Bữa trưa do giáo viên sinh hoạt mang tới, ăn xong còn được phát hoa quả, hôm nay chính là quýt. Miêu Miêu ăn cơm rất ngoan, xong hết đồ ăn trong khay cơm rồi bóc quýt ra ăn. Chu Viên ngồi bên cạnh chốc chốc lại ngoái đầu sang nhìn cô bạn cùng bàn, dáng vẻ phồng miệng ấy hệt như một con vật nhỏ vậy.
Sau bữa cơm là thời gian ngủ trưa của bọn trẻ.
Chu Viên tỉnh dậy rồi mà ốc sên nhỏ cùng bàn còn đang say giấc, nằm nghiêng người ngủ. Hôm nay cô bé không mặc đồng phục mà mặc một áo sơ-mi trắng dài tay, ống tay được thiết kế kiểu loe bao bọc cả bàn tay nhỏ nhắn trong đó. thuvienngontinh.com Do đang nằm ngủ nên ống tay áo bị cuộn lên, cùng lúc cậu nhóc trông thấy những vết sẹo chằng chịt ở trên mu bàn tay, mới có cũ có, một vài vết mới đóng vảy và còn lộ cả thịt ở trong…
Cậu nhóc cứ ngỡ mình nhìn lầm, nhẹ nhàng vén ống tay áo của ốc sên nhỏ lên thì càng thấy nhiều vết hơn. Những vết sẹo này không phải tự nhiên.
Ốc sên nhỏ vẫn nằm ngủ ngon lành, trông mong manh yếu ớt vô cùng.
Trong lòng Chu Viên cực kì tức giận, cậu nhóc cẩn thận kéo ống tay áo xuống từng chút một rồi rồi nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi bàn.
Chạy ra khỏi lớp học, cậu nhóc chạy thật nhanh đến phòng giáo viên.
Bấy giờ cô Lý đang ngủ trưa bị đánh thức:
– Cô Lý ơi? Cô Lý mở mắt lập tức trông thấy Chu Viên.
– Sao thế bạn Chu Viên? Sao em không ngủ trưa?
Vẻ mặt cậu nhóc trông rất nghiêm túc:
– Cô ơi, cô biết nhiều về gia đình bạn cùng bàn em không ạ?
– Sao vậy? – Cô Lý khó hiểu nhìn cậu nhóc.
– Em nghi ngờ bạn ấy bị bố mẹ bạo hành. – Vẻ mặt Chu Viên càng nghiêm trọng hơn, y như gặp phải kẻ địch vậy – Trên cánh tay bạn ấy chi chít các vết sẹo ạ.
Cô Lý nhức đầu, ra là chuyện này. Sau một hồi suy xét tính cách của cậu nhóc, cô bèn kể mọi chuyện:
– Bạn Chu Viên, cô biết em là một đứa trẻ thông minh nên sẽ kể em nghe chuyện này, em phải hứa giữ bí mật và không kể với ai khác nhé? thuvienngontinh.com
– Trước đây bạn Miêu Miêu bị bố mẹ ngược đãi, tình hình cực kì nghiêm trọng. Bố mẹ bạn ấy bị tòa phán xử, còn bạn ấy phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, không có người thân nào muốn nuôi bạn ấy cả. Vừa hay bố mẹ nuôi bây giờ của Miêu Miêu không có con nên nhận nuôi bạn ấy, chính là bác sĩ ở bệnh viện. Người sáng nay em gặp chính là vợ bác sĩ đó. Em hứa không nói chuyện này ra nhé?
Chu Viên thần người, rồi gật đầu.
Cậu nhóc quay về lớp thì ốc sên nhỏ đã thức dậy, cậu nhóc nhìn cô bạn bằng ánh mắt xót xa, hi vọng bạn ấy sẽ tốt hơn sau biến cố.
Do học sinh lớp 1 còn bé nên giờ tan trường cô Lý phải quay lại trông lớp.
– Các em đừng vội, người nhà các em sẽ đến đón ngay thôi.
Hồi trước cô Lý thường nói là bố mẹ, thế nhưng kể từ khi biết chuyện của Miêu Miêu nên cô sẽ cố gắng tránh nói hai chữ ấy. thuvienngontinh.com Vả lại, cô Lý chưa thăm hỏi Miêu Miêu mặc dù là chỗ bạn thân với chị Hoa, bởi vì thời gian trước cô đi học ở nơi khác nên cũng chưa có dịp.
Về nhà. Miêu Miêu chợt nhớ lại lời bác dặn rồi sờ túi thịt khô trong cặp sách, mình không cho bạn đồ ăn mất rồi…
Bé lo lắng, không có miếng nào, sẽ không có người bạn nào cả.
Về nhà bác sẽ nghĩ rằng bé không ngoan, không nghe lời
Bé càng nghĩ càng sốt sắng, nắm chặt túi thịt khô trong bàn tay nhỏ xinh, thầm nghĩ nhất định phải chia cho các bạn.
Đúng lúc đó, bé nghe thấy tiếng cô giáo gọi mình:
– Miêu Miêu ơi, người nhà em đến rồi, mau ra đây nào.
Tuy giờ tan học là 5 giờ chiều nhưng chị Hoa và anh Hoa đã đến trường từ 4 giờ 30 phút rồi. Chị Hoa hỏi thăm cô Lý mấy câu, sau khi chắc chắn Miêu Miêu ở trường đều ổn thỏa chị mới thở phào nhẹ nhõm.
Miêu Miêu đành cất thịt khô vào trong cặp, chầm chậm cất bước ra khỏi lớp. thuvienngontinh.com
Ra đến cửa lập tức được bác Hoa ôm lấy.
Miêu Miêu sợ hãi lùi về sau một bước.
Anh Hoa bèn kéo vợ mình:
– Em đừng quá xúc động, con bé sẽ sợ đấy.
Chị Hoa phản ứng lại, thả Miêu Miêu ra rồi nắm bàn tay nhỏ nhắn của bé:
– Hôm nay Miêu Miêu đến trường vui không con?
Hỏi ư… Miêu Miêu nắm tay lại, hai mắt đỏ hoe. Mình quá vô dụng, không chủ động kết bạn, không chia sẻ đồ ăn nữa.
Bé không đáp, chị Hoa cũng không gấp, dịu dàng hỏi tiếp:
– Hôm nay bác phải đi làm mà nhớ Miêu Miêu lắm đó!
Anh Hoa bên cạnh đứng cách xa một chút.
Cùng lúc đó, bố mẹ của các bé khác đã đến, đám trẻ lớp 1 tíu ta tít tít hệt như chim sẻ vậy.
– Hôm nay lớp con có thêm một bạn.
– Hôm nay Chu Viên chọc tức cô Tạ đến mức òa khóc…
– Nhưng mà bạn Chu Viên nói đúng ạ. Cô Tạ không nên chế nhạo trẻ con bọn con. Bọn con còn bé mà, bọn con biết tự ái đó. Sau này bố chế nhạo con, con sẽ bảo Chu Viên mắng bố nha…
Miêu Miêu cúi gằm mặt, nghe những bạn khác thi nhau kể chuyện với bố mẹ bé càng buồn hơn.
Chị Hoa vừa đi vừa trò chuyện, kể hôm nay mình ăn gì, cuối cùng chốt lại:
– Hôm nay bác gặp một người bạn từ hồi cấp ba và trò chuyện với cô ấy. thuvienngontinh.com Và còn có một đồng nghiệp của bác chia lựu cho mọi người nữa, nhưng mà bác lại không nhận được quả lựu nào cả. Nếu không bác có thể mang về cho Miêu Miêu rồi.
Dẫu chỉ là đôi ba chuyện linh tinh lặt vặt nhưng chị Hoa đều kể hết cho bé nghe, giống như những đứa trẻ xung quanh vậy.
Ra đến cổng trường, chị Hoa và Miêu Miêu đứng đợi anh Hoa đi lấy xe, cùng lúc Chu Viên và bố mình ra ngoài cổng trường.
Anh Chu còn đang răn dạy con trai mình:
– Bạn Chu Viên, cứ coi như cô giáo có lỗi thì con cũng không nên nói ngay trước mặt cả lớp như vậy chứ?
Cậu nhóc định cãi lại thì trông thấy ốc sên nhỏ thuvienngontinh.com đang nắm tay người lớn đứng chờ ở cổng trường.
Giữa dòng người phụ huynh và học sinh ở đây, chỉ có người nhà ốc sên nhỏ ngồi cùng bàn cậu nhóc đang nói không ngừng mà thôi, càng nói càng dài, hai bố con đứng bên cạnh nghe.
Bằng động tác ân cần trìu mến và động tác thở phào của người ấy, Chu Viên đoán cô ấy là một người tốt.
Anh Hoa nhanh chóng trở lại đây, chị Hoa dẫn Miêu Miêu lên xe. Trên xe bé ôm chặt cặp sách vào lòng và ngồi cách một khoảng an toàn.
Chị Hoa rất muốn cầm cặp cho bé nhưng bé không chịu:
– Con… tự cầm được.
Chị Hoa vui lắm, khen bé:
– Miêu Miêu ngoan quá!
Về đến nhà, Miêu Miêu xuống xe rồi đi về phòng mình.
Phòng của bé là một căn phòng công chúa đáng yêu màu hồng phấn, thuvienngontinh.com Miêu Miêu lấy thịt khô ra, đặt nó dưới gầm giường rồi đóng cặp sách lại.
– Miêu Miêu ơi, bữa tối con muốn ăn gì nào? – Chị Hoa vừa buộc tạp dề vừa hỏi.
Miêu Miêu cất giấu tâm sự trong lòng, cất giọng trả lời xen lẫn sự sợ hãi:
– Con ăn gì cũng được ạ.
– Vậy bác nấu cơm ngô rồi xào mấy món ăn chính cho con. Thịt viên Tứ Hỉ và canh dưa chuột nhé? – Chị Hoa hứng khởi nói.
Miêu Miêu ngước mắt cẩn thận quan sát nụ cười của bác gái và bé thầm nghĩ, bác… đẹp quá!
Hết chương 2
Sau bữa cơm là thời gian ngủ trưa của bọn trẻ.
Chu Viên tỉnh dậy rồi mà ốc sên nhỏ cùng bàn còn đang say giấc, nằm nghiêng người ngủ. Hôm nay cô bé không mặc đồng phục mà mặc một áo sơ-mi trắng dài tay, ống tay được thiết kế kiểu loe bao bọc cả bàn tay nhỏ nhắn trong đó. thuvienngontinh.com Do đang nằm ngủ nên ống tay áo bị cuộn lên, cùng lúc cậu nhóc trông thấy những vết sẹo chằng chịt ở trên mu bàn tay, mới có cũ có, một vài vết mới đóng vảy và còn lộ cả thịt ở trong…
Cậu nhóc cứ ngỡ mình nhìn lầm, nhẹ nhàng vén ống tay áo của ốc sên nhỏ lên thì càng thấy nhiều vết hơn. Những vết sẹo này không phải tự nhiên.
Ốc sên nhỏ vẫn nằm ngủ ngon lành, trông mong manh yếu ớt vô cùng.
Trong lòng Chu Viên cực kì tức giận, cậu nhóc cẩn thận kéo ống tay áo xuống từng chút một rồi rồi nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi bàn.
Chạy ra khỏi lớp học, cậu nhóc chạy thật nhanh đến phòng giáo viên.
Bấy giờ cô Lý đang ngủ trưa bị đánh thức:
– Cô Lý ơi? Cô Lý mở mắt lập tức trông thấy Chu Viên.
– Sao thế bạn Chu Viên? Sao em không ngủ trưa?
Vẻ mặt cậu nhóc trông rất nghiêm túc:
– Cô ơi, cô biết nhiều về gia đình bạn cùng bàn em không ạ?
– Sao vậy? – Cô Lý khó hiểu nhìn cậu nhóc.
– Em nghi ngờ bạn ấy bị bố mẹ bạo hành. – Vẻ mặt Chu Viên càng nghiêm trọng hơn, y như gặp phải kẻ địch vậy – Trên cánh tay bạn ấy chi chít các vết sẹo ạ.
Cô Lý nhức đầu, ra là chuyện này. Sau một hồi suy xét tính cách của cậu nhóc, cô bèn kể mọi chuyện:
– Bạn Chu Viên, cô biết em là một đứa trẻ thông minh nên sẽ kể em nghe chuyện này, em phải hứa giữ bí mật và không kể với ai khác nhé? thuvienngontinh.com
– Trước đây bạn Miêu Miêu bị bố mẹ ngược đãi, tình hình cực kì nghiêm trọng. Bố mẹ bạn ấy bị tòa phán xử, còn bạn ấy phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, không có người thân nào muốn nuôi bạn ấy cả. Vừa hay bố mẹ nuôi bây giờ của Miêu Miêu không có con nên nhận nuôi bạn ấy, chính là bác sĩ ở bệnh viện. Người sáng nay em gặp chính là vợ bác sĩ đó. Em hứa không nói chuyện này ra nhé?
Chu Viên thần người, rồi gật đầu.
Cậu nhóc quay về lớp thì ốc sên nhỏ đã thức dậy, cậu nhóc nhìn cô bạn bằng ánh mắt xót xa, hi vọng bạn ấy sẽ tốt hơn sau biến cố.
Do học sinh lớp 1 còn bé nên giờ tan trường cô Lý phải quay lại trông lớp.
– Các em đừng vội, người nhà các em sẽ đến đón ngay thôi.
Hồi trước cô Lý thường nói là bố mẹ, thế nhưng kể từ khi biết chuyện của Miêu Miêu nên cô sẽ cố gắng tránh nói hai chữ ấy. thuvienngontinh.com Vả lại, cô Lý chưa thăm hỏi Miêu Miêu mặc dù là chỗ bạn thân với chị Hoa, bởi vì thời gian trước cô đi học ở nơi khác nên cũng chưa có dịp.
Về nhà. Miêu Miêu chợt nhớ lại lời bác dặn rồi sờ túi thịt khô trong cặp sách, mình không cho bạn đồ ăn mất rồi…
Bé lo lắng, không có miếng nào, sẽ không có người bạn nào cả.
Về nhà bác sẽ nghĩ rằng bé không ngoan, không nghe lời
Bé càng nghĩ càng sốt sắng, nắm chặt túi thịt khô trong bàn tay nhỏ xinh, thầm nghĩ nhất định phải chia cho các bạn.
Đúng lúc đó, bé nghe thấy tiếng cô giáo gọi mình:
– Miêu Miêu ơi, người nhà em đến rồi, mau ra đây nào.
Tuy giờ tan học là 5 giờ chiều nhưng chị Hoa và anh Hoa đã đến trường từ 4 giờ 30 phút rồi. Chị Hoa hỏi thăm cô Lý mấy câu, sau khi chắc chắn Miêu Miêu ở trường đều ổn thỏa chị mới thở phào nhẹ nhõm.
Miêu Miêu đành cất thịt khô vào trong cặp, chầm chậm cất bước ra khỏi lớp. thuvienngontinh.com
Ra đến cửa lập tức được bác Hoa ôm lấy.
Miêu Miêu sợ hãi lùi về sau một bước.
Anh Hoa bèn kéo vợ mình:
– Em đừng quá xúc động, con bé sẽ sợ đấy.
Chị Hoa phản ứng lại, thả Miêu Miêu ra rồi nắm bàn tay nhỏ nhắn của bé:
– Hôm nay Miêu Miêu đến trường vui không con?
Hỏi ư… Miêu Miêu nắm tay lại, hai mắt đỏ hoe. Mình quá vô dụng, không chủ động kết bạn, không chia sẻ đồ ăn nữa.
Bé không đáp, chị Hoa cũng không gấp, dịu dàng hỏi tiếp:
– Hôm nay bác phải đi làm mà nhớ Miêu Miêu lắm đó!
Anh Hoa bên cạnh đứng cách xa một chút.
Cùng lúc đó, bố mẹ của các bé khác đã đến, đám trẻ lớp 1 tíu ta tít tít hệt như chim sẻ vậy.
– Hôm nay lớp con có thêm một bạn.
– Hôm nay Chu Viên chọc tức cô Tạ đến mức òa khóc…
– Nhưng mà bạn Chu Viên nói đúng ạ. Cô Tạ không nên chế nhạo trẻ con bọn con. Bọn con còn bé mà, bọn con biết tự ái đó. Sau này bố chế nhạo con, con sẽ bảo Chu Viên mắng bố nha…
Miêu Miêu cúi gằm mặt, nghe những bạn khác thi nhau kể chuyện với bố mẹ bé càng buồn hơn.
Chị Hoa vừa đi vừa trò chuyện, kể hôm nay mình ăn gì, cuối cùng chốt lại:
– Hôm nay bác gặp một người bạn từ hồi cấp ba và trò chuyện với cô ấy. thuvienngontinh.com Và còn có một đồng nghiệp của bác chia lựu cho mọi người nữa, nhưng mà bác lại không nhận được quả lựu nào cả. Nếu không bác có thể mang về cho Miêu Miêu rồi.
Dẫu chỉ là đôi ba chuyện linh tinh lặt vặt nhưng chị Hoa đều kể hết cho bé nghe, giống như những đứa trẻ xung quanh vậy.
Ra đến cổng trường, chị Hoa và Miêu Miêu đứng đợi anh Hoa đi lấy xe, cùng lúc Chu Viên và bố mình ra ngoài cổng trường.
Anh Chu còn đang răn dạy con trai mình:
– Bạn Chu Viên, cứ coi như cô giáo có lỗi thì con cũng không nên nói ngay trước mặt cả lớp như vậy chứ?
Cậu nhóc định cãi lại thì trông thấy ốc sên nhỏ thuvienngontinh.com đang nắm tay người lớn đứng chờ ở cổng trường.
Giữa dòng người phụ huynh và học sinh ở đây, chỉ có người nhà ốc sên nhỏ ngồi cùng bàn cậu nhóc đang nói không ngừng mà thôi, càng nói càng dài, hai bố con đứng bên cạnh nghe.
Bằng động tác ân cần trìu mến và động tác thở phào của người ấy, Chu Viên đoán cô ấy là một người tốt.
Anh Hoa nhanh chóng trở lại đây, chị Hoa dẫn Miêu Miêu lên xe. Trên xe bé ôm chặt cặp sách vào lòng và ngồi cách một khoảng an toàn.
Chị Hoa rất muốn cầm cặp cho bé nhưng bé không chịu:
– Con… tự cầm được.
Chị Hoa vui lắm, khen bé:
– Miêu Miêu ngoan quá!
Về đến nhà, Miêu Miêu xuống xe rồi đi về phòng mình.
Phòng của bé là một căn phòng công chúa đáng yêu màu hồng phấn, thuvienngontinh.com Miêu Miêu lấy thịt khô ra, đặt nó dưới gầm giường rồi đóng cặp sách lại.
– Miêu Miêu ơi, bữa tối con muốn ăn gì nào? – Chị Hoa vừa buộc tạp dề vừa hỏi.
Miêu Miêu cất giấu tâm sự trong lòng, cất giọng trả lời xen lẫn sự sợ hãi:
– Con ăn gì cũng được ạ.
– Vậy bác nấu cơm ngô rồi xào mấy món ăn chính cho con. Thịt viên Tứ Hỉ và canh dưa chuột nhé? – Chị Hoa hứng khởi nói.
Miêu Miêu ngước mắt cẩn thận quan sát nụ cười của bác gái và bé thầm nghĩ, bác… đẹp quá!
Hết chương 2
Danh sách chương