói để tôi từ từ tiếp thu được không?"

Mất trí nhớ thì mất nhưng tính cách không thay đổi. Tác phong của cô làm việc nhanh gọn, cô quyết định nói huỵch toẹt luôn là mình mất trí nhớ, cho đỡ mất thời gian đôi bên.

"Em nói... mất trí nhớ?"

A Phủ nghe cô nói như sét đánh ngang tai. Khao Miêu thở dài một hơi:

"Được rồi, nếu đúng là ngài có quen biết tôi, xin ngài từ từ kể chuyện quá khứ cho tôi nghe. Tôi sẽ từ từ suy ngẫm có nên tin lời ngài hay không."

A Phủ bán tin bán nghi dẫn Khao Miêu về.

"Trước hết thay ngay bộ đồ đàn ông này ra. Có giả nam thì cũng làm giống một chút, ít có tên đàn ông nào da trắng nõn mi cong vút như em cả."

Khao Miêu giật thót mình vì bí mật của cô bị người này dễ dàng phát hiện. A Phủ gọi con Đậu dẫn cô đi thay đồ, nó vừa nhìn rõ mặt cô thì giật mình ngã xụi lơ, vẻ mặt nhìn cô như nhìn thấy quỷ:

"Trời ơi, mợ hả!"

Thảo nào cậu mắng nó ngu, mợ lù lù ngay trước mắt mà nhận không ra! Con Đậu tíu tít vây lấy Khao Miêu kể đủ thứ chuyện, nhưng cô chỉ mê man nói: "Xin lỗi, tôi không nhớ gì cả."

Con Đậu ỉu xìu, vẻ mặt mất mát thấy rõ. Nó quay ra nhìn A Phủ để cậu quyết định.



"Về nhà tù trưởng đưa Bờm đến đây."

Mặt của thằng bé chính là bằng chứng đanh thép nhất. Một khi Khao Miêu thấy thằng bé giống cô đến bảy tám phần, cô sẽ tin lời cậu.

Quả nhiên, thằng Bờm nghe tin đã tìm thấy mẹ nó, nó chạy hồng hộc như một con sóc nhỏ vèo vào trong phòng. Khao Miêu nhìn thằng bé, thằng bé nhìn lại cô. Hai cái mặt bánh bao mắt tròn xoe nhìn nhau.

"Sao... sao thằng bé này giống tôi vậy?"

Thằng Bờm đang chìm đắm trong niềm vui sướng, nghe cô nói vậy nó nhăn tít đôi mày: "Mẹ nói gì vậy! Con ruột của mẹ sao lại không giống mẹ được!"

"Tôi... tôi... từ từ đã, các người để tôi từ từ tiếp nhận có được không?"

Khao Miêu ôm đầu, nét mặt cô thống khổ đau đớn. Những mảng ký ức không tên mờ ảo ong ong trong đầu, thoáng chốc trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.

"Dừng lại đi, em đừng cố gắng nhớ lại nữa. Cứ để mọi thứ từ từ thuận theo tự nhiên."

A Phủ ngăn cô lại, rồi cậu cúi xuống dỗ dành thằng Bờm đang suýt khóc vì mẹ nó không nhận ra nó: "Bờm ngoan, nghe cha nói. Mẹ con bị đau ở đầu, tạm thời chưa nhớ ra chúng ta. Con đừng trách mẹ, thay vào đó chúng ta từ từ giúp mẹ con nhớ lại, có được không?"

Đôi mắt thằng bé rõ ràng có tia mất mát, nhưng nó là đứa trẻ hiểu chuyện, sau vài giây suy nghĩ liền ngoan ngoãn gật đầu.

Khao Miêu hồ nghi nắm tay thằng bé dắt đến đứng trước gương. Thằng bé muốn ôm cô lắm nhưng sợ cô xua đuổi, nó lí nhí tội nghiệp nói: "Mẹ, nếu mẹ không tin, có thể cùng con trích máu nghiệm thân."

"Không cần đâu con."

Cô nhìn chằm chằm hai khuôn mặt trong gương, giống đến thế này, trích máu làm gì nữa, chỉ tổ tốn thời gian, làm đau thằng bé.

A Phủ khẽ thở phào vì cô đã chịu hợp tác, cậu bắt đầu kể chuyện quá khứ cho cô nghe, kể rành mạch chi tiết từng chút một. Thằng Bờm liên tục phụ hoạ cho cha nó:

"Đúng rồi."

"Đúng đó mẹ."

"Phải đó mẹ."

"Cha nói rất đúng."

A Phủ nhìn nó hài lòng, đẻ được thằng con mát lòng mát dạ ghê. Nếu nó không phụ hoạ cho cậu, còn lâu cô mới tin lời cậu nói. Giữa cô với thằng bé có sự liên kết vô hình chính là tình mẫu tử, cô rất tự nhiên mà tin tưởng nó.

"Nói vậy, ngài là chồng tôi, tôi nên về đây sống cùng ngài có phải không? Tôi xin lỗi nhưng mà... tôi đã quen với cuộc sống lênh đênh trên sông nước, tự dưng thay đổi hoàn cảnh sống tôi chưa thể thích ứng được. Sư phụ đối với tôi ơn nặng như núi, đùng cái rời bỏ người để đến đây hưởng vinh hoa, tôi không làm được."

"Không sao, em cứ ở đó thêm một thời gian. Khi nào sẵn sàng tôi sẽ đón em về đây. Nhưng... đừng để tôi đợi lâu quá."

Đừng để tôi đợi lâu quá, nếu không tôi đốt nhà sư phụ em mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện