Các đoàn binh hành quân rầm rộ khắp cả kinh thành, được lệnh từ cấp trên nên họ trực tiếp khám xét nhà dân khiến cho dân chúng hơi lo sợ không biết mình đã phạm tội gì. Từ nhà quan huyện, đến trưởng làng, đến nhà thứ dân thấp nhất cũng tra xét tường tận không bỏ xót thứ gì.

“Phụ thân, rốt cuộc Thân vệ muốn tra xét cái gì chứ? Ngài ấy thậm chí còn không nói rõ thứ đó là gì nữa.” Nguyên Kiệt khó hiểu hỏi người đàn ông lực lưỡng trong bộ giáp oai vệ kia. Hôm nay Nguyên Kiệt mặc quân phục trông thành thục hơn rất nhiều, nhưng so sánh về cấp bậc quân phục với người đàn ông trước mắt này thì vẫn kém rất xa.

Nguyên Lê lắc đầu: “Ý của Thân vệ ta không thể nào đoán được, nhưng nhìn vẻ mặt trầm trọng e dè của ngài ta đoán thứ đó khá là quan trọng.”

Có những nhà vì quá lo sợ nên binh lính bọn họ buộc phải phá cả cửa để xông vào tra xét. Có những khuôn mặt lo sợ của đàn ông, e dè của phụ nhân, thậm chí là các trẻ nhỏ cũng khóc rống cả lên.

Cốc cốc cốc.

“Chúng ta phụng lệnh triều đình tới tra xét nơi này, người trong nhà xin hãy mở cửa phối hợp điều tra.” Một binh lính phổ thông trong đoàn gõ cửa thông báo. Một hồi không có người đáp lại.

Hắn liền nhìn qua tên bên cạnh, cùng gật đầu xem đây cũng là trường hợp quen thuộc rồi, họ lại chuẩn bị phá cửa thì cánh cửa chợt mở ra...

Đằng sau đó là vùng bóng tối vô tận không hề có chút ánh sáng lọt vào trông vô cùng quỷ dị. Một tên lính lâu năm từng trải nhiều dù không bằng các tướng lĩnh nhưng kinh nghiệm cũng rất phong phú đã tạo cho hắn một ít cảm giác đối với sự nguy hiểm.

“Ta cảm thấy nguy hiểm, chúng ta có lẽ nên rời đi.” Tên đó nói với bọn họ.

“Vớ vẩn, huynh làm trong này bao nhiêu năm như vậy mà lại sợ một nhà dân ư?”

“Thân vệ có lệnh phải khám xét bất kể nhà nào.”

“Chẳng lẽ huynh dám làm trái ý Thân vệ sao?”

Từng lời nói của các binh lính kia khiến cho hắn bỗng đuối lý mà im miệng.

“Để ta,” một tên trong đó xung phong đi vào, hắn tin tưởng đây chỉ là một nhà dân bình thường, có hơi quỷ dị chút mà thôi, sao có thể làm khó được binh lính đã qua huấn luyện như họ chứ.

Vừa bước nửa bước vào nhà, hỏi: “Có ai kh...”

Một cánh tay hồng đỏ chộp lấy cổ hắn, khiến cho hắn và đám người kia một phen sửng sốt. Một cảm giác tử vong mãnh liệt tràn vào tâm trí hắn, hắn lấy tay gạt ra thì cánh tay kia dụng lực bóp mạnh khiến hắn tuyệt khí, cả sinh mệnh trong cơ thể tan biến, trở nên lạnh băng.

Cái xác của hắn bị quăng ra dưới chân bọn họ khiến họ kinh hãi mà lùi lại, cánh giác nhìn về thứ núp trong bóng tối của căn nhà.

Từng tiếng chân bộp bộp nhẹ như có như không bước ra về phía họ, một thân ảnh quỉ dị không phải của nhân loại được phơi bày ra ánh sáng, dường như cả ánh sáng cũng không thể tác động tới nó.

Một sự nguy hiểm dâng lên trong họ. Con quỷ trước mắt có hàm răng vô cùng sắc nhọn, toàn thân hồng đỏ tươi gần như máu người, tròng mắt trắng tinh quái dị. Trên cả là khí tức tử vong chết chóc tỏa ra từ nó đã ánh hưởng tới tâm thần bọn họ.

Nó không nói lời nào mà nhào vô bọn họ, cắn xé một tên trong đó mới khiến họ hoàng hồn mà lùi ra xa giữ khoản cách an toàn. Bọn họ là binh lính được huấn luyện lâu năm đã tự động xốc lại tinh thần, cùng giơ vũ khí ra trước, tùy thời nghênh chiến.

“Yêu quái, nộp mạng đi,” một người trong số họ vừa run rẫy mà quát to. Đến cả cây thương trong tay cầm cũng có chút nặng nề. Họ lo hãi về một thứ họ chưa từng đối mặt bao giờ, nhưng chắc chắn thứ trước mắt này dù mang hình hài nhân loại nhưng không phải là nhân loại.

Một tên trong kia phóng cây thương của mình về phía nó, khiến cánh tay nó đứt lìa cả ra, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của nó. Hắn chưa kịp mừng thì đột nhiên từ nơi cánh tay cụt mọc ra huyết nhục, hình thành ra một cái tay khác, to hơn, sắc nhọn hơn.

Đột nhiên cánh tay với bộ móng sắc nhọn to lớn đó kéo dài cực nhanh ra nhưng muốn bắt trọn bọn họ. Nhưng cánh tay đó lại dừng lại trước mắt bọn họ thì rơi phịch xuống đất...

Chưa kịp cảm thấy may mắn vì thoát chết thì đã có một chú tiểu hòa thượng không biến từ đâu đạp trên thân thể con quỉ.

“Thiện tai thiện tai,” chú tiểu giơ tay niệm kinh.

Bọn họ thì chạy đến đó cúi đầu đa tạ, lúc này chú tiểu đó mới bảo: “Các thí chủ hãy đâm một nhát vào tim nó, có như vậy thì nó mới chết được.”

Lúc này họ mới để ý trên đầu con quỷ có dán một lá bùa vàng, bên trong có chữ đỏ rất thần bí. Bọn họ cũng không chần chừ mà đâm vào tim nó, giết chết con quỷ.

Chú tiểu đó liền bứt lá bùa ra, đưa đến trước mặt họ, bảo: “Nếu gặp lại giống loài này thì các thí chủ hãy dán lá bùa này vào người nó, có như vậy mới có thể giết được nó.”

“Xin hỏi, ngài định đi đâu ạ?” Tên cầm lấy lá bùa đó hiếu kì hỏi thay cho những người ở đây luôn.

Chú tiểu mặt không đối sắc, bình thản đáp: “Ta phụng lệnh sư phụ phái đến trợ giúp những nơi khác nữa, lũ quý này xuất hiện ở khắp nơi.” Nói rồi cậu nhanh chóng di chuyển.

Khắp nơi lúc này những con quỷ đồng loạt xuất hiện, chúng giết đi vô số dân thường lẫn binh lính triều đình. Cả chùa nhận được thông báo của Vạn Hạnh đại sư liền xuất sơn tương trợ, kìm hãm sự giết chóc của chúng lại.

Nhờ vậy mà các binh đoàn như tăng thêm sức mạnh, càng đánh với bọn chúng càng hăng lên, như thể muốn trút giận thay cho những người đã ngã xuống.

Lũ quỷ này số lượng rất nhiều nhưng theo bọn họ quan sát thì chỉ có sự nguy hiểm tới tứ các cánh tay có thể co giãn cộng thâm khả năng phục hồi thì hầu như chẳng có gì đáng sợ cả, với cả tốc độ của chúng rất bình thường, không hơn lính phổ thông là bao nên việc cắm lên đó các lá bùa là điều rất dễ dàng.

“Giết! Giết!” Từng tiếng thét xung trận vang lên, điên cuồng giết chóc lũ quỷ xảy ra khắp các mặt trận.

Nguyên Lê đại tướng là cao thủ uy mãnh nhất ở đây, ông không cần dùng lá bùa mà chỉ cần tay không đã bóp nát tim bao nhiêu con quỷ rồi. Những vết cào bọn chúng để lại cũng không làm ông có bao nhiêu tổn thương.

Nguyên Kiệt ở gần đó thì phối hợp với đồng đội chuyên nghiệp phối hợp cũng giết chết bao nhiêu con quỷ. Đoàn binh của hắn lúc này phá cửa một ngôi nhà, họ giơ cao lá bùa lên trước cửa, đợi cái thứ chết chóc kia ra ngoài.

Đột nhiên có một sự nguy hiểm khủng khiếp tỏa ra đó, nó khác xa so với những con quỷ kia khiến Nguyên Kiệt có dự cảm không lành, nhưng vì đoàn người đông cùng với những lá bùa tiên này khiến hắn trở nên yên lòng hơn.

Lần này không có tiếng bước chân nào hết, con quỷ đó từ từ lộ ra ánh sáng khiến bọn họ kinh hách. Nó to lớn hơn lũ quỷ kia một chút, nhưng toàn thân đỏ đậm, khí tức tử vong cùng giết chóc khủng bố hơn rất nhiều so với những con quỷ trước đây, hai mắt đỏ ngầu cũng rất khác.

“Gào...” tiếng gào thét mạnh mẽ đè nặng áp lực lên bọn họ.

Nguyên Kiệt quát to, xốc lại tinh thần của bọn họ: “Mọi người xông lên, giết yêu trừ hại.”

Nó lại dùng tốc độ vô cùng nhanh phi thân ra ngoài, giết chết hai tên lính tiên phong trong sự ngỡ ngàng của bọn họ. Cái tốc độ này, quá nhanh rồi.

Ánh mắt nó đỏ ngầu như có như không nhìn về phía Nguyên Kiệt. Dưới miệng nó đang tụ thành một nguồn năng lượng mạnh mẽ đầy chết chóc. Mở to miệng ra, bắn về phía chú tiểu trong đoàn đó một làn sóng huỷ diệt mạnh mẽ.

Sóng huỷ diệt quét qua đổ nát các căn nhà, thiêu rụi những binh lính sống sờ ra đó, chú tiểu đầu tiên đã trực tiếp mất mạng. Nguyên Lê giết chết một con quỷ nghe thấy tiếng động lạ thì quay đầu qua, ông thấy một tràng cảnh đáng sợ như thế.

Nguyên Kiệt may mắn thoát chết, tim hắn đang đập liên hồi vì sợ hãi, cả cơ thể run bần bật không thể di chuyển được. Con quỷ đó lại lần nữa tụ sóng huỷ diệt, hướng về Nguyên Kiệt.

“Kiệt nhi, mau rời khỏi đó.” Ông vừa quát to vừa phi thân về phía Nguyên Kiệt, có lẽ vì quá sợ hãi khiến Nguyên Kiệt đã không thể nghe được âm thanh nào khác nữa.

Đó là con trai độc nhất của ông, là báu vật quí giá nhất mà thê tử đã mất cảu ông để lại, là thân nhân huyết mạch duy nhất, ông không thể trơ mắt nhìn hắn đi chết được.

Làn sóng huỷ diệt lần nữa phóng ra mạnh mẽ, thẳng hướng vào Nguyên Kiệt...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện