“Hoài thai phụ nhân” không phải là thiếu phụ mang thai mà là vong hồn của bà ta.

Đối với “Hoài thai phụ nhân”, dân nơi này vừa đồn đãi vừa sợ hãi.

Theo dân gian, nếu phụ nữ mang thai bị chết oan, hoặc khó sinh thì linh hồn dính đầy máu, tanh dơ không chịu nổi. Nàng ta không còn là một thiếu phụ hiền lành dịu dàng nữa mà biến thành oan hồn báo thù rửa hận rất khủng khiếp.

Chẳng như những vong linh oán hận bình thường khác, hoài thai phụ nhân không quấy nhiễu nhà người ngoài mà oán hận ngay chính nhà mình. Nàng ta thù hằn cuộc sống và những con người trong quá khứ của mình. Bởi thế mới đồn đãi là: “Hoài thai phụ nhân, hại người trong nhà” vô cùng đáng sợ.

Vệ Diêu đương nhiên cũng biết lời đồn này. Thấy không đúng cũng không sai, chỉ cười u ám nói: “Biết”

Khanh Thụ nhìn quanh quất rồi lại thì thầm nói: “Mẹ của cậu chính là ‘Hoài thai phụ nhân’.”

Vệ Diêu giật mình, suýt đánh rơi cái chén trong đĩa. Khanh Thụ đợi một lúc lại nói tiếp.

“Năm đó mẹ cậu vì sinh khó mà chết. Lão gia liền suốt ngày tụng kinh niệm Phật. Hai mươi hai năm đều như một. Vốn trong nhà vẫn an bình, chuyện này bị vùi sâu, chẳng người nào biết được. Nhưng giờ gọi cậu về gấp như vậy. Bởi vì…. cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.”

“Trong nhà lần nào loạn lên cũng đổ cho quỷ. Đầu tiên là nha đầu bên người đại thái thái Thúy Ngọc: sáng sớm thức dậy, đã thấy cô ta chết ngay cạnh ao, cằm há hốc ra, lưỡi bị ai đó cắt đâu mất —— Chết rất khó xem.

“Sau đó là di thái thái (~ vợ lẽ) Dung Chi, hầu gái quét rác ngoài thư phòng của tam lão gia Hoàn Nhi, còn có vài con mèo, con chó nhỏ nữa. Từ nhà ra cửa ai cũng sợ hãi. Bọn người làm nói là vong hồn của Lan Nhược đã trở lại, cũng có tin đồn nói Triệu thái thái —— tức là mẹ của cậu đấy mất năm đó giờ trở lại.

“Đại thái thái sau việc này liền thương lượng với lão gia. Năm ngoái đã để anh và Lan Nhược nhập phòng. Theo lý thuyết, chuyện đến đây là hết.”

“Nào ngờ mới được một tháng, trong nhà lại rối loạn. Lần này là thư đồng bên người đại lão gia. Lão gia cũng e dè chuyện này, ngẫm tới ngẫm lui liền gọi cậu về, để mẹ cậu cảm thấy an an ủi ủi.”

Vệ Diêu nắm chặt tay ngớ người ra, xong lại cười lạnh một tiếng.

Vú nuôi nói, mẹ sau khi sinh cậu được bốn tháng thì chết do bị thương hàn.

Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ thanh minh hằng năm đốt hàng mã cúng tế, thì đến lễ mừng năm mới cũng không thèm thỉnh mẹ về. Sao giờ có chuyện ma quái lại đổ lên người mẹ đi? Thật sự mà nói, tình cảm của Vệ Diêu đối với người mẹ đã mất kia cũng không rõ ràng lắm. Đến bây giờ, cậu vẫn chưa từng gặp được mẹ mình. Chỉ là ấn tượng về dáng vẽ mong manh của mẹ trong bức ảnh mà thôi. Xinh đẹp, tao nhã, gầy yếu, tất cả đều hiện lên trong tấm ảnh chụp không có màu sắc. Nhưng máu chảy về tim, dù mẹ mất rồi, thì Vệ Diêu vẫn không tin mẹ chẳng phân đúng sai mà biến thành quỷ dữ độc ác được!

“Mọi người trong nhà nhàm chán quá phải không?”

Vệ Diêu nhàn nhàn hỏi, rõ ràng là không tin.

Khanh Thụ kinh ngạc, nói: “Cậu đừng không tin —— “

Vệ Diêu cười khằn khặc, mặt vẫn mang theo vẻ trêu đùa, gật đầu nói: “Được, được tôi tin.”

Vệ Diêu cười nói: “Không tán dóc cùng anh nữa. Hôm nay có cháu gái nhỏ của tam thẩm lên chơi. Mau đi thôi.” Lại hỏi Khanh Thụ: “Anh có đi hay không?”

Khanh thụ lắc đầu, Vệ Diêu liền đi ra. Vừa được được vài bước lại quay đầu, cúi xuống kề tai thì thầm với anh: “Tôi ở đây một mình sợ lắm, anh đến ngủ cùng tôi đi.”

Khanh thụ “Nhảm” một tiếng, mắng: “Cậu làm như trẻ nhỏ cũng bằng, sao lại nói chuyện rỗng tếch như thế?”

Vệ Diêu cười lớn, Khanh thụ hơi nghiêng đầu, khẽ hôn lên mặt cậu, ngượng nghịu nói:

“Nhanh về nha.”

Vệ Diêu ngạc nhiên, một tay xoa xoa gò má, lòng dâng trào cuồn cuộn, có ngàn vạn lời để nói, cũng không thốt được thành câu.

Bên kia khanh thụ cũng cười lên, mặt hơi ửng đỏ, khoát khoát tay, tự về một mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện