"Ch.ết tiệt, không nhớ cái gì hết!"

A Phủ cố gắng nhớ lại chuyện đêm đó nhưng không nhớ ra cái gì ngoài cơn đau. Cậu đem hết tất cả quân lính ra hỏi một lượt nhưng ai cũng chung một câu trả lời:

"Đêm đó thứ phi Lan La một mình vào lều hầu vương gia, chuyện trong lều chúng thuộc hạ thật sự không biết."

Nhận được thư của Khao Miêu, cậu vò chặt lá thư trong tay, dằn vặt: "Miêu, tôi xin lỗi, tôi không xứng để em chờ đợi nữa..."

Cậu chạy vào rừng, dầm mình trong thác nước chảy ào ào. Dòng nước lạnh lẽo xối thẳng lên đầu, cậu ngâm trong nước nguyên một ngày, nhưng không sao gội rửa được cảm giác có lỗi với Khao Miêu.

"Loạt soạt" tiếng lá cành cây khô bị giẫm đạp vang lên trong một góc rừng tăm tối. Trong bóng đêm hai con mắt sáng đỏ lòm loé lên nhìn chòng chọc về thác nước nơi có hơi người. Tiếng nước chảy rào rào cộng với đang phân tâm suy nghĩ nên A Phủ không nhận ra điều bất thường.

Những đốm lửa lúc ẩn lúc hiện giữa rừng, quân lính đang nháo loạn đi tìm cậu. A Phủ đứng dậy, lội ra khỏi thác nước lững thững đi về phía họ.

"Vương gia, ngài đây rồi! Làm thiếp lo quá!"

Lan La nhào qua muốn ôm A Phủ, liền bị cậu tránh né. Cô ta sầm mặt nhưng nghĩ đến một tháng sau có thể công bố có thai với cậu, thoáng chốc lại nở nụ cười đắc ý. Đôi mắt sáng đỏ lòm trong góc rừng tối tăm kia nhìn chòng chọc vào cái bụng của Lan La mãi cho đến khi cô ta đi khuất.

Sáng hôm sau, con nô tì của Lan La mang quần áo ra suối giặt. Đang lúi húi cong lưng, nó chợt thấy một cái bóng nhăn nheo xù xì dưới mặt nước.

"Aaa..."

Con nô tì sợ đứng tim ngẩng mặt lên, là một bà già không biết từ đâu mọc ra. Mái tóc xơ rối bù xù như mớ rơm. Làn da bà ta nhăn nheo sần sùi, thân thể gầy rộc khô đét như khúc cây ch.ết. Đôi mắt đùng đục kèm nhèm, trên người toả ra mùi hôi thối làm con nô tì sợ quá ngã tủm xuống nước.

"Cứu tôi với... có quỷ!"

Bà già nở nụ cười lan đến mang tai, một tay gầy nhẳng túm gọn con nô tì lên. Một bà già gầy còm như cái xác khô nhưng sức lực ngang ngửa một người lính khoẻ mạnh.

"Ta biết chủ nhân của ngươi đang có thai và cần giữ bí mật. Ta biết làm cho cái thai lớn chậm hơn bình thường."

Cái thai lớn chậm hơn bình thường? Con nô tì ngẫm nghĩ, cái thai của Lan La có trước tận hai tháng, để cái bụng to lùm lùm vương gia sẽ nghi ngờ. Quan trọng là, bà già này cười đến tận mang tai đe doạ:

"Không nghe lời ta sẽ đem chuyện này kể cho vương gia."

Con nô tì đành cun cút nghe theo, dẫn bà già gớm ghiếc về cho Lan La. Lan La thấy con nô tì hơi khang khác, nhưng sự chú ý đã đổ dồn hết lên bà già gớm ghiếc. Cô ta vừa nhìn thấy bà già đã sợ phát khiếp, nhưng nghe nói bà ta biết làm cho cái thai lớn chậm thì hoài nghi gặng hỏi:

"Làm sao tôi tin bà được? Mà bà ở đâu chui ra, sao tự nhiên lại tìm đến tôi?"

"Ta tiên đoán cho cô ba việc. Một, đêm nay có trận mưa lớn làm lở núi, quân Lan Xang vùi thây dưới đất rừng Đại Việt nhiều vô kể. Hai, không quá ba ngày nữa Lan Xang sẽ gửi thư cầu hoà. Ba, khi trở về vương phủ sẽ xuất hiện một thần y là người của vương phi, không cẩn thận tên đó sẽ vạch trần chuyện cô mang thai với người khác."

Nói xong bà ta nở nụ cười quen thuộc đến mang tai: "Chuyện thứ ba quan trọng lắm đó, không có ta giúp cô coi như xong đời."

Lan La bị nói trúng tim đen, giận quá đuổi bà già đi. Đến đêm tiếng binh khí chém giế.t và tiếng sấm chớp kinh hoàng làm cô ta hoảng sợ tỉnh giấc. Cô ta chạy ra ngoài xem, thấy trời mưa như trút, lẫn trong màn mưa có bóng người còm nhom đứng lù lù.

"Đoàng" tia chớp rạch ngang trời làm sáng bừng nụ cười rạch ngang mặt.

Bà già cười khằng khặc mấy tiếng kéo theo một loạt tiếng người la hét vang trời. "Đoàng" một tiếng thêm một tia chớp sáng bừng nữa, chỗ bà già vừa đứng đã không còn ai.

Lan La sợ quá té xỉu, sáng hôm sau tỉnh lại thấy mình đã được con nô tì đỡ vào. Nó nói đêm qua vương gia dụ quân Lan Xang vào chỗ núi lở, quân Lan Xang vùi thây gần hết dưới lớp đất.

Lan La tái mặt sai con nô tì đi tìm bà già gớm ghiếc về ngay lập tức.

Lúc này ở Nam Viễn Vương phủ, Khao Miêu vui vẻ đón Đoàn Nghị khăn gói lặn lội từ xa tới.

"Cái chân này lâu khỏi quá, sư phụ đích thân ra tay cho con nhanh khỏi hơn được không? Con lo cho vương gia, con phải nhanh khỏi để tới đó với ngài."

Đoàn Nghị nhìn cái chân bó bột của Khao Miêu, thở dài:

"Nếu con muốn khỏi nhanh để đi đến nơi chiến trường nguy hiểm đó, sư phụ không giúp con đâu."

Lúc nhận được thư của Khao Miêu xin cậu đến chữa chân cho cô, cô đâu biết cậu lo lắng đến mức nào, không quản đường xa lặn lội đến vì lo cho sức khoẻ của cô. Ai ngờ cô lại nhờ cậu chữa cho cô nhanh khỏi để đi gặp người kia, Đoàn Nghị không khỏi chua xót trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện