Nhìn thấy mặt cậu cô liền nhắm tịt mắt lại. A Phủ khẽ thở dài:

"Em không muốn thấy mặt tôi đến vậy à?"

Cô không trả lời, cậu liền dỗ ngọt: "Có muốn uống nước không? Để tôi cho em uống."

Cổ họng cô khô khốc, đôi mắt xinh đẹp tức giận trợn trừng: "Không phiền vương gia, ngài gọi con Đậu vào đi. Hoặc gọi sư phụ cũng được."

Nghe đến hai tiếng "sư phụ" thân thiết từ miệng cô, lòng cậu ngứa ngáy: "Họ đi ngủ hết rồi. Chỉ có mình tôi phục vụ em thôi."

Khao Miêu nhất quyết không uống nước của cậu. Cô cố rướn người lên nhưng ngặt nỗi cái cổ đau quá không nhúc nhích nổi. Cô bất lực nằm đó, nhắm mắt lại, thà khát khô cổ cũng không uống. Sáng mai có người thức cô nhờ lấy nước sau vậy.

"Cứng đầu cứng cổ, em không lo cho mình nhưng tôi lo."

A Phủ thở dài, uống một ngụm nước vào miệng, cúi đầu xuống chạm vào môi cô.

"Cậu muốn làm cái gì?"

"Mớm nước cho em, ai bảo em không chịu uống." - A Phủ nuốt ngụm nước rồi nói, tiếp tục uống một ngụm nữa cúi xuống chạm môi cô tiếp.

"Trời ơi thôi! Tôi uống được chưa! Cậu đúng là đồ vô lại!"

A Phủ cười cười rót chén nước, đặt vào miệng cô dốc từng chút, cẩn thận không để rơi giọt nào vào cổ cô. Khao Miêu uống đủ ra hiệu thôi, A Phủ cuối cùng vẫn đặt lên môi cô một cái hôn.

"Cậu là đồ lươn lẹo! Đừng tưởng làm vậy tôi sẽ tha lỗi cho cậu!"

Khao Miêu tức giận trừng mắt, A Phủ cúi đầu ảm đạm nói: "Tha lỗi hay không là quyết định của em. Dù em quyết định ra sao tôi vẫn dành cả đời trai này chuộc lỗi với em."

"Dẻo miệng. Tôi ngủ đây, cậu cũng ngủ đi không cần phiền lo cho tôi."

Dù bị đuổi nhưng A Phủ không đi, vẫn kiên trì ngồi đó chăm chú đọc sách thuốc.

Một bóng đen nhỏ với đôi mắt đỏ lòm đang bay là là trên đường từ Lan viện đến chỗ Khao Miêu. Mùi hôi thối lan theo những chỗ nó đi qua, những con côn trùng kiếm ăn ban đêm trông thấy nó đều quay đầu chạy mất. Miệng nó ngoác đến tận mang tai cười thích thú. Bỗng một bàn tay đầy lông lá, lưng còng gập, cánh tay dài gấp đôi tay người thường tóm gọn tiểu quỷ lại.

"A, a, a, thả con ra..."

Tiểu quỷ hét lên, bóng đen đầy lông lá cất giọng ồm ồm nói, đôi mắt không có tròng đỏ lòm nhìn tiểu quỷ chằm chằm: "Về đi. Trong vòng một tháng tới không được gây chuyện nữa. Nếu không vương gia sẽ tìm thầy pháp bắt con."

Hôm nay nếu không bắt con chuột ch.ết thả vào góc nhà, kiểu gì vương gia cũng nghi ngờ chuyện vương phi tự đâm mình là do ma quỷ gây ra. Để ngài ta mời thầy pháp đến thì không hay cho bọn chúng.

Bóng đen lông lá bắt tiểu quỷ về cho nhập vào bụng Lan La. Lan La tự tin đã có đứa bé trong bụng, vả lại thời gian này cô ta giả ốm, an phận, ngoan ngoãn không gây chuyện nên không cần gì đến bùa ngải.

Một tháng trôi qua, Lan La lần đầu tiên bước ra khỏi Lan viện kể từ khi từ doanh trại trở về. Cô ta đến hành lễ với Khao Miêu.

"Hay tin vương phi bị thương nhưng thiếp cũng mang bệnh, không thể đến chăm sóc. Xin vương phi thứ tội."

"Không có gì, đứng lên đi."

Khao Miêu phiền muốn ch.ết, một tháng vừa rồi cô ta ở yên một chỗ không gây chuyện, cô thấy an nhàn thoải mái biết bao.

Lan La đứng lên, vừa đứng lên đã giơ tay bóp trán, lăn ra té xỉu.

"Cô sao vậy? Người đâu, mau đỡ thứ phi lên, gọi sư phụ đến xem."

Khao Miêu nhíu mày, cô ả này kêu ốm bệnh một tháng trời, vừa khoẻ lại đã đến chỗ cô ngất xỉu ra đây. Không phải lại giở trò quỷ gì bẫy cô đấy chứ? Đoàn Nghị đến bắt mạch cho Lan La, sắc mặt hoang mang, xem đi xem lại tới mấy lần.

Còn Lan La cũng thấp thỏm bấu chặt tay kia vào gấu áo. Người này được đồn là thần y, hắn xem lâu như vậy có khi nào đã phát hiện cái thai này có từ trước?

Xem lâu đến nỗi Khao Miêu cũng sốt ruột hỏi: "Sao rồi sư phụ? Nhìn mặt người nghiêm trọng thế?"

Đoàn Nghị nói nhỏ với riêng cô: "Miêu, con phải thật bình tĩnh. Cô ta... có hỉ mạch!"

"Cái gì?"

Khao Miêu nặng nề hỏi lại. Lan La chỉ có một đêm duy nhất được coi là qua đêm với thân xác Nam Viễn Vương, là đêm đó ở doanh trại.

"Cái thai... bao lâu rồi..."

Cô mãi mới lấy lại được bình tĩnh mà hỏi.

"Đây chính là điều ta băn khoăn, xem đi xem lại vẫn chưa nhìn ra đây. Mạch tượng thai này lạ lắm. Nó yếu đến nỗi không nhìn ra thai được bao lâu."

Hai thầy trò Khao Miêu thì thầm to nhỏ, người bình thường không nghe được nhưng con nô tì của Lan La đã nghe được hết. Nó cúi đầu lén cười lạnh.

Cái thai ch.ết lâu rồi, đố ngươi nhìn ra nó được mấy tháng.

"Nhưng mạch tượng thai yếu ớt thế này, xem chừng cái thai trong vòng một tháng đổ lại. Miêu, con hiểu ý sư phụ chứ? Cái thai này là của..."

Đoàn Nghị dứt lời, Khao Miêu cảm thấy tâm trí cô như có cả ngàn cân đá tảng đè nặng trĩu. Một tháng đổ lại Lan La chỉ nằm ẹp một chỗ, như vậy cái thai này chỉ có thể là từ lần đó qua đêm với thân xác Nam Viễn Vương trong doanh trại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện