Ân Quả đứng im tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Trần Lạc cười: “Em cứ đứng im ở đó đi, anh tới cũng được.”
Ân Quả như cũ không nói gì.
Hai người cách nhau chỉ vỏn vẹn mười mét, Trần Lạc nhìn đứa trẻ mình một lòng một dạ tâm niệm, thần sắc ôn nhu: “Anh thả bọn họ đi, Quả Quả về với anh được không?”
Đôi tay lạnh lẽo của anh xoa gò má non mịn của Ân Quả, ánh mắt lưu luyến.
Ân Quả vẫn thắc mắc: “Trần Lạc, anh… Vì sao lại không rời khỏi thôn?”
Anh ấy cường đại như vậy, hẳn không thiếu cách rời đi.
“Vì sao lại là em?” Cậu hỏi.
Trần Lạc cười nhẹ, mây đen xua đi, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi xuống y phục đỏ tươi như máu, xuống tóc đen như mực, ôn nhu như nước.
Trần Lạc nói: “Vì em là em thôi.” Từ cái lúc Ân Quả nắm lấy tay anh dắt đi, liền chú định kiếp này hai người dây dưa không rõ.
“Trần Lạc, anh là quỷ còn em là người, anh phải hiểu quỷ cùng người không thể ở bên nhau..” Cậu nhấp môi, đôi mắt ảm đạm: “Đối với việc làm khi còn nhỏ, em xin lỗi…”
Trần Lạc ánh mắt nóng rực: “Quả Quả, cái anh cần không phải lời xin lỗi của em.” Cái anh muốn từ trước tới giờ, chỉ có người này mà thôi.
Ân Quả trầm mặc, lấy ra dao găm của Mộc Dương.
Trần Lạc ánh mắt hơi lóe.
Ân Quả nói: “Thanh dao găm này, chỉ cần em cầm nó đâm vào trái tim anh, anh sẽ chết.”
Trần Lạc lẳng lặng nhìn Ân Quả, đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu, chĩa thẳng con dao vào vị trí trái tim mình.
Ánh mắt anh thâm tình: “Nếu Quả Quả nói vậy, chỉ cần em muốn, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Ân Quả nhìn Trần Lạc để con dao lên ngực, đôi mắt như bị thứ gì đâm vào nhòe đi chua xót vô cùng, hô hấp trở nên dồn dập, lực đè lên con dao cũng lớn hơn: “Anh… Không nên ép em.”
Trần Lạc yên lặng nhìn cậu, trong mắt ngưng tụ một tầng nồng đậm sương đen: “Giết anh, anh liền thả em đi.”
Anh nắm tay Ân Quả hướng trái tim nghiến xuống dần dần: “Nếu em không thể nhẫn tâm, Quả Quả à, như vậy em từ nay về sau không còn có cơ hội trốn thoát……”
Mập mạp cùng gầy gò đợi Ân Quả nửa ngày không thấy cậu quay lại, hai người nhịn không được cùng nhau xuống xe xem xét.
Hai người tới nơi thì thấy Ân Quả lẳng lặng đứng im tại chỗ, hai tay nhiễm đầy máu tươi.
Trần Lạc ở giữa đường cái không biết đã biến đi nơi nào, trên mặt đất chỉ còn bộ quần áo lấm lem máu.
Gầy gò cùng mập mạp chạy qua. Hai người trao đổi một ánh mắt, gầy gò nói: “Trái cây, cậu không sao chứ?”
Ân Quả vẻ mặt tái nhợt, mặt xám ngoét không một giọt máu, vô lực lắc lắc đầu. Cậu tiến lên vài bước nhặt lên bộ đồ đỏ trên mặt đất: “Không còn việc gì nữa rồi.”
“Người đàn ông kia…” Mập mạp hỏi.
“….Anh ấy chết rồi.”
Ba người quay lại trong xe, Ân Quả đem trả dao găm dính máu cho Mộc Dương.
Mộc Dương trầm mặc nhìn cậu một cái, nhìn thần sắc mệt mỏi của cậu, im lặng không lên tiếng nhận lại dao găm.
“Cảm ơn.” Mộc Dương nghe Ân Quả nhỏ giọng.
Tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ba người đều biết cảm xúc của Ân Quả không đúng. Trong xe lúc này không ai mở miệng nói gì.
Mập mạp nghẹn vài phút không thể chịu nổi không khí nặng nề trong xe, từ kính chiếu hậu nhìn Ân Quả vẫn ôm lấy bộ quần áo của Trần Lạc, tức khắc đổi đề tài: “Trái cây, đây là quần áo của người đàn ông kia à?”
Mộc Dương nghe vậy, như suy tư gì nhìn Ân Quả liếc mắt một cái.
“Ừm.” Ân Quả gật đầu: “Thứ này để trên mặt đất bị người khác nhặt được không may mắn, mang về đốt đi.”
Mập mạp thấy quần áo thủ công tinh tế, vải dệt thêu tơ vàng nhìn cực kì quý giá, đầu óc nóng lên buột miệng: “Thứ này nhìn có vẻ đáng giá, dù sao Trần Lạc cũng chết rồi, giữ lại cũng không tồi…”
Mập mạp còn đang nói dở, gầy gò ngồi ghế phụ lái bên cạnh đập cho cậu ta một cái vào đầu: “Não mày bị nước vào à? Mày nhìn đâu có thiếu tiền, lộ ra bộ mặt ngu xuẩn ấy hù chết người.”
Gầy gò cảm thấy thứ quần áo này quá đen đủi: “Trái cây nói không sai, mang về đốt đi, vứt trên đường bị ai nhìn thấy nhặt về, chỉ sợ gặp xui xẻo nguyên tháng.”
Mập mạp không phản bác, trợn trắng mắt ngậm mồm.
Ân Quả đầu ngón tay vuốt ve vải dệt trong tay, trầm mặc không nói gì.
Lần này trên đường trở về thập phần thuận lợi, nửa đêm gầy gò đổi tay lái cho mập mạp.
Phía chân trời lộ ra ánh sáng, gầy gò trực tiếp lái xe tới bệnh viện.
Mập mạp đưa Mộc Dương vào viện xử lý vết thương, gầy gò cùng Ân Quả đưa mẹ Ân đi kiểm tra thân thể.
Mẹ Ân tới giờ vẫn bất tỉnh, tuy rằng gầy gò nói bà chỉ bị đám người Trần gia cho thuốc mê mà thôi, nhưng để đảm bảo vẫn nên đi kiểm tra lại một lượt.
“Trái cây, chú em không sao chứ?” Gầy gò thấy Ân Quả từ tối hôm qua mang bộ dạng mất hồn, không khỏi có chút lo lắng.
Ân Quả lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có việc gì, chỉ cảm thấy… Chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cứ y như một giấc mơ vậy.”
Gầy gò đấm nhẹ vào người cậu: “Đa sầu đa cảm như vậy, chẳng giống Trái cây ngày thường tẹo nào.”
“Yên tâm đi, hắn ta chết rồi sẽ không quấn lấy mày nữa.”
Ân Quả bật cười: “Thôi được rồi, không có việc gì thì sang chỗ thằng béo xem thử đi, mình anh ở đây trông mẹ là được rồi.”
Hai người theo sau lại nói vài câu, chờ gầy gò đi rồi, Ân Quả trên mặt ý cười nháy mắt liền phai nhạt.
Cậu thất thần nhìn tay phải, môi mấp máy lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, em lại hại anh thêm một lần nữa rồi…”
Một tháng sau.
Ân Quả vào một ngày thời tiết sáng sủa nhận được một bưu kiện.
Bưu kiện không có người gửi và địa chỉ, bên ngoài lộ ra một không khí quỷ dị.
Ân Quả mang theo bưu kiện vào kí túc xá, trong kí túc xá hiện không có ai.
Cậu cảm thấy kì quái, Mộc Dương có thể không nhưng mập mạp cùng gầy gò dựa theo thói quen bình thường sẽ lập party chơi game cùng nhau, hôm nay cũng chẳng biết đã đi chỗ nào.
Ân Quả tháo ba lô, bóc bỏ ngoài bưu kiện. Đập vào mắt cậu là một hộp quà ngăn nắp, tinh xảo màu đen.
Cậu nhíu mày, hay ai gửi nhầm địa chỉ rồi? Cái hộp không nặng lắm, Ân Quả mở ra.
Cậu ngu ngốc nhìn vào bên trong, sống lưng lạnh cóng.
Bên trong hộp là một bộ hỉ phục nữ đỏ tươi như máu được gấp ngăn nắp… (Lờ: hệ hệ hệ =)))))
Trần Lạc cười: “Em cứ đứng im ở đó đi, anh tới cũng được.”
Ân Quả như cũ không nói gì.
Hai người cách nhau chỉ vỏn vẹn mười mét, Trần Lạc nhìn đứa trẻ mình một lòng một dạ tâm niệm, thần sắc ôn nhu: “Anh thả bọn họ đi, Quả Quả về với anh được không?”
Đôi tay lạnh lẽo của anh xoa gò má non mịn của Ân Quả, ánh mắt lưu luyến.
Ân Quả vẫn thắc mắc: “Trần Lạc, anh… Vì sao lại không rời khỏi thôn?”
Anh ấy cường đại như vậy, hẳn không thiếu cách rời đi.
“Vì sao lại là em?” Cậu hỏi.
Trần Lạc cười nhẹ, mây đen xua đi, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi xuống y phục đỏ tươi như máu, xuống tóc đen như mực, ôn nhu như nước.
Trần Lạc nói: “Vì em là em thôi.” Từ cái lúc Ân Quả nắm lấy tay anh dắt đi, liền chú định kiếp này hai người dây dưa không rõ.
“Trần Lạc, anh là quỷ còn em là người, anh phải hiểu quỷ cùng người không thể ở bên nhau..” Cậu nhấp môi, đôi mắt ảm đạm: “Đối với việc làm khi còn nhỏ, em xin lỗi…”
Trần Lạc ánh mắt nóng rực: “Quả Quả, cái anh cần không phải lời xin lỗi của em.” Cái anh muốn từ trước tới giờ, chỉ có người này mà thôi.
Ân Quả trầm mặc, lấy ra dao găm của Mộc Dương.
Trần Lạc ánh mắt hơi lóe.
Ân Quả nói: “Thanh dao găm này, chỉ cần em cầm nó đâm vào trái tim anh, anh sẽ chết.”
Trần Lạc lẳng lặng nhìn Ân Quả, đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu, chĩa thẳng con dao vào vị trí trái tim mình.
Ánh mắt anh thâm tình: “Nếu Quả Quả nói vậy, chỉ cần em muốn, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Ân Quả nhìn Trần Lạc để con dao lên ngực, đôi mắt như bị thứ gì đâm vào nhòe đi chua xót vô cùng, hô hấp trở nên dồn dập, lực đè lên con dao cũng lớn hơn: “Anh… Không nên ép em.”
Trần Lạc yên lặng nhìn cậu, trong mắt ngưng tụ một tầng nồng đậm sương đen: “Giết anh, anh liền thả em đi.”
Anh nắm tay Ân Quả hướng trái tim nghiến xuống dần dần: “Nếu em không thể nhẫn tâm, Quả Quả à, như vậy em từ nay về sau không còn có cơ hội trốn thoát……”
Mập mạp cùng gầy gò đợi Ân Quả nửa ngày không thấy cậu quay lại, hai người nhịn không được cùng nhau xuống xe xem xét.
Hai người tới nơi thì thấy Ân Quả lẳng lặng đứng im tại chỗ, hai tay nhiễm đầy máu tươi.
Trần Lạc ở giữa đường cái không biết đã biến đi nơi nào, trên mặt đất chỉ còn bộ quần áo lấm lem máu.
Gầy gò cùng mập mạp chạy qua. Hai người trao đổi một ánh mắt, gầy gò nói: “Trái cây, cậu không sao chứ?”
Ân Quả vẻ mặt tái nhợt, mặt xám ngoét không một giọt máu, vô lực lắc lắc đầu. Cậu tiến lên vài bước nhặt lên bộ đồ đỏ trên mặt đất: “Không còn việc gì nữa rồi.”
“Người đàn ông kia…” Mập mạp hỏi.
“….Anh ấy chết rồi.”
Ba người quay lại trong xe, Ân Quả đem trả dao găm dính máu cho Mộc Dương.
Mộc Dương trầm mặc nhìn cậu một cái, nhìn thần sắc mệt mỏi của cậu, im lặng không lên tiếng nhận lại dao găm.
“Cảm ơn.” Mộc Dương nghe Ân Quả nhỏ giọng.
Tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ba người đều biết cảm xúc của Ân Quả không đúng. Trong xe lúc này không ai mở miệng nói gì.
Mập mạp nghẹn vài phút không thể chịu nổi không khí nặng nề trong xe, từ kính chiếu hậu nhìn Ân Quả vẫn ôm lấy bộ quần áo của Trần Lạc, tức khắc đổi đề tài: “Trái cây, đây là quần áo của người đàn ông kia à?”
Mộc Dương nghe vậy, như suy tư gì nhìn Ân Quả liếc mắt một cái.
“Ừm.” Ân Quả gật đầu: “Thứ này để trên mặt đất bị người khác nhặt được không may mắn, mang về đốt đi.”
Mập mạp thấy quần áo thủ công tinh tế, vải dệt thêu tơ vàng nhìn cực kì quý giá, đầu óc nóng lên buột miệng: “Thứ này nhìn có vẻ đáng giá, dù sao Trần Lạc cũng chết rồi, giữ lại cũng không tồi…”
Mập mạp còn đang nói dở, gầy gò ngồi ghế phụ lái bên cạnh đập cho cậu ta một cái vào đầu: “Não mày bị nước vào à? Mày nhìn đâu có thiếu tiền, lộ ra bộ mặt ngu xuẩn ấy hù chết người.”
Gầy gò cảm thấy thứ quần áo này quá đen đủi: “Trái cây nói không sai, mang về đốt đi, vứt trên đường bị ai nhìn thấy nhặt về, chỉ sợ gặp xui xẻo nguyên tháng.”
Mập mạp không phản bác, trợn trắng mắt ngậm mồm.
Ân Quả đầu ngón tay vuốt ve vải dệt trong tay, trầm mặc không nói gì.
Lần này trên đường trở về thập phần thuận lợi, nửa đêm gầy gò đổi tay lái cho mập mạp.
Phía chân trời lộ ra ánh sáng, gầy gò trực tiếp lái xe tới bệnh viện.
Mập mạp đưa Mộc Dương vào viện xử lý vết thương, gầy gò cùng Ân Quả đưa mẹ Ân đi kiểm tra thân thể.
Mẹ Ân tới giờ vẫn bất tỉnh, tuy rằng gầy gò nói bà chỉ bị đám người Trần gia cho thuốc mê mà thôi, nhưng để đảm bảo vẫn nên đi kiểm tra lại một lượt.
“Trái cây, chú em không sao chứ?” Gầy gò thấy Ân Quả từ tối hôm qua mang bộ dạng mất hồn, không khỏi có chút lo lắng.
Ân Quả lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có việc gì, chỉ cảm thấy… Chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cứ y như một giấc mơ vậy.”
Gầy gò đấm nhẹ vào người cậu: “Đa sầu đa cảm như vậy, chẳng giống Trái cây ngày thường tẹo nào.”
“Yên tâm đi, hắn ta chết rồi sẽ không quấn lấy mày nữa.”
Ân Quả bật cười: “Thôi được rồi, không có việc gì thì sang chỗ thằng béo xem thử đi, mình anh ở đây trông mẹ là được rồi.”
Hai người theo sau lại nói vài câu, chờ gầy gò đi rồi, Ân Quả trên mặt ý cười nháy mắt liền phai nhạt.
Cậu thất thần nhìn tay phải, môi mấp máy lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, em lại hại anh thêm một lần nữa rồi…”
Một tháng sau.
Ân Quả vào một ngày thời tiết sáng sủa nhận được một bưu kiện.
Bưu kiện không có người gửi và địa chỉ, bên ngoài lộ ra một không khí quỷ dị.
Ân Quả mang theo bưu kiện vào kí túc xá, trong kí túc xá hiện không có ai.
Cậu cảm thấy kì quái, Mộc Dương có thể không nhưng mập mạp cùng gầy gò dựa theo thói quen bình thường sẽ lập party chơi game cùng nhau, hôm nay cũng chẳng biết đã đi chỗ nào.
Ân Quả tháo ba lô, bóc bỏ ngoài bưu kiện. Đập vào mắt cậu là một hộp quà ngăn nắp, tinh xảo màu đen.
Cậu nhíu mày, hay ai gửi nhầm địa chỉ rồi? Cái hộp không nặng lắm, Ân Quả mở ra.
Cậu ngu ngốc nhìn vào bên trong, sống lưng lạnh cóng.
Bên trong hộp là một bộ hỉ phục nữ đỏ tươi như máu được gấp ngăn nắp… (Lờ: hệ hệ hệ =)))))
Danh sách chương