“Bà bà, cảm ơn bà đã cho chúng con trọ lại đây ạ.” Thiên Tuệ và Minh Hoa cùng chắp tay cảm tạ với một bà lão chừng đã ngoài trung niên. Hai cô tìm thấy căn nhà lá này, thực chất là một quán nước mà bà lão này là chủ quán ở đây.
Hơn 30 năm về trước bà cùng chồng bà đã tới đây mưu sinh, do có rất nhiều người đi vào khu rừng này là liền bị lạc ngay vì nó quá rộng lớn, thế là hai người lập ở đây một hàng quán, vừa kiếm kế sinh nhai vừa chỉ đường cho mọi người khỏi đi lạc.
Nhưng chẳng may năm năm trước chồng bà bị bọn thú rừng hỏi thăm sức khỏe, ông đã may mắn thoát chết nhưng bị vết thương chí mạng, trước khi lâm chung ông vẫn dặn dò bà không được đi theo ông, hãy ở lại đây để mọi người luôn có thể biết được phương hướng.
“Không có gì đâu, hiếm lắm mới có ai đó xin được ở lại đây cùng già này, hai con cứ tự nhiên nhé, ta đi nấu chút gì đó cho hai đứa ăn.” Nói xong bà lão quay đi vào hướng bếp.
Thiên Tuệ quay qua nhìn Minh Hoa, Minh Hoa gật đầu, hai cô cùng đi phía sau đẩy đẩy bà lão nói: “Vậy để chúng con phụ giúp bà.”
Không cho bà lão phản bác, Minh Hoa vội cười nói: “Bà yên tâm, tay nghề nấu ăn của tụi con rất tốt đó.”
“À à ừm ừm.” Bà lão cũng im lặng, liếc nhìn hai cô nhiệt tình muốn giúp thế này sao bà có thể từ chối được chứ.
Trong quá trình nấu ăn với bà thì Thiên Tuệ và Minh Hoa mới ngộ ra những thứ mình ăn trong hai năm qua chẳng khác gì đồ bỏ, thức ăn bà ấy làm quá tuyệt mĩ.
Bà cũng rất nhiệt tình hướng dẫn hai cô từng chi tiết, còn chỉ hai cô những thao tác rất căn bản để nấu ăn nữa. Nhưng hình như Minh Hoa không có hứng lắm, cô chỉ có liếc mắt liên tục về phía thức ăn, còn Thiên Tuệ thì học một biết mười, kỹ năng phải nói là tiến bộ vượt bậc đến nỗi bà lão còn cho rằng cô từng là đầu bếp giống bà nữa.
Nấu ăn xong ba người cùng ngồi lại ăn rất vui vẻ, họ trò chuyện cùng nhau một lúc, hai cô cũng giúp bà lau dọn bát đũa rồi xin phép đi ngủ.
“Ợ, ngon quá đi.” Minh Hoa vừa xoa bụng vừa thảo mãn kêu. Phải nói rằng đã hai năm rồi hai cô mới được ăn ngon như vậy. Trước kia toàn là cá nướng rồi thịt nướng liên tiếp cô cũng phát ngán luôn a.
Minh Hoa quay mặt qua nhìn Thiên Tuệ, thấy cô đang rất chăm chú nhìn cuốn sách bên ánh lửa, Minh Hoa nói: “Này tỉ, đến giờ ngủ rồi đó.”
Thiên Tuệ vẫn chăm chú nhìn vào trang sách, cô nói: “Ừ, ta biết rồi, muội ngủ trước đi, ta nghiên cứu một chút.”
Minh Hoa lăn ra chiếu ngủ khò luôn. Nghe thấy tiếng ngáy đã vang lên, Thiên Tuệ nhìn qua cô, lắc lắc đầu. Rồi cô đến đắp lên người Minh Hoa một tấm chăn ấm. Xong cô lại ngồi xem sách tiếp.
Thiên Tuệ chợt lấy ra một cuốn sách là vật lí và toán học để đối chiếu với quyển Thiên Di bộ pháp này. Xong cô lại lấy trong giới chỉ ra một cây bút, cây bút này là do Phong Nha chế tạo cho hai cô để phục vụ việc tiếp thu mớ kiến thức này.
Tiếng gió hiu quạnh chạm nhẹ bên khung cửa sổ, tiếng ve kêu “rít rít” trong màn đêm, xung quanh căn nhà là khoản không yên tĩnh, tịch mịch, toàn bộ đều bao trùm trong bóng đêm lạnh, chỉ có ngọn hồng trong phòng hai người là còn hơi ấm.
Dưới ánh nến mờ, khuôn mặt lt hết sức chăm chú, ánh mắt nhìn vào quyển sách. Dòng chữ mà cô nhìn thấy đầu tiên là "Thiên Di", dưới đó là những chiêu thức võ thuật rất mới lạ xen lẫn phức tạp.
Vừa đối chiếu vừa giải thích sự huyền ảo trong đó Thiên Tuệ có thể khẳng định đây là một công pháp vô cùng hữu dụng cho Minh Hoa, trong đó có nêu lên nào là cách tránh lực ma sát để gia tăng tốc độ, hay mượn những góc độ chết để tung ra những đòn tấn công nhanh, cách di chuyển bứt tốc... Tất cả đều sử dụng tốc độ cực cao trong nháy mắt, gần như truyền tống đến áp sát mục tiêu. Kết hợp cùng những đòn võ thuật kia sẽ mang đến cho người khác sự áp chế tuyệt đối.
"Thiên Di" đòi hỏi phải cực kỳ tập trung trong việc khống chế lực đạo cùng vận tốc của bản thân.
Thiên Tuệ không để ý lắm vì cô là một cung thủ, những thứ này gần như không thể áp dụng được với cô. Nhưng khi cô lật qua phần cuối cùng, cô càng kinh ngạc hơn nữa. Có cả bốn tiêu đề lớn ở phần mục lục: "Ẩn Thân", "Triệt Tức", "Cân Bằng". Những thứ này mới là thứ mà Thiên Tuệ cần.
Trong mục "Ẩn Thân" có viết về cách huy động linh lực để hoàn toàn ẩn mình vào cảnh vật xung quanh, ngay cả bước chân cũng hoàn toàn không thể nghe thấy. Chỉ bị phát hiện một khi phát động công kích, thân nhiệt cũng có thể bị phát hiện.
Cái mà Thiên Tuệ chú ý không phải là lợi ích của nó, mà là có thể sử dụng linh lực để thực hiện. Lúc này cô đưa ra một câu khẳng định mà chính cô cũng không thể tin nổi: Những cuốn sách này... Không phải do Phong Nha viết ra.
Bởi vì Phong Nha hoàn toàn không hề biết về linh lực cho đến khi cô giải thích nên không thể nào viết được những thứ này cả.
Hơn 30 năm về trước bà cùng chồng bà đã tới đây mưu sinh, do có rất nhiều người đi vào khu rừng này là liền bị lạc ngay vì nó quá rộng lớn, thế là hai người lập ở đây một hàng quán, vừa kiếm kế sinh nhai vừa chỉ đường cho mọi người khỏi đi lạc.
Nhưng chẳng may năm năm trước chồng bà bị bọn thú rừng hỏi thăm sức khỏe, ông đã may mắn thoát chết nhưng bị vết thương chí mạng, trước khi lâm chung ông vẫn dặn dò bà không được đi theo ông, hãy ở lại đây để mọi người luôn có thể biết được phương hướng.
“Không có gì đâu, hiếm lắm mới có ai đó xin được ở lại đây cùng già này, hai con cứ tự nhiên nhé, ta đi nấu chút gì đó cho hai đứa ăn.” Nói xong bà lão quay đi vào hướng bếp.
Thiên Tuệ quay qua nhìn Minh Hoa, Minh Hoa gật đầu, hai cô cùng đi phía sau đẩy đẩy bà lão nói: “Vậy để chúng con phụ giúp bà.”
Không cho bà lão phản bác, Minh Hoa vội cười nói: “Bà yên tâm, tay nghề nấu ăn của tụi con rất tốt đó.”
“À à ừm ừm.” Bà lão cũng im lặng, liếc nhìn hai cô nhiệt tình muốn giúp thế này sao bà có thể từ chối được chứ.
Trong quá trình nấu ăn với bà thì Thiên Tuệ và Minh Hoa mới ngộ ra những thứ mình ăn trong hai năm qua chẳng khác gì đồ bỏ, thức ăn bà ấy làm quá tuyệt mĩ.
Bà cũng rất nhiệt tình hướng dẫn hai cô từng chi tiết, còn chỉ hai cô những thao tác rất căn bản để nấu ăn nữa. Nhưng hình như Minh Hoa không có hứng lắm, cô chỉ có liếc mắt liên tục về phía thức ăn, còn Thiên Tuệ thì học một biết mười, kỹ năng phải nói là tiến bộ vượt bậc đến nỗi bà lão còn cho rằng cô từng là đầu bếp giống bà nữa.
Nấu ăn xong ba người cùng ngồi lại ăn rất vui vẻ, họ trò chuyện cùng nhau một lúc, hai cô cũng giúp bà lau dọn bát đũa rồi xin phép đi ngủ.
“Ợ, ngon quá đi.” Minh Hoa vừa xoa bụng vừa thảo mãn kêu. Phải nói rằng đã hai năm rồi hai cô mới được ăn ngon như vậy. Trước kia toàn là cá nướng rồi thịt nướng liên tiếp cô cũng phát ngán luôn a.
Minh Hoa quay mặt qua nhìn Thiên Tuệ, thấy cô đang rất chăm chú nhìn cuốn sách bên ánh lửa, Minh Hoa nói: “Này tỉ, đến giờ ngủ rồi đó.”
Thiên Tuệ vẫn chăm chú nhìn vào trang sách, cô nói: “Ừ, ta biết rồi, muội ngủ trước đi, ta nghiên cứu một chút.”
Minh Hoa lăn ra chiếu ngủ khò luôn. Nghe thấy tiếng ngáy đã vang lên, Thiên Tuệ nhìn qua cô, lắc lắc đầu. Rồi cô đến đắp lên người Minh Hoa một tấm chăn ấm. Xong cô lại ngồi xem sách tiếp.
Thiên Tuệ chợt lấy ra một cuốn sách là vật lí và toán học để đối chiếu với quyển Thiên Di bộ pháp này. Xong cô lại lấy trong giới chỉ ra một cây bút, cây bút này là do Phong Nha chế tạo cho hai cô để phục vụ việc tiếp thu mớ kiến thức này.
Tiếng gió hiu quạnh chạm nhẹ bên khung cửa sổ, tiếng ve kêu “rít rít” trong màn đêm, xung quanh căn nhà là khoản không yên tĩnh, tịch mịch, toàn bộ đều bao trùm trong bóng đêm lạnh, chỉ có ngọn hồng trong phòng hai người là còn hơi ấm.
Dưới ánh nến mờ, khuôn mặt lt hết sức chăm chú, ánh mắt nhìn vào quyển sách. Dòng chữ mà cô nhìn thấy đầu tiên là "Thiên Di", dưới đó là những chiêu thức võ thuật rất mới lạ xen lẫn phức tạp.
Vừa đối chiếu vừa giải thích sự huyền ảo trong đó Thiên Tuệ có thể khẳng định đây là một công pháp vô cùng hữu dụng cho Minh Hoa, trong đó có nêu lên nào là cách tránh lực ma sát để gia tăng tốc độ, hay mượn những góc độ chết để tung ra những đòn tấn công nhanh, cách di chuyển bứt tốc... Tất cả đều sử dụng tốc độ cực cao trong nháy mắt, gần như truyền tống đến áp sát mục tiêu. Kết hợp cùng những đòn võ thuật kia sẽ mang đến cho người khác sự áp chế tuyệt đối.
"Thiên Di" đòi hỏi phải cực kỳ tập trung trong việc khống chế lực đạo cùng vận tốc của bản thân.
Thiên Tuệ không để ý lắm vì cô là một cung thủ, những thứ này gần như không thể áp dụng được với cô. Nhưng khi cô lật qua phần cuối cùng, cô càng kinh ngạc hơn nữa. Có cả bốn tiêu đề lớn ở phần mục lục: "Ẩn Thân", "Triệt Tức", "Cân Bằng". Những thứ này mới là thứ mà Thiên Tuệ cần.
Trong mục "Ẩn Thân" có viết về cách huy động linh lực để hoàn toàn ẩn mình vào cảnh vật xung quanh, ngay cả bước chân cũng hoàn toàn không thể nghe thấy. Chỉ bị phát hiện một khi phát động công kích, thân nhiệt cũng có thể bị phát hiện.
Cái mà Thiên Tuệ chú ý không phải là lợi ích của nó, mà là có thể sử dụng linh lực để thực hiện. Lúc này cô đưa ra một câu khẳng định mà chính cô cũng không thể tin nổi: Những cuốn sách này... Không phải do Phong Nha viết ra.
Bởi vì Phong Nha hoàn toàn không hề biết về linh lực cho đến khi cô giải thích nên không thể nào viết được những thứ này cả.
Danh sách chương