Kate lạnh lùng nhìn Wolf – cái tên ngu ngốc đang bị người ta xách đi kia, ánh mắt hạ xuống, bên miệng xuất hiện một nụ cười nhạt.

Đã sớm nói cho cái đồ ngốc kia biết, tên thành chủ gì đó căn bản không phải là người đáng tin, cũng chỉ có những tên não ngắn đến từ tộc sói như Wolf mới bị tên mập kia lừa, thế mà cậu vẫn dám tham gia chuyến thám hiểm chó má đó.

Kết quả báu vật chả thấy đâu, xém chút còn mất cái mạng, đã thế tên thành chủ kia vốn không tin rằng bọn họ không tìm được báu vật, tính đến nay còn chưa đủ ba tháng, sau khi những người còn sống trong nhóm thám hiểm trở về, hầu như đều bị cái tên mập kia tìm đủ loại lý do để bắt lại.

Thân hình tiêm gầy lặng lẽ đi về phía đám đông, trời sinh tộc mèo đã có tố chất của một sát thủ vì thế Kate luôn có thể biến mất một cách im lặng dưới tầm mắt mọi người.

Vầng trăng treo trên cao tùy ý tản mát một loại ánh sáng màu xanh nhạt, khiến cho tòa thành nhỏ yên tĩnh giống như được bao phủ bởi một màng sương mỏng.

Đúng nửa đêm, trong tòa thành không được tính là phồn hoa này, đại đa số mọi người đều đã lên giường nghỉ ngơi, ngoại trừ một số binh lính tuần tra cố định, trong thành yên ắng đến đáng sợ.

Một bóng đen lờ mờ đột nhiên xuất hiện vụt qua ngã tư đường, tiến vào ngõ nhỏ đằng sau nơi ở của thành chủ.

Cái bóng đen đang ẩn mình đó chính là một người, nhẹ nhàng vài cái liền đi ra, lợi dụng sự bảo vệ thiếu nghiêm ngặt của hậu viện, hướng trong sân nhảy vào.

Cũng không phải binh lính của phủ thành chủ không đủ cảnh giác, sự thật là binh lính của thành chủ, vào 3 tháng trước lúc đi tìm báu vật đã chết hơn phân nửa, mà những người còn sống sót, vì đủ các loại lí do, đều bị thành chủ bắt giam.

Còn lại những người không tham gia tìm báu vật, đa số đều là người già, có thể nói, bây giờ phủ thành chủ đang ở lúc yếu nhất.

Bóng đen kia lặng yên không một tiếng động vượt qua vô số tường vây, ở dưới mí mắt của vô số binh lính tuần tra tiến vào một căn nhà kho nằm đằng sau hậu viện.

Trên cánh cửa nhà kho là một ổ khóa thật lớn, nhưng cái khóa đó đối với một đạo tặc mà nói, về cơ bản có hay không cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.

Thân ảnh khéo léo của Kate vẫn ẩn núp trong bóng tối giữa ánh trăng bàng bạc, bộ đồ bó sát màu đen bao quanh khối thân thể hoàn mỹ của anh. Anh lấy ra một cây kim nhỏ bằng đầu móng tay, tại ổ khóa nhẹ nhàng đâm vài cái.

“Cách” một tiếng, ổ khóa liền bị mở ra.

Kate đứng bên ngoài, đôi mắt xanh biếc tỏ vẻ nhạo báng, loại ổ khóa này mà cũng đòi làm khó anh sao? Cái đứa ngốc kia tuy đầu óc không được tốt cho lắm, nhưng một thân sức mạnh của cậu cũng không phải trò đùa.

Nghĩ vậy, anh hơi nghi ngờ, thành chủ mặc dù rất ngu ngốc, nhưng không ngu đến nỗi ngay cả một tên lính gác cũng không phái đến chứ? Chẳng lẽ ông ta nghĩ chỉ bằng một cái ổ khóa lớn như thế là có thể khóa lại một kiếm sĩ tộc sói cấp 3 sao?

Cảnh giác nhìn bốn phía, Kate không phát hiện bất kỳ một cạm bẫy nào, mà trong phòng, hương vị của Wolf tràn ngập chóp mũi anh.

Nhìn thế nào cũng không giống bẩy rập.

Hơi do dự một chút, Kate chọn một nơi gần cửa chế tạo thiết bị cảnh báo, uy lực tuy không lớn, nhưng một khi có người tới gần, rất khó để tránh khỏi sự tra xét của thiết bị này.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Kate khom lưng chui vào, bên trong nhà kho những vụn gỗ rải rác khắp nơi, mà trong một góc sáng sủa nhất phòng, có một cái giường nhỏ hẹp.

Xem ra, cái giường này bình thường là dành cho người đốn củi, nhóm lửa ban đêm ngủ, nhưng sau khi được trưng dụng làm nhà tù, liền biến thành giường dành cho phạm nhân.

Lúc này, Wolf đã bị trói chặt vào chiếc giường, chân tay đều bị cột vào bốn trụ, hai mắt cũng bị che bởi một mảnh vải bố màu đen.

Vì phòng ngừa cậu kêu gào, có người nhét vào miệng cậu một khối vải bố vô cùng bẩn thỉu. Bởi lúc chiều khi bị bắt đi, Wolf không chịu phối hợp, cho nên, quần áo trên người cậu hiện giờ gần như đều biến thành vải vụn, chỉ còn lại một mảnh nguyên vẹn có thể tạm xem là quần, thoạt nhìn có vẻ đáng thương vô cùng.

Nhưng điều khiến cho Kate có thể thả lỏng chính là, có lẽ vì bắt được Wolf lúc chạng vạng, nên những người đó chưa dụng hình với cậu, bởi vậy toàn thân trên dưới vẫn hoàn hảo.

Ít nhất, ngoài miệng vết thương do đánh nhau lúc chiều, Kate không hề phát hiện thêm vết thương nào khác trên thân thể trần trụi kia.

Thở dài thả lỏng, Kate lấy khăn che mặt xuống, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ của mình. Gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt xanh biếc trong bóng đêm lấp lánh tỏa sáng. Diện mạo của tộc mèo chỉ xếp sau hồ tộc, mà Kate ở tộc mèo lại là một trong những mỹ nhân có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Ngu xuẩn!” Kate thầm mắng một tiếng, liền tính toán giúp Wolf cởi bỏ dây thừng, vừa mới bước hai bước lại phát hiện điều bất thường.

Ở khoảng cách này, Wolf có khả năng ngửi thấy mùi của anh, nhưng mà hiện tại cái người bị nhốt ở kia lại nhỏ giọng lầm bầm, giãy dụa, hoàn toàn không có chút gì gọi là vui sướng cả.

“Có chuyện gì vậy?” hàng lông mày xinh đẹp của Kate khẽ nhíu, anh đã đến gần nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, dứt khoát bỏ mảnh vải bố bị nhét trong miệng của Wolf ra, mở miệng hỏi.

“C…cổ…” thanh âm Wolf suy yếu đến lợi hại, so với muỗi còn nhỏ hơn.

Kate cúi người xuống, cẩn thận quan sát cổ của Wolf, nhìn một lúc lâu, anh mới tìm ra chút manh mối, xém chút nữa nhịn không được mà chửi ầm lên.

Tên khốn nạn chết tiệt kia, vậy mà dám ở trên cổ Wolf khắc một tiểu ma pháp trận, nhưng vì ma pháp trận được khắc ở đây, nên chỉ sợ Wolf ngay cả đứng lên rời khỏi cái giường này cũng không được.

“Đừng để cho tao biết tên khốn nào làm việc này!” Kate nghiến răng nghiến lợi mắng, lấy thực lực của anh, việc mang Wolf rời khỏi đây hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng mà tha một người ngay cả đứng cũng không vững ra ngoài thì…

Được rồi, anh là người của tộc mèo, chứ không phải tộc voi, đối với một tên cao hơn mình cả một cái đầu như Wolf, cái nhiệm vụ kia gần như bất khả thi!

“Hiện tại thì tốt rồi, cả hai chúng ta đều không thoát được.” Kate từ trên cao nhìn xuống Wolf, nếu không phải tại cái tên ngu ngốc này trước đó bị tên thành chủ kia lừa, bọn họ có thể rơi vào tình trạng thế này sao?

Wolf tỏ vẻ xấu hổ, cậu biết, với quan hệ giữa mình và Wolf, việc bảo đối phương rời đi một mình là không thể nào xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện